Chương 12: “Cậu rẻ.”

Lục Văn theo đuôi Cù Yến Đình ra ngoài, bước vào văn phòng đóng cửa lại. Hắn cảm giác mình là đứa học trò mắc lỗi, nãy bị chủ nhiệm lớp phê bình, giờ lại phải nói chuyện riêng với chủ nhiệm khoa.
“Ngồi đi.” Cù Yến Đình bảo.


Lục Văn ngồi xuống, nhìn chòng chọc góc bàn tróc sơn, hắn vẫn nhớ cái hôm mở tiệc mừng bấm máy, Cù Yến Đình đã nói “Có hối hận hay không thì phải bấm máy mới biết được”.
Hắn không nín được bèn mở mồm hỏi ngay: “Thầy Cù, có phải anh hối hận vì đã chọn em không?”


Cù Yến Đình kéo ghế ngồi đối diện, gặp nhau mấy lần, cái tên diễn viên nhỏ bé lém lỉnh, tự mãn và hay làm trò hề này, cuối cùng đã chịu đi vào nề nếp rồi.
Anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Bị sốc à?”


Lục Văn gật gật đầu: “Ngoài bố em ra, đây là lần đầu tiên có người phê bình em chẳng thèm nương tay.”
Cù Yến Đình ngồi vắt chéo chân: “Bố cậu muốn tốt cho cậu, đạo diễn cũng vậy.”


Lục Văn nói: “Em hiểu nỗi trăn trở của đạo diễn Nhâm, nhưng sao anh ấy cứ phải mắng em ngay trước mặt mọi người vậy? Mặt mày cau có nữa chứ.”


Cù Yến Đình nói: “Đạo diễn từng nhận giải thưởng không dễ ứng phó đâu, mỗi người có một sự nghiêm khắc riêng. Đạo diễn Nhâm am hiểu quay phim đề tài cuộc sống, rất chú trọng diễn xuất tự nhiên.”


available on google playdownload on app store


Lục Văn không ngờ Cù Yến Đình chẳng những không mắng hắn mà còn an ủi hắn một cách đầy thiện ý.


Bây giờ nghĩ lại, lúc hắn bị Nhâm Thụ phê bình, là Cù Yến Đình lên tiếng hòa giải; lúc hắn lúng túng đứng đờ trong phòng học, là Cù Yến Đình gọi hắn ra; giờ Cù Yến Đình chẳng nhắc chữ nào về kĩ năng diễn xuất của hắn, mà lại giảng giải cho hắn hiểu.


Hay là, Cù Yến Đình tán thành với cách diễn của hắn?
Lục Văn chợt đánh bạo, không nhìn chằm chằm góc bàn nữa mà nhìn thẳng Cù Yến Đình: “Thầy Cù, kịch bản do anh viết, anh hiểu nhất, anh cảm thấy em diễn thế nào?”
Cù Yến Đình đáp: “Không đạt yêu cầu.”


Mặt Lục Văn cứng đờ, chút táo bạo ít ỏi tan thành mây khói, xấu hổ quay về nhìn góc bàn.
Cù Yến Đình hỏi: “Đâu đến mức đấy, lần đầu tiên bị phê bình à?”


Lục Văn trả lời chi tiết: “Trước kia toàn nhận vai phụ của phụ, đất diễn ít, đạo diễn chưa kịp chú ý đến em thì đã hơ khô thẻ tre rồi.”
“Trước đây từng quay bộ nào rồi?”
“Phim cổ trang Vạn niên thu.”


Cù Yến Đình nói: “Được đấy chứ, phim chính kịch chế tác hoành tráng, diễn vai gì?”
“Nam chính….” Lục Văn thở hắt: “……Thị vệ của nam chính.”
Cù Yến Đình đưa mắt nhìn đồng hồ, vẫn khoan thai bình tĩnh hỏi: “Bộ phim này là lần đầu tiên đảm nhận vai nam số 1?”


“Không hẳn ạ.” Lục Văn đáp: “Thực ra năm ngoái em có diễn chính trong một bộ phim điện ảnh.”


Hắn thấy ngại khi nhắc tới cái bộ phim não tàn kinh khủng và kinh phí thấp đó, chế tác ẩu tả thôi rồi. Hắn diễn vai nam chính, phụ trách che mưa chắn gió cho nữ chính, tiện thể giãi bày nỗi lòng si mê điên dại yêu tới mức ch.ết đi sống lại của mình.


Cả bộ phim như cuộc hội họp của hạng 18, chẳng ai biết tên ai hết.
Chất lượng của kiểu phim phò như thế chẳng cần nói cũng biết, Cù Yến Đình đâm thẳng vào chỗ hiểm: “Bố cậu bỏ vốn à?”


“Đương nhiên không phải rồi!” Lục Văn lập tức thanh minh: “Là bố nữ chính bỏ vốn, nếu bố em mà đầu tư thì phải cho cô nàng yêu em tới mức ch.ết đi sống lại chứ.”
Cù Yến Đình mượn nước đẩy thuyền: “Sao bố cậu không đầu tư cho cậu?”


“Bố em…. Bố em không có nhiều tiền thế.” Lục Văn nói nửa thật nửa giả, nửa câu đầu là giả, nửa câu sau thì lại là thật: “Ông ấy không ủng hộ em.”
Cù Yến Đình không hỏi han thật giả: “Vì sao không ủng hộ cậu?”


Lục Văn trả lời: “Ông ấy coi thường em, từ nhỏ đến lớn, em thích cái gì ổng cũng không ủng hộ. Bất kể em làm gì, ổng đều bảo em không phải vật liệu đáng giá, em mới hỏi ổng thế em là vật liệu gì, anh đoán xem ổng nói sao?”
Cù Yến Đình đoán: “Phế liệu?”


“Đù.” Lục Văn đỏ mặt. “Đâu cần phải đoán chuẩn thế làm gì.”
Cù Yến Đình mím môi, suýt tí nữa phì cười, anh hỏi: “Thế cậu không nghe lời ông ấy à?”


Lục Văn bảo: “Sao em phải nghe lời ổng? Ổng càng coi thường em, em càng phải chứng tỏ bản thân. Ổng không ủng hộ thì thôi, em vẫn được lên làm nam số 1 kia mà?”
Lần này Cù Yến Đình nhoẻn miệng cười, khóe môi cong cong: “Bố cậu biết không?”


Lục Văn cứ tưởng Cù Yến Đình vui vẻ vì mình, nói chẳng thèm giữ lời: “Biết chứ, sau khi được chọn em báo cho ổng đầu tiên luôn, nói với ổng rằng em sẽ chứng tỏ thực lực của mình cho ông ấy xem.”
Cù Yến Đình: “Báo với ai nữa?”


Lục Văn nói: “Báo với bạn nối khố, bạn học, người thân, hàng xóm, nói cả cho bảo vệ trong khu đô thị cơ. Tin casting của đoàn phim vừa tung ra, em lập tức chia sẻ vào các nhóm chat, hễ là người quen em thì đều biết em được làm nam số 1.”


Đột nhiên, Cù Yến Đình nói: “Cậu đã từng nghĩ hay chưa, có khi bố cậu nói đúng.”
Lục Văn sửng sốt: “Hể?”


Cù Yến Đình bảo: “Bố mẹ nuôi con xuất phát từ tình yêu và trách nhiệm, nhưng cũng giống như đang đầu tư. Cậu có tài cán gì, bố cậu hẳn là người rõ nhất. Tỷ lệ hoàn vốn quá thấp, cần gì phải buôn bán lỗ lã.”


Lục Văn hoang mang vài giây: “Là sao ạ….. Giờ em chưa hot, chưa chắc cả đời không hot, dựa vào đâu kết luận rằng em sẽ không thành công? Dựa vào đâu kết luận rằng đầu tư vào em sẽ lỗ vốn?”


“Vậy cậu dựa vào đâu để cho rằng mình sẽ thành công?” Cù Yến Đình hỏi: “Dựa vào việc cậu diễn 2 cảnh mà quay lại 6 lần ư? Dựa vào kĩ năng diễn xuất không đúng cảm xúc của cậu ư?”


Lục Văn chợt nghẹn cứng, từ an ủi đến tám nhảm, hắn đã quên mất những chuyện trước đó, nào ngờ Cù Yến Đình quay ngoắt về chủ đề chính chẳng kịp đề phòng.


Chẳng chờ hắn nghĩ câu trả lời, Cù Yến Đình đã chuyển sang chủ đề khác: “Hôm nay ở ngoài có rất nhiều cô bé đến xem, có fan của cậu không?”
Mẹ nó, chẳng bằng tiếp tục chủ đề trước.
Lục Văn trả lời: “Không có.”


Khi con người ta mất mặt thì sẽ mất luôn cả lý trí, dẫn đến hành động thảm thiết hơn. Lục Văn mạnh miệng bồi thêm câu nữa: “Fan của em ở nước ngoài nhiều lắm.”
Cù Yến Đình chẳng thèm vạch trần: “Họ thích gì ở cậu, khuôn mặt? Dáng người?”


Da đầu Lục Văn căng cứng: “Em nghĩ là nội hàm.”
“Nội hàm gì cơ?” Cù Yến Đình bình tĩnh phân tích: “Trong nghề diễn không nhiều người học giỏi, đến bài tập về nhà cậu còn chẳng làm, thì chắc thời đi học thành tích tệ lắm.”


Diễn xuất, độ nổi tiếng, bằng cấp, chỗ hiểm của Lục Văn bị đâm cả ba chiều. Nhưng lời Cù Yến Đình nói là thật, hơn cả tức giận, trong lòng hắn dâng trào cảm giác nhục nhã không thể bác bỏ.
Lục Văn đứng dậy khỏi ghế, toan bỏ của chạy lấy người: “Thầy Cù, tôi về trước đây.”


Cù Yến Đình vén làn mi, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng nói: “Tôi cho cậu đi chưa?”
Diễn viên nhỏ sao dám cãi lời biên kịch lớn, nhưng Lục Văn là một ngoại lệ.


Cơn giận nhẫn nhịn nãy giờ tức thì bùng nổ, miệng hắn nã pháo: “Chân mọc trên người tôi, tôi muốn đi thì đi, sao phải cần anh cho? Anh thì kinh rồi, tôi không đụng nổi cũng không được tránh xa à? Tôi diễn quá nát, anh mắng tôi tôi đồng ý, nhưng anh sỉ nhục tôi, dựa vào đâu mà bắt tôi chịu? Muốn nói gì tôi nghe nấy hả, được thôi, anh trả thêm cho tôi 1 triệu nữa đi!”


Bắn pháo bòm bòm xong Lục Văn hờ hững chờ Cù Yến Đình nổ súng.
Nhưng Cù Yến Đình vẫn ngồi ngay ngắn, không giận không tức, như chẳng liên quan gì đến mình.
Anh bỏ qua đoạn trước, trả lời câu cuối cùng: “Cậu đáng ư?”


Lục Văn cởi áo khoác vứt phịch xuống đất: “Tôi không đáng, ông đây không hầu nữa!”
Cù Yến Đình nhặt áo khoác đồng phục lên: “Cậu có thể bỏ diễn, trả tiền hủy hợp đồng là được. Nếu nhanh thì tối nay đoàn phim đã có thể phát thông báo đổi diễn viên được rồi.”


Lục Văn chẳng muốn nán lại thêm giây nào nữa: “Tùy!”


Hắn quay đầu bước tới cửa, vừa đặt tay lên nắm cửa, Cù Yến Đình bỗng rủ rỉ sau lưng: “Nếu cậu rời khỏi đoàn phim của tôi, cả giới giải trí sẽ biết cậu bị mất vai ngay khi vừa bấm máy, chắc đây là lúc cậu nổi tiếng nhất cho xem. Cậu mà đắc tội với tôi thì sau này chẳng có đạo diễn nào ở nội địa dùng cậu, cũng chẳng có biên kịch nào để cậu nhận kịch bản của họ nữa đâu.”


Hay nói cách khác, bị phong sát ngầm thì tự chịu nhé.
Lục Văn đứng khựng tại chỗ, bàn tay cầm nắm cửa cứng đờ.


Cù Yến Đình đứng dậy: “Nhưng chuyện này để sau hẵng nói, chờ đoàn phim đăng thông báo đổi diễn viên đã, điều quan trọng hơn là bây giờ cậu phải nhắn tin vào các nhóm chat trước, tránh cho bạn nối khố, bạn học, người thân, hàng xóm….. Ai nữa ấy nhỉ?”
Lục Văn khẽ giọng nói: “Bảo vệ.”


Có tiếng pực vang lên, dây cung trong đầu hắn đứt đôi.
Vừa mới bấm máy đã mất việc, thậm chí bị phong sát phải rời khỏi giới giải trí, quay về hắn phải đối mặt với ông bà tổ tiên thế nào đây? Nhất là bố hắn, nói năng hùng hồn cho đẫy vào, giờ làm sao ngóc đầu lên được?
Hay là….


Thay vì đối mặt với tất cả mọi người, chẳng bằng nhịn nhục trước mặt một người thôi.
Buông tay ra, Lục Văn bi tráng xoay người lại.
Cù Yến Đình vỗ vỗ bụi bẩn trên áo đồng phục, nói: “Lại đây, mặc áo khoác vào.”


Lục Văn chậm rãi bước về, giật mình bừng tỉnh: Cù Yến Đình vốn chẳng muốn tâm sự với hắn, từ thăm dò đến lót đường, tính toán chuẩn xác dồn hắn vào ngõ cụt, sau đó bằng đủ mọi cách đa dạng làm hắn nhục nhã tới mức tận cùng.


Hắn không cam lòng hỏi: “Đã coi thường tôi như thế thì sao còn chọn tôi làm nam số 1?”
Cù Yến Đình ung dung đáp lời: “Cậu rẻ.”
Danh dự của Lục Văn nát tan: “Chỉ vì…. tôi rẻ?”
“Cậu biết không,” Cù Yến Đình nói: “Thù lao của cậu không bằng một phần ba Nguyễn Phong.”


Lục Văn cứng đờ cả người, lần đầu tiên hắn cảm nhận được nỗi khốn cùng về mặt tiền bạc, nỗi lòng ứ nghẹn chẳng thể xả ra, ngột ngạt tới mức tức ngực.
Cù Yến Đình nhìn đồng hồ và nói: “Tóm lại, đi hay ở tùy cậu.”


Các tổ đã trở lại vị trí cũ, Cù Yến Đình quay về phòng học trước, tiếp tục ngồi trước màn hình giám sát.
Nhâm Thụ nói: “Vừa nãy cậu với Tiểu Lục nói chuyện riêng à, cậu quan tâm đến cậu chàng thế?”
Cù Yến Đình đáp: “Không trách tôi chỉ tay năm ngón là được.”


Nhâm Thụ bảo: “Mời cậu đến quan sát là để tôi tiết kiệm thời gian mà. Sao rồi, Tiểu Lục chưa đi sâu vào nhân vật, phải giúp cậu chàng tìm được cảm giác của Diệp Sam.”
Cù Yến Đình nói: “Quay lại lần nữa thử xem.”
Hai phút sau, hậu trường hô hoán nhau quay lại lần thứ 7.


Lục Văn trở lại trường quay, trạng thái đã thay đổi mà mắt thường có thể thấy được. Ngay khi quay cận cảnh, Nhâm Thụ tức thì hài lòng, cảnh 1 chưa hết nửa đã khen “Nhập diễn”.


Lục Văn tủi thân lắm, cảm giác bất lực, tự ái và hiện thực vật lộn với nhau, chỉ biết khuất phục hèn nhát trước những lời sỉ nhục và ức hϊế͙p͙….. Hắn không rõ mình đang diễn Diệp Sam hay đang diễn chính bản thân mình nữa.


Hai cảnh đầu tiên quay xong ngon lành, đến cảnh thứ 3, Diệp Sam bị bắt đổi chỗ tới góc xỏ xỉnh cuối dãy.


Chọn người giống với Diệp Tiểu Vũ vì nếu diễn Diệp Tiểu Vũ không được tự nhiên thì chắc chắn sẽ làm người xem khó chịu. Còn với Diệp Sam hướng nội, bất cứ tay mơ nào cũng không thể thiếu sự dạy bảo tận tay của đạo diễn.


Chỉ trong thời gian ngắn mà hiệu quả quá rõ rệt, Nhâm Thụ bèn hỏi: “Cậu giảng cho cậu ta kiểu gì đấy?”
Cù Yến Đình đáp: “Có giảng gì đâu, trò chuyện đôi câu thôi.”
Nhâm Thụ là người trong nghề: “Nhìn cảm xúc chân thật của Tiểu Lục kìa, trò chuyện hung hãn lắm nhỉ?”


Cù Yến Đình nói: “Chỉ cần nhớ kỹ cảm giác ấy là cậu ta có thể diễn trọn vẹn Diệp Sam.”


Anh biết rõ bệnh của Lục Văn. Con nhà giàu chưa từng chịu cảm giác khốn khó về mặt kinh tế sẽ không hiểu nỗi lòng thương tiếc quyển sách 20 đồng; người có tư cách nổi đóa khi gặp bắt nạt sẽ không hiểu phải diễn tả cam chịu nhẫn nhục thế nào; kể sống sướng vui chưa từng bị giày xéo cái tôi sẽ không hiểu sự bất lực rốt cuộc là đau hay ngứa.


Cùng lắm thì có tí cảm thông thôi.
Kêu dừng rồi mà Lục Văn chưa đứng dậy, gục đầu nằm bò ra bàn y như quả cà héo quắt.
Nhâm Thụ cười bảo: “Nhìn có vẻ bị sốc lắm, cậu ấy có biết cậu đang giúp cậu ấy tìm cảm giác không?”


Cù Yến Đình đáp: “Cậu ta không cần phải biết.”
Thời gian thấm thoắt trôi qua, hoàng hôn buông xuống, hai cảnh còn lại không có gì to tát. Cù Yến Đình nán lại trong đám đông đến tận xế chiều nên hơi khó chịu, bèn quay về khách sạn nghỉ ngơi trước.


Anh lặng lẽ tuồn ra cửa sau, trên hành lang bắt gặp Tôn Tiểu Kiếm ôm bình nước và đồ ăn vặt đi đi lại lại y như bà ngoại đang chờ cháu trai tan học.
Đến khúc cua đầu cầu thang, Cù Yến Đình đi xuống, đúng lúc chạm mặt nhân viên hậu cần đi lên.


Tiểu Trương hỏi: “Biên kịch Cù, anh về à, đã gọi tài xế chưa ạ?”
Cù Yến Đình đáp “Ừm”, đi lướt qua, bước xuống hai bậc anh bỗng dừng lại.
Anh gọi giật đối phương, Tiểu Trương vội hỏi: “Biên kịch Cù, anh còn gì dặn dò ạ?”


Cù Yến Đình bảo: “Lục Văn chỉ dắt theo một người đại diện thôi à?”
Tiểu Trương trả lời: “Vâng ạ, anh ấy khá giản dị.”


Cù Yến Đình ngẫm nghĩ chốc lát, nhớ tới cái câu “Ngồi cạnh anh chắc sẽ thích lắm”, nhớ tới bát cháo gạo kê nóng hôi hổi, và nhớ đến hình bóng Lục Văn và Diệp Sam trùng khít vào nhau.
Anh dặn dò: “Phân cho cậu ấy một trợ lý đoàn phim, đi theo cậu ấy đến khi đóng máy.”






Truyện liên quan