Chương 53: Túi sách
“Không tệ, túi sách này trông tiện hơn tay nải rất nhiều, có thể khoác sau lưng, đồ vật để bên trong không bị rối loạn, nhìn cũng rất đẹp nữa.
Túi sách là loại đeo một bên, Tử La định làm loại hai quai, nhưng hơi phúc tạp, vì vậy nàng dứt khoát làm loại túi đeo chéo. Túi sách được làm từ vải thô màu xanh nhạt, kích cỡ thì tham khảo đống sách vở của Tử Thụ, có ba ngăn, một ngăn đựng2sách, một ngăn đựng vở, ngăn còn lại đựng bút mực. Bên ngoài là một miếng vải có thể che lại cả ngăn đó, cố định bằng một cái cúc gỗ.
Thấy hai người Tử Hiên khen ngợi không dứt miệng, Tử Vi lại làm thêm một cái, vừa đủ cho hai người Tử Hiên và Tử Thụ.
“Tử Vi tỷ, Tử Thụ Đại ca, Tử Hiên, mọi người nấu cơm chưa?” Thiết Trụ ở ngoài cửa sân hỏi.
“Thiết Trụ, đến rồi sao, vao đây ngồi đi.”8Tử Vi nhiệt tình bắt chuyện.
Thiết Trụ cười hì hì đi vào, cầm một cái túi không biết là cái gì.
“Thiết Trụ, tới rồi hả, đang cầm cái gì đấy?” Tử Hiên hỏi.
Thiết Trụ lúc này mới nhớ tới mục đích tới đây: “Cám ấy mà, mẹ ta nói nhà cậu chưa mua được, nhà ta có nhiều nên mang sang đây một ít.” Thiết Trụ nói rồi đưa túi cám cho Tử Hiên.
Năm nay nhà Trần thẩm cũng nuôi năm con lợn, mặc dù6nhà Trần thẩm có hơn hai mươi mẫu đất, nhưng làm gì có nhà nông nào chê cám chứ, lợn, vịt còn chẳng đủ ăn kia kìa, Trần thẩm nói vậy cũng chỉ để nhà Tử La yên tâm nhận lấy thôi.
“Thiết Trụ, nhà đệ cũng nuôi năm con lợn, mấy chục chon gà và hơn hai mươi con vịt mà, phải cần nhiều cám lắm, chúng ta không nhận được đâu, đệ mau mang về đi. Tự chúng ta sẽ đi mua.” Tử Thụ3thấy túi cám cũng phải trên dưới ba mươi cân, vội từ chối.
“Tử Thụ Đại ca, mẹ đệ bảo nhà huynh mới mua lợn hôm qua, chắc chắn chưa kịp mua cám cho nên mang chỗ này sang cho nhà huynh dùng trước, chút cám này cũng chẳng đáng bao nhiêu, nếu nhà huynh không nhận... thì chính là coi chúng ta là người ngoài.” Thiết Trụ mô phỏng theo giọng điệu của Trần thẩm, bộ dạng kỳ quái khiến tất cả mọi người đều5bật cười.
Tử Thụ thấy người ta đã nói đến mức này rồi thì không tiện từ chối nữa, cậu đành nhận lấy.
“Tử Thụ Đại ca, Tử Hiên, năm nay hai người định đi học hả?” Thiết Trụ thấy đám Tử Thụ nhận cám, thì giống như là hoàn thành nhiệm vụ gì giỏi giang lắm, hưng phấn hỏi mấy người Tử Thụ.
“Bọn ta cũng đang địng sang nhà cậu nói chuyện này đấy. Hôm qua chúng ta đã quyết định là cả ta và Đại ca sẽ cùng đến trường tư thục rồi. Chúng ta đang định hỏi xem cậu và Xuyên Tử có đi không, nếu đi thì cũng có bạn, có thể cùng đi, cùng về.” Tử Hiên vui vẻ nói với Thiết Trụ.
“Mẹ cũng bảo sẽ cho ta đi học, nhưng ta lại muốn chơi với các cậu hơn, nếu đi học thì không thể chơi nữa. Thế là ta nói với mẹ, nếu Tử Thụ Đại ca, cậu và cả Xuyên Tử cũng đi học, ta mới đi. Lúc nãy Xuyên Tử qua nhà ta, nói mẹ nó sẽ cho nó đến trường. Bây giờ thì tốt rồi, hai người đi, ta cũng đi.” Thiết Trụ cũng rất vui vẻ khi nghe tin đám Tử Hiên cũng đi học.
“Vậy thì quá tốt, sau này, ta và Đại ca, cậu, Thiết Đản ca, Xuyên Tử có thể đi học với nhau rồi, đến lúc đó tất cả chúng ta có thể làm bạn, thật tốt.” Tử Hiên nghe xong cũng vô cùng vui vẻ.
Tử La cũng thấy vui mừng khi hai ca ca của mình có bạn đi học cùng, phải biết là bạn bè chân thật nhất, trân quý nhất chính là lúc còn thiếu niên.
Lúc này, mọi người đều hết sức đơn thuần, tốt bụng, thật lòng muốn kết bạn với người khác, thế cho nên tình bạn lúc này mới là tinh khiết nhất. Cũng không phải là tình bạn sau khi lớn không còn thật lòng nữa, giống như phải lớn khôn, người ta mới hiểu được tình yêu chân chính vậy. Lớn rồi, cảm xúc không còn thuần túy như lúc còn niên thiếu nữa mà sẽ phức tạp hơn một chút, do vậy, tình bạn lúc bé mới là trân quý nhất! Chúng ta cũng phải biết quý trọng tình bạn trong khoảng thời gian này.
Tử La rất vui khi hai người Tử Thụ, Tử Hiên có thể có được tình bạn lúc còn trẻ thế này, có lẽ bọn họ sẽ thành bạn thân cả đời cũng nên.
Hôm nay, hy vọng của Tử Thụ và Tử Hiên cuối cùng cũng đến. Đây chính là ngày tựu trường đầu tiên của họ.
Sáng sớm, hai người lên núi xem thử thú trong bẫy, lúc mang hai con thỏ và một con gà rừng về vẫn chưa tới giờ học. Mấy huynh muội cùng nhau ăn sáng xong thì mới tới đầu giờ Thìn*.
* Giờ Thìn: Khoảng 7 giờ sáng.
“Chúng ta xuất phát thôi, hôm nay là ngày đầu tiên tựu trường, phu tử sẽ cho chúng ta một bài kiểm tr.a để chia lớp, chúng ta đi sớm một chút đi.” Tử Thụ nói.
Tử La biết giữa giờ Thìn bọn họ mới học, bây giờ vẫn còn hơn một giờ nữa, đi đến trường lại chỉ mất một khắc, đi giờ thì có vẻ hơi quá sớm. Có điều, nghĩ đến việc Tử Thụ, Tử Hiên trông mong ngày đến trường đã lâu lắm rồi, nàng cũng hiểu tâm trạng kích động lúc này của hai người.
“Đại tỷ, mọi người về đi. Đệ và Tử Hiên đi là được rồi. Lát nữa đến nhà Trần thẩm, Trần thúc và Trần thẩm sẽ đưa đám Thiết Đản đi học. Đệ và Tử Hiên đi theo họ là được! Hơn nữa, đệ cũng được tính là quen trường rồi mà.” Tử Thụ thấy đám Tử La đưa hắn và Tử Hiên ra cửa sân liền ngăn cản các nàng tiếp tục đưa tiễn.
“Vậy bọn tỷ đưa hai người đến nhà Trần thẩm.” Tử Vi biết hai người Tử Thụ thật sự không cần họ đưa đi, hơn nữa trong nhà cũng còn rất nhiều việc phải làm, thế nhưng nàng vẫn không nỡ.
Thế là, mấy huynh muội Tử La cùng nhau đến nhà Trần thẩm.
Lúc mọi người đến, nhà Trần thúc cũng đang buộc xe bò ở cửa. Thiết Trụ thấy đám Tử La tới thì hưng phấn chạy đến chào hỏi. Thiết Đản chín chắn hơn Thiết Trụ rất nhiều. Hắn cười chào hỏi mọi người xong thì lại giúp Trần thúc buộc xe.
Thấy mấy huynh muội tới, Trần thẩm cười nói: “Vi tỷ nhi, các cháu tới rồi hả, thẩm còn đang định bảo Thiết Đản đi gọi mấy đứa đấy. Mấy đứa chuẩn bị xong tiền học chưa?”
“Dạ xong rồi, Trần thẩm, Trần thúc, cháu không đưa đám Tử Thụ đến trường được, phiền thẩm để ý hai đứa nó giúp cháu nhé!” Cuối cùng Tử Vi vẫn không an tâm lắm.
“Yên tâm đi. Nhất định thẩm sẽ đưa mấy tiểu tử này nhập học. Cháu cứ yên tâm ở nhà chờ tin đi.” Trần thẩm thoải mái đồng ý.
“Tử Vi tỷ cứ yên tâm. Ta nhất định sẽ chăm sóc đám Tử Thụ, Tử Hiên và Thiết Trụ thật tốt.” Thiết Đản thấy các nàng có chút không yên lòng, liền nói.
“Vậy phiền thẩm và Thiết Đản nhé!” Tử Vi thấy vậy cũng yên tâm hơn. Có nhà Trần thẩm để ý, Thiết Đản cũng đi học mấy năm rồi, nhất định có thể chăm sóc tốt cho đám Tử Thụ.
Buộc xe bò xong, Trần thúc liền bảo mọi người lên xe, chuẩn bị xuất phát.
Tử La làm nũng nói: “Đại ca, Nhị ca, muội cũng muốn đi. Muội đi thi với các huynh.” Tử La đã sớm muốn theo đám Tử Thụ đi xem nghi thức nhập học ở cổ đại này rồi.
“Vậy A La tới trường tư thục phải nghe lời, không được đi lung tung nhé. Không thì Đại ca sẽ không cho muội đi đâu.” Điều khiến Tử Thụ không chịu được nhất chính là Tử La làm nũng, hơn nữa cậu cũng biết suy nghĩ của vị tiểu muội này, nàng cũng thích đọc sách, vì vậy mới đồng ý đưa Tử La đến trường xem.
Nếu không phải trường tư thục không nhận nữ nhi, nhất định Tử Thụ sẽ cho Tử La đi học. Muội muội của cậu thông minh như vậy, nếu được đi học, thì nhất định sẽ rất giỏi.
“A La đi như vậy có tiện không?” Tử Vi cũng biết suy nghĩ của Tử La, nhưng nàng sợ sẽ làm phiền nhà Trần thẩm.
“Không sao đâu, năm nào khai giảng chẳng có trẻ con tới xem náo nhiệt.” Thiết Đản nói.
“Đúng vậy, A La cũng đi đi.” Trần thẩm cười nói.
“Vậy A La đi theo phải nghe lời nhé!” Tử Vi thấy mọi người khong phiền thì cũng đồng ý.
“Đại tỷ, đệ cũng muốn đi.” Tiểu Lục thấy mọi người đều đồng ý cho Tam tỷ đi, nghĩ cậu cũng có thể đi, liền nhanh nhảu nói.
“Được rồi, Tiểu Lục, đệ cũng phải nghe lời nhé.” Tử Vi thấy mọi người không phản đối, cũng đồng ý cho Tiểu Lục đi.
Đợi mọi người lên xe hết, Trần thẩm dặn dò Đào Hoa ở nhà mấy câu thì bắt đầu xuất phát.
Đến lúc không nhìn thấy đám Tử Thụ nữa, Tử Vi, Tử Đào vẫn còn đứng tại chỗ nhìn theo. Đào Hoa thấy vậy thì nói: “Tử Vi, hai người yên tâm đi. Lát nữa đến trưa là họ lại về ấy mà. Chờ ta về cho gà vịt ăn đã rồi sang nhà muội học thêu nhé, đóa mẫu đơn lần trước ta vẫn chưa biết thêu thế nào đâu.”
“Được, chúng ta về nhà chờ tỷ.” Tử Vi nghe vậy cũng tỉnh táo lại.
Từ lần đám Tử Thụ ở nhà thôn trưởng công khai thừa nhận bức thêu của Tử Vi có thể kiếm tiền xong, rất nhiều cô nương, đại thẩm trong thôn đều đến nhà xin Tử Vi chỉ bảo.
Đến lúc các nàng tìm ra được chỗ cần chú ý trong kỹ thuật thêu của Tử Vi thì cũng thấy chẳng có gì ghê gớm, học mấy ngày xong, cảm thấy ổn rồi thì không tới nữa, giống như Trần Châu chỉ tới đúng một ngày thôi vậy.
Đáng ghét nhất là, Trần Châu không đến thì thôi, nàng ta còn cùng Trần Cao thị rêu rao khắp nơi, nói kỹ thuật thêu của Tử Vi chẳng ra gì. Khăn thêu của Tử Vi được trấn trên mua với giá tốt chẳng qua là vì may mắn thôi, còn nói khăn thêu của Tử Vi bây giờ đã chẳng bán được tiền nữa rồi.
Sau khi đám Tử La biết thì rất tức giận, nếu không phải nể mặt thôn trưởng gia gia cùng với lời khuyên bảo của Tử Vi thì đám Tử La nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng vậy.
Huynh muội các nàng không hề muốn họ đến học thêu, là tự họ tới, đến lúc học được rồi thì ra vẻ chê trách kỹ thuật của Tử Vi, Tử La cũng không hiểu nổi mấy người này.
Tử La không hiểu, tại sao Trần Cao thị suốt ngày chĩa mũi nhọn vào huynh muội các nàng. Ngày Trần thẩm giết lợn, Tử La đã để ý thấy rồi, đến lúc các nàng tới nhà thôn trưởng tặng quà Tết và mua đất, nhìn thái độ của Trần Cao thị đối với các nàng thì nàng lại càng khẳng định bà ta không ưa gì nhà mình, nhưng Tử La cũng không biết nhà mình đã chọc gì tới bà ta.
Có một số người như vậy, sống trong cảm giác ưu việt quá lâu, cảm thấy mình hơn người khác một bậc, nhưng đến một ngày, lại phát hiện có người ưu tú hơn mình, những người xung quanh chuyển rời sự chú ý sang người đó thì lại không phục, thậm chí là đố kỵ.
Trần Cao thị chính là như vậy. Bà ta không thích thôn trưởng khen đám Tử Thụ. Bà ta nghĩ như vậy là đoạt mất danh tiếng của con trai bà ta, Tử Vi cũng đoạt mất danh tiếng của Trần Châu. Do vậy, bà ta mới không vừa mắt mấy huynh đệ các nàng.
Có điều, ngoài mấy người Trần Châu, có một số cô nương vẫn tiếp tục tới nhà xin Tử Vi chỉ bảo, Đào Hoa chính là một người trong số đó.
Chưa tới mười phút, mấy người Tử La đã đến trường tư thục. Tử La thấy đã có không ít người tới rồi, có cả nhà Xuyên Tử.
Hôm nay, Xuyên Tử được Cao Ngũ thúc và mẹ cậu dẫn đến.
Nhà Xuyên Tử thấy đoàn người Tử La thì bước sang chào hỏi. Tiếp đó, mọi người chờ khoảng nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến giờ trường tư thục khai giảng.