Chương 28: Rầm rộ

Số người và lượng hồng tới bán còn đông hơn buổi sáng. Cuối cùng, ngay cả Tử La cũng phải ra giúp đỡ, bận tối tăm mặt mũi. Cũng may có việc ban sáng, ai cũng phối hợp với Tử La, quá trình thu gom hồng vô cùng thuận lợi.


Cả nhà Tử La bận tới tối mịt, cả trưa nay các nàng bận đến mức không uống nổi giọt nước. Mãi đến khi mọi người đều giao dịch xong, huynh muội Tử La mệt đến nỗi nằm vật ra đất.


Tử Hiên nhìn phòng kho chất đầy hồng, tò mò hỏi: “Thế hồng mai gom để ở đâu bây giờ?”
“Ngày mai có rồi tính, chắc phải để trong sân thôi.” Tử Thụ nhìn căn phòng đầy hồng cũng thấy buồn phiền vì nhiều hồng quá.


Sự nhiệt tình của thôn dân đối với việc bán hồng nằm ngoài dự kiến của bọn họ, hiện giờ bọn họ đã mua được gần năm tấn hồng. Có lẽ do chuẩn bị vội vàng, thôn dân chưa kịp hái đủ hồng, cho nên ngày mai số hồng mang tới có lẽ còn nhiều hơn.


“Không sao đâu, dù sao ngày mai Chu bá bá cũng tới nhận hồng, cùng lắm là chất đầy sân thôi. Chúng ta đi ăn cơm đi! Đại tỷ làm cơm rồi đấy.” Tử La cũng lên tiếng an ủi.


Tử La nhớ tới cảnh rầm rộ khi thôn dân đến bán hồng hôm nay, trong sân nhà nàng tiếng nói cười huyên náo, dường như cả thôn đều tụ tập ở đây. Bản thân Tử La cũng thích không khí náo nhiệt đông người như vậy. Tất nhiên là khi bỏ qua những nhân tố bất ổn.


available on google playdownload on app store


Quả nhiên, sáng hôm sau, số thôn dân đến bán hồng càng đông hơn. Chưa hết một buổi sáng, đám Tử La đã thu thêm năm tấn hồng. Số tiền Chu bá bá đưa cho họ đã dùng hết.


Tử Thụ thấy cũng sắp đến trưa nên nói với mọi người: “Số tiền Chu bá bá nhờ bọn cháu mua hồng đã dùng hết rồi. Bọn cháu cũng không biết họ cần bao nhiêu hồng đâu, thế nên, chiều nay bọn cháu sẽ tạm dừng mua hồng. Chờ ngày mai Chu bá bá tới sẽ quyết định xem có mua hồng tiếp hay không.Vậy buổi chiều mọi người không cần tới đây đâu.”


Chiều ngày hôm qua, Tử Thụ thấy mọi người gọi quả hồng là quả chát, để sau này dễ gọi hơn, cậu nói với mọi người ông chủ Chu gọi quả chát là quả hồng. Thôn dân đều cảm thấy gọi quả hồng khá thuận miệng, nên giờ ai cũng gọi quả chát là quả hồng.


Mọi người nghe Tử Thụ nói vậy đều cảm thấy hơi thất vọng. Hai ngày này gần như nhà nào cũng kiếm hơn lạng bạc, nhà nào chăm chỉ còn kiếm hơn hai lạng. Phải biết rằng lúc nông nhàn bọn họ ra ngoài làm công ngắn hạn cho người ta cũng chỉ được nhiều lắm là hai mươi văn tiền, hơn nữa không phải người nào cũng tìm được việc. Lúc này thấy tin không mua quả hồng nữa, không ít người sắp mất bình tĩnh.


“Tất cả mọi người về hết đi! Trong hai ngày này người trong thôn chúng ta đều kiếm được không ít bạc, dù ông chủ Chu không thu mua hồng nữa, chúng ta vẫn sống thoải mái qua năm nay. Những thứ này đều nhờ phúc nhà Thụ ca nhi, chúng ta nên cảm ơn các cháu ấy mới đúng.”


Thôn trưởng thấy mọi người sau khi nghe tin buổi chiều không thu mua nữa đều tỏ ra thất vọng, có người còn định mở miệng nói gì đó. Ông làm thôn trưởng nhiều năm như vậy sao lại không hiểu chút suy nghĩ trong lòng mọi người, chẳng qua là muốn ép Thụ ca nhi thay ông chủ Chu mua trước số hồng chiều nay thôi. Ông sợ có người lỡ miệng làm tổn thương tình cảm Tử Thụ với người dân trong thôn nên vội cướp lời trước.


“Vậy chờ khi ông chủ Chu tới mà còn muốn mua hồng, Thụ ca nhi nhớ thông báo cho chúng ta biết nhé.” Có thôn dân vội dặn dò.
Nghe thôn trưởng nói vậy, họ cũng không thể mặt dày nói tiếp, trừ khi da mặt họ dày tới độ đao thương đâm không thủng.


Chờ mọi người đều đi hết, Tử Thụ lấy ra hai lượng bạc đưa cho thôn trưởng nói: “Thôn trưởng gia gia, lúc trước mọi người giúp nhà cháu lo liệu hậu sự cho mẹ đều góp tiền góp sức. Giờ mấy huynh muội bọn cháu có tiền, cháu muốn gửi lại mọi người. Ở đây có hai lượng bạc, phiền thôn trưởng gia gia chia cho mọi người giúp cháu.”


“Thụ ca nhi, có phải cháu đang trách mọi người chuyện hôm qua không. Đúng là lần này họ làm không đúng, nhưng cũng do nghèo quá mà thôi. Gia gia mặt dày mong cháu đừng trách mọi người.” Thôn trưởng vừa nói, vừa chột dạ. Nhà ai mà không nghèo, nhưng không thể lấy nghèo làm lý do để tổn thương người khác.


“Thôn trưởng gia gia, người hiểu lầm rồi. Tử Thụ không có ý trách mọi người đâu, dù sao cuộc sống của ai cũng khó khăn. Tử Thụ chỉ muốn trả lại ân tình lúc trước cho mọi người thôi. Lúc trước Tử Thụ vô dụng phải nhờ mọi người góp tiền. Hiện giờ Tử Thụ đã có khả năng thì nên trả lại cho mọi người mới đúng. Còn nữa, Tử Thụ nghĩ hậu sự của mẹ mình thì nên dùng tiền của bản thân, như vậy mới yên lòng. Lúc mẹ còn sống, chúng cháu không có năng lực phụng dưỡng, đây là điều bất hiếu, vậy nên, chỉ khi dùng tiền của mình lo hậu sự cho mẹ thì bọn cháu mới thấy an tâm.” Tử Thụ sợ thôn trưởng hiểu lầm.


“Hóa ra là vậy! Đúng là thôn trưởng gia gia chưa suy xét chu đáo. Vậy chiều này ông sẽ thông báo cho mọi người tới nhà lấy tiền.” Thấy biểu hiện chân thành của Tử Thụ, thôn trưởng biết mình đã suy nghĩ nhiều rồi.


“Vậy làm phiền thôn trưởng gia gia! Vốn dĩ Tử Thụ muốn tự thân mang tiền tới từng nhà, nhưng cháu nghĩ trong thôn mình không ai hiểu rõ các mối quan hệ hơn thôn trưởng gia gia, nên cháu muốn nhờ người giúp đỡ. Hơn nữa, hai ngày này bọn cháu thu hơn mười tấn quả hồng. Giờ bọn cháu phải sắp xếp lại đã, không dứt ra được. Đành phải làm phiền người rồi.”


“Việc nhỏ thôi mà, gia gia thông báo là được thôi. Các cháu cứ lo chỗ hồng đó đi. Đừng để lỡ việc vận chuyển hồng ngày mai của ông chủ Chu.” Thôn trưởng nói.


“Vậy Tử Thụ cảm ơn thôn trưởng gia gia trước! Ngày mai nếu Chu bá bá còn cần thêm hồng, nhất định cháu sẽ báo cho mọi người. Ngoài ra, lúc thôn trưởng gia gia trả tiền giúp cháu, người có thể thay mặt cháu cảm ơn họ đã chăm sóc bao lâu.”


“Được, gia gia đi trước đây, có việc gì cần giúp cứ tìm gia gia nhé.”


Trả lại tiền thôn dân giúp huynh muội bọn họ chôn cất là kết quả sau khi họ bàn bạc với nhau. Những lời Tử Thụ nói với thôn trưởng lúc nãy chỉ là một phần nguyên nhân, còn nguyên nhân khác, nhà Tử Thụ không muốn dây dưa vấn đề tiền bạc với thôn dân. Tục ngữ cũng nói rồi, huynh đệ ruột thịt cũng phải sổ sách rõ ràng, huống hồ là người trong thôn.


Tuy rằng có nhiều người thật lòng muốn giúp bọn họ, nhưng cũng có nhiều người có ý kiến! Lòng người khó dò, họ nên phòng trước để phòng sau này có người lôi chuyện hậu sự của mẫu thân ra nói, tựa như thím Phan đã làm lần này ấy.


Haizz! Trên thế giới này ơn nghĩa với tiền tài luôn dễ gây tranh chấp, ai cũng không tránh được. Huynh muội Tử Thụ trả lại tiền cho mọi người cũng là hành động bất đắc dĩ.
*************
Ngày hôm sau, cuối cùng đoàn người Chu bá bá cũng tới!


“Các cháu không biết đâu, quả hồng của chúng ta vừa chuyển vào thành chưa được bao lâu đã bán hết rồi. Tiểu nhị của bác cầm một ít sang chỗ khác tìm nguồn tiêu thụ mới. Những thương gia lúc trước hợp tác với bác sau khi thử món này xong đều tấp nập đặt hàng của chúng ta. Bây giờ dù chúng ta không chuyển hồng xuống phía Nam vẫn bán hết dễ dàng.” Lão Chu hứng chí kể lại tình hình bán hồng mấy ngày nay của ông.


“Vậy là tốt rồi, chúc mừng Chu bá bá.” Tử Thụ cũng thấy vui khi hồng bán tốt, điều này có nghĩa là hồng trong thôn có thể bán hết rồi.
“Tốt tốt, hai ngày nay các cháu mua được bao nhiêu hồng.”


“Khoảng hơn mười tấn một chút. Chu bá bá, tiền bác đưa lúc trước bọn cháu đã dùng hết rồi. Nhưng thôn dân vẫn còn nhiều hồng trên núi lắm. Cháu sợ Chu bá bá không cần nhiều như vậy nên không dám mua hết.” Tử Thụ đáp.


“Thôn các cháu còn khoảng bao nhiêu cân hồng?”
“Cơ bản mỗi nhà có thể hái khoảng 500 cân hồng trên núi. Thôn cháu có 34 nhà, nên chắc thu hoạch được khoảng 30 tấn hồng gì đó. Trừ 10 tấn vừa mua xong, có lẽ họ còn thu được khoảng 20 tấn nữa.” Tử Hiên nói.


Lão Chu thấy Tử Hiên tính ra đáp án nhanh như thế thì cảm thấy vô cùng bội phục.
“Chàng trai, cháu học số học tốt nhỉ, bác còn chưa tính ra đây.” Lão Chu không nhịn được thốt lên.


“Chu bá bá quá lời.” Những tưởng Tử Hiên da mặt đã đủ dày, nhưng nghe lão Chu khen thẳng mặt như vậy, cậu vẫn thấy ngại ngùng. Dù cậu có thông minh lanh lợi đi nữa cũng chỉ là một thiếu niên nhà nông thôi.


Huống hồ, cách tính toán này cũng do tiểu muội sau khi học được từ thần tiên gia gia rồi dạy lại cho bọn cậu. Cậu càng ngượng khi khoe khoang với mọi người.
“Bác lúc nào chả ăn ngay nói thật. Mấy huynh muội các cháu khá hơn thằng nhóc nhà bác nhiều.”


Tử La nghe xong thì cơ mặt giật giật, rốt cuộc thằng con nhà Chu bá bá ăn hại tới mức độ nào nhỉ! Đây là lần thứ hai bác ấy chê bai trước mặt các nàng rồi. Không biết các con bác biết cha mình không thích mình có muốn khóc không đây.


Lão Chu suy xét một hồi cuối cùng quyết định nói: “Được, bác sẽ mua hết hồng ở thôn các cháu. Hôm nay bác ở lại nhà các cháu chờ mọi người tới bán hồng. Thụ ca nhi, làm phiền cháu đi thông báo với mọi người một tiếng.”


Sau đó, nhà Tử La lại đầy những khách. Cũng may, lần này có người của Chu bá bá mang đến, cho nên tình hình cũng chẳng mấy rối ren. Chờ giữa trưa, tất cả mọi người đều về nhà ăn cơm, lão Chu nói với đám Tử Thụ: “Hôm nay bác ở lại đây ăn cơm nhé, các cháu có ngại không?”


“Cầu còn không được, tất nhiên bọn cháu sẽ không để ý rồi. Mấy người đại tỷ cũng nấu cơm xong rồi.” Tử Thụ đáp lời.
“Vậy bác không khách sáo nữa.” Lão Chu cũng cười sang sảng.


Cơm trưa được bày ra hai bàn. Chu bá bá cùng huynh muội Tử Thụ ngồi một bàn, bốn tiểu tư Chu bá bá mang đến ngồi một bàn. Cũng may triều đại này không có quy định nữ nhân không được ngồi cùng bàn, chứ không Tử La lại thấy buồn. Rõ ràng đồ ăn do các nàng làm, cuối cùng lại không thể ngồi ăn, điều này hợp lý sao?


Hơn nữa, sau một thời gian quan sát, Tử La phát hiện triều đại này tương đối khoan dung với phụ nữ. Hơn nữa, cấp bậc giữa sĩ nông công thương cũng không rõ ràng như trong xã hội phong kiến nghe được ở đời sau, ở nơi này địa vị của thương nhân lại khá cao. Chẳng hạn như, ở đây thương nhân cũng có thể tham gia thi khoa cử, chỉ là khi làm quan thì không thể tiếp tục buôn bán.


Đồ ăn đều được bê lên bàn, một nồi bánh rán béo ngậy, một bát cơm tẻ to, một bát thịt thỏ kho tàu, một chén thịt lợn kho tàu, một đĩa rau xanh mượt. Bàn đồ ăn này tuy đơn giản dung dị, nhưng toả ra hương thơm mê người, khiến người ta muốn động đũa.


“Quả nhiên tài nghệ nấu nướng của Vi tỷ nhi bất phàm quá! Khó trách mấy người Lưu chưởng quỹ thấy bác muốn tới chỗ các cháu là lại mang một rổ điểm tâm cho bác cầm đi, nói là cảm ơn các cháu cứu sống gia nghiệp nhà ông ấy.” Qua nửa ngày ở chung, lão Chu cũng nhớ được tên mấy huynh muội nhà Tử La.


Giờ nhắc tới Lưu chưởng quỹ, ông mới nhớ tới điểm tâm đặt trên xe ngựa, vì thế ông vội gọi người mang tới. Hôm nay ông thực sự rất vui, chỉ lo chia sẻ niềm vui với Thụ ca nhi mà quên mất việc này.






Truyện liên quan