Chương 2: Hắn là Hôi cô nương
Mười tháng hoài thai cũng đã đến ngày sinh nở.
Hài tử sinh ra, là một nam hài!
Hi vọng của thê tử thế là tan theo mây khói. Nhìn tiểu hài tử, hạ bộ có điểm riêng biệt dài dài, tâm tình thực là phi thường u ám, nàng đã muốn biết bao một nữ hài tử a, ngày ngày khả dĩ cho nàng bện nhị tiểu biện tử, mặc những chiếc váy xinh đẹp, trang điểm thành một tiểu thiên sứ tiẻu tiên nữ… Hiện tại…hy vọng thoáng cái vỡ tan, thê tử vì để bày tỏ nỗi niềm khổ sở u buồn của chính mình, cấp cho đứa nhỏ một cái tên, kêu là Tiểu Hôi.
[Người qua đường: tiếp tục hãn]
Chính là cứ cho rằng trong bụng là nữ hài tử, cho nên mọi đồ đạc chuẩn bị đều là cho nữ hài, tượng như tiểu quần tử (váy đó), dương oa oa (búp bê)…nhiều không kể xiết, bởi vì nhiều lắm, ném đi thì thực đáng tiếc, cho nên thê tử đem những thứ đó cho tiểu nam hài mặc hết, dù sao hài tử còn quá nhỏ, không nói cũng không hiểu, sẽ không kháng nghị.
Tiểu Hôi mặc váy cứ thế chậm rãi trưởng thành, ngày càng trở nên xinh đẹp. Da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun, mọi người đều khen Tiểu Hôi phi thường xinh đẹp, trong trường học rất nhiều nam hài tử còn thường thường vung tay kẻ nào dám trêu đùa Tiểu Hôi. Bởi vì họ đều không biết Tiểu Hôi chính là một nam hài tử cho nên tất cả mọi người đều gọi là Hôi cô nương.
Sau khi mẫu thân Tiểu Hôi sinh bệnh qua đời. Phụ thân lại cưới về một người thê tử khác. Vị thê tử này tên gọi Mỹ Na, nàng có hai nhi nữ là An Na và Liệt Na…
Khi mà thương nhân phụ thân đi ra thị trấn, người hỏi thê tử củng ba nhi nữ, nga, không, là một cái nam nhi và hai nữ nhi, “Các người muốn cái gì làm quà?”
Mỹ na: “Ta muốn có một cái khăn choàng mới.”
An na: “Phụ thân, Hiểu Linh nhà bên cạnh có cái túi xách thực đẹp, ta cũng muốn có một cái.”
Liệt Na thẹn thùng: “Phụ thân, ta muốn một quyển ‘Phiền não thầm kín của thiếu nữ’ a.”
“Như vậy, Tiểu Hôi, ngươi muốn gì?”
“Phụ thân, ta muốn có toàn bộ số vòng tay của Tuyết Nại như này này, người xem, trang nhất tạp chí nga. Thực là đẹp mà! Người xem…”
Tiểu Hôi đưa phụ thân xem quyển tạp chí, thương nhân vừa nhìn thấy giá tiền với bao nhiêu số liên tiếp nhau (đại khái như bao nhiêu số không đằng sau ý), muốn ngất tới nơi.
“A, hài tử này, thực quá xa hoa, chỉ một cái vòng tay đã ăn của phụ thân ba mươi đầu ngưu… Không được, ta bẻ cho ngươi cái cành cây đầu tiên thấy trên đường trở về là đã tốt lắm rồi.” thương nhân phụ thân rất là tức giận.
[Người qua đường: hãn, ta hãn, như suối a…]