Chương 6
Nhẫn giả là một ý tưởng tồi. Tại sao ư, có cả triệu lý do. Ví dụ như:
3. Như thế là thiếu đạo đức. [Thiếu đạo đức với cả thiếu trung thực có phải là một không nhỉ? Đây là một cuộc tranh luận luân lý mà đáng lẽ tôi có thể hỏi ý kiến bácAntony. Trong một hoàn cảnh khác.]
Dù thế, mười giờ sáng hôm sau tôi vẫn có mặt ở Hatton Garden, thơ thẩn đi lại, cố giả vờ không trố mắt ra nhìn. Tôi chưa bao giờ đến Hatton Garden, tôi thậm chí còn không biết nó tồn tại. Cả một phố toàn tiệm kim hoàn ư?
Tôi chưa bao giờ bước vào một tiệm kim hoàn. Một cửa hàng đích thực cho người lớn như thế này. Trang sức duy nhất tôi từng có nếu không phải đồ mua ở chợ thì cũng ở cửa hàng đồ chơi, đại loại những thứ như vậy. Bố mẹ tôi tặng cho tôi một đôi hoa tai ngọc trai nhân dịp sinh nhật thứ mười ba, nhưng tôi không đến cửa hàng cùng bố mẹ. Tiệm kim hoàn là những nơi tôi từng đi qua, nghĩ rằng chỗ đó dành cho người khác. Nhưng bây giờ, đứng ở đây, tôi không thể kìm được hứng thú nhìn cho đã mắt.
May thay cửa hàng người bạn của Sam tên là Mark Spencer không có chú nhện vàng nào. Thay vào đó, có rất nhiều mẫu nhẫn bạch kim đính kim cương, và có một tấm biển đề “Sâm banh miễn phí cho các cặp đính hôn. Hãy biến việc đi chọn nhẫn cưới của hai bạn thành một dịp đặc biệt!” Không có gì liên quan tới làm nhái hay làm nhẫn giả, và tôi bắt đầu cảm thấy lo âu. Ngộ nhỡ Sam hiểu lầm thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu rốt cuộc vì xấu hổ tôi đành mua một chiếc nhẫn ngọc lục bảo thứ thiệt và phải dành phần còn lại của cuộc đời mình để è cổ trả nợ?
Với cả không biết hiện Sam đang ở đâu? Anh ta hứa sẽ tạt qua giới thiệu tôi với bạn anh ta. Có vẻ như anh ta làm việc ngay gần đây, dù anh ta không tiết lộ chính xác ở chỗ nào. Tôi quay người quan sát đường phố. Kể cũng hơi kỳ cục, chúng tôi chưa từng mặt đối mặt với nhau bao giờ.
Có một người đàn ông tóc đen đang rảo bước trên hè phố bên kia, tôi thoáng nghĩ có thể đó là anh ta, nhưng rồi có một giọng trầm cất lên: “Poppy phải không?"
Tôi quay người lại, và tất nhiên, chính là anh ta: anh chàng với mái tóc đen rối bù đang sải bước về phía tôi. Anh ta cao hơn so với trí nhớ của tôi từ lần thoáng nhìn thấy ở sảnh khách sạn, nhưng vẫn đôi mày rậm và cặp mắt sâu khác người ấy. Anh ta mặc complet sẫm màu bên ngoài áo sơ mi trắng tinh và đeo cà vạt đen. Anh ta nhoẻn cười, tôi để ý thấy răng anh ta rất trắng và đều.
Hừm. Răng lợi sẽ không còn được như thế lâu nữa nếu anh ta không chịu đi khám nha sĩ.
“Chào cô Poppy.” Anh ta tiến lại gần, đầu tiên có vẻ do dự, đoạn chìa tay ra. “Rất vui được gặp cô.”
“Chào anh.” Tôi ngượng ngùng cười đáp, chúng tôi bắt tay. Anh ta có một cái bắt tay rất dễ chịu. Ấm áp và cương quyết.
“À, Vivien chắc chắn ở lại với chúng tôi rồi.” Anh ta nghiêng đầu. “Cảm ơn cô lần nữa vì sự tinh tế đó.”
"Không không!” Tôi nhún vai lúng túng. “Có gì đâu."
“Tôi nói nghiêm túc đấy. Tôi đánh giá rất cao điều đó.”
Nói chuyện trực diện như thế này thật kỳ cục. Mải nhìn nét cong của lông mày và mái tóc bay bay trong gió nhẹ của anh ta, đâm ra tôi bị mất tập trung. Nhắn tin dễ hơn nhiều. Tôi tự hỏi không biết anh ta có cảm giác tương tự không.
“Thế đấy.” Anh ta chỉ vào tiệm kim hoàn. “Chúng ta vào nhé?”
Cửa tiệm này rõ là thuộc hạng sang và đắt đỏ. Tôi tự hỏi không biết anh ta và Willow đã đến đây chọn nhẫn cưới chưa. Chắc là rồi. Tôi rất muốn hỏi anh ta, nhưng không hiểu sao tôi không mở nổi miệng nhắc đến tên cô ta. Như thế vô duyên lắm. Tôi biết quá nhiều về họ.
Thường thì bạn gặp các cặp đôi ở ngoài quán hay ở nhà họ. Bạn nói chuyện tào lao. Kỳ nghỉ, sở thích, bí quyết nấu ăn ngon của Jamie Oliver. Phải dần dần bạn mới nói tới những chuyện riêng tư. Nhưng với hai người này, tôi có cảm giác như mình đã bị ném ngay lập tức vào một bộ phim tài liệu theo dõi họ tận chân tơ kẽ tóc mà họ chậm chí không biết điều đó. Tối qua tôi tìm thấy một mail cũ trong đó Willow chỉ viết: “Anh có biết anh đã gây cho em bao nhiêu NỖI ĐAU không, Sam? Ngoài chuyện những cô ả BRAXIN”
Tôi thực sự ước giá mình không đọc phải cái thư này. Nếu có dịp gặp Willow, đó sẽ là điều duy nhất tôi có thể nghĩ tới. Những cô ả Braxin.
Sam đã ấn chuông và mở cửa dẫn tôi vào trong cửa hàng sang trọng, dưới ánh sáng nhạt màu. Ngay lập tức một cô gái mặc đồng phục màu xám bồ câu bước lại gần.
“Chào anh chị, em có thể giúp gì được không?” Cô gái có giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào như mật ong, rất phù hợp với gam trang trí trầm của cửa tiệm.
“Chúng tôi đến để gặp Mark,” Sam nói. “Tên tôi là Sam Roxton.” “Đúng rồi.” Một cô gái khác trong bộ đồng phục xám bồ câu gật đầu. “Anh Mark đang đợi anh chị đấy ạ. Martha, em dẫn hai người vào đi.”
“Cho phép em mời chị một ly sâm banh nhé?” Martha vừa nói vừa dẫn chúng tôi vào, cô dành cho tôi một nụ cười vẻ hiểu biết. “Anh uống sâm banh nhé?”
“Không, cảm ơn,” Sam nói.
“Mình cũng thế,” tôi phụ họa theo.
“Anh chị có chắc không?” Cô gái nháy mắt với tôi. “Đây là giờ phút trọng đại với hai người mà. Chỉ là một ly rượu tí xíu để chăm sóc thần kinh thôi?”
Ôi Chúa ơi! Cô ấy nghĩ chúng tôi là một đôi sắp cưới. Tôi liếc nhìn Sam cầu cứu, nhưng anh ta đang mải bấm bấm điện thoại. Và không đời nào tôi lôi chuyện mất chiếc nhẫn gia truyền vô giá ra nói trước một đống người lạ để rồi phải nhìn thấy họ há hốc mồm sợ hãi.
“Mình thực sự không sao,” tôi mỉm cười ngượng ngập. “Không phải là... ý mình là... bọn mình không phải là... ”
“Đồng hồ của anh đẹp quá!” Sự chú ý của Martha đã chuyển hướng. “Có phải hiệu Cartier không ạ? Em chưa bao giờ được thấy cái nào giống cái này.”
“Cảm ơn.” Sam gật đầu. “Tôi mua nó tại một buổi đấu giá ở Paris.”
Bây giờ tôi mới để ý, đồng hồ của Sam quả là đẹp. Dây đeo bằng da cũ, mặt đồng hồ bằng vàng đục có lớp gỉ đồng xưa cũ. Và anh ta kiếm được nó ở Paris. Đẳng cấp quá.
“Ôi thế ạ.” Chúng tôi đi tiếp, Martha nắm cánh tay tôi, ghé đầu vào, nhỏ giọng, như hai người bạn với nhau. “Anh này có sở thích rất tinh tế. Chị thật may mắn! Cánh đàn ông bước vào đây không phải ai cũng được như vậy đâu. Một số người thích những thứ kinh hồn luôn. Nhưng người đàn ông biết mua cho mình chiếc đồng hồ hàng hiệu Cartier thì chắc chắn là sành điệu!”
Như thế này thật đau khổ. Tôi nói gì bây giờ?
“À... đúng thế.” Tôi lúng búng, mắt dán vào sàn nhà.
“Ôi, em xin lỗi, em không định làm chị bối rối.” Martha nói một cách đáng yêu, “Xin hãy cho em biết nếu anh chị thay đổi ý kiến về vụ sâm banh. Chúc anh chị một buổi gặp mặt với anh Mark thật vui vẻ!” Cô ấy mở cửa cho chúng tôi bước vào một căn phòng lớn màu đen, sàn bê tông, với những chiếc tủ nhỏ bề mặt bằng sắt xếp thành dãy. Một người đàn ông mặc quần jean, đeo kính không gọng ngồi sau chiếc bàn dài đứng dậy, niềm nở chào Sam.
“Sam à! Lâu lắm không gặp!”
“Mark! Cậu khỏe không?” Sam vỗ vai Mark rồi bước sang một bên để giới thiệu tôi. “Đây là cô Poppy.”
“Rất vui được gặp cô Poppy.” Mark bắt tay tôi. “Ơ, theo tôi hiểu thì cô cần làm nhái một chiếc nhẫn.”
Ngay lập tức tôi choáng váng với cảm giác tội lỗi và hoảng hồn. Có nhất thiết phải nói to như thế để ai cũng nghe thấy không?
“Chỉ tạm thời thôi.” Tôi nói nhỏ gần như thì thầm. “Trong lúc chờ tìm thấy chiếc nhẫn thật. Chắc chắn là tôi sẽ tìm thấy nhanh thôi, rất nhanh thôi.”
“Hiểu rồi.” Anh ta gật gù. “Đằng nào có nhẫn nhái cũng hữu ích. Chúng tôi làm rất nhiều nhẫn thay thế dùng cho những chuyến đi xa và những dịp tương tự. Thông thường chúng tôi chỉ làm nhái những đồ trang sức do chính chúng tôi thiết kế, nhưng cũng có ngoại lệ cho bạn bè.” Mark nháy mắt với Sam. “Tuy nhiên chúng ta phải cố gắng kín đáo một chút. Chúng tôi không muốn ảnh hưởng xấu tới mặt hàng chủ yếu của mình.”
“Đúng vậy!” tôi nhanh nhẹn nói. “Tất nhiên. Tôi cũng muốn kín đáo. Rất muốn là khác.”
“Cô có tấm hình nào không? Một cái ảnh chẳng hạn?”
“Có đây.” Tôi lôi ra một bức ảnh mới in từ máy tính sáng nay. Đó là ảnh tôi và Magnus ở nhà hàng nơi anh ngỏ lời cầu hôn. Chúng tôi nhờ đôi tình nhân ngồi ở bàn bên cạnh chụp hộ, tôi hãnh diện giương bàn tay trái lên khoe chiếc nhẫn. Trông tôi hơi liêu xiêu, và thực sự đó là cảm giác của tôi lúc ấy.
Cả hai người đàn ông đều lặng lẽ nhìn bức ảnh.
“Ồ, vậy đấy là anh chàng mà cô sắp lấy làm chồng hả,” cuối cùng Sam nói. “Tín đồ Scrabble.”
“Đúng vậy.”
Có cái gì đó trong giọng anh ta khiến tôi cảm thấy phải phòng vệ. Tôi không hiểu tại sao.
“Tên anh ấy là Magnus,” tôi bổ sung.
“Là học giả đúng không ?" Sam cau mày nhìn tấm hình. “Từng lên ti vi?”
“Đúng.” Tôi thoáng cảm thấy tự hào. “Chuẩn luôn.”
“Tôi đoán đó là một chiếc nhẫn ngọc lục bảo bốn carat phải không?” Mark ngẩng lên sau khi nheo mắt ngắm tấm ảnh.
“Có lẽ thế.” Tôi yếu ớt nói. “Tôi không biết.”
“Cô không biết nhẫn đính hôn của mình bao nhiêu carat à?” Cả hai người đàn ông nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái.
“Cái gì cơ?” Tôi cảm thấy mặt đỏ bừng lên. “Tôi xin lỗi. Tôi không biết trước là sẽ mất nó.”
“Thật dễ thương,” Mark nói, khẽ cười gượng. “Phần lớn các cô gái biết chính xác tới từng dấu thập phân. Sau đó các cô ấy làm tròn số lên.”
“Ồ thế à.” Tôi nhún vai che giấu sự xấu hổ. “Đó là một chiếc nhẫn gia truyền. Chúng tôi không thực sự nói đến chuyện này.”
“Chúng tôi có rất nhiều khuôn sẵn. Để tôi xem...” Mark ấn ghế ra bắt đầu lục tìm trong những ngăn kéo kim loại.
“Thế là anh ta vẫn chưa biết cô đánh mất nó à?” Sam trỏ ngón tay cái vào ảnh Magnus. “Chưa.” Tôi cắn môi. “Tôi hy vọng chiếc nhẫn sẽ xuất hiện và...”
“Anh ta sẽ không bao giờ phải biết là cô từng đánh mất nó.” Sam kết thúc hộ tôi. “Cô sẽ giữ kín bí mật cho đến lúc xuống mồ.”
Tôi nhìn ra chỗ khác, cảm thấy tội lỗi giày vò. Tôi không thích điều đó. Tôi không thích giữ bí mật với Magnus. Tôi không thích là kiểu người làm chuyện ám muội sau lưng chồng chưa cưới. Nhưng không còn cách nào khác.
“Vậy là điện thoại này vẫn nhận được email gửi cho Violet.” Tôi chĩa nó về phía anh ta, hướng suy nghĩ sang chủ đề khác. “Tôi cứ nghĩ cánh kỹ thuật đã xử lý chuyện đó rồi chứ.”
“Tôi cũng tưởng vậy.”
“À, anh có một vài thư mới. Cho đến lúc này, anh đã bốn lần được mời tham dự cuộc thi chạy tập thể.”
“Ừm.” Anh ta gần như không buồn gật đầu.
“Anh không định trả lời à? Thế còn việc đặt phòng khách sạn cho cuộc hội thảo ở Hampshire thì sao? Anh cần một hay hai đêm?”
“Tôi phải xem đã. Vẫn chưa chắc.” Sam trông thản nhiên đến nỗi tôi cảm thấy thất vọng phát tức lên.
“Anh không trả lời thư à?"
“Tôi có những ưu tiên khác nhau.” Anh ta bình thản bấm vào màn hình.
“Ôi, hôm nay là sinh nhật của Lindsay Cooper đấy!” Bây giờ tôi đang đọc một cái thư tập thể. “Lindsay ở bộ phận marketing ấy. Anh có muốn chúc mừng sinh nhật cô ấy không?”
“Không, tôi sẽ không làm thế.” Anh ta nói nghe cứng rắn đến nỗi tôi cảm thấy có chút tự ái.
“Chúc mừng sinh nhật đồng nghiệp thì có gì sai ?”
“Tôi đâu có quen biết cô ta.”
“Có chứ sao không! Anh làm việc cùng với cô ấy mà.”
“Tôi làm việc cùng với 243 con người.”
“Nhưng cô gái đấy chẳng phải là người đưa ra tài liệu chiến lược cho trang mạng hôm rồi sao? tôi nói, tự nhiên nhớ ra một bức thư cũ. “Chẳng phải tất cả các anh đều hài lòng sao?”
“Đúng,” anh ta nói ráo hoảnh. “Thế thì có gì liên quan đến chuyện này?”
Trời, có cái thứ ương bướng như anh ta! Thôi chuyện sinh nhật Lindsay, tôi chuyển sang xem thư tiếp theo.
“Peter đã hoàn tất vụ Hàng không Pháp. Anh ta muốn thứ Hai này đưa cho anh toàn bộ báo cáo ngay sau cuộc họp nhóm. Như thế có được không ?"
“Được.” Sam gần như không ngước lên. “Cứ chuyển cho tôi. Cảm ơn."
Nếu tôi chuyển thư cho anh ta, anh ta sẽ chỉ để đó cả ngày chẳng thèm trả lời cho xem.
“Tôi trả lời nhé ?" tôi ướm hỏi. “Đằng nào anh cũng đang ở đây và tôi đang mở thư mà? Chỉ mất có một phút thôi.”
“Ồ.” Anh ta có vẻ ngạc nhiên. “Cảm ơn. Chỉ nói ‘Đồng ý’ là được rồi.”
“Đồng ý.” Tôi bấm cẩn thận. “Gì nữa không?”
“Ghi thêm ‘Sam’.”
Tôi nhìn màn hình, bất mãn. “Đồng ý, Sam.” Như thế trông cộc lốc, trần trụi làm sao.
“Anh thấy thế nào nếu thêm một vài chữ như kiểu ‘Tốt lắm’?” Tôi gợi ý. “Hay là ‘Cậu làm được rồi! Hoan hô!’ hoặc đơn giản là ‘Chúc mừng và cảm ơn nhiều"?"
Trông Sam vẫn tỉnh bơ. “‘Đồng ý, Sam’ là đã quá đủ rồi.”
“Đúng là!” tôi lầm bầm trong miệng. Có điều dường như nó không khẽ khàng lắm như tôi chủ định, vì Sam ngẩng lên nhìn.
“Gì cơ?”
Tôi biết lẽ ra tôi nên ngậm miệng lại. Nhưng tôi thất vọng đến nỗi không ngăn nổi mình.
“Anh thật thô lỗ! Thư của anh sao cộc lốc thế hả! Chán không tả được!"
Im lặng hồi lâu. Sam trông sửng sốt như thể vừa rồi là cái ghế nói.
“Xin lỗi anh,” cuối cùng tôi bổ sung, lúng túng nhún vai. “Nhưng đó là sự thật.”
“Được rồi,” cuối cùng Sam nói. “Nói thẳng với nhau nhé. Trước hết, cho cô mượn điện thoại không có nghĩa là cho cô luôn quyền đọc và phê phán thư từ của tôi.” Anh ta ngập ngừng. “Thứ hai, ngắn gọn mới là tốt.”
Tôi hối hận vì đã mở miệng. Nhưng đâm lao thì phải theo lao vậy.
“Nhưng không phải là ngắn đến như vậy.” Tôi cãi lại. “Mà hầu như ai anh cũng lờ tịt đi! Như thế là bất lịch sự!”
Thôi xong. Nói rồi.
Sam quắc mắc nhìn tôi. “Tôi nói rồi đấy, tôi có những ưu tiên khác nhau. Bây giờ, tình hình là chiếc nhẫn của cô đã được giải quyết, có lẽ cô sẽ muốn trả lại điện thoại, như vậy thư từ của tôi sẽ không làm phiền cô thêm nữa.” Anh ta đưa tay ra.
Ôi Chúa ơi. Đó có phải là lý do anh ta giúp tôi không? Để tôi trả lại điện thoại ?
“Không được!” Tôi nắm chặt cái điện thoại. “Ý tôi là... xin anh. Tôi vẫn cần nó. Khách sạn có thể gọi cho tôi bất kỳ lúc nào, bà Fairfax sẽ có số máy này...”
Tôi biết như thế là phi lý, nhưng tôi có cảm giác như phút giây tôi nộp trả chiếc điện choại này, tôi sẽ nói lời tạm biệt với bất kỳ cơ may nào tìm lại được chiếc nhẫn.
Tôi đưa nó ra sau lưng cho chắc ăn và nhìn anh ta với vẻ van nài. “Chúa ơi.” Sam thở hắt ra. “Như thế này thật lố bịch. Chiều nay tôi phỏng vấn tuyển thư ký riêng mới. Đó là điện thoại công ty. Cô không thể cứ giữ nó thế được!”
“Tất nhiên là không! Tôi chỉ giữ thêm vài ngày nữa được không? Tôi sẽ không phê phán thư từ của anh nữa.” Tôi nói thêm vẻ thuần phục. “Tôi hứa đấy.”
“OK, hai bạn!” Mark cắt lời chúng tôi. “Tin tốt đây. Tôi đã tìm được khuôn. Bây giờ tôi sẽ chọn một số viên kim cương để mọi người xem. Đợi tôi một lát nhé...”
Anh ta vừa ra khỏi phòng, điện thoại của tôi liền nháy lên báo tin nhắn mới.
“Người gửi là Willow,” tôi nói, ngước nhìn xuống. “Anh xem này.” Tôi chỉ vào tay mình. “Đang chuyển tiếp đây rồi. Không bình luận. Tuyệt đối.” [Thật đáng tiếc, bởi điều tôi nôn nóng muốn hỏi là: tại sao Willow tiếp tục gửi tin nhắn qua tôi, trong khi lúc này cô ta chắc chắn phải biết tôi không phải là Violet? Với cả cô ta lại trao đổi thông qua thư ký riêng của anh ta là thế nào?]
“Hừmmm.” Sam thốt ra một tiếng gầm gừ vô thưởng vô phạt giống như trước khi tôi đề cập tới Willow.
Một thoáng im lặng kỳ cục. Chuyên gì sẽ xảy ra bây giờ nếu tôi hỏi mấy câu lịch sự như: “Hai người quen nhau thế nào?,” “Khi nào hai người sẽ tổ chức đám cưới ?” rồi chúng tôi bắt đầu nói chuyện về danh sách việc cần chuẩn bị cho đám cưới và người nấu tiệc cưới. Nhưng không hiểu sao tôi không thể mở miệng ra được. Mối quan hệ giữa họ thật đặc biệt, tôi không thể lân la vào đó.
Tôi biết anh ta có thể càu nhàu và cộc lốc, nhưng tôi vẫn không thể hình dung anh ta với một mụ phù thủy chỉ nghĩ đến bản thân, hay mè nheo như Willow. Đặc biệt là bây giờ tôi đã gặp anh ta bằng xương bằng thịt. Tôi đoán cô ta phải rất, rất, rất quyến rũ. Đạt chuẩn siêu mẫu ấy. Vẻ đẹp rực rỡ của cô ta đã khiến anh ta hoa mắt trước tất cả những gì còn lại ở cô ca. Đó là cách giải thích duy nhất.
“Rất nhiều người đang trả lời thư về sinh nhật của Lindsay.” Tôi nhận xét để lấp khoảng im lặng. “Rõ ràng họ thấy đó là chuyện bình thường.”
“Email tập thể là tác phẩm của quỷ sứ.” Sam gần như không bỏ lỡ một nhịp. “Tôi thà gí súng tự tử còn hơn là trả lời những thư loại đó.”
Hừm, đúng là một thái độ dễ thương.
Cái cô Lindsay này hẳn được quý mến lắm. Cứ hai mươi giây lại có một thư mới Trả lời Tất cả xuất hiện trên màn hình, như kiểu “Chúc mừng sinh nhật Lindsay! Chúc em một sinh nhật tuyệt vời, dù em đang làm gì.” Điện thoại liên tục nháy sáng báo thư mới. Giống như có một bữa tiệc ở đây. Và chỉ mỗi Sam là từ chối không tham gia.
Ôi, tôi không chịu đựng nổi nữa. Đánh máy mấy chữ “Chúc mừng sinh nhật” thì có gì khó khăn đâu? Tại sao lại không làm? Chỉ có bốn chữ.
‘“Tôi có thể thay mặt anh viết ‘Chúc mừng sinh nhật’ được không?" tôi nài nỉ. “Đồng ý đi mà. Anh chẳng phải làm gì đâu. Tôi sẽ viết."
Của nợ! Sam rời mắt khỏi chiếc điện thoại trong tay. “OK. Gì cũng được. Nói chúc mừng sinh nhật thôi. Đừng có thêm biểu tượng mặt cười hay hôn hít gì cả.” Anh ta bổ sung một cách dọa dẫm. “Chỉ ‘Chúc mừng sinh nhật. Sam’. "
“Chúc mừng sinh nhật Lindsay!” Tôi liều mạng bấm. “Hy vọng hôm nay em có một ngày tuyệt đẹp. Một lần nữa hoan hô chiến lược trang mạng, rất tuyệt vời. Gửi em những lời chúc tốt đẹp nhất, Sam.”
Tôi vội vã gửi đi trước khi anh ta có thể đặt dấu hỏi tôi bấm cái gì mà lắm thế.
“Thế còn vụ khám răng thì sao?” tôi quyết định được đà lấn tới.
“Thế còn vụ khám răng thì sao ấy à?” Anh ta nhại lại làm tôi cảm thấy sôi máu. Anh ta đang giả bộ không biết tôi đang nói về việc gì hay là anh ta quên thật ?
“Đây rồi!” Cửa mở, Mark xuất hiện trở lại, giơ ra một cái khay phủ vải nhung xanh thẫm. “Đây là những viên kim cương nhái của chúng tôi.”
“Chà chà,” tôi hít một hơi, quên tiệt cái điện thoại.
Trước mặt tôi là mười hàng những viên ngọc lục bảo lấp lánh. Ừ thì, tôi biết chúng không phải là hàng thật nhưng thực lòng mà nói, tôi không thấy có gì khác biệt. [Điều này khiến tôi tự hỏi: nếu ngày nay người ta có thể làm ra ngọc lục bảo thì tại sao chúng ta lại cứ phải trả hàng đống tiền mua đồ thật? Và nữa: tôi có nên sắm cả hoa tai không?]
“Cô thấy có viên nào đặc biệt giống với viên cô đánh mất không?”
“Viên này.” Tôi chỉ vào một viên đá hình bầu dục ở giữa. “Nó gần như y hệt. Thật đáng ngạc nhiên!”
“Tốt rồi.” Anh ta gắp nó lên bằng kẹp chuyên dụng đặt vào một chiếc đĩa nhựa nhỏ. “Viên kim cương rõ ràng nhỏ hơn và ít nổi bật hơn, thế nên tôi tin là hai cái sẽ hợp nhau thôi. Cô có muốn xử lý một chút để trông có vẻ đồ cổ không ?” anh ta nói thêm. “Bỏ lớp nước bóng đi chẳng hạn?”
"Anh có thể làm vậy được sao?” tôi ngạc nhiên nói.
“Chúng tôi có thể làm bất kỳ điều gì.” Anh ta nói đầy tự tin. “Có lần chúng tôi làm vương miện hoàng gia cho một bộ phim Hollywood nữa kìa. Trông giống y như thật, mặc dù cuối cùng họ thậm chí chẳng bao giờ dùng đến.”
“Chà chà. Ờ... vâng, xin anh làm giúp như thế!”
“Không có vấn đề gì. Chúng tôi sẽ làm xong trong vòng...” Anh ta liếc nhìn đồng hồ. “Ba tiếng nữa được không?”
“Quá được!”
Tôi đứng dậy, kinh ngạc hết sức. Tôi không thể tưởng tượng nổi lại dễ dàng đến thế. Trên thực tế, tôi cảm thấy khá hồ hởi vì trút được một gánh nặng. Như thế này tôi có thể câu thêm thời gian vài ngày, rồi tôi sẽ lấy lại được chiếc nhẫn thật và mọi việc sẽ ổn thỏa cả.
Khi chúng tôi quay trở lại gian trưng bày, tôi cảm nhận được sự chú ý của các nhân viên cửa hàng. Martha đang viết sổ bỗng ngước đầu lên, mấy cô gái mặc đồng phục màu xám bồ câu đứng ở cửa đang thì thầm và hất cằm về phía tôi. Mark dẫn chúng tôi lại chỗ Martha lần nữa, cô ấy cười với tôi thậm chí còn rạng rỡ hơn lúc nãy.
“Martha, cô tiếp hai vị khách dễ mến này giúp tôi nhé,” Mark nói và đưa cho Martha một mẫu giấy gấp lại. “Chi tiết đây. Chào nhé, gặp lại sau.”
Mark bắt tay Sam nồng nhiệt rồi biến ra phía sau cửa hàng.
“Trông chị có vẻ hạnh phúc!” Martha nháy mắt nói với tôi.
“Mình rất hạnh phúc!” Tôi không thể che đậy niềm vui của mình. “Mark thật xuất sắc. Mình thật không thể tưởng tượng nổi những gì anh ấy có thể làm!”
“Đúng thế, anh ấy khá là đặc biệt. Ô, em lấy làm mừng cho chị. Cô ấy nắm chặt tay tôi. “Một ngày tuyệt vời làm sao cho cả hai người!”
Ôi... của khỉ. Đột nhiên tôi hiểu ra cô ấy muốn nói gì. Tôi liếc xéo Sam nhưng anh ta đã bước sang một bên để đọc cái gì đó trên điện thoại mà không buồn chú ý đến câu nói của Martha.
“Sao rồi, bọn em đều nóng lòng muốn biết.” Cặp mắt của Martha sáng lóng lánh. “Anh chị chọn cái gì thế?”
“À..."
Cuộc nói chuyện này rõ ràng đã chệch đường ray. Nhưng tôi không thể nghĩ nổi làm thế nào để lái trở lại.
“Martha đã kể cho chúng em nghe về chiếc đồng hồ hiệu Cartier!” Một cô gái khác trong bộ đồng phục màu xám bồ câu tham gia vào cuộc nói chuyện, và tôi có thể thấy hai cô gái nữa đang nhích lại gần để hóng.
“Chúng em ở ngoài này cứ đoán già đoán non từ nãy giờ.” Martha gật đầu. “Em nghĩ anh Mark sẽ làm cho chị một thứ rất đặc biệt theo đơn đặt hàng. Với một chút lãng mạn kỳ diệu.” Cô ấy ngoắc hai bàn tay vào với nhau. “Có thể là một viên kim cương hoàn mỹ...”
“Mấy viên cắt mặt hình vuông đó thanh tú nhỉ,” một cô gái mặc đồng phục thổ lộ.
“Nhẫn cổ cũng được,” một cô gái khác hào hứng phụ họa. “Mark có mấy viên kim cương cổ đẹp tuyệt vời và có bề dày lịch sử. Có một viên đẹp không thể tưởng tượng nổi, màu hồng nhạt, anh ấy đã cho chị xem chưa?”
“Không!” tôi nói nhanh. “Ừm... mọi người không hiểu rồi. Mình không... Ý mình là...”
Ôi Chúa ơi. Tôi có thể nói gì? Tôi không muốn dây dưa con cà con kê.
“Chúng em thích nhẫn đẹp.” Martha thở ra đầy hạnh phúc. “Không quan trọng là nhẫn gì, thật đấy, miễn là nó hấp dẫn đối với chị. Ôi nào.” Cô ấy nở một nụ cười tinh quái. “Em cần phải biết.” Cô ấy mở tờ giấy ra một cách điệu đà. “Và câu trả lời là...”
Khi Martha đọc những từ trên trang giấy, giọng cô ấy chuyển sang kiểu thở hổn hển. Mất một lúc cô ấy có vẻ vẵn chưa thốt được nên lời. “Ồ! Một chiếc nhẫn ngọc lục bảo giả.” Cuối cùng cô ấy thốt lên, nghe giọng như bị bóp nghẹn. “Thật đáng yêu. Và một viên kim cương giả nữa. Đẹp quá.”
Tôi chẳng có gì để nói cả. Tôi biết là bốn gương mặt tiu nghỉu đang nhìn chằm chằm vào tôi. Martha trông thiểu não nhất.
“Bọn mình nghĩ rằng đó là một chiếc nhẫn đẹp,” tôi vụng về chữa cháy.
“Đương nhiên rồi! Đương nhiên rồi!” Martha rõ ràng là đang tự bắt mình gật gù một cách sôi nổi. “Ơ, chúc mừng chị! Chọn nhẫn giả thế này chứng tỏ chị rất tế nhị đấy ạ.” Cô ấy đưa mắt nhìn các cô gái mặc đồng phục khác, tất cả liền vội vã hùa vào.
“Đúng thế!”
“Tế nhị lắm ạ!”
“Lựa chọn rất dễ thương!”
Những giọng nói tươi vui sao mà thiếu tương xứng với vẻ mặt đến thế. Một cô còn trông như sắp khóc.
Martha có vẻ như bị ám ảnh bởi chiếc đồng hồ vàng hiệu Cartier của Sam. Tôi gần như có thể đọc được suy nghĩ của cô ấy: Anh ta có thể mua cho bản thân mình một chiếc đồng hồ hiệu Cartier, thế mà lại mua cho bạn gái đồ GIẢ ư?
“Tôi có thể nhìn giá được không?” Sam đã thôi bám điện thoại và lấy tờ giấy trên tay Martha. Anh ta vừa đọc vừa nhăn mày. “Bốn trăm năm mươi bảng. Nhiều quá. Tôi cứ nghĩ Mark hứa sẽ có giảm giá.” Anh ta quay sang tôi. “Cô có thấy như vậy là quá nhiều không?”
“Có lẽ vậy.” [Tôi thực sự nghĩ như thế là khá nhiều tiền. Nhưng tôi cho rằng đó là cái giá mình phải trả. Chắc chắn là tôi sẽ không bao giờ hỏi giá của một chiếc nhẫn trong một cửa tiệm sang trọng, cả triệu năm nữa cũng không]. Tôi gật đầu, hơi xấu hổ.
“Sao đắt thế nhỉ?” Sam quay sang Martha và cặp mắt cô ấy lại liếc nhìn chiếc đồng hồ Cartier trước khi trả lời anh ta với nụ cười công nghiệp.
“Thưa anh, đây là hàng bạch kim. Một chất liệu quý giá, vô thời gian. Phần lớn khách hàng của tiệm đều trân trọng một chất liệu sẽ tồn tại cả đời.”
“Hừm, chúng tôi có thể chọn cái gì rẻ hơn không? Bạc lá chẳng hạn?” Sam quay sang tôi. “Cô đồng ý đúng không, Poppy? Rẻ hết mức chứ?”
Tôi nghe thấy một vài tiếng thở dốc bị nén lại bên kia cửa tiệm. Tôi thoáng liếc thấy gương mặt khiếp đảm của Martha và không thể không đỏ mặt.
“Vâng! Tất nhiên,” tôi lúng búng. “Cái gì rẻ nhất là được.”
“Em sẽ hỏi lại Mark.” Martha nói sau hồi lâu im lặng. Cô ấy đi ra gọi một cú điện thoại ngắn gọn. Khi quay trở lại quầy tính tiền, mắt cô ấy chớp chớp mà không dám nhìn thẳng tôi. “Em đã nói chuyện với anh Mark, chiếc nhẫn có thể được làm bằng kền tráng bạc, như thế giá sẽ giảm xuống còn...” Cô ấy gõ lần nữa. “Còn một trăm mười hai bảng. Anh chị có thích lựa chọn như vậy không ạ?”
“Ờ, tất nhiên chúng tôi thích vậy.” Sam liếc tôi. “Không có gì khó hiểu cả, đúng không?”
“Em hiểu rồi. Tất nhiên.” Nụ cười tươi rói của Martha trở nên cứng queo. “Như thế... tốt thôi. Sẽ làm bằng kền mạ bạc.” Cô ấy có vẻ đã lấy lại bình tĩnh. “Thưa anh, về mặt trình bày, cửa tiệm có hộp nhẫn bằng da sang trọng, giá ba mươi bảng, còn nếu đơn giản hơn, hộp gỗ, giá mười bảng. Cả hai loại hộp đều có trải cánh hoa hồng và có thể được cá nhân hóa. Có thể là viết chữ đầu của tên hoặc một thông điệp ngắn gọn.”
“Một thông điệp?” Sam bật cười hoài nghi. “Không, cảm ơn. Mà khỏi cần đóng gói gì cả. Chúng tôi cứ cầm vậy được rồi. Poppy, có cần túi đựng hay cái gì không?” Anh ta liếc nhìn tôi.
Martha đang thở mỗi lúc một khó khăn. Tôi thoáng nghĩ không khéo cô ấy sẽ tắt thở mất.
“Tốt thôi!” Cuối cùng cô ấy nói. “Rất tốt. Không hộp, không cánh hoa hồng, không thông điệp...” Cô ấy gõ vào máy tính. “Và anh sẽ thanh toán bằng phương thức gì ạ?” Rõ ràng cô ấy đang tập trung hết sức lực để vẫn giữ vẻ dịu dàng.
“Poppy kìa?” Sam hất cằm về phía tôi vẻ chờ đợi.
Tôi rút ví ra, vẻ mặt Martha kinh hoàng đến nỗi tôi gần như muốn độn thổ.
“Vậy là... chị sẽ trả tiền cho chiếc nhẫn ạ.” Cô ấy gần như không thể nói ra thành lời. “Tuyệt vời! Như thế... thật tuyệt vời! Không có vấn đề gì cả."
Tôi đánh mật khẩu thẻ thanh toán và nhận tờ biên lai. Đã có nhiều cô gái mặc đồng phục màu xám bồ câu xuất hiện hơn trong phòng trưng bày, họ đứng túm tụm, thì thầm và nhìn tôi chằm chằm. Cả người tôi ướt đầm mồ hôi vì ngượng.
Tầt nhiên Sam chẳng nhận ra điều gì.
“Chúng em sẽ gặp cả hai anh chị sau chứ ạ?” Rõ ràng Martha cố gắng tối đa để lấy lại bình tĩnh trong khi mở cửa cho chúng tôi bước ra. “Cửa tiệm sẽ mời anh chị sâm banh và chụp một tấm ảnh kỷ niệm cho anh chị, đương nhiên.” Một chút sôi nổi xuất hiện trở lại trong mắt cô ấy. “Khi nào anh thấy chiếc nhẫn và đeo nó vào tay chị ấy, đó sẽ là giây phút rất đặc biệt...”
“Không, tôi đã mất quá nhiều thời gian ở đây rồi,” Sam nói, lơ đãng liếc nhìn đồng hồ. “Cô không thể gửi tới nhà Poppy được ư?”
Đây có vẻ như là giọt nước cuối cùng làm tràn ly cho Martha. Khi tôi đã đưa địa chỉ của mình cho cô ấy và chúng tôi đang đi ra thì cô ấy chợt kêu lên: “Em có thể nói với chị mấy điều về cách bảo quản không? Rất nhanh thôi?” Cô ấy nắm tay tôi kéo trở lại vào trong cửa tiệm, cái nắm tay mạnh mẽ không ngờ. “Bảy năm bán nhẫn đính hôn, chưa bao giờ em làm như thế này,” cô ấy thì thầm khẩn cấp vào tai côi. “Em biết anh ta là bạn của Mark. Và em biết là anh ta rất đẹp trai. Nhưng... chị cóchắc không?”
Cuối cùng tôi cũng xuất hiện ngoài phố, Sam đang đợi tôi, vẻ sốt ruột.
“Có chuyện gì thế? Mọi việc ổn cả chứ?”
“Vâng! Tất cả đều ổn!”
Mặt tôi đỏ ửng, tôi chỉ muốn chuồn khỏi chỗ này. Liếc lại phía cửa tiệm, tôi có thể thấy Martha đang nói chuyện đầy kích động với những cô gái mặc đồng phục khác và đang chỉ trỏ về phía Sam, vẻ mặt đầy phẫn nộ.
“Chuyện gì đấy ?” Sam cau mày. “Cô ta không cố gạ bán cho cô cái nhẫn đắt tiền đấy chứ? Nếu vậy tôi sẽ nói với Mark..."
“Không! Không phải vậy.” Tôi ngập ngừng, gần như quá xấu hổ không dám kể với anh ta.
“Thế thì chuyện gì?” Sam nhìn tôi chăm chú.
“Cô ấy nghĩ anh là chồng chưa cưới của tôi và anh bắt tôi phải tự trả tiền nhẫn đính hôn của mình,” cuối cùng tôi bèn thú nhận. “Cô ấy bảo tôi đừng lấy anh. Cô ấy lo lắng cho tôi.”
Tôi không đi sâu vào triết lý của Martha về sự phóng túng ở tiệm kim hoàn và sự phóng túng trên giường và về chuyện chúng liên quan với nhau như thế nào. [Em có thể vẽ cho chị một cái biểu đồ, Poppy ạ. Một cái biểu đồ].
Tôi có thể thấy mặt Sam dần ngộ ra.
“Ồ, thú vị nhỉ.” Anh ta cười phá lên. “Thật hài hước. Này,” anh ta ngập ngừng, “cô không muốn tôi trả tiền chiếc nhẫn đấy chứ?”
“Không, tất nhiên là không!” Tôi sửng sốt. “Anh đừng lăn tăn thế! Tôi chỉ cảm thấy thật tệ vì cả cửa tiệm nghĩ anh là kẻ keo kiệt trong khi thực tế anh đã giúp tôi một việc rất lớn. Tôi rất xin lỗi.” Tôi rụt vai lại.
Trông Sam có vẻ không hiểu. “Chuyện đó thì có vấn đề gì? Tôi không quan tâm họ nghĩ gì về tôi.”
“Anh phải quan tâm tí chút chứ.”
“Không một tí nào.”
Tôi nhìn anh ta chăm chú. Gương mặt anh ta thật bình thản. Tôi nghĩ anh ta nói thật lòng. Anh ta không quan tâm. Sao anh ta lại có thể không quan tâm nhỉ?
Magnus chắc hẳn đã quan tâm. Anh luôn tán tỉnh mấy cô bán hàng và cố tìm hiểu xem họ có nhận ra anh từng lên truyền hình không. Và một lần, khi thẻ của anh bị từ chối ở siêu thị gần nhà chúng tôi, anh nhất quyết quay lại đó ngày hôm sau để kể với họ rằng ngân hàng của anh hôm trước lộn xộn hết chỗ nói như thế nào."
Ừmmm. Bây giờ tôi không cảm thấy quá tệ nữa.
“Tôi sẽ kiếm một tách cà phê.” Sam bắt đầu đi xuống cuối phố. “Cô có muốn một tách không?”
“Anh để tôi.” Tôi đi nhanh theo sau anh ta. “Tôi còn nợ anh một món. Rất đúng lúc.”
Sau bữa trưa tôi mới phải quay trở lại chỗ làm, vì tôi nhờ Annalise đổi buổi sáng được nghỉ của cô ấy với tôi. Phải hối lộ cho cô ây một món kếch xù đấy.
“Cô có nhớ tôi từng đề cập tới một người tên là Ngài Nicholas Murray không?” Sam vừa nói vừa mở rộng cánh cửa tiệm cà phê. “Chú ấy sắp gửi một tài liệu. Tôi đã nói chú ấy dùng địa chỉ riêng của tôi, nhưng nếu như vô tình chú ấy gửi nhầm về địa chỉ của cô thì xin hãy báo ngay cho tôi biết.”
“OK. Ông ấy khá nổi tiếng, phải vậy không?” tôi không ngăn nổi, bèn thêm vào. “Chẳng phải ông ấy từng là nhân vật đứng thứ mười tám trong danh sách những người có ảnh hưởng nhất thế giới hồi năm 1985 sao?”
Tối qua tôi tr.a Google, và bây giờ tôi thông thạo toàn bộ chủ đề về công ty của Sam hết sảy luôn. Tôi biết mọi thứ. Tôi có thể lên Nghe nhạc hiệu đoán chương trình. Tôi có thể làm một bài trình bày PowerPoint. Thực tế là tôi ước giá có người yêu cầu tôi làm thế. Những gì tôi biết về Tư vấn Bạch Cầu, không theo thứ tự cụ thể nào, là:
1. Do Ngài Nicholas Murray sáng lập vào năm 1982 và sau đó được một tập đoàn quốc tế lớn mua lại.
2. Ngài Nicholas Murray vẫn giữ chức tổng giám đốc điều hành. Có vẻ như chỉ cần sự có mặt của ông ấy cũng đủ để làm không khí một cuộc họp trở nên thoải mái, và chỉ một cái lắc đầu của ông ấy cũng có thế ngăn cản một vụ giao dịch đang diễn ra. Ông ấy lúc nào cũng mặc áo sơ mi hoa. Đó là phong cách riêng.
3. Giám đốc tài chính trước đây là mộc người được Ngài Nicholas nâng đỡ. Nhưng tay này gần đây đã rời công ty. Tên anh ta là Ed Exton [A ha! Chắc hẳn là anh chàng Ed say đứ đừ ở câu lạc bộ Grouchy. Hãy gọi tôi là thám tử Poirot đi].
4. Tình bạn giữa Ed và Ngài Nicholas đã tan rã theo thời gian, và Ed chậm chí không tham dự bữa tiệc chúc mừng Ngài Nicholas được phong tước Hiệp sĩ [Cột lá cải trên Daily Mail.]
5. Mới đây xảy ra một vụ scandal, một gã tên là John Gregson đã có một câu nói đùa không phải lối tại một bữa ăn trưa và buộc phải từ chức [Thực ra tôi nhớ loáng thoáng là đã đọc báo về vụ này rồi]. Một số người cho rằng như thế là không công bằng, nhưng rõ ràng tân chủ tịch hội đồng quản trị là người “không khoan nhượng với những hành vi lệch lạc.” [May quá, đó không phải là sếp của tôi, đó là những gì tôi có thể nói]
6. Ngài Nicholas hiện đang là cố vấn cho Thủ tướng trong ủy ban đặc biệt về “Hạnh phúc và Phúc lợi,” ủy ban này bị báo chí công kích. Một tờ báo thậm chí miêu tả Ngài Nicholas đã hết thời rồi, lại còn đăng một bức tranh biếm họa ví ông ấy như bông hoa rụng cánh. (Tôi sẽ không đề cập điều đó với Sam.)
7. Năm ngoái họ giành được giải thưởng cho chương trình tái sử dụng giấy thải.
“A, nhân tiện chúc mừng anh về vụ tái sử dụng giấy thải,” tôi bổ sung, hào hứng thể hiện hiểu biết của mình. “Tôi có thấy phát biểu của anh, ‘trách nhiệm đối với môi trường là điểm mấu chốt cho bất kỳ công ty nào có tham vọng đạt tới sự vượt trội’ Rất đúng. Chúng tôi cũng tái sử dụng giấy đấy.”
“Cái gì cơ?” Sam trông có vẻ sửng sốt, thậm chí ngờ vực. “Làm thế nào mà cô biết điều đó?”
“Google. Không hề phạm luật nhé!” Tôi nói thêm khi thấy vẻ mặt của anh ta, “Chẳng qua là tôi quan tâm thôi. Bởi lẽ phải chuyển thư suốt ngày, tôi nghĩ nên tìm hiểu một chút về công ty của anh.”
“Ồ, cô đã làm thế, phải vậy không ?” Sam ném cho tôi một cái nhìn nghi ngờ. “Cho một tách cà phê cappuccino đúp nhé!”
“Thế là Ngài Nicholas đang tư vấn cho Thủ tướng à! Thật oách quá!”
Lần này Sam thậm chí không trả lời. Thật tình anh ta không hẳn là mộc đại sứ cừ.
“Anh đã tới dinh thự của Thủ tướng chưa?” Tôi kiên trì. “Bên trong như thế nào?”
“Họ đang đợi cô gọi cà phê kia.” Sam ra dấu về phía người phục vụ.
Rõ ràng là anh ta sẽ không tiết lộ một tẹo thông tin gì. Vẫn cái lối ấy. Cứ nghĩ anh ta sẽ lấy làm hài lòng vì tôi quan tâm tới công việc anh ta làm kìa.
“Cho tôi một ly cà phê sữa không béo nhé.” Tôi rút ví ra. “Và một chiếc bánh xốp rắc sô cô la nữa. Anh có muốn một cái không?”
“Không, cảm ơn.” Sam lắc đầu.
“Có lẽ như thế lại tốt hơn,” tôi gật gù ra vẻ thông thái. “Bởi vì anh có chịu đi khám răng đâu.”
Sam ném cho tôi một cái nhìn lạnh te, có thể hàm ý “Đừng có lôi thôi,” hoặc “Tôi không nghe đâu,” hoặc lại là “Cô nói gì, khám răng á?"
Tôi bắt đầu hiểu ra cách anh ta vận hành. Như thể anh ta có một nút “bật” và một nút “tắt.” Và anh ta chỉ vặn nút “bật” khi nào anh ta chịu hạ cổ.
Tôi lên mạng tìm một cái ảnh hàm răng sâu hãi hùng nữa và lặng lẽ gửi cho anh ca.
“À, thế còn buổi chiêu đãi ở khách sạn Savoy,” tôi nói khi chúng tôi đi lấy đồ uống. “Anh cần gửi thư xác nhận đấy.”
“Ờ, tôi không đi đâu,” anh ta nói như thể điều đó là hiển nhiên.
“Tại sao lại không?” Tôi nhìn anh ta chằm chằm.
“Tôi không có lý do nào cụ thể để phải tham dự.” Anh ta nhún vai. “Cả tuần nhiều hoạt động giao tế quá rồi.”
Không thể tin được. Sao anh ta lại có thể không muốn đi dự chiêu đãi ở khách sạn Savoy? Trời, đâu vấn đề gì với các thương gia hàng đầu, phải vậy không? Sâm banh miễn phí, ngáp, ngáp. Túi quà, một bữa tiệc nữa, ngáp, sao buồn tẻ và nhàm chán thế.
“Ờ, nếu vậy thì anh nên báo để họ biết.” Tôi gần như không thèm che giấu thái độ bất đồng. “Thôi, để tôi làm luôn cho. ‘Blue thân mến, cảm ơn chị đã gửi giấy mời,”’ tôi vừa gõ vừa đọc thành tiếng. “ ‘Rất tiếc là lần này Sam không đến dự được. Chúc chị mọi điều tốt lành. Poppy Wyatt.’ ”
“Cô không cần phải bận tâm đâu.” Sam nhìn tôi chăm chú, vẻ ngạc nhiên thú vị. “Một cô thư ký trong văn phòng, tên là Jane Ellis đang tạm giúp tôi lúc này. Cô ta có thể lo việc đó.”
Đúng thế, nhưng liệu cô ta có làm không? Tôi những muốn đáp trả. Tôi biết cái cô Jane Ellis này, bây giờ thỉnh thoảng tên cô ta lại xuất hiện trên hộp thư đến của Sam. Công việc chính của cô ta là giúp việc cho Malcolm, đồng nghiệp của Sam. Tôi chắc chắn còn khuya cô ta mới muốn đánh vật với lịch làm việc của Sam, chưa kể khối lượng công việc vốn có.
“Không sao cả.” Tôi nhún vai. “Cái vụ này vẫn đeo bám tôi lâu nay.” Người phục vụ đưa cà phê tới đặt trên quầy, tôi đưa tách cà phê của Sam cho anh ta. “Thế... một lần nữa cảm ơn anh.”
“Không có gì.” Anh ta mở cửa cho tôi. “Tôi hy vọng cô sẽ tìm lại được nhẫn. Ngay khi cô không cần điện thoại nữa...”
“Biết rồi.” Tôi cắt lời anh ta. “Tôi sẽ gửi trả lại anh ngay. Ngay tức thì.”
“Tốt lắm.” Anh ta hào phóng dành cho tôi nụ cười nửa miệng, “Ờ, tôi hy vọng mọi việc của cô sẽ tốt đẹp.” Anh ta chìa tay ra, tôi lịch sự bắt tay.
“Tôi cũng hy vọng mọi việc của anh đều sẽ tốt đẹp.”
Tôi thậm chí chưa hỏi bao giờ lễ cưới của anh ta sẽ được tổ chức. Có thể trong vòng tám ngày nữa, giống như chúng tôi. Có khi ở cùng một nhà thờ cũng nên. Tôi sẽ đến và thấy anh ta đứng trên bậc thềm, Willow Phù Thủy đang vịn tay anh ta nói rằng anh ta là đồ độc hại.
Anh ta bước đi xa dần, tôi rảo bước về phía bến xe buýt. Có tới bốn năm hành khách đang xuống xe, tôi bước lên. Tôi sẽ xuống ở bến Streatham Hill và đi bộ tiếp từ đó.
Khi ngồi xuống ghế, tôi thấy Sam đang đi nhanh trên vỉa hè gương mặt anh ta trơ ra, gần giống như đá. Tôi không biết do gió hay là anh ta vừa bị một khách qua đường tẩn cho, nhưng cà vạt của anh ta xộc xệch, và có vẻ anh ta thậm chí không nhận ra. Hừm, điều này làm tôi bực mình. Tôi không nhịn nổi bèn gửi tin cho anh ta.
Cà vạt của anh bị lệch rồi.
Tôi đợi ba mươi giây rồi thấy vẻ mặt của anh ta trở nên sửng sốt. Trong khi anh ta nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm giữa những người đi bộ, tôi nhắn tin tiếp.
Đang trên xe buýt.
Bây giờ xe đã chuyển bánh, nhưng do đường tắc nên tôi gần như đi cùng nhịp với Sam. Anh ta nhìn lên, vuốt thẳng cà vạt và thoáng mỉm cười với tôi.
Phải thừa nhận là anh ta có nụ cười hết sảy. Làm cho người ta suýt đứng tim, nhất là lại vào lúc không ngờ như thế này.
Ý tôi là... bạn biết đấy. Nếu như tim người ta ở chỗ có thể đứng được.
Thôi bỏ qua. Thư từ Lindsay Cooper bỗng xuất hiện, tôi nhanh nhẹn mở ra xem.
Anh Sam thân mến,
Cảm ơn anh rất nhiều! Những dòng thư của anh có ý nghĩa rất lớn đối với em - thật vui được biết là những gì mình làm được đánh giá cao! Em đã chuyển lời tới tất cả nhóm đã giúp em làm tài liệu chiến lược trang mạng, và mọi người đều rất phấn chấn! Chúc anh mọi điều tốt đẹp,
Lindsay
Thư được gửi đồng thời vào cả địa chỉ của Sam, nên tôi đoán chắc Sam cũng nhận được rồi. Một lát sau, điện thoại của tôi báo có tin nhắn của Sam.
Cô viết gì cho Lindsay vậy
Tôi vừa soạn tin nhắn trả lời vừa cười khúc khích:
Chúc mừng sinh nhật. Như anh bảo thôi.
Gì nữa
Tôi không thấy cần thiết phải trả lời. Hai người có thể chơi trò giả câm điếc có chọn lọc. Tôi đáp trả:
Anh đã liên hệ với nha sĩ chưa?
Tôi đợi một lát - nhưng chúng tôi lại chơi trò mất sóng. Một cái thư nữa mới xuất hiện trên điện thoại, lần này là một đồng nghiệp của Lindsay. Vừa đọc, tôi vừa không khỏi cảm thấy hành động của mình đã được biện minh.
Anh Sam thân mến,
Lindsay đã chuyển cho chúng tôi những lời tốt đẹp của anh về chiến lược trang mạng. Chúng tôi cảm thấy rất vinh dự và hân hoan thấy anh dành thời gian cho ý kiến. Cảm ơn anh, và chờ tới dịp nói chuyện về nhiều sáng kiến hơn nữa, có thể là ở cuộc họp hằng tháng tiếp theo.
Adrian (Foster)
Ha ha, anh thấy chưa? Thấy chưa?
Gửi thư chỉ có hai từ cũng chẳng sao. Như thế có thể tiết kiệm ối thời gian. Như thế có thể giải quyết được công việc. Nhưng không ai ưa nổi anh. Bây giờ cả nhóm làm trang mạng sẽ cảm thấy hạnh phúc và được cần đến, và sẽ làm việc một cách xuất sắc. Tất cả là nhờ có mình! Sam nên để mình thay anh ta viết tất cả thư từ mới đúng.
Đột nhiên hứng lên, tôi mở lá thư thứ một tỷ của Rachel về cuộc chạy tập thể ra bấm Trả lời.
Chào Rachel,
Ghi tên tôi vào cuộc chạy tập thể nhé. Đây là một việc làm rất ý nghĩa và tôi nóng lòng muốn đóng góp vào nỗ lực chung này.
Thế nhé!
Sam
Anh ta trông tráng kiện mà. Anh ta có thể chạy vài vòng được, vì Chúa.
Trên đà thắng lợi, tôi kéo xuống xem thư của anh chàng nhân viên tin học đã xin phép Sam một cách lễ phép để gửi sơ yếu lý lịch và đóng góp ý kiến cho công ty. Tôi nghĩ chắc chắn Sam cũng nên cổ vũ những nhân viên muốn tiến bộ chứ nhỉ?
James thân mến,
Tôi sẽ rất vui được xem sơ yếu lý lịch và nghe ý kiến của cậu.
Hãy lấy hẹn thông qua Janes Ellis nhé. Hoan hô cậu đã có ý thức chủ động liên lạc với tôi!
Sam
Và một khi đã bắt đầu, bây giờ tôi không thể dừng lại được. Trong lúc xe buýt bịch bịch chạy, tôi viết thư cho anh chàng muốn kiểm tr.a bàn làm việc của Sam vì lý do an toàn và sức khỏe, hẹn ngày giờ, rồi viết thư cho Jane nói cô ấy ghi vào lịch làm việc [Tôi biết anh ta rỗi vào giờ nghỉ trưa thứ Tư tới vì có người mới hủy cuộc hẹn].Tôi viết thư cho Sarah, cô gái phải nghỉ việc vì bị mắc bệnh zona, hỏi thăm cô ấy đã đỡ chút nào chưa.
Tất cả những thư không được trả lời này vẫn làm tôi bực mình lâu nay. Những con người tội nghiệp bị bỏ quên đó, họ đã cố gắng bắt liên lạc với Sam. Tại sao tôi lại không được trả lời họ nhỉ? Tôi giúp anh ta một việc lớn lao đến thế! Tôi cảm giác như mình đang đền đáp lại sự giúp đỡ của anh ta về vụ chiếc nhẫn. Ít nhất thì khi tôi trả lại anh ta chiếc điện thoại này, hộp thư của anh ta đã được xử lý.
À mà, nếu viết thư tập thể nói mọi người thật tuyệt thì sao nhỉ? Tại sao lại không? Như thế có làm hại ai đâu?
Các bạn nhân viên thân mến,
Tôi chỉ muốn nói rằng từ đầu năm tới giờ, tất cả các bạn đều làm việc rất tốt.
Trong lúc soạn thư, tôi chợt nảy ra một ý tưởng thậm chí còn hay hơn.
Như các bạn biết, tôi đánh giá cao những góp ý và cách nhìn của tất cả các bạn. Chúng ta thật may mắn khi có nhiều nhân tài đến vậy ở Tư vấn Bạch Cầu và tôi muốn phát huy tối đa thế mạnh đó. Nếu các bạn có ý kiến gì về công ty và muốn chia sẻ với tôi, xin hãy gửi cho tôi. Cứ thẳng thắn nhé!
Chúc các bạn mọi điều tốt đẹp nhất và chúc từ giờ đến cuối năm mọi việc đều trôi chảy.
Sam
Tôi hài lòng bấm phím Gửi. Đấy nhé. Cứ nói khích lệ đi. Cứ nói đến tinh thần tập thể đi! Tôi ngả người thư giãn, ngón tay đau mỏi vì gõ quá nhiều. Tôi nhấp một ngụm cà phê, vừa với tay lấy bánh ngọt nhét một miếng to vào miệng thì điện thoại reo vang.
Khỉ gió. Sao lại đúng lúc thế cơ chứ.
Tôi ấn nghe, đưa lên gần tai và cố gắng nói “Chờ một chút,” nhưng chỉ ra một tràng “chợ… chơ... ưm...ưm.” Cả miệng tôi đầy bánh ngọt dính bết. Không biết họ bỏcái gì trong những thứ này thế?
“Ê?” Một giọng nam trẻ tuổi the thé vang lên. “Scottic đây.”
Scoccic nào nhỉ ? Scottie?
Có cái gì đó đột nhiên bừng sáng trong đầu tôi. Scottie. Chẳng phải đó là tên mà người bạn của Violet hôm trước gọi đã nhắc đến sao? Cái người nói chuyên hút mỡ ấy?
“Xong rồi. Như đã nói. Phẫu thuật thành công. Không tẹo dấu vết. Thiên tài, dù đó chỉ là ý kiến của tôi. Vĩnh biệt nhé, Ông già Noel"
Tôi vận hết tốc lực nhai ngấu nghiến cái bánh ngọt, nhưng vẫn không thốt ra nổi một âm thanh nào.
“Vẫn nghe chứ? Đây có đúng... Ôi, ch.ết tiệt… Giọng nói tắt hẳn trong khi tôi cố gắng nuốt.
“A lô? Cậu có muốn để lại lời nhắn không?”
Cậu ta đã biến mất. Tôi kiểm tr.a số máy gọi, nhưng đó là số máy không đăng ký.
Cứ tưởng đến lúc này thì tất cả bạn bè Violet phải biết số máy mới của con bé rồi chứ. Vừa tặc lưỡi, tôi vừa thò tay vào túi tìm tờ chương trình Vua Sư tử vẫn còn nằm trong đó.
“Scottie gọi điện,” tôi viết nguệch ngoạc bên cạnh mẩu tin đầu tiên. “Xong rồi. Phẫu thuật thành công. Không tẹo dấu vết. Thiên tài. Vĩnh biệt nhé, Ông già Noel.”
Nếu gặp con bé Violet này, tôi hy vọng nó sẽ biết ơn những nỗ lực của tôi. Trên thực tế, tôi hy vọng sẽ gặp được con bé. Tôi không ghi lại những tin nhắn này một cách vô ích.
Tôi đã nghĩ tới bác ấy.
Tôi ngập ngừng – rồi mở thư ra xem.
Sam ơi,
Không hiểu Sam có nhận được thư trước của bố không? Sam biết đấy, bố không phải là chuyên gia công nghệ, có khi lại gửi nhầm địa chỉ rồi. Thế nên lại viết thư này.
Hy vọng mọi việc đều tốt đẹp và Sam đang ngày càng phát đạt ở London. Sam biết là bố rất tự hào trước sự thành công của Sam. Bố thấy Sam trên báo. Tuyệt vời quá. Bố biết chắc là Sam có số làm lớn, Sam biết mà.
Như bố đã nói, bố có chuyện rất muốn nói với Sam. Liệu Sam có lúc nào xuống Hampshire không? Đã lâu lắm rồi, bố rất nhớ ngày xưa cũ.
Thương mến,
Bố già nua của Sam
Đọc đến cuối thư, tôi cảm thấy mắt mình cay xè. Tôi không thể tin nổi. Chẳng nhẽ Sam thậm chí không trả lời lá thư trước? Anh ta không đếm xỉa gì đến bố mình sao? Họ từng có một trận cãi cọ long trời lở đất hay sao vậy?
Tôi chịu không biết chuyện là như thế nào. Tôi chịu không biết điều gì đã có thể xảy ra giữa hai người. Tất cả những gì tôi biết là có một người bố đang ngồi trước máy tính, viết những dòng rất tình cảm cho cậu con trai nhưng không hề được đoái hoài tới, và tôi không thể chịu nổi điều đó. Tôi không thể. Cho dù có chuyện gì đã xảy ra đi nữa thì cũng nên làm lành, cuộc đời này quá ngắn ngủi. Sống được bao lâu mà giữ oán hờn.
Trong cơn bốc đồng, tôi ấn phím Trả lời. Tôi không dám trả lời bằng giọng của Sam với bố anh ta, như thế sẽ đi quá xa. Nhưng tôi có thể làm cầu nối. Tôi có thể để cho một ông già cô đơn biết được rằng tiếng nói của bác ấy đã được nghe thấy.
Chào bác,
Cháu là thư ký riêng của anh Sam. Cháu muốn báo để bác biết anh Sam sẽ có mặt ở cuộc hội thảo công ty tại khách sạn Chiddingtord ở Hampshire tuần tới, vào ngày 24 tháng Tư. Cháu chắc anh Sam sẽ rất vui được gặp bác đấy ạ.
Kính thư,
Poppy Wyatt
Tôi bấm Gửi trước khi kịp lưỡng lự, rồi ngả người một lát, chưa định thần được sau những gì mình vừa làm. Tôi giả danh là thư ký riêng của Sam. Tôi đã liên lạc với bố anh ta. Tôi đã nhúng mũi vào đời tư của anh ta. Anh ta mà biết chắc sẽ điên tiết lắm, thực sự chỉ cần nghĩ đến thôi tôi đã run lập cập rồi.
Nhưng đôi khi bạn phải dũng cảm. Đôi khi bạn phải chỉ cho mọi người cái gì quan trọng trong cuộc sống. Và tôi có một linh cảm mạnh mẽ rằng việc mình vừa làm là đúng. Có thể không phải là việc dẽ dàng, nhưng là việc nên làm.
Tôi hình dung cảnh bố Sam ngồi bên bàn, mái đầu bạc gục xuống. Máy tính báo có thư mới, hy vọng sáng lên trên gương mặt bác ấy... một nụ cười vui mừng bất ngờ xuất hiện... rồi bác ấy quay sang chú chó, vỗ đầu nó và nói: “Chúng ta sắp gặp Sam rồi!” [Tôi biết có thể bác ấy không nuôi chó. Nhưng không hiểu sao tôi cứ có cảm giác là bác ấy có nuôi].
Đúng thế. Đó là điều nên làm.
Hít thở từ từ, tôi mở bức thư cuối cùng, thư của Blue.
Chào chị,
Chúng tôi rất tiếc là Sam không thể tham dự buổi chiêu đãi tại khách sạn Savoy. Không biết anh ấy có muốn đề cử người khác đi thay không? Xin hãy cho chúng tôi biết tên để chúng tôi bổ sung vào danh sách khách mời.
Thân mến,
Blue
Xe buýt lúc này rung rung dừng lại trước một chuỗi đèn giao thông. Tôi cắn một mẩu bánh ngọt nữa, im lặng nhìn bức thư.
Người khác. Người đó có thể là bất cứ ai.
Tối thứ Hai tôi rảnh rỗi. Magnus tham dự một buổi thuyết trình muộn ở Warwick.
OK. Vấn đề là thế này. Nếu bình thường thì tôi sẽ không bao giờ được mời tới những nơi bóng lộn như thế. Nhân viên vật lý trị liệu làm gì có cửa đó. Những dịp ở chỗ Magnus thì toàn là ra mắt sách nghiên cứu hay tiệc tối cứng nhắc ở trường. Còn lâu mới được đến khách sạn Savoy. Còn lâu mới có túi quà, cocktail hay ban nhạc jazz. Đây là cơ hội của tôi, cơ hội duy nhất của tôi.
Có thể đây là duyên số. Tôi đã bước vào cuộc đời của Sam, tôi đã làm một điều khác biệt tốt đẹp, và đây là phần thưởng cho tôi.
Các ngón tay tôi cử động gần như trước cả khi tôi đi đến quyết định.
“Cảm ơn thư của chị rất nhiều,” tôi đang gõ trả lời. “Sam muốn cử Poppy Wyatt đi thay.”