Chương 58: Thân thế của mạc vân thiên
Đêm đó lúc rời đi, hắn như linh cảm được cha sẽ rời xa mình vĩnh viễn, thế nên dù nói gì hắn cũng không chịu lên lưng ngựa. Dù vậy hắn cũng không thay đổi được quyết định của ông, bị ông đánh ngất rồi đưa đi.
Kẻ địch nhanh chóng đánh chiếm mấy thành trì ở biên quan, một mình ông độc thủ giữ thành, cuối cùng kiệt sức mà ch.ết.
Cũng may bình thường cha hắn điều binh khiển tướng rất nghiêm minh, cách biên quan Tam Thành ông còn để lại một nhóm2quân sĩ Mạc gia ở Dạ Thành. Nếu không nhờ Tam thúc dẫn theo quân Mạc gia đến cứu viện kịp thời, hắn và mẫu thân cũng bị tấn công ở Liễu Thành.
Quân Mạc gia nhanh chóng đoạt lại những vùng đất bị chiếm đóng.
Nhưng mà cho dù Tam thúc tới đúng lúc đi nữa, ông cũng không thể cứu được cha hắn. Cha hắn đã vĩnh viễn ở lại chiến trường Mạc Bắc.
“Nguyện báo đáp ân điển của quân vương, tay cầm bảo kiếm, thấy ch.ết không sờn.”
Đây là hai câu thơ ông thích8nhất lúc sinh thời, cuối cùng ông cũng hoàn thành nó.
Nhưng cha để lại hai mẹ con hắn, ở lại cùng đám quân ăn thịt người Mạc gia.
Nếu không phải sau đó Tam thúc phát hiện ra, ngay lúc kẻ địch đang công kích ngoài thành, có người còn tốn công đuổi giết hắn, nếu không phải Ngũ thúc liều mạng bảo vệ hắn, chắc hắn không thể còn mạng để trốn về Liễu Thành. Từ đó, hắn bắt đầu nghi ngờ người nhà họ Mạc ra tay với mình, cho nên mới đề cao6cảnh giác với họ hơn, sau này hắn còn mấy lần trốn thoát khỏi ám hại của bọn họ.
Từ hồi ức thoát ch.ết trong đường tơ kẽ tóc của Nhị thúc lúc ở biên quan, lúc đó kẻ địch ồ ạt tiến công, như dường như tất cả đều nhắm vào lều chủ soái, còn Nhị thúc thủ ở cửa Tây lại không có mấy người đến đánh.
Những điều này rất lạ. Kẻ địch muốn gì?
Họ không thể không biết, trong tình huống có quân Mạc gia ở đó, cuộc chiến này chắc chắn không3thể nào thành công, vậy tại sao họ còn muốn đâm đầu vào chỗ khó.
Đáp án chỉ có một. Mục đích của họ là muốn mạng cha con hắn.
Nhưng tại sao lại phải hy sinh nhiều quân sĩ như vậy chỉ vì muốn lấy mạng hai người mà thôi.
Hắn không nghĩ mạng của cha con hắn trị giá đến mức phải đưa cả đội quân đến chỉ để chịu ch.ết.
Chắc chắn phía sau đó có một ích lợi lớn vô cùng.
Cộng thêm việc ngay trong đêm, sở dĩ kẻ địch giống như từ trên trời5hạ xuống, khiến cho mọi người không kịp trở tay chính là vì họ phát hiện ra mật đạo trong thành.
Nhưng mà mật đạo này chỉ có một số ít người nhà họ Mạc biết được, ngay cả Tam thúc và thuộc hạ thân tín nhất của cha cũng không hề biết.
Rõ ràng rằng, người muốn mạng cha con họ chính là người Mạc gia.
Và khi cha con họ ch.ết rồi, người được lợi nhiều nhất chính là đại bá vô cùng thân thiết với nhà họ.
Xem ra Đại bá đã khao khát tước vị Trấn Bắc hầu này từ lâu.
Vì tước vị này, hắn không tiếc cấu kết với kẻ địch ngoại bang. Chắc hẳn hắn cũng cho phe kia nhiều lợi ích sau khi đoạt tước vị thành công. Nếu không sao người ta có thể bán mạng đến vậy.
Nghĩ tới đây, trên tay Mạc Vân Thiên nổi gân xanh.
Rất nhiều người mong muốn có xuất thân thế gia, nhưng họ lại không hề biết, thực chất bên trong nhiều gia đình thế gia danh môn không thể nào chịu nổi.
Hắn là thế tử Trấn Bắc hầu, là con trời được người người hâm mộ, nhưng đấu đá phức tạp trong gia tộc lại khiến lòng hắn càng lạnh lẽo giá băng.
Đời đời Mạc gia trấn thủ ở Tam phủ Mạc Bắc, có thể nói là quyền khuynh một cõi.
Từ đời ông nội, cũng là thuở sơ khai thành lập nước Đại Tề, Tam phủ Mạc Bắc đã là đất phong nhà họ. Địa vị của Mạc gia ở Mạc Bắc cũng vô cùng cao quý, chiến công của người nhà họ Mạc khiến người người sùng bái không thôi.
Nhưng rồi, địa vị tôn quý và quyền lợi cũng chính là nguồn gốc của những đấu tranh khốc liệt trong gia tộc.
Bà nội của Mạc Vân Thiên mất sớm, ông nội của hắn đưa bình thê Ngô Thị lên làm vợ. Trước cha của Mạc Vân Thiên, bình thê Ngô thị này có hạ sinh một thứ trưởng tử, cũng chính là bá phụ Mạc Kế Tổ của hắn.
Ngô thị có dã tâm với tước vị Trấn Bắc Hầu, từ thời của cha Mạc Vân Thiên, suýt chút nữa tước vị này rơi vào tay bá phụ Mạc Kế Tổ, cũng may tổ phụ của hắn không đến mức hồ đồ không phân biệt được đích thứ.
Trong sự đấu tranh gia tộc khốc liệt đó, lúc Mạc Vân Thiên chỉ mới tròn mười tuổi, cha hắn đã ch.ết trận sa trường trong một ân mưu như thế. Cha mất rồi, thân là thế tử Trấn Bắc hầu, hắn trở thành cái đinh trong mắt mẹ con Ngô thị.
Năm hắn mười một tuổi, mẹ con Ngô thị nhiều lần hãm hại, dưới sự giúp đỡ của mẹ và Tam thúc, thuộc hạ mà phụ thân để hại, hắn trốn khỏi Mạc gia.
Không bỏ được mẹ cha, hắn đi tới chiến trường Mạc Bắc, trải qua những năm tháng chiến đấu máu lửa.
Dù còn nhỏ hắn đã nhìn thấu sinh tử đời người. Sau đó, hắn đón được mẹ rời khỏi Mạc gia, nhưng sau nhiều năm đấu đá, hơn nữa còn chịu cú sốc lúc cha tạ thế, sức khỏe của mẹ hắn cũng không còn như xưa.
Từ khi biết hắn đã có năng lực để tự vệ, bà đã không còn luyến tiếc cuộc đời, ngày ngày chỉ nhớ về phụ thân, vào một ngày xuân năm hắn mười sáu tuổi, bà theo cha rời khỏi trần đời. Theo di mệnh của bà, hắn đưa bà về Mạc thành, hợp táng với phụ thân.
Trên đường trở về chiến trường Mạc Bắc, trên người bị thương, mang cả nỗi đau mất mẹ khiến hắn bất cẩn rơi vào quỷ kế của mẹ con Ngô thị, bị từng nhóm sát thủ đuổi giết cùng đường. Lúc bị thương nặng hôn mê, hắn lại gặp được Tử La giúp đỡ. Nếu không bây giờ hắn đã mất mạng rồi.
Mỗi khi nhớ đến cha mình, một người tận trung với quân với nước, bỏ lại mẹ con hắn, rồi mẹ cũng vì ông mà bỏ hắn lại đây. Để một mình hắn phải sống với thù hận trên thế gian này, hắn lại thấy bi thương vô tận.
Hắn hiểu được sự lựa chọn của họ nhưng vẫn khó nguôi ngoai.
Nhưng mà, hắn kinh ngạc là vì mình lại so sánh việc một cô bé chỉ mới ở chung một canh giờ bỏ lại hắn với những chuyện này, lẽ nào trong lòng hắn, tiểu cô nương đã quan trọng thế rồi?
Không phải, bởi vì lâu quá không có ai quan tâm tới hắn, cho nên hắn mới trân trọng sự lo lắng của cô bé đó mà thôi, thậm chí vì thế mà sinh ra cảm giác bị vứt bỏ.
Đúng! Là vậy đó.
Nhất định là như vậy.
Trong lòng Mạc Vân Thiên trăm mối tơ vò, cảm xúc rối ren. Đúng lúc đó, hắn lại nghe thấy tiếng bước chân đến gần.
Hắn cảnh giác chú tâm nghe ngóng, cảm nhận hơi thở của đối phương. Một lúc sau, hắn mới xác định được người đến là cô bé vừa rồi. Hóa ra nàng không bỏ hắn lại.
Trong lòng Mạc Vân Thiên nảy sinh cảm giác vui mừng tưởng mất mà có lại.
Tử La địu một cái sọt đi vào hang, thấy Mạc Vân Thiên tỉnh lại thì vô cùng vui vẻ.
“Huynh tỉnh rồi à? Thấy sao? Có đói bụng không? Vết thương còn đau không? Không chảy máu chứ?” tử La vui vẻ là lại nói nhiều như vậy.
Mạc Vân Thiên nghe một chuỗi câu hỏi của nàng thì không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cũng may, Tử La biết hắn quý chữ như vàng, nàng cũng không mong hắn trả lời lại nên nói tiếp: “Để ta xem vết thương của huynh nào, nếu còn chảy máy thì phải bôi thuốc thêm.”
Mạc Vân Thiên thấy nàng cúi người trước ngực hắn nghiêm túc kiểm tr.a vết thương, tâm trạng tốt hơn không ít.
“Vừa nãy đi đâu vậy?” Chính hắn cũng không nhận ra được sự cường thế, thậm chí là chút gì đó oan ức trong câu nói của mình. Không biết từ khi nào, hắn đã sinh ra ý muốn quản lý Tử La, xem nàng như một món đồ của hắn, nhưng hắn cũng sợ sẽ mất đi thứ đồ vật này.
Lúc này Tử La chỉ lo kiểm tr.a vết thương của hắn nên không để tâm giọng điệu đó thế nào.
“Ta băng bó vết thương cho huynh xong thì thấy huynh ngủ mất. Ta thấy thuốc trị thương không đủ nên về nhà lấy thêm một ít cho huynh. Huynh xem, ta còn mang cả thức ăn tới nữa này.” Tử La kiểm tr.a xong, thấy vết thương không bị nứt ra, máu cũng ngừng chảy, nàng nghĩ cho thêm linh tuyền vào thuốc trị thương đúng là có hiệu quả, lo lắng vơi dần, nghe Mạc Vân Thiên hỏi vậy, nàng mới ngẩng đầu tươi cười đáp lại hắn.
Thực ra vừa nãy nàng định nói mục đích về nhà là để lấy thức ăn cho hắn, bởi vì lúc băng bó cho hắn nàng nghe tiếng bụng hắn réo vang. Nhưng sau đó nàng lại đổi ý, bảo mình về lấy thuốc là chính, nhân tiện mang đồ ăn theo, bằng không nàng sợ nếu nói thẳng chuyện bụng hắn ọt ẹt, hắn sẽ thẹn quá hóa giận.
Mạc Vân Thiên thấy Tử La cười tươi hồn nhiên như thế, nụ cười xuất phát từ nội tâm, trong lòng hắn như có gì bắn trúng, trong giây phút đó, trước mắt hắn rực rỡ chói lòa, giống hệt pháo hoa nở rộ mừng năm mới. Đẹp đến thế, rực rỡ là thế.
“Huynh sao vậy?” Tử La thấy Mạc Vân Thiên như ngây dại thì lên tiếng nhắc nhở.
Mạc Vân Thiên vội định thần, dời tầm mắt khỏi người Tử La, nhưng vẫn không chịu trả lời như cũ.
“Cuối cùng cũng hết chảy máu rồi, vết thương không bị nứt ra nữa, nhưng mà huynh chú ý đừng lộn xộn.”
“Huynh xem, ta mang gì tới cho huynh này, số huynh may lắm đấy, lúc ta về các Đại tỷ còn chưa về đến nhà, nếu không ta còn phải kiếm cớ để đi, chắc chắn không thể nhanh chóng mang đồ ăn tới cho huynh được.”
“Huynh nếm thử xem, đây là cháo thịt nạc sáng sớm nay mới nấu, khí trời mát mẻ nên vẫn ngon lắm, ta đã hâm nóng ở nhà rồi. Huynh có muốn ăn một ít không?” Tử La vừa nói vừa lấy một cái bát trong sọt ra, nàng bưng cái lọ sành và thêm một cái vá ra ngoài múc cháo.
Sau khi múc xong, Tử La đưa chén cho Mạc Vân Thiên nhưng hắn không nhận lấy: “Huynh này.”
Thấy vẻ hùng hồn tỉnh bơ của Mạc Vân Thiên, Tử La thoáng ngây ngẩn. Nhưng mà nghĩ đến chuyện hắn chưa thể cử động dễ dàng, cho nên nàng bèn cam chịu, múc một thìa thổi nguội rồi đưa đến bên miệng hắn.
Vừa múc vừa hỏi hắn cháo có còn nóng không. Bởi vì Tử La cảm thấy, Mạc Vân Thiên không nề hà gì cả, tính cách lại quá kiệm lời, cho nên dù cháo có còn nóng đi nữa, chắc chắn hắn không nói gì đâu.
Xưa này nàng chưa từng đút cho ai ăn cả, nhưng nàng cũng không muốn vì mình mà làm người khác bỏng, khi đó lại chỉ phiền mình thôi.
Sau khi ra khỏi nhà nàng cho thức ăn vào không gian, chỉ địu một cái chăn nhỏ và quần áo lên đường, vừa nãy lúc cách nơi này không xa nàng mới lấy từ trong không gian ra. Cho nên bây giờ cháo vẫn còn nóng, hơn nữa vì để trong không gian một lúc nên mùi hương rất nồng. Nàng thấy không gian còn có tác dụng làm tăng mùi vị của thức ăn, để càng lâu hiệu quả càng tốt.
Trưa hôm nay ăn cơm hơi sớm, hơn nữa từ khi cơm nước xong đến giờ toàn phải làm việc chân tay, cho nên bây giờ nàng thấy hơi đói bụng.
Ngửi mùi thơm quen thuộc của cháo thịt nạc, nàng bất giác nuốt một ngụm nước bọt. Đói thêm.
Tiểu nha đầu thèm sao? Mạc Vân Thiên nghĩ.
Nhìn cách ăn mặc của cô bé, chắc hẳn là con nhà nông bên dưới ngọn núi này. Hắn biết cuộc sống nông dân không lấy làm giàu có, hiếm khi tiểu nha đầu mới được ăn cháo trắng chứ đừng nói đến thịt lợn.
Thế là một cảm giác thương cảm dâng lên trong lòng Mạc Vân Thiên.
Lúc Tử La chuẩn bị múc cho Mạc Vân Thiên thêm bát nữa, hắn vội nói: “No rồi.”
Tử La ngẩn một lúc mới phản ứng lại, hắn nói hắn no rồi.
“Nhanh thế sao?” Tử La kinh ngạc hỏi.