Chương 7: Đại kết cục
Mùa thu năm nay dường như đến sớm, đi được chưa xa, đã mơ hồ có thể nghe thấy được hơi thở của mùa thu!
Sâu trong đình viện, khu rừng cây phong với đầy lá phong làm đỏ cả bầu trời, ở dưới phiến lá cây là một cái đình, Phi Phi ngồi dưới mái đình, vẫn cúi thấp đầu, tám ngón tay chuẩn bị đàn, chỉ thấy hai tay áo nàng bị gió thổi, tay cũng vì thế mà động, trận trận tiếng đàn du dương theo đầu ngón tay xuất ra, và nghe đinh đinh đông đông, hoàn chỉnh không hề bị gián đoạn, như suối trong suốt, đá chói sáng, không có vọng lại, lại như gióng thổi qua, cành lá nhẹ lay động. Lắng nghe nó, tiếng đàn dường như không phải phát ra từ đầu ngón ta, mà giống như từ tứ phương bay tới, lại theo gió mang đi, phảng phất như đã lan tràn tới chân trời góc biển...
Duẫn Thiên Cừu tựa vào lan can mà ngồi, một tay nâng chén, chén đã không còn, nhưng vẫn còn ở đó như không có vị giác, ánh mắt mơ hồ, hình như có một bụng khổ tâm không thể nói ra. Sau một lúc lâu, tiếng đàn thay đổi nhịp điệu, giống như nước đang chảy xuống đột nhiên ngừng lại, mà theo đó là một loại u thán bi sầu, một loại thê lương tiếc nuối nói rông ra, phảng phất mang theo sự hối hận và nỗi bi thương. Duẫn Thiên Cừu đột nhiên cả kinh, bất ngờ trên tay dùng một ít lực, chén rượu vỡ thành mảnh nhỏ, lại nghe tiếng đàn thánh thót dừng lại, Phi Phi ngưng đàn.
Duẫn Thiên Cừu khẽ thở dài, nhíu mày hỏi: “Phụ thân của ngươi thật sự là Long đại tướng quân?”
Phi Phi lắc tay, nói: “Không phải”.
Duẫn Thiên Cừ hỏi tiếp: “Như vậy tại sao ngươi phải giả mạo nữ nhi của ông ta?”
Ánh mắt của Phi Phi sâu kín nhìn hai tròng mắt Duẫn Thiên Cừu, im lặng hồi lầu, đáp: “Long đại tướng quân bị diệt cửu tộc. Nữ nhi của ông ta cũng khó có may mắn thoát khỏi, nhưng nhi tử nhỏ nhất của ông ta lại may mắn tránh được một kiếp. Người này chính là ngươi. Ngươi vốn tên là Long Ngự Phi! Ta giả mạo nữ nhi của ông ta, bất quá chỉ là chuộc tội!”
Duẫn Thiên Cừu đột nhiên giật mình, bật thốt lên: “Nguyên lai ngươi đã sớm biết lai lịch của ta. Ngươi muốn chuộc tội gì vậy?”
Phi Phi kể: “Năm đó, Cuồng Sa cướp đi hoàng kim, Long đại tướng quân hàm oan mà ch.ết, ngươi vì muốn báo cừu, từ đó về sau mai danh ẩn tính đầu nhập Cự Kình bang. Nhưng sự thật chân tướng không phải như thế. Kẻ đánh cướp thật sự là một phó tướng thủ hạ của Long đại tướng quân, có tên là Tạ Văn Đồng”.
Duẫn Thiên Cừu sắc mặt đại biến, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Phi Phi thở dài đáp: “Năm mươi vạn lương hoàng kim không phải là một con số nhỏ. Tạ Văn Đồng cũng bị hấp dẫn, vì vậy thông đồng với một đám lục lâm hảo hán, tự mình tính kế, cướp đi hoàng kim”.
Duẫn Thiên Cừu mở to mắt nhìn Phi Phi, trầm giọng nói: “Ngươi làm sao biết được chân tướng? Ngươi rốt cục là ai?”
Phi Phi khẽ cắn môi, hít một hơi thật sâu, từ từ nói: “Tạ Văn Đồng làm một việc thẹn với lương tâm, tự biết thiên lý khó dung, cả ngày khiếp sợ, cuối cùng cũng lâm trọng bệnh, lúc lâm chung đã nói ra bí mật này. Mà ta chính là ngươi duy nhất biết được bí mật này”. Nàng dừng lại một chút, lại nói: “Ta tên gọi chính thức là Tạ Phi Phi, là nữ nhi của Tạ Văn Đồng”.
Duẫn Thiên Cừu nghe vậy lạ cả kinh, run run nói: “Ngươi... lời của ngươi đều là sự thật?”
Phi Phi đáp: “Việc đã đến nước này, ta cũng không cần nói dối. Tiên phụ tự biết đã phạm vào một cái đại hoạn không thể tha thứ, dặn ta nhất định phải tìm được hậu nhân của Long đại tướng quân, kể lại chân tướng và chuộc tội với hắn”.
Duẫn Thiên Cừu nghe xong, chỉ có trợn mắt há mồm, sững sờ cả hồi lâu, rồi mới cười khổ nói: “Thật ra ngươi vốn không cần phải nói ra bí mật này. Làm như vậy mặc dù phụ thân ta được trong sạch, nhưng sẽ hủy đi danh dự của phụ thân ngươi”.
Phi Phi lắc đầu: “Đây là di nguyện của tiên phụ. Chỉ cần có thể chuộc tội, cho dù cả tánh mạng của ta cũng đáng giá”. Nàng cười khỏi, nói tiếp: “Chân tướng đã rõ ràng, nếu như ngươi muốn vì Long đại tướng quân mà báo thù, bây giờ có thể giết ta”.
Duẫn Thiên Cừu im lặng không nói gì, qua hồi lâu mới lắc đầu, chậm rãi nói: “Một người làm sai nếu có thể sửa được, nên được tha thứ của người khác. Bởi vì tha thứ cho một người so với thù ghét một người càng dễ dàng và vui sương nhiều hơn. Thật ra, ta đã sớm quên đi cừu hận, đầu nhập Cự Kình bang chỉ là vì chánh nghĩa, tiêu diệt hai thế lực tà ác. Tuy không phải thiên hạ thái bình, ít nhất dân gian có thể ít đi rất nhiều khổ cực và giết chóc, và có thêm nhiều phần hy vọng lẫn hạnh phúc”.
Hai người trong lòng có đồng cảm nhìn nhau mà cười. Ân và cừu của ngày xưa, oán và hận đã đi qua. Sau một nụ cười phát ra từ nơi sâu nhất của nội tâm đó, cũng đã tan biết. Tại một khắc, ánh mắt của bọn nhìn đối phương, phảng phất như nhìn thấy một đạo ánh sáng, một loại hy vọng, còn có một viên mầm móng của tình yêu...