Chương 25-2
Anh thường thấy dưới mặt bàn ngầm lục đục với nhau, còn không thấy ai như vậy có thể thoát ra ngoài, không thèm che dấu thô bạo cùng thô lỗ, hung hãn khiến mọi người không thể tin, nhìn mọi người sửng sốt là biết.
Y Trạm có thể đem yến hội nhà cô ấy trở thành như vậy, khiến mặt mũi cả nhà mất hết, nên tính ra hất một ly rượu vào mặt anh cũng là bình thường...
An Bác Dung giật mình, này là sao? Anh cảm giác đầu óc mình bị hư rồi....
--- -----
Thật mệt mỏi, nhưng phải nghĩ đến hướng tích cực, đã đến điểm thấp nhất, sau này sẽ đi lên cao dần.
Tóc Y Trạm xoã tung, dưới quần không biết dính cái gì trở nên nhem nhuốc không chịu nổi, trên vai thì vết máu loang lổ, đơn giản cô thoát giày cao gót, tay xách đi.
Bộ dạng bây giờ của cô chắc chắn sẽ dọa đến người khác, cô lo rằng có thể không gọi được xe...
Hiện tại cô không thể tới bệnh viện, nếu không ngày mai sẽ có tin hót trên mạng xã hội ngay, vết thương trên vai nhìn dọa người, kỳ thực không tổn thương tới động mạch, chỉ cần băng bó liền tốt rồi, hơn nữa thời tiết lạnh như thế, không lo bị nhiễm trùng.
Y Trạm lấy điện thoại ra, đang chuẩn bị gọi điện cho trợ lý, đột nhiên tia sáng trước mắt tối đi.
Trước mắt cô, ánh sáng phía sau lưng lên không nhìn rõ mặt, cô chỉ thấy là rất cao.
--- ----
Tạ Địch Phi biết đoàn làm phim "Sóng ngầm" nghỉ, cũng biết Y Trạm trở về Y gia tham gia yến hội chúc thọ bà nội sáu mươi.
Anh cảm thấy, tự dưng bản thân tham gia có chút không thích hợp, nhưng nghe nói Y gia đang muốn kết thân với An gia....
Anh đoán Y Trạm không biết chuyện, nhưng làm sao anh có thể để hai người gặp mặt theo phương thức giới thiệu làm quen chứ.
Vì vậy anh cũng không quản thích hợp ổn thỏa hay không.
Anh đã tới muộn chút, xuống xe đã thấy Y Trạm xách giày đi ra.
Thân thể gầy yếu bước đi trong đêm có chút cô liêu, sắc mặt tái nhợt, trạng thái không tốt lắm.
Tuy Tạ Địch Phi không biết chuyện gì xảy ra, không hiểu sao có chút phẫn nộ, tại hải đảo Y Trạm khỏe mạnh tràn trề sức sống, sao lại biến thành như vậy?
Tạ Địch Phi không nói gì, cởi áo vest, quây quanh chân Y Trạm.
Sau khi Y Trạm nhìn rõ mặt người tới, liền khiếp sợ: "Anh... Sao anh lại ở đây?"
Ai, cô cúi đầu nhìn một chút, có thể dùng hai chữ thê thảm để hình dung. Chuông điểm 12 tiếng sẽ trở lại nguyên dạng cô bé lọ lem Cinderella.
Đối phương thân sĩ như một vương tử... So sánh với bản thân hiện giờ, cô lui về sau một chút, đột nhiên cô cảm thấy xấu hổ vô cùng, không còn dũng khí từ trước tới nay cô vẫn có.
Người trước mắt vô cùng ưu nhã, sạch sẽ.
Tạ Địch Phi đưa tay ra.
Y Trạm kinh ngạc nhìn anh, cô đem tay mình đặt vào lòng bàn tay anh. Quên đi, bây giờ mình đã thành như vậy, nếu không có anh thì cảnh ngộ càng bi thảm hơn.
Hơn nữa, cô thật sự muốn có một bờ vai để dựa vào, cô đã chống đỡ một buổi tối, có ai đó bước đi cùng cô hoặc đơn thuần đứng bên cạnh cô, bất kể là ai.
"Sao anh lại ở đây? Bây giờ tôi thế này, quá tệ..."
Tuy rằng hai người chỉ là bạn đã từng gặp nơi du lịch, nhưng ấn tượng của Y Trạm về Tạ Địch Phi rất sâu, hơn nữa có loại tín nhiệm không rõ từ đâu, nói xong mới nghĩ đến đầu óc mình hỏng rồi, nên nói tiếng Anh, không thì đối phương sẽ không hiểu, không nghĩ đối phương lại lên tiếng.
"Bởi vì, tôi đến đón em."
Y Trạm mở to hai mắt nhìn, chờ chút, đối phương cũng biết nói tiếng Trung, mà lại nói tốt như thế?
"Anh... Tại sao anh biết nói tiếng Trung?"
Thanh âm người đàn ông trầm thấp, nghiêm trang trả lời: "Lúc ban đầu em nói với tôi bằng tiếng anh, tôi liền dùng tiếng anh để nói chuyện với em, hơn nữa em cũng không hỏi tôi."
Y Trạm:"..."
Cô yên lặng lui về sau một bước, sắc mặt bắt đầu mất tự nhiên.
Cô cho rằng đối phương không hiểu tiếng Trung, mới khen vóc người đẹp mắt, còn nói rất nhiều lời thoại trong phim...
Buồn nôn a... Đơn giản là rất xấu hổ a...
Đúng, cô hát hai bài tiếng Trung, nói cho đối phương biết đó là bài hát Trung Quốc thần kỳ, một lời khó nói hết.
Cô không nghĩ ra lúc ấy đối phương mang tâm tình gì để nghe, cư nhiên có thể bất động thanh sắc, không coi cô như người điên.
Đúng, cô cho là đối phương không hiểu tiếng Trung, còn nói rất nhiều chuyện không đâu... Liền giống như nói hết với cái cây biết động...
Quên đi, cô không muốn nhớ lại. Hai đời cộng lại cô chưa làm ra chuyện xấu hổ như thế bao giờ! Da mặt dày cũng chịu không nổi...
Tạ Địch Phi nhìn mặt cô dần dần hồng lên, độ cung khoé miệng anh cũng trở nên nhu hoà hơn: "Vết thương trên vai em cần xử lí một chút, em có thể tự đi chứ? Có cần tôi đỡ em hoặc cõng em không?"
"Tự tôi có thể đi được..."
"Vậy để tôi đưa em về, trạng thái của em không tốt lắm..."
"Vâng."
Tạ Địch Phi đỡ Y Trạm lên xe, hai người ngồi ở ghế sau, Y Trạm nói địa chỉ rồi không nói gì thêm.
Trong xe thật ấm áp, Y Trạm cũng không muốn hỏi tại sao anh lại ở đây, cô chỉ tự nói chính mình không được ngủ, nhưng dược kia vẫn ảnh hưởng tới cô, cô nhắm hai mắt lại.
Tạ Địch Phi để cho đầu cô dựa trên vai anh, anh cúi đầu vén tóc Y Trạm ra sau tai, lấy tay thử độ ấm trán cô, mặt cô hồng không bình thường, quả nhiên nhiệt độ có chút cao.
"Thông báo cho Bác sĩ Lý, ngoài vết thương trên vai, nhiệt độ cơ thể cũng hơi cao, để cô ấy chuẩn bị."
Xe dừng lại, Tạ Địch Phi ôm người xuống xe.
Tạ Địch Phi giật mình, anh biết Y Trạm gầy, nhưng không nghĩ sẽ nhẹ như vậy, chắc khoảng bốn mươi cân...
Một người nho nhỏ...