Chương 14: Giới giải trí bẩn
Đồng hồ báo thức vang lên, Cù Yến Đình chậm chạp nhổm dậy khỏi giường.
Một là vì buồn ngủ, hai là do đêm qua dựa vào đầu giường sửa kịch bản nên lưng eo bị đau nhức. Anh sang phòng ngủ bên cạnh, cửa phòng mở toang, chăn lông trên giường phồng lên thành một cục.
Ngoài cửa sổ sương sớm mịt mùng, Cù Yến Đình gọi: “Dậy đi.”
Người nằm trên giường không trả lời, Cù Yến Đình chẳng buồn nói nhiều làm gì, anh đi thẳng đến bên giường và nhấc chân đạp cho phát.
Dưới chăn vang lên tiếng rên đau đớn, Nguyễn Phong lăn lộn ngóc cái đầu bù xù như tổ chim dậy: “Mấy giờ rồi…”
Vừa tròn 5 rưỡi, phải về sớm kẻo người khác trông thấy. Nguyễn Phong tỉnh táo hơn tí, hắn ngồi dậy mặc quần áo, tự sắp xếp lịch trình cụ thể: “Giờ em về ăn sáng cái đã, sau đó đến đoàn phim, tranh thủ ngủ bù trước giờ làm việc.”
Cù Yến Đình nhịn cái ngáp dài. Đã lâu không gặp nhau nên tối hôm qua tâm sự mấy chuyện vặt vãnh đến hơn 1 giờ, sau đó anh lại phải ngồi sửa kịch bản nữa, tổng cộng chỉ ngủ được hai tiếng. Chờ Nguyễn Phong đi rồi, anh cũng phải ngủ bù mới được.
Nguyễn Phong vừa mặc áo hoodie vừa hỏi: “Hôm nay anh có đến giám sát quay phim không?”
Cù Yến Đình từ chối: “Không đến đâu.”
Nguyễn Phong khó chịu: “Vì sao?”
“Hôm nay quay mấy cảnh diễn chung, phim trường nhiều người qua lại lắm nên Cù Yến Đình không muốn đến.
Nguyễn Phong nói tiếp: “Hôm qua anh đã không đi xem em diễn rồi đấy, hôm nay lại còn từ chối em nữa. Anh nghĩ cảnh diễn bình thường nên không đáng để xem đúng không? Anh nghĩ một đứa nam phụ như em thì đào đâu ra cảnh nào quan trọng đúng không? Nhưng tại anh viết thế còn gì?”
Cù Yến Đình đau đầu: “Em đừng cằn nhằn nữa.”
“Không thì anh đến xem cảnh quay của nam chính đi, tiện đường nhìn em phát, hôm nay em cùng tổ với Lục Văn đấy. Khó lắm anh mới đến được một lần, không tới xem em diễn mà coi được à?”
Nguyễn Phong nói: “Dù gì em cũng là —“
“Em là tổ tông của anh.” Cù Yến Đình không chịu được nữa đành đầu hàng: “Anh biết rồi, trời sáng anh sẽ qua.”
Nguyễn Phong vui vẻ nuốt chửng nửa câu sau chưa kịp nói. Mặc quần áo tử tế, rửa mặt qua loa, hắn đeo khẩu trang rồi đội mũ lên chuẩn bị rời đi.
Cù Yến Đình căn dặn: “Cẩn thận nhé.”
“Vâng.” Nguyễn Phong nói:”Lần này đến cả fan hâm mộ của em cũng chẳng nhận ra được chứ là.”
Cù Yến Đình chợt nhớ ra: “Đúng rồi, đừng để fan của em vây quanh phim trường, nhỡ ảnh hưởng đến tiến độ quay thì sẽ đổ hết lỗi lên đầu em đấy.”
Nguyễn Phong đồng ý rằng sẽ xử lý, rồi lặng lẽ rời khỏi khách sạn.
Cù Yến Đình duỗi người đi vào phòng tắm rửa mặt, anh phát hiện Nguyễn Phong để quên tất trong giỏ đựng quần áo bẩn. Anh chẳng lấy làm bất ngờ hay chê bai gì mà cầm đi giặt sạch sẽ.
Bầu trời sáng dần lên, hôm nay tổ A đổi địa điểm quay sang một trường cấp 3 của Trùng Khánh. Sân trường vừa đẹp vừa rộng rãi, vì đang cuối tuần nên trong trường không có học sinh.
Trong kịch bản, em trai của Diệp Sam – Diệp Tiểu Vũ cùng với Tề Tiêu và Lâm Yết do Tiên Kỳ và Nguyễn Phong thủ vai, cả ba người họ đang theo học tại trường cấp 3 chuyên thành phố.
Một chiếc xe RV đỗ ở góc sân vân động, ngoài cửa Tôn Tiểu Kiếm đang nói chuyện với trợ lý mới, dặn dò một số việc cần phải chú ý.Trợ lý mới tên là Lý Đại Bằng, đã làm trợ lý trong đoàn phim được 4 năm nay, đang vừa nghe vừa ghi chép rất nghiêm túc.
Còn trong xe, Lục Văn đang ăn sáng.
Nửa đêm nửa hôm hắn bị mất ngủ, trong đầu toàn là Cù Yến Đình và Nguyễn Phong.
Hôm nhìn thấy cái cảnh trước cửa đơn nguyên, hắn đã có cảm giác quan hệ của Cù Yến Đình và Nguyễn Phong không bình thường. Tối qua, đêm hôm khuya khoắt, Nguyễn Phong vụng trộm mò vào phòng Cù Yến Đình, làm hắn không thể không nghĩ tới lời đồn về Nguyễn Phong.
Nguyễn Phong, 26 tuổi, tốt nghiệp Học viện Hý Kịch. Năm đầu tiên vào nghề toàn đóng vai phụ, đến năm thứ hai bỗng chốc vùng dậy đóng nam chính, sau đó cuộc đời lên hương.
Nhạc kịch, gameshow hàng đầu, đêm hội chính thống, phim điện ảnh của đạo diễn kỳ cựu người Hồng Kông, đại sứ thương hiệu cho nhãn hàng sang chảnh và hàng loạt những tài nguyên ngon nghẻ bỏ xa kẻ khác nhưng trong mắt Nguyễn Phong thì rất đỗi bình thường.
Từ lúc đời lên hương, bối cảnh của Nguyễn Phong được rất nhiều người chú ý, nhưng truyền thông chỉ đào được mấy cái tin lá cải, đến giờ vẫn chẳng có tin nào là thật.
Có rất nhiều tin đồn trên mạng và đủ các kiểu suy đoán diễn giải, trong giới ngoài giới truyền nhau một kết luận: “Nguyễn Phong có người nâng đỡ”. Mà vị kim chủ nọ, chẳng những có tài lực đủ để đập tiền mua đất diễn, mạng lưới quan hệ lo lót cánh truyền thông, mà còn rất bí ẩn chưa thấy lộ mặt bao giờ.
Tóm lại, tổng kết lời đồn ta được như sau: xuất thân bình thường, tài nguyên trâu bò, bối cảnh bí ẩn, kim chủ nâng đỡ tận tình.
Lục Văn chẳng mấy hứng thú với scandal của Nguyễn Phong, nhưng hắn không thể nào ngờ được kim chủ mà mọi người hay đồn thổi, cứ một mực để hắn bắt gặp.
Mà điều làm hắn kinh hãi nhất chính là thân phận thật của kim chủ, không ngờ lại là Cù Yến Đình!
Hóa ra Cù Yến Đình là gay!
Một người là biên kịch lừng danh đằng sau hậu trường, một người là minh tinh mới nổi trên sàn diễn, đúng thế, dựa vào xuất thân và mạng lưới quan hệ của Cù Yến Đình thì muốn nâng đỡ một người là việc quá dễ dàng. Anh ta suốt ngày ru rú trong nhà đấy, chả phải thần bí thì là cái gì?
Lục Văn cắn một miếng trứng luộc, trời ạ, thoạt nhìn hai người đấy chẳng dính dáng gì đến nhau, ấy thế mà có quan hệ đó. Sáng sớm lúc hắn ra ngoài, thấy cửa phòng 6206 vẫn đóng chặt, liếc mắt cái thôi đã thấy mập mờ vãi chưởng.
Có lẽ mục đích chính Cù Yến Đình đến đoàn phim lần này là để thăm Nguyễn Phong.
Hoặc có khi Cù Yến Đình góp vốn đầu tư cũng vì Nguyễn Phong.
Lục Văn không kìm chế nổi, càng nghĩ càng lung, đột nhiên nhớ lại lúc Cù Yến Đình sỉ nhục hắn, nói cát-sê của hắn không bằng một phần ba Nguyễn Phong. Lúc ấy hắn thấy tổn thương lòng tự trọng nhưng bây giờ lại thấy tức đến mức phải uống một hớp sữa chua, ai thèm so bì với cái loại tình nhân bé bỏng được bao dưỡng chứ hả!
Tôn Tiểu Kiếm lên xe, thắc mắc: “Sao mà thở phì phò thế kia, đồ ăn chán vậy cơ à?”
Lục Văn ậm ờ không đáp, sợ Tôn Tiểu Kiếm to mồm nên không dám chia sẻ drama siêu to khổng lồ. Hắn đang kìm nén phát mệt, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn thấy một chiếc xe RV siêu bự siêu lộng lẫy đi từ đầu kia đường chạy tới gần.
“Ai thế?” Hắn hỏi.
Tôn Tiểu Kiếm trả lời: “Xe RV của Tiên Kỳ đỗ bên kia, còn ai nữa ngoài Nguyễn Phong.”
Lục Văn hỏi tiếp: “Sao dáng xe khác thế?”
Tôn Tiểu Kiếm nói: “Người ta là xe RV tư nhân, có hẳn trợ lý, vệ sĩ, thợ trang điểm riêng.”
Lục Văn đã hiểu ra: “Ồ.”
Tôn Tiểu Kiếm sợ Lục Văn ghen tị bèn nói: “Mấy năm nay cậu ta toàn phô trương thế đấy, cậu hiểu chứ. Chúng ta không cần bì với cậu ta làm gì, có phải cậu không mua được đâu.”
Lục Văn hiểu, không nín nổi bèn hỏi: “Mấy chuyện liên quan đến Nguyễn Phong… Anh cũng biết à?”
“Đương nhiên, trong giới ngầm hiểu với nhau mà.” Tôn Tiểu Kiếm nói, “Thật ra rất nhiều người có kim chủ, nhiều đến mức không buồn đếm luôn. Nhưng Nguyễn Phong giấu kim chủ kĩ quá làm mọi người tò mò muốn biết, mà vẫn chẳng đoán ra được là ai.”
Trước mắt Lục Văn hiện ra ông lớn Cù Yến Đình. Bên ngoài, xe RV của Nguyễn Phong dừng lại, đỗ song song với xe của hắn, đến cả cửa sổ cũng đối diện nhau.
Bỗng nhiên, Tôn Tiểu Kiếm nói: “Có lời đồn kim chủ của Nguyễn Phong là nam.”
“…Uầy.” Lục Văn giả bộ kinh ngạc, “Hóa ra hắn là gay.”
Tôn Tiểu Kiếm nói: “Có phải gay hay không không quan trọng.”
Lục Văn thắc mắc: “Là sao?”
Tôn Tiểu Kiếm phổ cập kiến thức: “Điều quan trọng trong bao nuôi là tiền và tài nguyên. Đại gia ngắm trúng cậu và cậu muốn được nâng đỡ thì giao dịch với nhau thôi, xu hướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ gì gì đó không quan trọng.”
Lục Văn không tài nào hiểu nổi: “Đáng à?”
“Ơ thế sướng quá còn gì nữa” Lục Văn không khỏi bật thốt: “Thế sao không đóng phim điện ảnh của Tằng Chấn?”
Tôn Tiểu Kiếm không nghe ra ẩn ý sâu xa: “Bởi mới nói kim chủ của Nguyễn Phong thần thánh.Nguyễn Phong có nhiều tài nguyên, nhưng quan trọng là tất cả đều thích hợp với cậu ta, nhất là nhân vật mà cậu ta đóng cứ như đo ni đóng giày ấy. Vì thế mà cậu ta nổi như cồn, nhưng không khiến quần chúng gai mắt.”
Nghe chừng kim chủ còn thân thiết hơn cả bố ruột, Lục Văn bỗng dưng cua gắt: “Tại sao không có ai muốn bao em nhỉ?”
Tôn Tiểu Kiếm cạn lời: “Cái đồ công tử bột nhà cậu, cậu đi tìm thẳng bố cậu là xong cmnr còn gì?”
Lục Văn ngại ngùng nói: “Em chỉ nói thế thôi.”
“Cậu chỉ được cái mồm là giỏi.” Tôn Tiểu Kiếm lườm hắn: “Cho cậu lên giường với đại gia cậu có chịu không?”
Trong lòng Lục Văn nổi gió giật cấp 8, trong đầu thì tua lại cảnh tượng đêm hôm qua, ngoài cửa phòng, Nguyễn Phong vội vội vàng vàng và Cù Yến Đình vừa mới tắm xong… Nghĩ sâu thêm chút nữa nhưng kinh nghiệm không đủ đã hạn chế trí tưởng tượng của hắn.
Kịp thời phanh lại, hắn cầm kịch bản xuống xe.
Lục Văn đi bộ đến góc đông nam sân vận động, phân cảnh đầu tiên được quay ở đây. Đạo diễn đã dọn monitor ra. Hắn vịn vào xà đôi nhảy bật lên và ngồi trên đó đọc thuộc lòng lời thoại.
Không lâu sau, Nguyễn Phong ngủ đủ rồi mới bước ra khỏi chiếc xe xa hoa của mình.
Hắn mặc đồng phục giống hệt Lục Văn, mang theo cảm giác tràn trề nhựa sống chạy tới gần, chui vào giữa xà đôi chào hỏi: “Chào buổi sáng, cậu đang đọc lời thoại à.”
Lục Văn trả lời “Ừ”, Nguyễn Phong lại ngửa đầu nhìn hắn, hỏi: “Hôm nay mắt cậu có quầng thâm,không ngủ ngon à?”
Chứ sao nữa, Lục Văn cười ruồi: “Hơi khó ngủ tí.”
Nguyễn Phong nói: “Tôi cũng ngủ không ngon.”
Hắn có thói quen chỉ nằm ngủ bằng gối của mình, đi đâu cũng phải mang theo, nhưng tối hôm qua phải dùng gối của khách sạn nên lăn qua lộn lại hồi lâu mới ngủ được. Nhảy lên xà đôi, hắn thầm thì: “Khuya lắm rồi mới ngủ được, tôi lăn lộn trên giường đến mức kiệt sức luôn.”
Lục Văn nghe mà khẽ run rẩy, suýt chút nữa ngã lộn cổ xuống đất.
Hắn nói lảng sang chuyện khác: “E hèm, cậu có muốn đọc thoại với tôi không?”
Lúc Cù Yến Đình đến phim trường, anh nhìn thấy Lục Văn và Nguyễn Phong sóng vai ngồi trên xà đôi đọc kịch bản với nhau. Chắc do khí chất, mặc dù cả hai đang đọc thoại rất chăm chú nhưng thoạt nhìn giống hai đứa học dốt đang giả vờ giả vịt hơn.
Nhâm Thụ gào họng: “Anh cứ tưởng hôm nay cậu không tới, vừa đúng lúc, cậu đến xem góc quay này đi.”
Lục Văn men theo tiếng nói ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy Cù Yến Đình đi đến bên cạnh Nhâm Thụ, anh không vuốt ngược tóc lên, trên người mặc một chiếc áo len sợi to màu xám khói rộng rãi, nhìn rất ôn hòa điềm đạm.
Chỗ bên cạnh hắn trống không, Nguyễn Phong đã nhảy xuống khỏi xà đôi.
Lục Văn lập tức nhận ra, Cù Yến Đình không tới để quan sát quay phim mà là đến xem Nguyễn Phong. Lục Văn không nhúc nhích, hôm qua bị sỉ nhục một vố, nên giờ hắn chẳng muốn tiếp xúc với Cù Yến Đình tẹo nào.
Cái chỗ này rộng thế mà máy quay cứ chĩa về phía hắn, máy đến gần tất nhiên mọi người cũng đi theo.
Nhâm Thụ chạy thử ống kính: “Tiểu Lục, nhìn đây nào.”
Lục Văn không tài nào tránh nổi, hắn lề mề nhìn mặt cỏ, xong nhìn lên Steadicam [1], rồi nhìn sang nút bấm lấy nét, cuối cùng mới ngước mắt nhìn về phía ống kính, vô tình va phải ánh mắt của Cù Yến Đình.
[1] Steadicam:
Cặp mắt ấy vẫn sáng ngời như cũ, nhưng có hơi mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt rất rõ ràng. Khi Cù Yến Đình nhìn hắn, không khinh thường không vui vẻ, chẳng có tình cảm gì.
Nhưng lại khiến Lục Văn bứt rứt khắp người, tay hắn nắm chặt xà ngang, móng tay cậy cậy lớp sơn bên trên.
Lúc nhìn vào ống kính phải xoay người, Cù Yến Đình bị đau eo, anh nhíu lông mày. Nhâm Thụ hỏi han: “Sao thế, nhìn cậu chẳng có tinh thần gì cả, khó chịu à?”
Đáng lẽ ban đầu có thể ngủ bù không cần tới xem, Cù Yến Đình lườm Nguyễn Phong và đáp lời: “Ngủ không ngon, đau thắt lưng.”
Lục Văn hít sâu, hắn hiểu cả mà, cái nhìn của Cù Yến Đình mang theo oán trách, giọng nói trầm khàn, bề ngoài đang trả lời Nhâm Thụ nhưng trên thực tế đang liếc mắt đưa tình với Nguyễn Phong.
Nhâm Thụ hỏi đến cùng: “Sao mà đau thắt lưng?”
Cù Yến Đình nói: “Giường mềm, ngồi lâu quá.”
Lòng bàn tay Lục Văn đổ mồ hôi, một người lăn lộn trên giường đến kiệt sức, một người bị đau thắt lưng… Chẳng phải là do làm lâu quá à!!!
Hắn liếc nhìn Cù Yến Đình, nhà biên kịch lớn, nhà đầu tư, nhìn nhã nhặn cẩn thận, khí chất thanh cao, nhưng thật ra lại ngấm ngầm bao dưỡng tiểu thịt tươi, ngoài sáng mà nói năng mập mờ ẩn ý.
Hắn không chịu nổi nữa, bèn nhảy xuống đất nói: “Tôi đi trang điểm lại!”
Nhâm Thụ đâm chọc: “Trang điểm cái gì nữa, mặt cậu sắp đỏ giống hệt đít khỉ rồi kia kìa.”
Lục Văn chạy một mạch về xe, lao vào tủ lạnh, mở một chai nước khoáng, tu “ừng ực” hết nửa bình.
“Cậu làm sao thế?” Tôn Tiểu Kiếm hỏi.
Lục Văn nói: “Đã bao nuôi lại còn high thế nữa!”
Tôn Tiểu Kiếm nói: “Cậu nghĩ chỉ đơn giản thế thôi à, có người ngoài mặt nhìn tử tế sáng sủa nhưng quay lưng một cái lập tức cởi quần chổng mông.”
Lục Văn kinh ngạc ra mặt, mãi lâu sau mới thốt ra được —–
“Mả cha, giới giải trí bẩn vãi.”