Chương 28: Sự thật
Sau khi Thẩm Lệ Quyên nghỉ một ngày quay lại làm việc thì Ngôn Thiên Minh đã đi công tác, mới sáng sớm anh còn nhắn tin cho cô: “Anh đi rồi ở nhà phải chăm sóc bản thân cho tốt đấy. Khi về sẽ có quà cho em.” Làm cô không ăn kẹo cũng thấy trong lòng tràn ngập vị ngọt.
Đang làm việc thì điện thoại trong văn phòng reo:
-“Alo, phòng thư ký Giám đốc nghe ạ.” Cô bắt máy.
-“Thư ký Thẩm, chủ tịch muốn gặp cô. Phiền cô lên phòng chủ tịch ngay.”
-“Vâng, tôi biết rồi.” Cô gác máy rồi trầm ngâm một lúc.
Cô không biết tại sao chủ tịch lại muốn gặp cô. Những việc cần làm thì cũng đã có thư ký riêng của Chủ tịch lo rồi, cô đâu có việc gì để gặp mặt chủ tịch chứ. Chẳng lẽ…chắc là do cô nghĩ nhiều thôi. Suy nghĩ một chút, cô đứng dậy đi ra cửa.
Đi lên phòng chủ tịch, trước cửa đã gặp thư ký Trương. Anh nhìn cô gật đầu.
-“Thư ký Thẩm, chủ tịch đang chờ cô bên trong.”
-“Cảm ơn anh.” Cô chào anh, rồi tiến lại gõ cửa bước vào phòng.
Vào phòng, cô nhìn thấy chủ tịch không ngồi phía bàn làm việc mà ngồi ở sofa nhàn hạ pha trà. Thấy cô vào, ông ngước nhìn cô rồi nói.
-“Thư ký Thẩm đến rồi sao. Ngồi xuống đi.” Ông nói rồi đưa tay mời cô ngồi phía đối diện ông.
-“Chủ tịch gọi tôi có việc gì không ạ?” Cô ngồi xuống, hỏi ông.
-“Dùng trà trước đã. Ta mới pha, nếm thử xem mùi vị thế nào.” Ông đưa chén trà cho cô.
-“Dạ, trà rất thơm ạ.” Cô nhấp ngụm trà rồi đánh giá.
-“Ừm. Con và Thiên Minh đang qua lại phải không?” Ông vừa đặt chén trà xuống.
-“Chuyện này…xin lỗi cháu không có ý giấu chủ tịch, chỉ là…” Cô không biết nên trả lời thế nào cho phải.
-“Không sao. Hôm nay ta gặp con cũng vì chuyện này.” Ông nhìn cô, mỉm cười nói.
-“Hôm trước nó có nói với ta chuyện của hai đứa. Trước giờ ta luôn tin vào mắt nhìn người của Thiên Minh, trong chuyện này cũng không ngoại lệ. Chắc con cũng biết trước giờ nó chưa từng thật lòng với bất kỳ cô gái nào. Ta nghĩ nó đã gặp người cần tìm nên mới nói chuyện này với ta. Ta biết con ngại vì đã từng kết hôn và có một con nhỏ. Nhưng ta có thể nói với con, ta chấp nhận chuyện của hai đứa. Nên con không cần e ngại gì nữa.” Ngôn Bằng ôn tồn nói.
-“Dạ?” Cô hơi ngạc nhiên. Lúc nãy cô còn đang nghĩ có lẽ ông sẽ nói “Cô hãy mau rời khỏi con trai ta” rồi ném tiền vào mặt cô như trong mấy bộ phim truyền hình chứ.
-“Con không tin ta?” Ông cười hỏi cô.
-“Không phải…không phải. Cháu chỉ là hơi bất ngờ thôi ạ.”
-“Ta biết con là người phụ nữ tốt. Mong sau này, con có thể ở bên cạnh bầu bạn, chăm sóc cho nó.”
-“Cháu cảm ơn chủ tịch.” Cô cúi đầu cảm ơn ông.
-“Phải rồi, mấy hôm nữa Thiên Minh về. Con cùng nó về nhà ăn cơm với ta đi, dẫn theo con gái con. Ta muốn gặp mặt con bé.”
-“Dạ, cháu sẽ đến ạ. Vậy không còn gì nữa, cháu xin phép ra ngoài làm việc ạ.”
-“Được, con đi làm việc đi.”
Cô cúi đầu chào ông rồi mở cửa bước ra khỏi phòng. Cô không ngờ cha anh có thể dễ dàng chấp nhận cô như vậy. Xem ra ông trời không phụ người có lòng, thật sự đã gỡ được khúc mắc trong lòng mình rồi.
…….
Trong biệt thự của Dương gia, Dương Vân Tề đang ngồi uống trà chiều trong vườn sau. Người làm vội vàng vào thông báo cho ông:
-“Lão gia, thiếu gia…cậu ấy…cậu ấy về rồi.” Người đó gấp gáp nói.
-“Nó chịu về rồi sao, gọi nó vào đây.”
-“Là ông đã làm đúng không?” Anh đã chạy đến trước mặt ông chất vấn.
-“Cháu chạy về chẳng lẽ chỉ là nuốn hỏi ông thế này thôi hay sao?” Ông vẫn chậm rãi dùng trà.
-“Tại sao ông lại làm vậy? Ông đã đưa cô ấy đi đâu rồi? Sao ông có thể đối xử với cô ấy như vậy? Ông thật quá đáng mà.” Anh chỉ trích ông nội mình.
“Chát”
-“Mất dạy. Mày vì đứa con gái như vậy mà dám lớn giọng với ông mày vậy sao. Mày hết thuốc chữa rồi.” Ông đứng dậy, giơ tay tát vào mặt anh. Cái tát mạnh đến anh phải toát cả máu ở khóe miệng.
“…”Anh im lặng, lấy tay chùi máu nơi khóe môi. Anh biết lúc nãy anh đã vô lễ với ông nội. Nhưng ông không nên đem người con gái mà anh yêu đi như vậy, sao ông không thể hiểu cho anh và chấp nhận cô được chứ. Anh phải làm thế nào ông mới chịu lắng nghe anh đây?…
Lời tác giả: "Cảm động trước tấm lòng của người dành cho ta, ta vì người mà nguyện trở nên thật tốt."