Chương 39: Lại bán hết nhẵn
Tử La thấy mọi người đều nghỉ, đề nghị: “Chúng ta đi tính xem hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền đi. Sau đó đưa tiền viết câu đối với chữ Phúc cho các huynh, chỗ còn lại chúng ta và Đại Sơn huynh chia nhau. Mọi người2thấy vậy có được không?”
Nàng muốn nhân cơ hội này khích lệ sự nhiệt tình của mọi người.
“Được đó, thẩm không thấy tận mắt nên cứ ngỡ như đang mơ vậy.” Trần Thẩm nói.
Mọi người nghe xong cũng sôi nổi tán thành.
Tử La mang chỗ bạc hôm nay8kiếm được ra để lên bàn, nhìn đống tiền xu chất thành ngọn núi nhỏ, ai cũng thấy kích động.
Tử La thầm nghĩ, đây có lẽ chính là đếm tiền mỏi tay trong truyền thuyết đấy, toàn là tiền xu mà.
“Tất cả cùng đếm đi cho nhanh. Thế6này đi, cứ một trăm đồng chúng ta xấu thành một chuỗi.” Tử Thụ nhìn tiền đồng rải đầy trên bàn, cậu biết phải kêu mọi người cùng đếm mới nhanh hết được.
“Được đấy, để thích đếm tiền nhất!” Tử Hiên nói.
“Đúng đúng, đệ chưa từng nhìn thấy3nhiều tiền đồng thế bao giờ đầu.” Thiết Trụ cũng gật đầu đầy hưng phấn.
“Một, hai, ba, bốn...”
Cả căn phòng chỉ toàn tiếng người đếm tiền.
“Có tổng cộng một ngàn tám trăm bảy mươi hai văn tiến.” Tử Thụ tổng kết lại số tiền mọi người đã đếm,5thấy có mười tám xâu tiền, còn dư bảy mươi hai văn.
“Hôm nay chúng ta cần một trăm bộ câu đối lên trấn trên bán, mỗi bộ câu đối mười văn tiền, một trăm bộ là một ngàn văn tiền. Tiếp theo là chữ Phúc, hôm nay bán hai trăm tờ, tức là bốn trăm văn tiền. Cuối cùng là trầm hoa cài đầu, mỗi cái năm văn tiền, tổng cộng là năm trăm văn tiền. Theo đó mà tính thì phải được một ngàn chín trăm văn tiền, nhưng chúng ta còn tặng kèm một ít chữ Phúc cho người mua câu đối nữa nên một ngàn tám trăm bảy mươi hai văn là đúng rồi. Đại ca, A La tính đúng không?” Tử La cố ý làm bộ như không chắc chắn lắm hỏi là Tử Thụ.
“Tốt lắm, A La học số học giỏi quá. Vậy A La tính tiếp xong, trừ chi phí ban đầu, hôm nay muội kiếm được bao nhiêu tiền.” Tử Thụ khích lệ nàng.
“Một bộ câu đối tiền giấy đỏ với mực khoảng năm văn tiền, thêm tiền viết câu đối là hai văn nữa, nên tiền sản xuất một bộ câu đối là bảy văn. Chúng ta bán mười văn tiền một bộ câu đối, một trăm bộ câu đối lời ba trăm văn tiền. Còn chữ Phúc thì... tiền bút mực khoảng một văn gì đó, sau đó tiền nhân công cũng mất hai văn mười tờ, như thể thì chi phí cho một chữ Phúc là....”
Thấy số tiền không phải là số tròn, vốn dĩ Tử La định nói năm tờ chữ Phúc cần sáu văn tiền, nhưng nàng không thể biểu hiện quá thông minh, đành làm vẻ mặt ngơ ngác.
“Muốn tính chi phí của một tờ chữ Phúc không đế, nhưng chúng ta có thể tính như này, cứ năm tờ chữ Phúc là sáu văn tiến, hôm nay bán được hai trăm tờ là hai trăm bốn mươi văn, số tiền muội kiếm được là một trăm sáu mươi văn tiền.” Tử Thụ tiếp lời Tử La.
“Đúng rồi. Còn trầm hoa cài đầu, giá nhập hàng là hai văn tiền một cái, chúng ta bán năm văn một cái, như vậy là kiếm được ba văn tiền. Một trăm cái là ba trăm văn tiền.”
“Từ đó tính ra, câu đối chúng ta kiếm được ba trăm văn tiền, chữ Phúc kiếm được một trăm sáu mươi văn tiền, thêm tiền bán trầm là ba trăm văn nữa. Nhưng chữ Phúc hôm nay bán thiếu hai mươi tám văn tiền nên tổng cộng hôm nay chúng ta kiếm được bảy trăm ba mươi hai văn tiền. Đại ca huynh xem, muội tính đúng chưa?” Tử La nói.
“Không sai, A La thật thông minh.” Tử Thụ vô cùng kinh ngạc về tốc độ tính toán của nàng. Chính cậu cũng vừa tính ra thôi.
Tử Hiển cũng vừa nhẩm ra kết quả, cậu thấy Tử La tính ra nhanh như vậy vô cùng bội phục: “A La học số học giỏi lắm.”
Thiết Đản và Tử Vi cũng lần lượt tỉnh ra theo.
“A La học số học còn giỏi hơn Thiết Đản ca ca rồi.” Thiết Đản mở miệng khen Tử La.
“Thật sự là bảy trăm ba mươi hai văn tiền à? Hôm nay tỷ muội Vi tỷ nhi bán nửa ngày được bảy trăm ba mươi hai văn tiền rồi! Thẩm không nằm mơ chứ?” Trần thẩm nghe mọi người nói ra kết quả, sợ hãi thốt ra tiếng.
“Không sai đâu thẩm, hôm nay chúng ta kiếm được nhiều tiền thế đó.” Tử Đào khẳng định lại thắc mắc của thím Trần.
Người trong phòng đều bị con số này doạ ngây người, sau cơn kinh ngạc chính là vui mừng. Ai cũng tràn đầy niềm tin với cuộc mua bán này.
“Hay chúng ta viết thêm nhiều câu đối với chữ Phúc để mai bán đi?” Tử Đào nóng lòng muốn sang ngày mai ngay lập tức.
Tử Hiên, Thiết Đản và Thiết Trụ cũng thế.
“Không cần. Chúng ta đã viết hơn một canh giờ rồi, chỗ này phải hơn một trăm hai mươi bộ câu đối. Thế cũng đủ để bán nửa ngày ngày mai. Huống hồ Đại ca, Nhị ca, Thiết Đản ca và Thiết Trụ ca đều phải làm bài tập. Nếu vì kiếm tiền mà làm chậm trễ việc học của họ thì không được. Không thì ngày mai chúng ta mang nhiều trầm hoa cài đầu đi bán một chút.” Tử La nói.
Tử Đào và Tử Hiên, Thiết Đản cũng dần bình tĩnh lại.
“A La nói rất đúng. Lát nữa chúng ta còn phải làm bài tập, không ngày mai phu tử cho no đòn mất.”
Lời Tử Thụ như chậu nước lạnh nháy mắt dội ướt ý tưởng của Tử Hiên, Thiết Đản và Thiết Trụ.
“Bây giờ chúng ta chia bạc với Đại Sơn ca đi.” Tử La nói tiếp.
Nàng tin có bạc làm động lực, ngày mai Cao Đại Sơn sẽ càng nhiệt tình hơn hôm nay, tích cực bán cầu đối, chữ Phúc với trầm hoa cài đầu. Có khi còn kích thích tiềm năng của Cao Đại Sơn nữa ấy.
Tử La còn biết dạo gần đây Cao Đại Sơn gặp áp lực về kinh tế, nàng muốn huynh ấy mau nhận được bạc.
“Như vậy có được không? Hay cứ để bạc lại để mua giấy đỏ, bút mực tiếp, còn cả chi phí mua hoa cài nữa. Huynh đâu thể để các muội lo phí nhập hàng suốt được.”
Một ngày kiếm được như thế, Cao Đại Sơn có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được. Hắn rất muốn cầm bạc luôn, nhà bọn họ sống ở nhà nhạc phụ nhạc mẫu lâu như thế, hắn cũng nên đưa tiền sinh hoạt cho họ mới phải. Nhưng lần nào cũng để huynh muội Tử La bỏ tiền ra mua vật liệu trước hắn cũng ngại. Vì thế, Cao Đại Sơn từ
chối. Tử Thụ thấy Cao Đại Sơn theo bản năng nhìn về phía thím Trần một cái, xong mới từ chối ý tưởng chia tiền của Tử La.
Cậu nghĩ một chút cũng hiểu đại khái suy nghĩ của Cao Đại Sơn.
Vì thế cậu nói với hắn: “Đại Sơn ca ca, lúc trước chúng ta đã nói rồi mà, bọn đệ sẽ bỏ tiền ra trước, sao lại sửa được. Dù sao tiền kiếm được đều trừ đi phần phí này rồi, kiểu gì chả giống nhau.”
“Đúng đó Đại Sơn ca, mỗi ngày xong chúng ta đều chia tiền luôn, như thế cho đỡ loạn.” Tử Đào mau mồm mau miệng.
“Vậy... lần này huynh cầm.” Thấy thái độ thiệt tình của huynh muội Tử La, lúc này Cao Đại Sơn mới đồng ý.
“Tốt rồi, giờ chúng ta chia đi. Hôm nọ đã bàn tiền kiếm được sẽ chia sáu bốn. Hôm nay chúng ta kiếm được bảy trăm ba mươi hai văn tiền, bọn muội được bốn trăm ba mươi chín văn, còn Đại Sơn ca ca được hai trăm chín mươi ba văn.” Tử La nói.
Cao Đại Sơn thấy một ngày, à không, là nửa ngày đã kiếm được gần ba trăm văn tiền, suýt thì bị con số này dọa ngất.
Lúc trước hắn lên trấn trên làm công ngắn hạn cũng chỉ kiếm được hai mươi văn tiến một ngày, cũng đã là nhiều lắm rồi. Bây giờ chỉ mất có nửa ngày đã kiếm được nhiều bạc như vậy, sao hắn không kinh ngạc cho được.
Đợi Cao Đại Sơn hoàn hồn, hắn bắt đầu cảm ơn huynh muội Tử La.
Cao Đại Sơn biết, nếu không có huynh muội Tử La, căn bản hắn không có khả năng kiếm được nhiều như thế. Hắn cũng biết mấy huynh muội họ có ý giúp mình.
Sau khi chia bạc cho Cao Đại Sơn, Tử La bắt đầu phát tiền công viết câu đối và chữ Phúc.
Đây là những lời Tử La đã nói lúc ở trấn trên.
Hôm nay bán được một trăm bộ câu đối, Tử Thụ và Tử Hiên mỗi người viết ba lăm bộ câu đối, còn ba mươi bộ do Thiết Đản viết. Tử Thụ, Tử Hiên được 70 văn tiền, Thiết Đản cũng được 60 văn.
Mấy người Tử La viết chữ Phúc được chia tầm mười văn tiền.
“Không thể ngờ Thiết Đản, Thiết Trụ cũng có thể dựa vào học thức kiếm tiền.” Trần thúc nhìn thấy Thiết Đản, Thiết Trụ dùng những gì mình học ở thư viện kiếm được tiền cũng thấy kích động.
Nhà bọn họ dùng nhiều tiền như thế nuôi hai đứa đi học, tuy có kỳ vọng đi thi lấy công danh, nhưng trước mắt vẫn chưa thấy hiệu quả của việc đọc sách. Bây giờ thấy hai huynh đệ Thiết Đản có thể dựa vào học thức kiếm tiền, sao ông không mừng cơ chứ.
Ngày hôm sau, tỷ muội Tử La lại đi cùng đám Tử Thụ lên trấn trên bày quán bán câu đối, chữ Phúc và trâm cài.
Hôm nay, sạp hàng của tỷ muội Tử La còn nóng hơn hôm qua.
Câu đối, chữ Phúc và trâm cài đầu nhà các nàng lại bán hết sạch.
Rất nhiều người đều nghe tin mà đến. Câu đối với chữ Phúc nhà Tử La đúng là lần đầu tiên có mặt trong trận, còn trâm cài đầu các nàng bán đúng là tinh xảo, mới mẻ hơn các tiệm ở đây.
Một trăm hai mươi bộ câu đối, một trăm tờ chữ Phúc, tỷ muội Tử La mang đến bạn chưa đến hai canh giờ đã hết sạch.
Còn trầm hoa cài đầu, hôm nay các nàng đã mang nhiều gấp đôi so với hôm qua, nhưng vẫn xem nhẹ năng lực mua sắm của mọi người.
Hai trăm cái hoa cài đầu, trước khi đám Tử Thụ tan học thì tỷ muội Tử La đã bán hết rồi. Tỷ muội họ còn tưởng chỗ trầm này đủ để họ bán một ngày cơ.