Chương 90: Cứu người

“Lưu đại ca!” Mấy huynh muội Tử La và Chu Viễn đồng thanh gọi.


“Lưu đại ca này, nếu không phải để thấy chán nên đi ra hậu viện dạo chơi thì đã không gặp được mấy huynh muội Thụ ca nhi rồi. Hóa ra anh em2Thụ ca nhi chính là những đứa bé vừa ngoan ngoãn vừa giỏi giang đã nghĩ ra phương pháp làm cho quả hồng trở nên ngon hơn mà cha đẻ vẫn kể. Bọn để trò chuyện vui vẻ lắm!” Chu Viễn hào hứng nói.


“Đúng đó! Bọn8muội thấy hoa viên nhà Lưu đại ca đẹp quá nên mới đi ngắm thử. Sau đó gặp được Chu tiểu thiếu gia” Tử La nói chen vào.


Tử La biết chuyện ngày hôm nay đã khiến Chu Viễn cảm thấy mất thể diện lắm rồi. Nếu6có nhiều người biết được chuyện này, Tử La chỉ sợ sẽ đụng chạm đến lòng tự ái của cậu nhóc này thôi.


Chu Viễn nghe Tử La nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn sang thấy Tử Thụ, Tử Hiên cũng không có ý phản3đối, cậu mới xem như trút được gánh nặng! Không phải cậu nghĩ Lưu Hoành là người ngoài, mà thực sự cái chuyện này càng ít người biết thì càng tốt!


“Hóa ra là vậy hả! Huynh còn định giới thiệu mọi người với nhau nữa đấy.5Giờ thì không cần nữa rồi! À! Trước nhà chuẩn bị mở yến hội đấy, chúng ta đi ăn thôi!” Lưu Hoành cười nói.


available on google playdownload on app store


Đúng lúc đó Lưu Hoành nhìn thấy một cái thang bên cạnh, hắn lấy làm khó hiểu: “Sao ở đây lại có thang thế này?”


Chu Viễn nghe vậy lòng nảy lên thình thịch, cậu lanh trí đáp nói: “À, là do để mang tới đó, vốn đệ định leo lên nóc nhà giải khuây, tình cờ lại gặp mấy anh em Thụ ca nhi nên để không leo lên nữa. Để để cất thang về!”


“Không cần đâu! Để tạm ở đây cũng không sao cả, chúng ta đi ăn cơm trước đã! Nhưng mà Viễn ca nhi à, đệ không nên leo lên leo xuống mãi, nhỡ Chu bá bá biết được là lại bị ăn mắng đấy!” Lưu Hoành khuyên nhủ.


Mấy người Tử La nghe câu nói dối trôi chảy như múa bút thành văn của Chu Viễn, khóe miệng đều có giật cùng lúc, chỉ có điều họ không vạch trần hắn mà thôi!
Sau đó, Lưu Hoành dẫn mấy chị em Tử La đi ra tiền sảnh!
Hôm nay, Lưu chưởng quỹ mở tiệc rượu ở lầu một tiền sảnh.


Hơn hai mươi bản để tiếp đãi khách khứa và bạn bè làm ăn.
Huynh muội Tử La ngồi chung bàn với Chu Viễn và mẹ cậu Chu Hà thị.
Chu Hà thị là một phụ nhân thích nói, thích cười. Từ sau khi bà biết đây chính là huynh muội Đổng gia mà trượng phụ mình hay nhắc tới, bà càng thêm nhiệt tình với họ.


Trong buổi tiệc hôm nay, bà không ngừng bắt chuyện với mấy chị em, liên tục gắp thức ăn cho Tử La, Tử Đào và Tiểu Lục.
Bởi vì có Chu Hà thị ngồi chung, mặc dù bàn của Tử La không uống rượu nhưng vẫn náo nhiệt sôi nổi không kém gì các bạn đang chúc rượu.


Nhưng mà, nếu không phải thỉnh thoảng Chu Viễn lại trao đổi ánh mắt “ai oán” với Tử Đào, Tử La sẽ thấy bầu không khí này tốt hơn nhiều nữa!


“A La, ăn thêm một miếng thịt heo hầm này đi, bá mẫu chọn cho cháu đó, xem này, không có mỡ đâu!” Chu Hà thị biết Tử La không thích ăn thịt mỡ, vì thế bà cố ý chọn cho Tử La chọn một miếng thịt không mỡ.
“Cảm ơn Chu bá mẫu!” Tử La ngọt ngào đáp lại.


“Ừ ngoan lắm! A La giỏi quá cơ!” Suốt bữa tiệc hôm nay, Chu Hà thị nghe Tử La, Tiểu Lục và Tử Đào gọi dạ bảo vâng, lại cực kỳ ngoan ngoãn nên đã bị ba tỷ muội chinh phục hoàn toàn. Giờ nghe Tử La nói cảm ơn, mặt bà lại càng thêm hớn hở.


“Chu bá mẫu, Tử Vi muội muội, Tử Thụ, mấy món này có hợp khẩu vị mọi người không? Nếu thích ăn món gì, mọi người cứ ra sau dặn dò phòng bếp! Không cần khách sáo!” Đúng lúc này, Lưu Hoành và Lưu chưởng quỹ cũng đi tới chúc rượu.


“Ôi trời hai nhà chúng ta thân thiết thế nào chứ. Ta không khách sáo với lão Lưu hay Hoành ca nhi đấu! Nếu muốn ăn gì ta sẽ đi bảo nhà bếp làm ngay!” Chu Hà thị vui vẻ đáp.


“Tốt, tốt! Chúng ta đâu phải người ngoài, mọi người đừng khách sáo. Mấy huynh muội Thụ ca nhi cũng vậy nhé, chỗ Lưu bá bá những cái khác thì không có, nhưng cơm nước thì vẫn cung cấp được” Lưu chưởng quỹ cười ha ha nói.


Sau đó Lưu chưởng quỹ và Lưu Hoành còn liên tục mời mấy chị em Tử La vài ly rượu. Trên bàn chỉ có Chu Hà thị, Chu Viễn và Tử Thụ là uống được rượu thôi. Hơn nữa, Tử Thụ và Chu Viễn cũng chỉ có thể uống được mỗi người một chén mà thôi, còn Chu Hà thị thì hào sảng uống liền vài chén.


Tiệc rượu ròng rã nửa canh giờ, cả chủ và khách đều vui vẻ.
Sau khi tan tiệc, mấy chị em Tử La cùng tới cáo từ.
Lưu Hoành cũng biết hôm nay không phải là thời cơ tốt để nói chuyện nên cũng không nói thêm gì nhiều.


“Tử Thụ về nhé, hai ngày nữa Lưu đại ca rảnh sẽ đến thăm mọi người. Nếu mọi người không bận thì cứ tới thăm huynh!” Lưu Hoành đưa mấy chị em Tử La ra đến cửa, đứng trước xe bò hắn nói.


“Lưu đại ca, mai muội và Đại tỷ cũng định lên trấn đấy, Đại tỷ muốn đi Tụ Phương Trai dạy đầu bếp ở đó một vài món, có khi phải ở đó một ngày. Nếu rảnh bọn muội tới chỗ Lưu đại ca chơi nhé” Tử La gợi ý.


Lưu Hoành nghe xong thì mắt sáng lên, vui vẻ đáp: “Nhất định Tử Vi muội muội phải đến Lưu Hương Lầu ăn cơm trưa đó, huynh sẽ dặn phòng bếp làm mấy món mà bọn muội thích ăn”
“Hay quá! A La cũng thích ăn cơm ở nhà Lưu đại ca!” Tử La giành nói.


Tử Vi thấy Tử La đã đáp vậy nên cũng không tiện từ chối, nàng buồn cười vuốt tóc Tử La rồi bảo: “A La đúng là một con mèo tham ăn!”
Tử La: “...” Không phải vì hai người đó sao!


“Ha ha, A La nên ăn nhiều một chút, Lưu đại ca phải vỗ béo cho A La mũm mĩm mập mạp luôn! Đến lúc đó, mấy tỷ muội nhớ đến cho huynh ăn cơm nhé” Lưu hoành cười nói.
Tử La: “...”


“Được, vậy nếu trưa mai bọn muội còn ở lại trấn trên, bọn muội sẽ đến tìm Lưu đại ca. Nhưng mà như thế có làm phiền huynh không?” Tử Vi hỏi.
“Không có, chắc chắn là không rồi, giờ ngày nào nhà bếp chả phải nấu ăn, làm thêm một bàn cũng có gì đâu!” Lưu Hoành vội vàng nói.


Sau khi nhận quà đáp lễ của mấy chị em, Lưu Hoành còn đưa cho họ hai hộp thức ăn đặt lên xe bò trước.
Sắp xếp xong xuôi, Lưu Hoành đưa cho mấy tỷ muội một giỏ trúc nhỏ hắn đang cầm trên tay, là quà mang về từ Phủ Thành.


“À đúng rồi. Đây là quà huynh mang từ Phủ Thành về cho mọi người.” Lưu Hoành vừa nói vừa đặt giỏ lên xe bò.
Mọi người rốt rất cảm ơn xong, Tử Thụ nhanh chóng đánh xe rời khỏi Lưu Hương Lẩu.
Dọc đường đi, mấy chị em Tử La không ngừng cười nói.
Đột nhiên chiếc xe bò ngừng lại.


Thấy Tử Thụ dừng xe, mọi người ngồi phía sau cũng ngừng đùa giỡn.
“Đại ca ơi, sao thế?” Tử Hiên hiếu kỳ hỏi.
Tử La cũng tò mò nhìn Đại ca.
“Hình như phía trước có một người đang nằm thì phải.” Tử Thụ đáp.


Mọi người nhìn theo hướng cậu chỉ, đúng là có một người đang nằm ở đó thật.
“Cứ ở yên trên xe, để huynh đi xem thử.” Tử Thụ nói.
Tử Hiên thấy Tử Thụ xuống xe thì cũng vội xuống theo: “Đại ca, đệ đi với.”


Hai người cùng nhau đi tới. Khi cách người nọ còn khoảng hai mét nữa, Tử Thụ đưa tay ra hiệu cho Tử Hiên ngừng lại.
Sau đó Tử Thụ từ từ đi đến cạnh người kia.
Hóa ra là một nam nhân trung niên khoảng chừng bốn mươi, năm mươi tuổi. Trên chân trái của hắn vẫn còn đang quấn vải, máu thấm rỉ ra.


Tử Thụ kiểm tr.a thử người nọ còn thở không, may mà hắn chỉ mới hôn mê bất tỉnh.
Tử Hiên thấy Đại ca không cho mình tới thì vô cùng sốt ruột: “Đại ca ơi, sao rồi? Đệ sang đó được không?”
“Đến đây đi. Chỉ bị ngất đi thôi.” Tử Thụ nói.


Mấy chị em Tử La cũng nghe được câu nói của Tử Thụ, tâm trạng phập phồng lo lắng mới giảm đi.


Mặc dù đây là con đường mà mấy làng xung quanh cùng đi qua để đến được trấn trên, nhưng hôm nay không phải ngày họp chợ, vì vậy xung quanh cũng yên ắng lạ thường. Cũng may giờ là ban ngày, hơn nữa quãng đường cũng không hoang vu là mấy, nếu không, đột nhiên mấy chị em nhìn thấy có một người nằm ven đường như vậy, họ cũng bị hoảng sợ lắm rồi.


Tử Vi cũng xuống xe, đi cùng mấy chị em tới đó.
“Làm sao giờ nhỉ?” Tử Hiên hỏi.
“Mình đưa ông ấy đến y quán trên trấn đi.” Tử Vi đề nghị.
“Được, vậy nhanh đánh xe bò đưa ông ấy đi.” Tử Thụ suy nghĩ một chút rồi đồng ý.


Tử La đánh giá vị đại thúc trung niên đã hôn mê bất tỉnh này, tướng tá hơi dữ dằn một chút, nhìn cũng không giống dáng vẻ nông phu ở quanh đây. Hơn nữa, nhìn áo của ông ta, mặc dù là chất vải bình thường nhưng vẫn khó che đậy được khí thế của ông.


Tử La suy đoán, có lẽ thân phận người này không đơn giản. Nàng muốn nhắc nhở Tư Thụ, nhưng họ cũng không thể thấy ch.ết mà không cứu, vậy là đành thôi.
Tử Thụ vừa định đỡ người kia dậy, thì người nọ đã dần tỉnh lại rồi.
Tử La hoảng hốt.
“Mấy cháu là ai?” Người kia hỏi.


“Đại thúc tỉnh rồi ạ? Bọn cháu đi ngang qua thấy thúc hôn mê ở đây nên định đưa thúc lên y quán, giờ thúc thấy thế nào rồi?” Tử Thụ hỏi.
Nghe Tử Thụ nói xong, người kia cũng giảm bớt đôi phần cảnh giác. Hắn kể tình hình của mình cho mấy chị em nghe.


Hóa ra hắn là lão Ngũ, thợ rèn ở trấn trên, cưỡi ngựa đến quanh đây giao hàng, ai ngờ trên đường về, ngựa của hắn bị giật mình, hoảng loạn. Hắn ngã thẳng từ trên ngựa xuống nên bị thương ở chân, phía sau đầu va phải một tảng đá bên đường, sau khi cố gắng băng bó vết thương cho bản thân, hắn cũng hôn mê bất tỉnh, may mà gặp phải mấy huynh muội Tử La.


“Đại thúc à, bây giờ cháu đưa thúc đi y quán, để đại phu khám chân và đầu của thúc xem sao. Nhưng mà trên đường tới đây bọn cháu không thấy ngựa của thúc, có khi nó đã chạy xa rồi.” Tử Thụ nói.


Thật ra Tử Thụ cũng lo người này sẽ mang đến nguy hiểm, giờ ông ta đã nói rõ thân thế, hơn nữa cậu cũng biết trên trấn có một thợ rèn tên lão Ngũ. Cậu mới thấy yên tâm.
“Ôi, xem ra hôm nay không những không kiếm được tiền mà còn mất ngựa nữa.” Người nọ thở dài.


“Đại thúc không sao là may rủi, xem như của đi thay người vậy.” Tử Hiên an ủi.
“Cũng chỉ có thể nghĩ vậy thôi! Phiển mấy cháu đưa ta đến lò rèn lão Ngũ ở trấn trên là được.”
Nghe vậy, Tử Thụ bèn quay xe bò lại, chạy về hướng trấn trên.


Đến lò rèn lão Ngũ, bên trong có một thiếu niên khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi đang rèn thiếc.






Truyện liên quan