Quyển 1 - Chương 28: Lập Thu đáng giận

Lập Thu đem Cốc Vũ đẩy xuống sông, giọng căm hận nói, "Cho ngươi giành nước đầu!"
Thấy Cốc Vũ ở trong sông giãy dụa, nàng choáng váng, kinh hồn luống cuống kêu to: "Người mau tới a"


Kinh Trập đã phi thân qua, trên bờ sông nàng dâu cũng không cãi nhau, Ngô thị cách gần nhất, nàng bất chấp, nhảy xuống sông, vội vàng Cốc Vũ lôi vào, "Cốc Vũ a Cốc Vũ, nước đầu thì nước đầu, phải cẩn thận một chút. May mắn nơi này còn nông, nếu rơi vào giữa sông thì làm sao bây giờ, lại nói, bây giờ nước còn lạnh đâu."


Cốc Vũ ở trong nước chìm nổi, có người kéo nàng, nàng trồi lên mặt nước, ngã vào bờ, ho ra nước, trên người không tự chủ được run lên, ánh mắt cách tầng hơi nước không thấy rõ, tay vuốt nước trên mặt, thấy trong tay vẫn là nửa thùng nước, bất chấp mình có chút rét run, vui vẻ nở nụ cười, "Ta cướp được nước đầu, cho Nhị bá mẫu uống."


Kinh Trập đang muốn đi tới, Cốc Vũ liền trốn, "Không được, ca ngươi không cần đi lại, Giang bá mẫu nói các ngươi không thể đụng vào.”
Kinh Trập còn đang lo lắng, kêu: "Trở về thay quần áo mau!"


Chưa dứt lời Cốc Vũ đã xách nước chạy về phía lão sân, Kinh Trập đuổi theo, quay đầu thấy Ngô thị cả người đều ướt, vội thi lễ, "Ngô thím, đa tạ ngươi cứu Cốc Vũ."
Ngô thím cười cười: "Được rồi, mau trở về thôi."


Lúc này Lập Thu mới định thần, hướng cánh rừng chạy, vừa chạy hai bước đã bị Kinh Trập kéo lại, Lập Thu hãy còn giãy dụa, Kinh Trập cũng không quản nhiều như vậy, một bàn tay mang theo mộc thùng đòn gánh, tay kia thì túm đem nàng kéo về.


available on google playdownload on app store


Hứa thị đang ở trong phòng bếp cắt cỏ heo, một đao rồi một đao, ánh mắt thất thần, không biết nhìn chỗ nào. Lí Hà thị ở trong sân cho gà ăn, vừa chỉ gà vừa mắng chửi người, "Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, một cái trứng cũng sinh không xong, nươi ngươi còn ủy khuất ngươi sao!"


Hứa thị như người làm lỗi, cúi đầu dùng sức cắt cỏ heo, mắt ứa lệ, cực lực chịu đựng.
Cốc Vũ cả người ướt sũng mang theo cái thùng, bên trong lắc lư nửa thùng nước, thở phì phò ở trong viện kêu: "Nhị bá mẫu!"


Lí Hà thị làm như không thấy Cốc Vũ một thân ướt sũng, bất mãn nói, "Học ai mà bộ dáng hoang mang rối loạn bực này..."


Hứa thị nghe tiếng đi ra, trên người còn dính cỏ heo, thấy Cốc Vũ như vậy, vội kêu: "Cốc Vũ, ngươi sao mà ướt như vậy, nhanh chút đến đây, Nhị bá mẫu lau cho ngươi, hay là muốn thay xiêm y mới, đông lạnh hỏng rồi làm sao bây giờ..."


Cốc Vũ thấy Hứa thị muốn đi tìm khăn lông, vội giữ chặt góc áo nàng: "Nhị bá mẫu, mau, uống nước, nước đầu, uống xong có thể sinh tiểu đệ đệ."


Hứa thị ngây ngẩn cả người, thấy Cốc Vũ cả người ướt sũng, tóc còn hãy còn nhỏ nước, lại dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn nàng, cái mũi đau xót, nước mắt nàng rơi xuống, "Nhị bá mẫu, uống, uống nước đầu..."


Hứa thị bất chấp nhiều như vậy, cũng không có đi tìm ly chén gì, bê thùng lên, tưới vô miệng, nước mắt nóng hổi từng giọt đi vào.
Cốc Vũ như trút được gánh nặng cười, trong lòng buông long mới phát hiện trên người lạnh hơn, run lên vài cái.


Lí Hà thị nghe nói Cốc Vũ cướp được nước đầu, cũng dừng tay lại, mỉm cười, "Cốc Vũ, ngươi cướp được nước đầu , uống nước này có vận may a, Nhị bá mẫu ngươi uống xong không chừng sinh được con, người già uống còn có thể sống lâu vài năm đây."


Cốc Vũ không quan tâm nàng, thấy Hứa thị còn giơ thùng, cười nói: "Nhị bá mẫu, uống một chút là được, nước mát không."
Lí Hà thị kiễng mũi chân, nghểnh cổ xem, "Đúng đúng, uống một chút là được, Cốc Vũ mang bao nhiêu nước trở về."


Hứa thị để thùng xuống, người cũng xụi lơ trên mặt đất, mặt đầy nước mắt, Cốc Vũ ngây ngẩn cả người.
Vừa lúc Kinh Trập kéo Lập Thu về, đẩy đến bên người Lí Hà thị , "Nãi nãi, Lập Thu đem Cốc Vũ đẩy xuống sông."


Lí Hà thị dùng sức vỗ vào trán Lập Thu, "Ngươi chuyên môn gây chuyện, Cốc Vũ là muội muội ngươi, sao có thể làm ra chuyện như vậy! Chờ nương ngươi về, xem thu thập ngươi thế nào."


Cốc Vũ ướt đẫm đứng ở một bên, thấy ánh mắt Lí Hà thị cứ chăm chú nhìn thùng nước, nàng đột nhiên nghĩ tới chuyện khác, "Đúng, uống nước, nương ta còn chưa uống nước đầu đâu." Nói xong, xách thùng chạy, chỉ để lại một chuỗi dấu chân ẩm ướt trên đất, Kinh Trập cũng lười quản người trong viện, đi theo Cốc Vũ.


Lí Hà thị khó thở, tức giận mắng: "Muốn sinh đứa nhỏ uống thì uống đi, khóc tang cái gì, ta còn chưa ch.ết đâu! Tiểu nha đầu không hiểu đánh rắm, các ngươi còn trẻ mà đòi uống nước kia!"
Lập Thu ủy khuất nói: "Nãi nãi, nương ta cũng không có uống nước hoa tấn."


Lí Hà thị nghe xong càng thêm khó chịu, "Nương ngươi nương ngươi, ngươi cũng chỉ có nương ngươi, bộ xương già này khi nào được hưởng qua phúc con cháu." Tiếng nói vừa dứt, một con gà hoảng hốt nhảy lên cao nửa thước.


Cốc Vũ mang thùng nước về nhà, Kinh Trập ở phía sau kêu: "Tiểu Mãn, mau tới đỡ thùng cho Cốc Vũ, Cốc Vũ không cho ta lấy."
Tiểu Mãn đem đồ thêu trong tay xuống, vội vàng chạy tới, "Đây là như thế nào, múc nước sông nấu sao?"


Cốc Vũ vẫy vẫy nước, rất rành mạch nói: "Cho nương uống, ta cướp được nước đầu, ta đi thay quần áo đã."
Tiểu Mãn cầm bát, đổ nước đầy cánh hoa ra, có chút lo lắng: "Nước mát như vậy, nương có thể uống sao?"


Kinh Trập cũng buông thùng và đòn gánh nhỏ trong tay xuống, gật đầu, "Đây là nước đầu Cốc Vũ cướp được, nương còn ở cữ, nếu không nấu sôi lên cho nương uống một chút cũng giống nhau.”


Tiểu Mãn liền nhóm lửa nấu nước, Cốc Vũ đã thay quần áo, lau nước trên tóc, trên người không có quần áo sũng nước thoải mái rất nhiều, sờ cánh tay mát mẻ của mình, nàng khẽ cười .


Nào ngờ Tiểu Mãn không tha, sắc mặt nghiêm túc nhìn Cốc Vũ nói: "Cốc Vũ, nước đầu thì nước đầu, cũng không cần phải nóng vội như vậy a, vạn nhất không có người kéo ngươi ngươi làm sao bây giờ a. Trên người mát, thôi thôi, để ta nấu cho ngươi nấu một chén canh gừng trước, xong mới nấu nước đầu cho nương uống."


Cốc Vũ le lưỡi, nhẹ giọng nói thầm một tiếng, "Tiểu lão mẹ."
Kinh Trập cười một tiếng, Tiểu Mãn còn không có nghe thấy, quay đầu đi lại, "Ca ngươi còn cười!"


Kinh Trập cười càng lớn, nói: "Cũng không thể nói Cốc Vũ, ta ở một bên coi chừng, chính là người khác nói đàn ông không thể đụng vào nước hoa tấn, là Lập Thu đẩy Cốc Vũ xuống sông."
Tiểu Mãn mặt trầm xuống, không nói một lời, lặng lẽ nấu canh gừng, cũng không biết đang nghĩ cái gì.


Trần Giang Sinh lắc lư cái đầu nhỏ, một thân quần áo mới có chút ngượng ngùng, không ngừng vuốt vạt áo, tóc cột giống Kinh Trập, chắc trên đỉnh đầu, chỉ là hắn không quen, luôn lấy tay vò đầu.
Cốc Vũ cười hắn, "Nha, đậu phộng! Ngươi cũng biến thành thư sinh?”


Giang Sinh không vừa lòng, "Ta gọi Giang Sinh, không gọi đậu phộng, mẹ ta nói qua mấy ngày ta có thể đi đọc sách, cho ta ăn mặc như vậy."
Nhắc tới Giang thị, Cốc Vũ chợt nhớ ra, vội ra lệnh Trần Giang Sinh, "Đậu phộng, mau gọi nương ngươi lại đây, nói ta có thứ tốt cho nàng."


Trần Giang Sinh nhận mệnh lệnh, quay đầu bỏ chạy, sắp chạy ra sân, lại dừng lại, quay đầu kêu to: "Ta không gọi đậu phộng!" Nói xong lại chạy đi rồi.
Trong viện, chỉ để lại huynh muội ba người sang sảng tiếng cười.






Truyện liên quan