Chương 96: Gặp mặt

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Buổi tối, Lục Lăng Tây đi cùng Vương Thục Tú và Tiêu Phong đến gặp Tiêu Hồng. Có thể thấy được Vương Thục Tú rất coi trọng buổi gặp mặt này, cô còn về nhà thay quần áo nữa.


Mọi người đi đến nhà hàng Bạch gia đại viện tốt nhất Phượng Thành, Tiêu Hồng đã đặt một phòng ở đó. Bởi vì Bạch gia đại viện nằm ở phía Tây thành phố, cách Vi Viên Nghệ khá xa, nên Tiêu Phong đã lái xe đến đón Lục Lăng Tây từ sớm. Trước khi đi Lục Lăng Tây định gửi Đại Hắc ở chỗ Đổng Chí, Tiêu Phong nói không cần, mang theo đi cùng luôn, người một nhà không cần chú ý quá nhiều. Hơn nữa Tiêu Hồng cũng rất thích chó, còn nuôi một con chó ngao trong nhà nữa, lần này không chừng sẽ mang đến đây. Y vừa nói vậy, Lục Lăng Tây lưỡng lự một lúc rồi cũng mang Đại Hắc theo, còn có Tiểu Hắc không có hộ khẩu giấu trong túi áo nữa.


Lúc lên xe, Vương Thục Tú và Lục Lăng Tây cùng ngồi ở phía sau. Đại Hắc thì ngồi xổm bên chân Lục Lăng Tây. Tiêu Phong nhìn Vương Thục Tú từ gương chiếu hậu, cười cười không nói gì, lái xe đi. Tuy Vương Thục Tú tỏ vẻ không có chuyện gì, nhưng trong lòng vẫn hơi căng thẳng. Tiêu Phong luôn nói anh cả chị dâu là người dễ gần, cũng không phải là loại người hay xoi mói, nhưng cô vẫn thấp thỏm lo âu. Cảm giác này cô chỉ có một lần khi về nhà Lục Nhất Thủy gặp mẹ gã.


Lục Lăng Tây cảm giác được Vương Thục Tú đang căng thẳng, nghĩ nghĩ rồi khẽ nói: "Hôm nay mẹ rất đẹp".
Lời này của cậu không đầu không đuôi, Vương Thục Tú lại nghe hiểu. Đại Hắc cũng khích lệ "Gâu" một tiếng, Vương Thục Tú nhìn mặt đầy lông của Đại Hắc, không kìm được cười lên.


"Tiểu hỗn đản".


available on google playdownload on app store


Cô vừa cười thì căng thẳng trong lòng cũng trôi đi. Cô đã nghĩ muốn sống cùng Tiêu Phong hết cuộc đời này, nếu người nhà Tiêu Phong thích cô thì tốt nhất, nhưng nếu tạm thời không thích cũng không sao. Người xưa nói lâu ngày mới biết lòng người, ở chung lâu dần cũng sẽ hiểu nhau hơn. Vương Thục Tú thả lỏng, không khí trong xe dường như cũng thoải mái lên nhiều, rất nhanh đã đến Bạch gia đại viện. Tiêu Hồng và vợ Chu Hiểu Mạn đã đến rồi.


Bạch gia đại viện được xây theo kiến trúc cổ xưa, phòng bên trong là một sân nhỏ riêng biệt. Xung quanh rất u tĩnh, cho dù mang thú cưng đến cũng không sợ làm ảnh hưởng đến người khác. Tiêu Phong vừa xuống xe liền gọi cho Tiêu Hồng, chờ đến lúc bọn họ tìm được phòng thì đã thấy Tiêu Hồng đứng ở cửa chờ họ.


Dù Tiêu Phong và Tiêu Hồng là anh em, nhưng vẻ ngoài của hai người không giống nhau. Dáng người Tiêu Phong cao gầy lại rắn chắc, còn Tiêu Hồng thì to lớn hơn, nhìn rất cường tráng. Nhất là Tiêu Hồng còn cao hơn Tiêu Phong hơn nửa cái đầu, khoảng chừng một mét chín, lại mặc một chiếc áo khoác da, đứng ở cửa thì cả cửa đều bị chặn lại, rất có khí thế "một kẻ làm quan cả họ được nhờ". Giọng hắn cũng lớn, có vẻ hào sảng của đàn ông Tây Bắc, từ xa nhìn thấy Vương Thục Tú và Lục Lăng Tây liền cười to: "Đây là em dâu và Tiểu Tây phải không, sau này đều là người một nhà cả, đừng khách khí".


Thái độ của Tiêu Hồng rất thân thiết, chút thấp thỏm trong lòng Vương Thục Tú cuối cùng cũng mất đi. Cô vốn là người nhanh nhẹn, liền cười gọi: "Anh cả".
Lục Lăng Tây đã được dặn từ trước, đứng bên cạnh Vương Thục Tú ngoan ngoãn chào, "Chào bác cả".


Một tiếng bác cả này làm mặt Tiêu Hồng như hoa nở, cười ha ha. Lục Lăng Tây vừa dứt lời, hắn liền móc một phong bì lì xì không biết ở đâu ra. "Nào, Tiểu Tây cầm đi, thích cái gì thì cứ mua".


Nhìn là biết phong bì kia đựng tiền thật, hơn nữa còn không ít, phong bì cũng sắp rách ra. Loại tình huống gặp mặt liền đưa tiền này là lần đầu tiên Lục Lăng Tây gặp phải, nên không biết làm sao. Vương Thục Tú cũng ngây người. Tiêu Phong cười nói: "Tiểu Tây cầm đi, đây là tấm lòng của bác cả con".


Lục Lăng Tây nhìn Tiêu Phong một cái, rồi do dự nhận lấy, "Cảm ơn bác cả".
Tiêu Hồng càng nhìn càng vui, vỗ mạnh lên bả vai Lục Lăng Tây, "Đứa trẻ ngoan".


Lực tay hắn không nhỏ, Lục Lăng Tây không chú ý nên suýt nữa bị hắn vỗ dập mặt xuống đất. Tiêu Hồng cười đón bọn họ vào nhà, vừa đi vừa giải thích với Vương Thục Tú, "Chị dâu cô sức khỏe không tốt, nên anh không cho cô ấy đi ra".


Vương Thục Tú liền nói không sao, cô từng nghe Tiêu Phong nói sức khỏe chị dâu hơi yếu, anh cả trông rất kỹ.


Mấy người vào phòng, chị dâu Chu Hiểu Mạn liền cười đón tiếp. Chu Hiểu Mạn nhỏ hơn Tiêu Hồng mười mấy tuổi, nhìn còn rất trẻ. Cô không giống người phương Bắc, vóc người nhỏ xinh, cười lên nhìn rất dịu dàng. Đứng chung với Tiêu Hồng có cảm giác như "Người đẹp và quái vật" vậy.


Tiêu Hồng vừa thấy cô thì nét mặt liền nhu hòa hẳn, ngay cả giọng nói cũng nhỏ đi, tự động chuyển từ thô lỗ sang tinh tế, nhẹ giọng giới thiệu: "Hiểu Mạn, đây là em dâu của chúng ta, đây là cháu trai của chúng ta".


Chu Hiểu Mạn rất thích Vương Thục Tú và Lục Lăng Tây, thân thiết cười với hai người, giọng nói cũng dịu dàng như bản thân cô vậy.


Mọi người đang định ngồi xuống, bỗng trong góc phòng vang lên tiếng gầm nhẹ uy nghiêm. Tiêu Hồng cười nói: "Đừng sợ, là chó ngao nuôi trong nhà ấy mà. Tiêu Trăm Vạn, lại đây". Tiêu Hồng quay đầu kêu lên.
Lục Lăng Tây: "..."


Tiêu Phong cười bất đắc dĩ, chó ngao nuôi trong nhà anh cả có huyết thống rất tốt, tính tình kiệt ngạo, gặp phải bầy sói nó cũng dám xông lên, nhưng lại bị anh cả đặt cho cái tên Tiêu Trăm Vạn, làm mất hết khí thế.


Tiêu Hồng vừa gọi, một con chó ngao khổng lồ màu đen như một con sư tử con chậm rãi đi ra khỏi góc phòng, đứng bên chân Tiêu Hồng. Tầm mắt chó ngao luôn không rời khỏi Đại Hắc, trong mắt có chút kiêng kị, uy hϊế͙p͙ gầm về phía Đại Hắc.


Đại Hắc từ lúc chó ngao xuất hiện vẫn luôn giữ cảnh giác, nghe tiếng gầm của nó cũng không cam lòng nhe răng gầm nhẹ đáp trả.


Hai chó vừa gặp mặt đã bắn tia lửa tung tóe khắp nơi, Tiêu Hồng bất ngờ a một tiếng. Lúc ở bên ngoài hắn đã thấy con chó đen đi bên cạnh Lục Lăng Tây, cũng không để ý lắm. Không phải là hắn ghét bỏ chó nhà, mà hắn thích những con chó hung ác hơn, Đại Hắc vừa thấy là biết rất dịu ngoan. Nhưng khiến hắn bất ngờ là Đại Hắc dám gầm lên với Tiêu Trăm Vạn nhà bọn họ, Tiêu Trăm Vạn nhà bọn họ dám đấu với bầy sói đấy, hơn nữa còn đấu thắng. Bất ngờ hơn chính là, Đại Hắc không kém khí thế của Tiêu Trăm Vạn chút nào, thậm chí có cảm giác sức mạnh ngang nhau nữa.


Đây là lần đầu tiên Tiêu Hồng nhìn nhầm, hắn hứng thú đánh gia Đại Hắc, trầm giọng quát chó ngao một câu, "Tiêu Trăm Vạn, đừng gây chuyện".
Con chó ngao tên là Tiêu Trăm Vạn không tình nguyện thu ý thù địch đi, ngậm miệng không kêu nữa.


Đại Hắc kêu nhỏ một tiếng với Lục Lăng Tây, Lục Lăng Tây vươn tay sờ đầu nó. Đại Hắc thân mật cọ cọ, cũng yên lặng theo. Nhưng nó vẫn luôn cảnh giác với Tiêu Trăm Vạn, một tấc cũng không rời ở bên cạnh Lục Lăng Tây, trang nghiêm bảo vệ Lục Lăng Tây.


Tiêu Hồng nhìn trong mắt thấy rất thú vị. Con chó này chắc chắn không phải chó bình thường, mà như là được huấn luyện ra vậy. Nhưng huấn luyện chó kiểu này thì thường thích tìm chó ngao hoặc là giống chó săn như Bull Terrier hơn, rất hiếm khi thấy huấn luyện chó nhà. Trong lòng hắn nghĩ vậy nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, bảo mọi người ngồi xuống ăn cơm. Trước đó Tiêu Hồng đã hỏi qua sở thích của Vương Thục Tú và Lục Lăng Tây, nên cũng gọi đồ ăn theo sở thích của hai người.


Chỉ một lát sau, Vương Thục Tú và Chu Hiểu Mạn đã thân thiết với nhau, giữa phụ nữ luôn không thiếu đề tài chung. Tiêu Phong và Tiêu Hồng thì ngồi bên cạnh nhìn, còn thường hỏi Lục Lăng Tây mấy câu. Một bữa cơm ăn rất vui vẻ, có cảm giác như người một nhà vậy.


Ăn cơm xong, phục vụ lại bưng lên ba đĩa đựng trái cây. Tiêu Hồng vừa ăn nho vừa kể mấy chuyện thú vị trong quặng mỏ. Đang kể hăng say, bỗng phía đối diện bàn thò ra một cái đầu màu đen. Tiêu Hồng trừng to mắt, tay lập tức bắn quả nho ra ngoài.


"Bộp" một tiếng, Tiểu Hắc vừa lén đi ra từ trong túi áo Lục Lăng Tây lên cạnh bàn, đã bị một quả nhỏ đập trúng đầu, choáng váng rơi xuống đất. Tiêu Trăm Vạn lập tức vọt đến, Đại Hắc đứng phắt dậy, cong người nhe răng chắn trước mặt Tiểu Hắc.


"Có chuyện gì vậy?" Chu Hiểu Mạn và Vương Thục Tú còn không biết đã xảy ra chuyện gì, mờ mịt hỏi.
Lục Lăng Tây lúc này mới phát hiện Tiểu Hắc trộm chạy ra, cậu chột dạ cúi người xách Tiểu Hắc lên, khẽ nói: "Là thú cưng mới của con, Tiểu Hắc".


Đại Hắc Tiểu Hắc vừa nghe là biết do một người đặt. Tiêu Hồng chưa nói gì, Vương Thục Tú đã nhướng mày, đập bàn nói, "Tiểu vương bát đản, con còn dám nuôi rắn nữa hả". Vẻ đoan chính mà cô cố gắng tạo ra trước mặt Tiêu Hồng và Chu Hiểu Mạn tối nay, vừa mở miệng như vậy đã hỏng hết.


Tiêu Phong nhìn cô nở nụ cười, nói giùm Lục Lăng Tây, "Con trai nuôi rắn cũng không phải chuyện gì lớn".


"Đúng vậy". Tiêu Hồng nói ngay sau đó: "Con trai phải nuôi thứ gì mạnh mẽ mới tốt". Lúc đầu khi hắn nhìn thấy Lục Lăng Tây còn cảm thấy đứa bé này quá nhu thuận, giống như con gái vậy. Nhưng nhìn vào Đại Hắc Tiểu Hắc, hình như hắn đã nhìn nhầm rồi.


Hai người nói giùm cho Lục Lăng Tây, Vương Thục Tú lại ngại tình huống lúc này, nên chỉ trừng mắt nhìn Lục Lăng Tây, không truy cứu chuyện Tiểu Hắc nữa. Lục Lăng Tây thở phào một hơi, xem ra mẹ không sợ rắn, tốt xấu gì Tiểu Hắc cũng được ra ánh sáng, không còn là không có hộ khẩu nữa.


Chờ đến lúc cơm nước xong cũng đã hơn chín giờ, lo cho Tiêu Hồng đã lái xe một ngày, Tiêu Phong bảo bọn họ về nghỉ ngơi trước. Đều là người một nhà thì khi nào gặp cũng được. Tiêu Hồng và Chu Hiểu Mạn mang theo Tiêu Trăm Vạn về chỗ của Tiêu Phong, trước khi đi Tiêu Trăm Vạn còn không quên thò ra cửa sổ kêu cảnh cáo với Đại Hắc.


Tiêu Phong cười cười, lái xe chở Vương Thục Tú và Lục Lăng Tây về. Dọc theo đường đi, Lục Lăng Tây không ngừng nhìn trộm sắc mặt Vương Thục Tú. Vương Thục Tú vốn định giận dỗi không để ý đến cậu, nhưng thấy tiểu hỗn đản như vậy lại mềm lòng, cười mắng, "Con rắn kia không có độc đấy chứ?"


Lục Lăng Tây vội lắc đầu, "Không có độc, không cắn người, rất nghe lời".
Vương Thục Tú chọc chọc trán cậu, "Lần sau mà còn nuôi mấy thứ quái lạ nữa là mẹ ném đấy".
Lục Lăng Tây vâng dạ lấy lòng, nhỏ giọng ca ngợi: "Mẹ là tốt nhất".
"Tiểu hỗn đản".


Buổi tối Lục Lăng Tây lấy cớ tìm Nhan Việt có chuyện, sang ở bên chỗ Nhan Việt. Trước khi đi ngủ cậu nhớ đến phòng bì lì xì mà Tiêu Hồng cho cậu liền lấy ra đếm, bên trong lại có mười nghìn tệ lận. Nhan Việt ngồi bên giường đếm cùng Lục Lăng Tây, đếm xong liền bật cười.


"Tiêu Hồng này rất thú vị".
Lục Lăng Tây gật đầu, lại nhớ đến tên của con chó ngao kia. "Ông ấy còn nuôi một con chó ngao tên là Tiêu Trăm Vạn nữa". Lúc cậu nói chuyện này cũng không biết dùng vẻ mặt thế nào, không biết sao Tiêu Hồng lại có thể bình tĩnh gọi cái tên này trước mặt người khác.


"Tiêu Trăm Vạn". Nhan Việt sửng sốt, cười to hơn.
* Bợn chó Tiêu Trăm Vạn là chó ngao Tây Tạng nhé


* Bull Terrier (chó sục bò) hay còn gọi là Bully tức kẻ hay bắt nạt người khác là một giống chó sục được lai giống phục vụ cho những cuộc chọi chó và làm chó bảo vệ. Từ khi được lai giống thành công, giống chó Bull Terrier đã nhanh chóng chinh phục những người nuôi chó khó tính với khuôn mặt ngộ ngộ, cái đầu lớn hình quả trứng và tính cách đáng yêu của mình. Mặc dù vậy, Bull Terrier là giống chó đặc biệt mạnh mẽ. Khả năng sát thủ cực kỳ nhạy bén khiến Bull Terrier là một con chó nguy hiểm đối với các động vật nhỏ hơn.






Truyện liên quan