Chương 45: Khách quý đến nhà
Nhà Tử La cũng không ngoại lệ. Từ hai mươi tháng Chạp, mấy người Tử La đã vội quét dọn vệ sinh, thu dọn nhà cửa, chuẩn bị đồ Tết.
Tử Thụ nói, năm nay kiếm được không ít tiền, cho nên Tết này cũng phải đầy đủ một chút. Đám Tử La nghe xong thì càng2phấn chấn, ra sức thu dọn, nhiệt tình chuẩn bị đồ chào năm mới.
Ba tỷ muội Tử Vi, Tử Đào nhận việc may vá, giặt chăn màn quần áo, lau bàn, ghế và tất cả những gì có thể lau được, khiến cả nhà từ trong ra ngoài đều sạch sẽ sáng bóng, sau đó dán8giấy mới lên cửa sổ, rồi dán giấy cắt hoa chúc mừng lên. Trình độ cắt hoa giấy của Tử Vi đã đạt đến độ xuất thần nhập hóa, toàn bộ là do mẹ dạy cho.
Huynh đệ Tử Thụ thì chịu trách nhiệm quét tuyết đọng trên mái nhà, sau đó quét mạng nhện và bụi6bặm trần nhà, chuẩn bị củi lửa, đảm bảo cả nhà trải qua một năm mới thật ấm áp.
Căn nhà được dọn dẹp xong, mọi thứ đều rực rỡ hẳn lên. Đợi đến khi mọi người chuẩn bị đồT xong thì cũng đã hai lăm tháng Chạp rồi.
Hôm nay, đám Tử La chuẩn bị làm món3ăn chính trong đêm Giao Thừa và năm mới, cùng với bánh bao trắng và bánh chẻo. Bánh chẻo chủ yếu sẽ được làm nhân thịt lợn và cải thảo. Vì phải làm rất nhiều bánh bao và bánh chẻo, mấy người Tử La phải dậy từ sáng sớm. Nhiệt độ mùa đông rất thấp, bánh5chẻo làm xong rất dễ đông lại, như vậy cũng có thể để được một thời gian, hơn nữa vỏ bánh cũng không dễ bị vỡ. Vì thế, Giao Thừa và năm mới, muốn ăn lúc vào thì nấu lúc đó.
Ai ngờ, đám Tử La vừa chuẩn bị nhân bánh và bột làm vỏ xong thì lại có khách quý tới chơi. Người tới chính là Chu bá bá. Ông mang quà mừng năm mới đến nhà Tử La. Vừa nhìn thấy quà năm mới Chu bá bá chuẩn bị cho các nàng, mọi người đều sợ đến ngây người.
Nửa con lợn thịt, một con dê, hai sọt lê đông lạnh, bốn hộp bánh ngọt lớn, hai túi bột mì, hai túi gạo ngon, mỗi túi khoảng một trăm cân, hai bình dầu lạc, cộng lại khoảng năm mươi cân, rồi còn thêm sáu cuộn vải bông thượng hạng.
Đương nhiên, mấy huynh muội Tử Thụ vội vàng từ chối, ai ngờ thái độ của Chu bá bá rất kiên quyết, cứ bắt mấy người Tử Thụ phải nhận đồ, vừa đặt quà xuống đã vội vã cáo từ, còn không ở lại ăn bữa trưa.
Đám Tử La biết đây là cách Chu bá bá cảm ơn các nàng. Bởi vì mấy hôm trước Chu bá bá có ghé qua, ông nói cho họ biết lần này chuyển hàng chở hồng về phía Nam đã thu được một khoản lời rất lớn.
Tổng cộng chuyến này hơn một trăm ngàn cân hồng được đưa đi. Ở đó, họ bán mười lăm đồng một cân, trừ tiền vốn và chi phí đi đường, lão Chu lãi được những hơn một ngàn lượng. Đến bây giờ Tử La vẫn còn nhớ, lúc Tử Thụ nghe lão Chu kể về hành trình bán hồng, cả đám Tử Thụ đều kinh ngạc không thôi. Kinh nghiệm của ông đã khiến cho họ có một nhận thức hoàn toàn mới, thì ra hàng cũng có thể bán như vậy, đặc biệt là Tử Hiên, càng ngày huynh ấy càng có hứng thú với việc buôn bán hơn.
Lúc đó, Chu bá bá đưa một trăm lượng bạc ròng cho đám Tử La, bảo là muốn cảm ơn các nàng, vì các nàng mà ông ấy mới kiếm được một khoản tiền lớn như vậy. Hơn nữa, lúc trước khi ông nhờ mấy huynh muội nhà nàng thu mua giúp, ông cũng nói nhất định sẽ cảm ơn các nàng.
Nhưng mà Tử Thụ và mấy tỷ muội Tử La lại nhất trí cho rằng, hồng có thể bán được nhiều như thế chính là nhờ lòng can đảm và sự may mắn của chính Chu bá bá, chẳng có liên quan gì đến gia đình họ cả, đó là lý do mà mấy người Tử Thụ không chịu nhận một trăm lượng bạc kia.
Thế là Chu bá bá bèn đưa đống quà này tới cho các nàng. Sự cố chấp của ông ấy thật khiến cho chị em Tử La phải dở khóc dở cười.
Chu bá bá vừa đi không lâu, Mã chưởng quỹ của Tụ Phương Trai cũng tự mình tới. Hôm nay đúng là khách quý liên tiếp tới cửa mà.
Mã chưởng quỹ mang quà năm mới đến cho các nàng, đồng thời thanh toán luôn sổ sách bánh kem tháng trước cho mọi người. Tụ Phương Trai ở Bạch Nhạc thành tổng cộng có tổng cộng có ba mươi chi nhánh, nhưng bây giờ bánh kem cũng chỉ được bán ở phủ thành cùng mấy thị trấn giàu có thôi.
Dù gì bây giờ bánh kem cũng được coi là một loại hàng tiêu dùng xa xỉ, là món điểm tâm có giá bán cao nhất ở Tụ Phương Trai, đó cũng là lý do mà chỉ những chi nhánh tương đối giàu có của Tụ Phương Trai mới bán loại bánh này. Tính chuẩn ra thì bây giờ chỉ có mười một chi nhánh đang bán bánh kem.
Bánh kem ở Tụ Phương Trai đều được mua bán theo số lượng quy định, cho nên tiền lãi cũng tính rất dễ dàng, mỗi cửa tiệm, trừ đi vốn và phí nhân công thì đều lãi khoảng hơn một trăm lượng bạc, và bây giờ đám Tử La sẽ được chia ba trăm mười lượng.
Mã chưởng quỹ đưa cho họ ba tờ ngân phiếu một trăm lượng, cộng thêm mười lượng bạc vụn ở ngoài.
Đến tận khi Mã chưởng quỹ rời khỏi một lúc lâu, đám Tử Thụ vẫn chưa tin rằng hơn ba trăm lượng đang ở trong tay mình.
“Ngân phiếu ba trăm lượng, A La, chúng ta phát tài rồi!” Tử Đào cầm ngân phiếu từ tay Tử Thụ, nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần mới thừa nhận chuyện này là sự thật.
“Nhị tỷ, bình tĩnh nào, chỉ là ba trăm lượng bạc thôi mà. Mọi người xem những nhà có tiền ngoài kia đi, có nhà nào không phải gia tài bạc triệu, ba trăm lượng này còn chẳng vừa mắt người ta nữa ấy. Mọi người nghĩ đi, ba trăm lượng bạc ròng cũng chỉ mua được ba mươi mẫu ruộng trung-thượng đẳng, không tính đồ cưới của ba tỷ muội chúng ta, ba huynh đệ cũng chỉ được mười mẫu ruộng mỗi người thôi, ở trong thôn chẳng được coi là gì.”
Vì muốn dẫn dắt mấy anh em Tử Thụ theo con đường đúng đắn, Tử La cũng liều một lần, kéo cả chuyện của hồi môn của các nàng vào. Tử La thấy mọi người đều đang suy nghĩ cẩn thận, nàng nói tiếp: “Hơn nữa, sau này, ca ca và Tiểu Thụ còn phải lấy vợ sinh con, số ruộng chia cho con trai ba người cũng ít đi. Giờ mọi người còn nghĩ số bạc này có nhiều quá hay không. Quan trọng nhất là, không phải lúc nào bánh kem cũng dễ bán thế này, không đến năm năm, nhất định sẽ có người bắt chước làm được, đến lúc đó chúng ta đâu thể kiếm nhiều tiền thế này nữa. Chính vì vậy, chúng ta vẫn phải tìm ra một con đường phát tài ổn định, có thể tin tưởng, đó mới là con đường phát triển của chúng ta.”
“Đúng, A La nói đúng, vốn liếng của mấy huynh muội chúng ta vẫn còn rất ít ỏi, vì vậy chúng ta phải cố gắng tìm ra con đường kiếm tiền ổn định mới được. Hơn nữa, lần này chúng ta có thể kiếm được số tiền này một phần cũng là do may mắn, mà may mắn thì không phải lúc nào cũng mỉm cười với chúng ta, chúng ta phải biết tích phúc, không thể dựa vào may mắn mãi được.”
Tử Thụ nói xong, tất cả mọi người đều gật đầu.
“Yên tâm, A La, sau này Nhị ca sẽ kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền làm đồ cưới cho ba người. Huynh nghe nói, trưởng nữ nhà Lâm viên ngoại ở trấn trên xuất giá, đồ cưới có đến mấy ngàn lượng bạc, còn rất nhiều ruộng đất và điền trang nữa. Sau này nhất định huynh sẽ chuẩn bị thật nhiều đồ cưới cho ba người, để lúc xuất giá ba người có thể nở mày nở mặt hơn cả Lâm đại tiểu thư kia.” Tử Hiên hưng phấn nói.
Lâm viên ngoại ở trấn trên là phú hào nổi danh khắp bốn phương tám hướng. Hai năm trước Lâm gia Đại tiểu thư xuất giá có thể nói là thập lý hồng trang*, nở mày nở mặt, đến tận bây giờ vẫn có người nhắc đến.
* Thập lý hồng trang: Là một loại hôn tục ở huyện Ninh Hải, tỉnh Chiết Giang (phía Đông tỉnh Chiết Giang). Theo hôn tục này, khi gả con gái về nhà chồng, đồ cưới gồm đầy đủ mọi thứ, từ giường chiếu, gia cụ đến kim chỉ. Do đó khi đưa dâu, đội ngũ đồ cưới mang theo kéo dài mười dặm.
Tử La nghe vậy thì quyết định giả ch.ết. Có điều, nàng thấy mọi người đều hiểu và kịp phản ứng, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Đám người Tử La vừa ăn cơm trưa xong, ngoài cửa lại truyền đến tiếng vó ngựa, thì ra là Lưu chưởng quỹ đích thân đến tặng quà năm mới.
Những nhà ở trấn trên có quan hệ với nhà Tử La hôm nay đều đến tặng lễ, xem ra hôm nay đúng là một ngày tốt lành.
Đưa tiễn Lưu chưởng quỹ xong, Tử Thụ nói: “Năm nay mấy người Lưu chưởng quỹ tặng quà lớn hơn so với dự đoán của chúng ta nhiều, chúng ta cũng phải lại mặt cho phải phép. Mọi người thấy nên làm thế nào?”
Đúng vậy, quà của Tụ Phương Trai và Lưu Hương Lầu mặc dù không nhiều bằng Chu bá bá nhưng cũng không phải ít. Đặc biệt là mấy hôm trước Lưu Hoành còn tặng cho Tử La quà sinh nhật quý giá như vậy nữa.
Tụ Phương Trai mang tới một đôi giò lợn, hai con cá lớn, tám hộp bánh đủ màu, sáu cuộn vải, còn có một sọt than đá. Chưa tính những thứ khác, chỉ riêng sọt than đá này đã rất đáng tiền rồi, mấy nhà có chút của cải ở trấn trên cũng không dám mua nhiều, bởi vì nó thật sự rất đắt.
Lưu Hương Lầu đưa tới hơn năm mươi cân thịt ba chỉ thượng hạng, hai con gà trống to, hai hộp điểm tâm, hơn một trăm cân gạo trắng, sáu cuộn vải, còn có cả pháo trúc để đám Tử La chơi đêm Giao Thừa.
“Hay là chúng ta làm nhiều bánh chẻo một chút, mang cho mỗi nhà một trăm cái, rồi mua thêm ít trứng gà tặng cùng nữa, mấy đứa thấy thế nào?”
“Muội thấy ý kiến của Đại tỷ không tồi, tặng bánh chẻo cũng thể hiện là chúng ta muốn mừng năm mới nữa.” Tử La tán thành.
“Được, tặng mỗi nhà thêm hai miếng đậu phụ đông nữa là ổn.” Tử Thụ nói.
“Nếu thế, chúng ta phải chuẩn bị rất nhiều nhân và vỏ bánh. Hay là chúng ta sang nhờ Trần thẩm và Đào Hoa tỷ sang giúp, hình như ngày kia nhà thẩm ấy mới thịt lợn và làm bánh chẻo cơ, đến lúc đó chúng ta qua giúp lại là được rồi.” Tử La đề nghị.
Mọi người nghĩ cũng phải, mấy trăm cái bánh chẻo, mấy huynh muội bọn họ phải làm đến bao giờ? Vả lại còn phải làm rất nhiều bánh bao nữa, thế nên, mọi người đều nghĩ ý kiến của Tử La rất tốt.
Trần thẩm và Đào Hoa tỷ biết chuyện thì đồng ý ngay. Thế là, nhà Tử La bừng bừng khí thế bắt đầu làm bánh chẻo, bánh bao.
Cuối cùng, Tử La còn đề nghị mọi người làm thêm chút bánh trôi đậu phộng, bánh trôi hạt mè và bánh trôi đậu xanh, mọi người cũng cảm thấy ý kiến này không tệ.
Đến tận tối mịt, mọi người mới làm xong phần bánh chẻo cần dùng, bánh trôi và bánh bao thì đành đợi mai làm tiếp.
Tử Vi thấy sắc trời đã tối bèn đi nấu ít bánh chẻo vừa làm, hâm nóng lại bánh bột ngô và chão loãng còn thừa hôm nay. Hai mẹ con Trần thẩm cũng ở lại ăn cơm.
“Cuối cùng huynh muội các cháu cũng hết khổ cực rồi! Cha mẹ mấy đứa trên trời có linh thiêng nhất định cũng sẽ rất mừng.” Trần thẩm cảm thán trên bàn cơm.
“Nếu cha mẹ biết bọn cháu không bị đói, còn có thể ăn no mặc ấm nhất định sẽ rất vui. Cháu và Đại tỷ sẽ chăm sóc cho các em thật tốt.” Tử Thụ im lặng một lúc rồi đáp.
“Đúng vậy, lúc mẹ cháu mới đi, mấy huynh muội các cháu đều gầy gò vàng vọt, trong nhà không đồ ăn không thức uống, cũng không ruộng không đất, nói thật, lúc đó mọi người trong thôn đều sợ các cháu sẽ không chịu nổi. Nếu các cháu không trụ được, thì thật sự phải nhận trợ giúp của mọi người trong thôn. Khi đó, rất nhiều kẻ kiến thức hạn hẹp đều ăn nói khó nghe. Bây giờ thì tốt rồi, mấy đứa không những không cần họ giúp mà còn sống rất tốt, lại còn quen biết nhiều quý nhân như vậy nữa. Đúng là đánh thẳng vào mặt mấy người kia luôn.”