Chương 37: Sau cơn rượu, cuộc đua
Hạ xong cờ, Trần Cảnh liền tính mang theo Lý Dịch Chi đi ăn cơm, bởi vì nguyên nhân ở nhà hàng nhỏ lần trước, bị chó săn theo dõi, Trần Cảnh tính dẫn anh đi một nơi thường xuyên, hoàn cảnh cũng là một nơi khá tốt để thử.
Hai người đến cửa trường học, chợt nghe có người hô một tiếng “Lý lão sư.”
Nghe âm thanh là một cô gái, đương nhiên là Lâm Thư Hồng không thể nghi ngờ.
Lâm Thư Hồng lăn xe lăn lại đây, nói: “Lý lão sư, em là đến hướng anh giải thích.”
Lý Dịch Chi gật đầu, nhưng không tỏ thái độ, Trần Cảnh không biết Lâm Thư Hồng chính là Thương Hải Hoành Lưu, cho nên không biết lời giải thích theo như cô là có ý gì, nhíu mày.
Lâm Thư Hồng ngửa đầu nhìn về phía Trần Cảnh, cười nói: “Không nghĩ tới Trần đại ca cùng Lý lão sư cũng quen biết.”
Trần Cảnh cũng gật đầu một cái, như là chào hỏi, “Lâm tiểu thư.”
Lâm Thư Hồng nói tiếp: “Không biết Lý lão sư cùng Trần đại ca có thể thưởng không khen, cùng đi ăn bữa cơm rau dưa đi.”
Trần Cảnh cũng rất nhanh tiếp lời nói: “Ngại quá Lâm tiểu thư, hôm nay chúng tôi có hẹn, lập tức phải đi gặp bạn.” Nói xong nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, tựa hồ thật sự thời gian gấp gáp, “Hôm nào nhất định mời Lâm tiểu thư tụ hội một bữa.”
Nhà Lâm Thư Hồng cũng là danh môn vọng tộc, đương nhiên biết thâm ý này đó là lời khách sáo, cô từ trước đến nay thông tuệ lanh lợi, cũng không nhiều dây dưa.
Chính là quay đầu nhìn về phía Lý Dịch Chi, cười nói: “Lý lão sư, hôm nay bàn cờ này là em năn nỉ trường học mời ngài đến hạ, chẳng qua em không có ác ý, từ đầu đến cuối, em vẫn luôn rất kính nể ngài, cũng rất hâm mộ ngài, cờ vây của ngài giống như ngài vậy, sắc bén, ngoan cường, kỳ ngộ…Còn có may mắn. Cám ơn Lý lão sư có thể tới hạ bàn hướng dẫn kỳ này, em thật sự là được lợi không nhỏ.”
Nói xong hai bên lên đường tạm biệt, Lý Dịch Chi xoay người chuẩn bị hướng đường trước mặt đi, chẳng qua bước nửa bước lại dừng lại, hơi chút xoay đầu lại nói: “Lâm tiểu thư, em có biết em vì sao thua bàn này không.”
“Nếu Lý lão sư nguyện ý chỉ dạy, vậy thật tốt quá.”
Lý Dịch Chi dứt khoát xoay người lại nhìn cô, nói: “Kỳ phong của em cũng rất đáng sợ, đúng là đối thủ hiếm thấy, hơn nữa em không phải kỳ thủ chuyên nghiệp, cái này càng làm cho người ta cảm thấy về sau sẽ có vị trí cao…Em thiếu khuyết không phải sắc bén, cũng không phải ngoan cường, bằng việc giá trị con người em có thể nói động thay đổi chủ ý bên nhà trường mà nói, Lâm tiểu thư cũng không có khả năng thiếu khuyết kỳ ngộ…Nói trắng ra, em thiếu khuyết chính là tự tin, chính là Lâm tiểu thư mới vừa nói qua ‘May mắn’, em cảm thấy tôi rất may mắn, bởi vì tôi trước kia là một người mù, chẳng qua tôi hồi phục được thị lực.”
Anh nói xong dừng một chút, cười nói: “Nhưng tôi dám nói, cho dù hôm nay tôi còn là một người mù, điều đó vẫn không thể gây trở ngại cho cuộc sống của tôi. Em không phải kỳ thủ chuyên nghiệp, mà là em không dám đi hạ cờ vây chuyên nghiệp. Lâm tiểu thư hãy đột xuất ngẫm lại bàn cờ thứ hai sau khi giết bỏ Đại Long xem, em thua ở trên sự tự ti.”
Lâm Thư Hồng giật mình sửng sốt một phút, lập tức mỉm cười rộ lên, “Cám ơn anh.”
Lý Dịch Chi không nói thêm nữa, xoay người đi khỏi, qua đường, Trần Cảnh mở cửa xe ngồi vào, Lý Dịch Chi cũng ngồi ở trên ghế phụ, ‘Ba’ một tiếng cài dây an toàn.
“Làm sao vậy?”
Trần Cảnh chú ý tới anh có chút kích động.
Lý Dịch Chi thở dài, nhìn Trần Cảnh khởi động xe, nói: “Anh có chút sinh khí, mắng xong người ta sau rồi cảm thấy sảng khoái, bất quá có đúng hay không nói hơi quá đáng…”
Trần Cảnh nghe xong ngược lại cười rộ lên, “Sư phụ, anh yên tâm, này không gọi mắng chửi người.”
Bởi vì Trần Cảnh không biết mới vừa rồi chuyện gì xảy ra, Lý Dịch Chi liền cùng cậu ta nói kể qua, hơn nữa anh cũng không biết Trần Cảnh chính là Than Bánh cùng Thiên Nguyên đản đản, cho nên giảng rất kỹ càng tỉ mỉ, đem chuyện trên mạng kết bạn Thương Hải Hoành Lưu, quan hệ không tồi, lại phát hiện kỳ thật cô chính là Lâm Thư Hồng, hơn nữa ngụy trang hạ cờ cũng nói.
Trần Cảnh vừa nghe như thế, vốn là muốn cảm thán một chút hóa ra Thương Hải Hoành Lưu chính là Lâm Thư Hồng, bất quá anh sợ lộ, đúng lúc nuốt vào trong bụng.
Lý Dịch Chi đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói: “Anh thấy em trước kia đăng kí diễn đàn, có tài khoản không?”
Anh nói xong đã cảm thấy xe lắc lư một chút.
Trần Cảnh ổn định tay lái, khụ một tiếng, lập tức âm thanh thật bình tĩnh nói: “Đăng kí, chẳng qua công tác có chút bận, mật mã tài khoản đã quên.”
“Thế à.”
Lý Dịch Chi gật đầu, cũng không nghi ngờ gì.
Hai người đến nhà hàng, thoạt nhìn phi thường sang trọng, đây là nơi người nhà giàu tụ tập, thường xuyên có người thương giới cùng giới giải trí ở trong này dùng cơm hoặc là nói chuyện hợp tác, chó săn vào không được, lại nói tiếp tương đối thanh tĩnh.
Trần Cảnh đặt phòng trước, hai người vào phòng, có người đưa tới menu, sau liền lui ra ngoài, đóng kĩ cửa lại.
Lý Dịch Chi đời trước xem như là nhân vật có máu mặt, chỉ là tiền thưởng thắng trận đấu cờ vây cũng đủ để chi trả cao, tuy rằng không so được với gia tộc lớn Trần thị này.
Vì thế loại ỷ thế này anh cũng đã gặp qua, cũng không bối rối quá, hoàn cảnh nhà hàng rất tốt, khiến cho Lý Dịch Chi cũng có chút hưởng thụ.
Trần Cảnh đem menu đưa cho Lý Dịch Chi, để cho anh chọn món mình thích, bởi vì đời trước Trần Cảnh làm người phi thường ít lời, lúc sinh thời của Lý Phái Thần, truyền thông đều không có tuôn ra quan hệ của Trần Cảnh cùng gia tộc Trần thị.
Vì thế Lý Dịch Chi cảm thấy Trần Cảnh tân tân khổ khổ công tác, kiếm tiền cũng không dễ dàng, liền nhặt mấy thứ re rẻ.
Trần Cảnh vừa thấy liền biết tâm tư của anh, trong lòng không khỏi cười cười, lại thêm vài loại món ăn, đều là Lý Dịch Chi thích, Lý Dịch Chi thích ăn thịt, thích ăn hải sản, hải sản tại kiểu nhà hàng sang trọng này không thể nghi ngờ là đắc nhất, cuối cùng còn chọn một chai rượu, Lý Dịch Chi thấy mà khiếp vía.
Đợi lúc món ăn lên bàn, Trần Cảnh cười nói: “Sư phụ anh tới Nam Kinh lâu như thế, đương nhiên là muốn mời anh ăn một bữa ngon.”
Trần Cảnh rất ít cười, bởi vì cảm thấy suy nghĩ của Lý Dịch Chi thật sự là rất tri kỷ, hơn nữa đều biểu hiện lên mặt, không tự chủ được liền bật cười.
Lý Dịch Chi thì nhìn thấy đến ngây người, Trần Cảnh rất trẻ, hai mươi tuổi, đúng là thời gian tinh thần hăng hái nhất, Trần Cảnh trong ngày thường luôn hé ra khuôn mặt có vẻ rất già dặn, hiện giờ cười rộ lên, thực sự có vài phần cảm giác của cậu trai trẻ.
Rượu là loại đặt ở trong chai nhỏ, dùng nước nóng ngâm, thoạt nhìn rất cổ xưa, ngay cả dụng cụ cũng tinh xảo như vậy.
Không đợi lâu, đã có người đem đồ ăn đều mang lên, bày ra cũng như nói lên từng cái tên món ăn, sau đó rót đầy rượu trong ly nhỏ cho hai người.
Phòng ở đây là kiểu cao cấp, cơ hồ sử dụng cũng là đang nói chuyện sinh ý, vì thế không gian tính tư mật rất cao, người phục vụ tố chất cũng rất cao, rót đầy rượu liền nhỏ giọng lui ra ngoài, còn đóng kỹ cửa lại.
Hai người một mặt ăn, khó tránh khỏi liền nói tới cờ vây, đem bàn cờ vây vừa rồi nói nói, Trần Cảnh chỉ ra vài chỗ, cũng là khuyết điểm chung của Lý Dịch Chi, khiến cho Lý Dịch Chi có cảm giác được Đề Hồ* nghi thức xối lên đầu, ngược lại là đồ đệ làm cho sư phụ thụ giáo.
*Đề Hồ (醍醐) một thứ mỡ sữa đông đặc nhất vị nó rất nồng rất đặc, cho nên được nghe các đạo thiết yếu gọi là quán đính đề hồ 灌頂醍醐 (chữ kinh Phật). Cũng dùng để ví dụ với chính pháp của Phật, tinh hoa của đạo Phật.
Nhắc tới cờ vây Lý Dịch Chi cũng rất hưng phấn, nhất là một bàn cờ vây vừa rồi rõ ràng lưu loát như thế, nói đến chỗ cao hứng, bất tri bất giác nâng cốc đều uống sạch.
Mặc dù là rượu trắng, nhưng hương vị cùng rượu trắng bình thường khác nhau, không có vị cay xông lên như thế, có chút ngọt, dư vị đọng rất lâu, Lý Dịch Chi khó tránh khỏi uống cũng nhanh, kết quả không nghĩ tới tác dụng chậm nhưng rất lớn, lên đầu, choáng quay cuồng.
Đừng thấy Lý Dịch Chi vừa rồi thắng được rất đẹp, nhưng mỗi một bước đi đều rất tổn hao trí não, chợt buông lỏng ra, thế nên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, lại bởi vì cảm giác say hướng lên đầu, mí mắt dần run run, càng ngày càng díu lại, không biết lúc nào thì liền ngủ mất.
Trần Cảnh nghe đối phương không có tiếng, thì ra Lý Dịch Chi dựa vào lưng ghế, cằm hơi hơi giơ lên, hô hấp kéo dài, tựa hồ là đang ngủ, một tay khoát lên trên bàn vậy mà còn cầm đũa…
Trần Cảnh không tiếng động nở nụ cười cười một chút, duỗi người qua đem chiếc đũa từ trong tay anh rút ra, thấy Lý Dịch Chi ngủ đến tương đối khó chịu thì muốn đem anh đỡ đến phòng trong trên ghế sô pha nghỉ một chút, đợi cảm giác say bớt chút thì cho Lý Dịch Chi trở về khách sạn.
Trần Cảnh vượt qua cái bàn, một tay nắm cổ tay Lý Dịch Chi, một tay kia giúp anh đỡ thắt lưng, chuẩn bị đỡ anh đứng lên, không nghĩ tới Lý Dịch Chi toàn thân có chút mềm nhũn, yếu đuối tụt tụt dựa vào Trần Cảnh, khoảng cách hai người chợt kéo gần, Trần Cảnh cảm thấy mi mắt của Lý Dịch Chi tựa hồ quét trên môi của mình, run nhè nhẹ, làm cho Trần Cảnh trong lòng mãnh liệt run lên.
Muốn kéo ra khoảng cách, nhưng lại sợ Lý Dịch Chi ngã, nhiệt độ cơ thể hai người cách quần áo mỏng manh hấp dẫn đối phương, Trần Cảnh cảm thấy tim của mình đập cơ hồ đem lỗ tai đâm điếc.
Anh hơi hơi cúi đầu, Lý Dịch Chi vẫn cứ không thấy tỉnh, Trần Cảnh cũng hiểu được nếu làm như vậy không tốt lắm, nhưng là làm một người thương nhân, Trần Cảnh biết trong lòng mình thích Lý Dịch Chi, lại cái gì cũng không thể làm, giữ một khoảng cách, điều này làm cho anh không cam lòng.
Trần Cảnh ôm eo của Lý Dịch Chi, một tay kia đỡ lấy ót của anh, Lý Dịch Chi theo tay của anh nhẹ nhàng nâng ngẩng đầu lên, bộ dáng rất dịu ngoan, nhưng vẫn là nhắm mắt lại.
Da của Lý Dịch Chi rất trắng, dưới ánh sáng màu vàng cam, khiến cho con mắt của Trần Cảnh nhìn đến đui mù, lông mi của anh cũng không cong vểnh, nhưng rất là dài, mỗi một phiến đều quét ở trong lòng Trần Cảnh, làm trái tim cũng rung động theo.
Lý Dịch Chi thuận theo ngửa đầu, hô hấp nóng ẩm phả vào trên mặt Trần Cảnh, khiến cho cổ họng Trần cảnh không tự chủ được lăn lăn hai cái, rốt cục cúi đầu.
Anh rõ ràng cảm thấy Lý Dịch Chi bỗng nhiên run lên một cái, bất quá may mắn Lý Dịch Chi chỉnh là cảm thấy khác thường, chứ hai mắt như trước nhắm lại.
Môi hai người chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, nhẹ nhàng, mềm mềm tê tê, Trần Cảnh hô hấp chợt nặng nề lên, tay ôm eo Lý Dịch Chi cũng ghìm chặt, cạy mở khớp hàm Lý Dịch Chi, đem đầu lưỡi dò xét đi vào.
Lý Dịch Chi “Ưm” một tiếng, hai tay vô lực rũ xuống, hai chân bởi vì cảm giác say càng thêm vô lực, đã muốn không phải là nửa dựa vào Trần Cảnh mà đem sức nặng toàn thân mình đều đặt ở trên người Trần Cảnh.
Trần Cảnh không thể không dùng sức giữ anh, sau đó lại hôn Lý Dịch Chi không bị ngã xuống đất.
Trần Cảnh vừa mới bắt đầu không có chú ý, Lý Dịch Chi bị hôn môi thế nhưng bắt đầu phản ứng, người nọ nhắm mắt lại, mi mắt run run, sắc mặt ửng hồng, hô hấp cũng phát ra càng nặng nề không ổn, tựa hồ rất khó chịu.
Trần Cảnh đem anh ôm vào, đặt ở trên ghế sô pha, nhẹ nhàng hôn môi trán của anh, vươn tay chạm vào xung động của anh, Lý Dịch Chi bỗng nhiên ngâm rên một tiếng.
Lý Dịch Chi cảm thấy mình như lọt vào trong sương mù, anh cảm thấy có người hôn mình, bởi vì uống quá nhiều rượu, cảm thấy là làm mộng, nếu không tại sao Trần Cảnh lại hôn mình, anh mắt không mở ra được, người nọ thế nhưng vươn tay vì anh thư giải.
Lý Dịch Chi mở miệng ồ ồ thở hổn hển, ngực dồn dập phập phồng, bởi vì cảm thấy là đang nằm mơ, vì thế hoàn toàn không có cưỡng ép chính mình phải kiềm chế cái gì, tại thời điểm phát tiết Lý Dịch Chi còn khẽ hô một tiếng “Trần Cảnh.”
Trần Cảnh cả người đều ngây ngẩn, anh nhìn Lý Dịch Chi bởi vì phát tiết ra mà thở dài ngủ mất, thật lâu cũng chưa có hoàn hồn.
Tựa hồ bị đóng đinh trên mặt đất, Trần Cảnh mãnh liệt nhớ lại thật lâu trước kia, lúc chính mình vẫn là một đứa trẻ, Lý Dịch Chi cùng anh nói qua một lần, mỗi người đều cảm thấy anh ấy rất quái lạ, bởi vì anh ấy thích đàn ông.
Chuyện này tuy rằng lúc ấy cho Trần Cảnh ấn tượng sâu, bất quá khi đó Trần Cảnh tuổi thật sự quá nhỏ, đối với phương diện này không có nhận thức gì, khắc sâu ấn tượng chỉ là bi ai trên mặt Lý Dịch Chi, mười năm qua đi, tựa hồ đã muốn bị chôn sâu trong ký ức.
Hiện tại đột nhiên nghe được Lý Dịch Chi hô tên của mình, này giống như một máy chiếu, khiến cho Trần Cảnh đột nhiên nhớ lại lời của Lý Dịch Chi lúc sảng khoái.
Trái tim Trần Cảnh đập rất nhanh, nếu Lý Dịch Chi thật sự thích đàn ông, như vậy bản thân liền có hy vọng.
Trần Cảnh rút khăn tay vì Lý Dịch Chi lau sạch, lại đem tay khoát lên trán của anh, Lý Dịch Chi bởi vì vừa rồi xung động ra một thân mồ hôi, sờ đến anh trong lòng bàn tay ẩm ướt, nhiệt nóng.
Anh hít sâu hai cái, đè lại chế trụ xúc động của bản thân.
Bởi vì thời gian không còn sớm, Lý Dịch Chi lại cùng sư phụ của mình ở cùng nhau, Trần Cảnh sợ Lý Trận lo lắng nên đã đem Lý Dịch Chi nâng dậy, người phục vụ thật săn sóc vì bọn họ mở cửa, Trần Cảnh là khách quen ở đây, tự nhiên có người nhớ ghi vào thẻ của anh, Trần Cảnh liền ôm Lý Dịch Chi đi ra ngoài.
Lúc lái xe trở về khách sạn đã qua mười giờ rưỡi, Lý Trận đương nhiên lo lắng, bất quá gọi điện thoại Lý Dịch Chi lại không ai nghe máy.
Kỳ thật là Trần Cảnh không chú ý, di động để ở trong phòng ăn.
Trần Cảnh ôm Lý Dịch Chi lên lầu, Lý Trận vừa lúc muốn đi ra ngoài tìm Lý Dịch Chi, vừa mở cửa ra, liền thấy đồ đệ bảo bối của mình bị người bế ngang, vẫn còn tình trạng vẻ mặt ửng hồng.
Lý Trận đề phòng trừng mắt nhìn Trần Cảnh một cái, Trần Cảnh có chút xấu hổ, anh cảm thấy bản thân biểu hiện không có rõ ràng như vậy đi, tại sao Lý Trận một bộ dạng hung ác.
Kỳ thật Trần Cảnh không biết, bởi vì bản thân có cái ông chú trước đó mắc phải tội trạng, cho nên thuần túy là bị hiểu lầm.
Ngày hôm sau Lý Dịch Chi sau khi tỉnh lại, tựa hồ không có say rượu đau đầu, chỉ là ngủ nhiều cảm thấy có chút toàn thân vô lực, rời khỏi giường đi súc miệng rửa mặt.
Lý Trận cũng vừa dậy, cầm ly bàn chải đánh răng đi lại gần, muốn nói lại thôi, Lý Dịch Chi từ trong gương ngắm Lý Trận, đối phương luôn dùng một loại ánh mắt vô cùng phức tạp trộm ngắm mình.
Lý Dịch Chi bị nhìn chăm chú đến sau lưng run lên, tắt vòi nước đi, lấy khăn mặt lau lau mặt, nói: “Sư phụ…À…Ngày hôm qua em làm sao trở về được, cũng không nhớ rõ.”
Anh vốn là muốn giảm bới một chút loại không khí quái dị này, nào biết vừa lúc chọt phải vào điểm đau nhức phức tạp của Lý Trận.
“Em cũng không nhớ rõ tối hôm qua làm cái gì?”
“Làm cái gì?”
Lý Dịch Chi bị hỏi đến mạc danh kỳ diệu, “Đi cùng Trần Cảnh ăn cơm, uống chút rượu, em liền say, vì thế cũng không biết làm sao trở về.”
Lý Trận thuận miệng nói luôn: “Được Trần Cảnh ôm trở về đây.”
“À…”
Lý Dịch Chi nghe câu đó, trên mặt có chút nóng lên, anh vẫn luôn cho rằng ngày hôm qua đó là nằm mơ, điều này bị nhắc tới, cho nên khó tránh khỏi nghĩ tới ‘Mộng’ tối hôm qua, trên một chút liền đỏ, vội vàng lại lấy nước lạnh tạt hai cái, một lần nữa lau khô đi ra toilet.
Lý trận nhìn anh biểu tình mất tự nhiên, liền càng thêm khẳng định suy đoán trong của mình…
Sau bát cường rất nhanh chính là tứ cường, sau đó tiến vào cuộc thi cuối cùng, tại thời điểm một phần tư trận chung kết, Trần Cảnh áo khoác Than Bánh cùng Lâm Thư Hồng áo khoác Thương Hải Hoành Lưu chạm mặt, cũng không biết có phải hay không bởi vì ngày đó nói khiến cho Lâm Thư Hồng rất chịu đả kích, tóm lại Than Bánh nắm lấy thủ pháp sạch sẽ lưu loát, người chơi tốc độ hơn một trăm thắng Thương Hải Hoành Lưu.
Fan Đại Đao hô to, quả nhiên đây mới là phong cách đại thần!
Dù sao Than Bánh không để cho nhóm người mê cờ thất vọng.
Quán quân cuộc đua không phụ sự mong đợi của mọi người tại phòng của Than Bánh cùng Phái Thần triển khai, trận thi đấu này là trận đấu của đông đảo người mê cờ chờ đợi đã lâu.
Tuy rằng Than Bánh cùng Phái Thần đã hạ qua rất nhiều lần cờ vây, không sai biệt lắm quen thuộc lẫn nhau kỳ phong của đối phương, nhóm kỳ hữu cũng rất nhiều lần vây xem qua bọn họ đấu cờ, nhưng vẫn là có rất nhiều người chờ đợi xem bọn họ chân chính thi đấu.
Ở trên sa trường đấu cờ mới làm cho tâm tình của người ta sục sôi nhất.
Trận đấu định tại sáng sớm chín giờ rưỡi thứ bảy, tuy rằng Cờ vây online hạ chơi chỉ tương đối, nhưng bên tổ chức cùng nhóm kỳ hữu lại không cảm thấy Đại Đao cùng Quỷ Thủ trận này chém giết thời gian sẽ ngắn, cho nên thời gian bắt đầu tương đối sớm, dự định giữa trưa mười hai giờ đóng bàn, qua buổi chiều mở bàn, nếu cần thiết, thế thì buổi tối sáu giờ đóng bàn, sáng sớm hôm sau chín giờ rưỡi lần thứ hai mở bàn.
Thực lực Than Bánh Lý Dịch Chi là có chỗ lý giải, tuy rằng Trần Cảnh vì không muốn phát hiện thân phận, vẫn luôn có che giấu, nhưng cơ bản tổng thể lối đi vẫn sẽ không thay đổi, cho nên Lý Dịch Chi khó tránh khỏi có chút khẩn trương, anh ở trong cả đời này, Than Bánh có khả năng chính là đối thủ cực mạnh của anh.
Lý Dịch Chi đi tìm đồ đệ Thiên Nguyên đản đản kiếm an ủi, Trần Cảnh khoác áo khoác Thiên Nguyên đản đản dở khóc dở cười, chẳng lẽ phải nói sư phụ anh nhất định sẽ thắng người kia…
Ở trong lòng Trần Cảnh, kỳ thật cũng khát vọng một bàn đánh cờ này, anh muốn đánh bại Lý Dịch Chi, vô luận người chơi cờ nào đó là người trong lòng, đánh bại đối thủ đáng giá đều là cao hứng nhất, hơn nữa đối thủ lại là Lý Dịch Chi.
Trong lúc Thương Hải Hoành Lưu vẫn luôn không có lại tìm Lý Dịch Chi, Lý Dịch Chi có chút lo lắng là không phải mình nói đích thực hơi quá đáng, vào thời điểm Lý Dịch Chi mắt mù, anh quả thật không có tự ti, bởi vì so sánh với thống khổ đời trước, anh cảm thấy mắt mù thật sự không đáng giá nhắc tới, nhưng Lâm Thư Hồng bất đồng.
Không nói đến Lâm Thư Hồng là con gái. Nhà của cô gia thế tốt, lại không thể đứng lên, riêng loại trời sinh thua kém mà khác biệt chênh lệch này, liền tạo cho Lâm Thư Hồng loại bề ngoài rộng lương nhưng tâm lý tự ti không chịu được đả kích nhỏ xíu.
Lý Dịch Chi nói đúng, Lâm Thư Hồng tiến thân lên chuyên nghiệp, cô sợ hãi người ta nhìn chân của cô, đừng thấy Lâm Thư Hồng một bộ dáng con gái mạnh mẽ, nhưng cô sợ nhất là thất bại thua lỗ, Thương Hải Hoành Lưu đối với Phái Thần chỉ có vài lần đấu cờ, sau đó đều là Thương Hải Hoành Lưu bị đối thủ đả kích, chủ động ném quân nhận thua, bởi vì đả kích bởi vì thất bại, Lâm Thư Hồng vẻ ngoài kiên cường lạc quan đã sụp đổ, lúc này lại rõ ràng hơn hết.
Thứ bảy Lý Dịch Chi dậy rất sớm, đem Lý Trận cũng đánh thức, Lý Trận làm cho anh đừng quá khẩn trương, liền một hồi trận đấu mà thôi, lầm bầm bản thân đánh qua trận đấu so với ăn qua muối còn nhiều hơn.
Thời điểm tám giờ rưỡi Lý Dịch Chi liền nhịn không được đi lên diễn đàn, trong phòng thi đấu đã muốn ngồi xổm thật nhiều người, trên màn hình chung đang thảo luận Đại Đao cùng Quỷ Thủ ai có thể thắng hơn một bước.
Cái áo khoác Phái Thần này vừa lên, liền trêu chọc một hồi oanh động, khiến cho nhóm kỳ hữu kích động không thôi.
Thời điểm tám giờ rưỡi Trần Cảnh nhận được một cuộc điện thoại, là cha Trần Cảnh Trần Tùng Diệu gọi tới, nói để cho anh lập tức trở về HongKong một chuyến, Trần Cảnh nghe xong lại không lên tiếng.
Trần Tùng Diệu nói là mẹ của Trần Cảnh bị bệnh, muốn gặp Trần Cảnh, thời điểm tám giờ bốn mươi có người hầu của Trần gia lái xe tới, nói vé máy bay đã được rồi.
Chín giờ hai mươi phút, trong phòng đã muốn chật ních kỳ hữu vây xem, Phái Thần cũng ngồi trên bàn, mà đối thủ lại chậm chạp không tới.