Chương 127: Lo lắng
“Bất ngờ gì cơ?” Tử Đào tò mò hỏi.
“Ăn cơm xong mọi người sẽ biết.” Dung Phong giữ kín.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Dung Phong gọi người mang mấy cái hộp lên,2đặt trước mặt mấy tỷ muội Tử La.
Mọi người ai nấy đều tò mò mấy thứ đó là gì nên đồng loạt nhìn về phía Dung Phong.
“Đây là quà Nhị ca chuẩn bị8cho mọi người đấy, mở ra xem thử đi!”
Mấy huynh muội Tử La nghe vậy thì vội mở hộp quà đang đặt trước mặt mỗi người.
Tử Thụ, Tử Hiên nhận được hai bộ6văn phòng tứ bảo*. Mặc dù mấy tỷ muội Tử La không hiểu lắm về những đồ vật này, nhưng nhìn qua cũng biết nó chất lượng thế nào. Chắc chắn giá trị3của nó không hề nhỏ.
* Bộ văn phòng tứ bảo: Bút mực, giấy nghiện.
Tử Vi nhận được một bộ kim thêu rất tinh xảo. Tử Đào lại nhận được một chiếc vòng tay5bằng vàng xinh xắn. Tiểu Lục là một cái cung tên nho nhỏ, được điều khắc công phu.
Những món quà này đủ để cho huynh đệ Tử La mở mang tầm mắt. Trước đây, họ chưa bao giờ được tiếp xúc với những món đồ vừa tinh xảo vừa quý giá như vậy cả.
“A La, mau xem thử quà của muội là gì?” Tử Đào thúc giục.
Sau khi A La mở hộp quà ra, mọi người lại được phen sững sờ lần nữa. Họ cảm thấy quà của mình đã quý giá lắm rồi, nhưng sau khi nhìn thấy quà của Tử La vẫn kinh ngạc không thôi.
Quà của Tử La là một chiếc chậu hoa “dương chi bạch ngọc” long lanh trong suốt. Nhưng điều khiến họ kinh ngạc không phải là vì “dương chi bạch ngọc” này quý giá thế nào, mà nó lại được tạo thành một đôi hồ điệp bạch ngọc vô cùng khéo léo.
Quý giá không phải ở chỗ chất liệu bằng dương chi bạch ngọc”, mà lại là nhờ sự chế tác thiên tài đó. Con bướm đó tinh xảo sống động đến mức khiến mọi người nhìn thấy đều phải quá ngỡ ngàng.
“Đệ không ngờ trình độ chạm trổ ngọc thạch lại có thể tuyệt diệu đến thế này.” Tử Hiên nhìn cặp châu hoa hồ điệp một lúc, càng ngắm càng sửng sốt.
“Dung đại ca này, bọn đệ mới quen Tần đại ca hôm qua, sao huynh ấy có thời gian chuẩn bị cho bọn đệ những
món đồ quý giá thế này, trên trần chúng ta không có bán nó đâu.” Tử Thụ tinh ý nhận ra, những món quà này được chuẩn bị riêng dành cho họ.
Tử Thụ nghĩ, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, người kia có thể chuẩn bị được những đồ vật phù hợp lại vô cùng quý giá ở trấn Cổ Thủy này, trừ khi đây là đồ do Tần đại ca mang tới sẵn, bằng không, chuyện này có vẻ không hợp
Hơn nữa, Tử Thụ có thể khẳng định, trước kia họ chưa từng quen biết vị Tần đại ca này. Do đó cậu không thể không nghi ngờ. Hơn nữa, liên kết với những biểu hiện vượt quá lẽ thường mà Tần đại ca dành cho Tử La, thậm chí có thể nói là cưng chiều, trong lòng Tử Thụ càng ngờ vực nhiều hơn.
“À, đây là đồ Nhị ca chuẩn bị từ trước đó.” Dung Phong đáp.
“Nhưng trước kia bọn đệ đầu có quen với Tần đại ca, sao huynh ấy lại chuẩn bị quà cáp cho bọn đệ được.”
Tử La nghe Tử Thụ nói vậy cũng ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn về phía Dung Phong, hy vọng Dung Phong có thể đưa cho họ một lý do hợp lý.
Dung Phong nhìn vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt hoài nghi của Tử Thụ thì mới thoáng giật mình.
Hắn biết, hôm nay hắn phải đưa cho Tử Thụ một lời giải thích thỏa đáng. Nếu không với trực giác và trí thông minh của Tử Thụ, hắn không thể đảm bảo Tử Thụ sẽ đoán ra những gì. Nghĩ đến chuyện Mạc Vân Thiên giao cho, hắn cũng không thể để lộ thân phận của Mạc Vân Thiên cho huynh đệ Tử Thụ biết được.
Thế là, Dung Phong bình tĩnh trả lời đáp án Mạc Vân Thiên đã chuẩn bị sẵn: “Là vậy, trước khi tới đây ta từng kể cho Nhị ca nghe chuyện của mấy huynh muội các đệ. Nhị ca vừa cảm phục vừa có cảm tình với mọi người.”
“Có lẽ mọi người không biết, từ khi ra đời đến nay Nhị ca của ta vốn đã không thiếu tiền. Mấy quà cáp này với huynh ấy chẳng đáng là bao. Nhưng mà huynh ấy không có huynh đệ tỷ muội gì cả, cha mẹ huynh ấy chỉ có mỗi huynh ấy mà thôi. Có lẽ vì vậy mà huynh ấy rất hâm mộ huynh muội bọn đệ, vì thế cũng ngưỡng mộ tình cảm thân thiết của mọi người. Sau khi nghe ta nói sắp tới có mời mọi người cùng đi ngắm hoa đăng, nên huynh ấy mới chuẩn bị quà trước. À phải rồi, còn có quà cho Lưu Hoành và Chu Viễn nữa, sáng sớm nay ta đã cho người mang sang cho họ rồi.”
Dung Phong thấy vẻ mặt như hiểu ra của Tử Thụ, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong thời gian Dung Phong quen biết với Tử Thụ, Tử Hiên ở thư viện, hắn cũng biết hai người thông minh như thế nào. Đặc biệt là Tử Thụ, cậu nhóc khá nhạy cảm với một số chuyện, khả năng lĩnh ngộ cũng khiến hắn ngỡ ngàng không ngớt. Ngay lúc này đây, hắn càng vui sướng hơn khi biểu ca đã dự đoán được chuyện này, chuẩn bị lời giải thích sẵn, nếu không hẳn cũng không chắc mình có thể thuyết phục được anh em Tử Thụ hay không.
Sau khi ăn cơm ở phủ của Dung Phong xong, mấy huynh đệ Tử La cáo từ ra về. Tính ra đã một ngày một đêm họ chưa quay về nhà, các nàng có nhờ Trần thẩm cho gà ăn giúp, bây giờ xem xong lễ hội hoa đăng rồi thì phải nhanh chóng về thôi.
Dù sao Trần thẩm cũng có việc của mình, các nàng không thể cứ làm phiền người ta mãi được.
Thong dong từ trong phủ đi ra, sau khi đến Lưu Hương Lầu, mấy huynh muội Tử La lên xe trâu về nhà.
Trên đường đi, Tử Đào thấy Tử La và Tiểu Lục còn đang ngắm nghía chiếc đèn thỏ bằng bạch ngọc, nàng cũng nhìn theo chiếc đèn tuyệt đẹp trên tay Tử La, nàng nhớ đến chuyện tối hôm qua Mạc Vân Thiên ôm Tử La và chiếc đèn thỏ này về Dung phủ, thế là buột miệng hỏi ra nghi vấn bấy lâu trong lòng: “A La, muội có biết tại sao Tần đại ca lại đối xử với muội tốt vậy không, còn nữa, hình như muội cũng rất gần gũi với Tần đại ca thì phải?”
Mấy huynh đệ Tử Thụ cũng có cùng nghi vấn như Tử Đào nên đồng loạt nhìn sang.
“Ha ha...” Dưới ánh mắt của mọi người, Tử La cười gượng hai tiếng, nàng đã đoán trước rồi, sớm muộn gì cũng bị hỏi thế này.
“Sao Tần đại ca lại thích muội ấy hả, ha ha! Đó là vì tiểu muội của mọi người, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, thế nên Tần đại ca thích muội có gì kỳ lạ đâu.”
Tử La thấy vẻ mặt mọi người như thể “muội lừa ai hả”, nàng biết mọi người sẽ không thể nào tin nổi một lý do gượng ép buồn cười như thế. Cũng may, nàng đã chuẩn bị cả rồi.
“Thôi, A La không đùa nữa. Sở dĩ Tần đại ca thích A La như vậy, có lẽ là hôm qua lúc A La đi cùng Tần đại ca vào trong rừng đào, cả hai trò chuyện vô cùng ăn ý. Tần đại ca còn nói, A La là một đứa bé ngoan, huynh ấy rất quý A La, có lẽ vì vậy mới đối tốt với A La đó. Còn việc A La thân thiết với Tần đại ca là vì A La rất cảm kích huynh ấy.”
“Mấy tỷ không biết đó, hôm qua lúc xe ngựa lao tới chỗ muội, A La cứ tưởng sẽ không được nhìn thấy Đại ca, Đại tỷ nữa. Khi đó A La sợ lắm. Sau khi Tần đại ca cứu muội, muội cảm thấy Tần đại ca mang đến cho muội một cảm giác rất an toàn, cho nên A La cảm kích Tần đại ca. Còn nữa, Tần đại ca day muội điều khiển ngựa, huynh ấy còn kể cho muội nghe chuyện về con ngựa Truy Vân. Huynh ấy nói, sau này sẽ dạy A La cưỡi ngựa nữa, vì thế À La rất thích Tẩn đại ca, cũng không nỡ xa Tần đại ca!”
“A La ngoan.” Tử Vi nghe nàng nói đến chuyện hôm qua, lúc xe ngựa lao đến nguy hiểm như thế nào, A La lại không màng đến an nguy của mình mà cứu nàng và Tử Đào, nước mắt của nàng không sao kìm được, nàng vội ôm Tử La, nghẹn ngào.
Tử La cũng biết Đại tỷ đang nhớ đến chuyện gì. Thấy Tử Vi khóc đến mức này, nàng lại thấy hối hận khi nhắc đến chuyện hôm qua để dời sự chú ý của mọi người.
“A La ngoan, muội có biết chuyện hôm qua nguy hiểm mức nào không, nếu không có Tần đại ca kịp thời xuất hiện, muội phải làm sao đây? Muội có nghĩ tới không hả? Muội đã cứu sống ta và Đại tỷ, nhưng nếu muội xảy ra chuyện gì, muội nghĩ ta và Đại tỷ có thể sống tiếp sao?” Tử Đào không biết bây giờ mình đang cảm thấy cảm động nhiều hơn hay oán trách nhiều hơn, nhưng mà nàng hiểu rõ một điều, nàng sợ nhất là khi Tử La vì mình mà xảy ra chuyện.
Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục thấy ba tỷ muội Tử La khóc như thế thì trong lòng cũng rất không thoải mái.
“Được rồi, mọi chuyện qua hết rồi. Đại tỷ, Tử Đào, mọi người đừng dọa A La nữa. A La thương hai tỷ nên mới làm như vậy. Bây giờ mọi người đều bình an, chúng ta phải vui mừng mới phải.” Tử Thụ khuyên nhủ.
Qua sự việc đó, còn ai nghĩ đến chuyện thắc mắc vì sao Tử La thân thiết với Mạc Vân Thiên và Mạc Vân Thiên đối tốt với nàng nữa đây?
Trên đường đến biến thành, mười mấy con ngựa chiến chạy trên đường lớn, cuốn theo một màn gió bụi.
Mấy con ngựa này đều uy phong lẫy liệt, nếu có ai nhìn kỹ sẽ phát hiện ngay, đây là những giống ngựa nổi danh hiếm có, khí thế như thiên quân vạn mã.
Rốt cuộc mười mấy con ngựa cũng dừng lại nghỉ ngơi.
“Thư của tiểu thiếu gia.”
Mạc Vân Thiên nhận thư mà Mạc Tam đưa tới, vừa xem vừa không nỡ bỏ đi.
Chỉ mấy câu qua quýt, thậm chí Mạc Vân Thiên còn có thể tưởng tượng được sau khi hắn đi Tử La luyến tiếc như thế nào. Dường như hắn còn thấy được Tử La đang khóc.
Trong lòng trào dâng một thứ cảm xúc mãnh liệt chưa từng có.
Mạc Vân Thiến bất giác quay đầu nhìn về hướng trấn Cổ Thủy.
“Đi.”
Ngay sau đó, Mạc Vân Thiên leo lên Truy Vân, dẫn mười mấy người tiếp tục tới biến thành.
Mạc Vân Thiên biết, lúc quay đầu lại đó, cảm xúc của hắn đã thay đổi.
Nếu như trước kia ở chiến trường, động lực sống sót duy nhất của hắn là báo thù, thì bây giờ ngoài báo thù ra, hắn còn có một niềm lo lắng.