Chương 45
"Anh hai, mọi người cũng đến ăn sao?" Giai Kỳ ngạc nhiên hỏi.
"Ừm hôm nay Chí Kiệt vừa về nước. Tụi anh làm tiệc tẩy trần cho cậu ấy." Tưởng Gia Vỹ chỉ tay về phía người đứng bên cạnh.
Chàng trai ấy vẫn như năm nào. Ánh nhìn tràn đầy nhiệt huyết, nụ cười ấm áp mà cả đời Điệp Tích không thể quên.
"Anh Chí Kiệt lâu rồi không gặp anh." Giai Kỳ mỉm cười chào anh.
"Chào em. Vị này là?" Anh nhìn về phía của Điệp Tích với ánh mắt hơi ngờ vực.
"À em quên mất. Mọi người cũng hình như gần 10 năm không gặp nhau rồi nhỉ. Đây là Điệp Tích bạn em" Giai Kỳ ôm vai cô đẩy lên trước.
"Chào các anh." Cô gật đầu chào hỏi.
"Chào em, anh là Thái Kính Lăng." Chàng trai mặc sơmi xanh nhạt vẫy tay với cô. Anh là con trai thứ hai của Chủ tịch Thái Kính Phong.
"Rất vui được gặp em. Em cứ gọi anh là anh Đình Huy được rồi." Chàng trai có nụ cười tỏa nắng kia đưa tay bắt tay cô. Anh chàng chính là cháu trai của Mạc Chấn trưởng tộc của Mạc gia vốn kín tiếng ở Thành phố A. Nhưng thực lực của gia tộc này thì khó mà đoán được.
"Nhóc con. Cuối cùng cũng chịu lộ mặt rồi." Gia Vỹ vỗ vai cô.
"Hết tiền tiêu rồi em về để ăn bám mọi người mà haha. Đến lúc đó anh cũng đừng có mà chê em phiền phức." Cô cười rồi khoác tay Tưởng Gia Vỹ một cách tự nhiên. Mối quan hệ của hai người thân hơn phần nhiều vì Gia Vỹ luôn được em gái mình nhờ mang đồ sang cho Điệp Tích. Vì chỗ ở của cô không muốn để người-mà-ai-cũng-biết-là-ai đó biết nên khó mà gửi qua chuyển phát được. Hai người gặp nhau, nói chuyện nhiều rồi từ đó thân thiết.
"Bổn thiếu gia chỉ sợ em ăn không nổi thôi. Cho em ăn bội thực cũng không thành vấn đề đâu."
"Nè. Không nói chắc người khác còn tưởng rằng hai người mới là anh em ruột đấy. Đừng có nghịch thiên vậy chứ?" Giai Kỳ cay cú lên tiếng
"Có lúc anh cũng muốn tuyên bố rằng Điệp Tích mới là em gái của anh. Thay vì con nhóc nhà em." Nói rồi, anh vò đầu Tưởng Giai Kỳ cười ha hả.
"Cái tên này. Có tin em hầm anh luôn không?" Giai Kỳ vừa định phản công thì Điệp Tích ngăn lại.
"Thôi cho xin đi. Hai người cứ như vậy suốt hơn 20 năm rồi không thấy chán à? Kỳ Kỳ cậu chấp anh Vỹ làm gì, lại đây có mình yêu thương cậu."
"Chỉ có cậu là yêu mình nhất." Giai Kỳ ôm lấy cô làm nũng..
"Ăn cũng ăn rồi. Chúng ta đến quán bar của mình giải trí đi." Mạc Đình Huy lên tiếng
"Mình không ý kiến." Hàn Chí Kiệt hời hợt trả lời, ánh mắt vẫn không rời người con gái ấy.
"Khó lắm mới được Mạc thiếu ngỏ lời. Mình đương nhiên không từ chối rồi haha." Thái Kính Lăng cười châm chọc người anh em của mình.
"Ok. Hai đứa đi cùng luôn nha. Sẵn tiện cho anh quá giang về, vừa rồi anh không lái xe." Tưởng Gia Vỹ quay sang hai cô nói.
"Nè, Tưởng đại thiếu gia anh cũng cơ hội quá rồi đấy." Giai Kỳ bĩu môi.
"Có trách hãy trách vì sao cha của chúng ta lại là thương nhân. Haha Đi thôi mọi người."
Cả nhóm cùng nhau đi lấy xe, rồi rời đi.
- ---------------
Quán Bar OWEN
Một trong những khu vực chơi bời sang trọng bậc nhất của Thành Phố A. Là nơi lui tới thường xuyên của giới thượng lưu. Nhưng không phải bạn cứ giàu là vào được đây. Tại cửa ra vào bạn phải xuất trình thẻ hội viên, sau đó đi qua cổng an ninh để quét nhận dạng khuôn mặt rồi mới có thể tiến vào bên trong.
Ở đây họ không làm đến mức soát người bạn để kiểm tr.a vũ khí. Nhưng nếu bạn dại dột đem chúng vào với mục đích gì khác thì bạn sẽ không biết cái gì đang chờ mình trong đó đâu.
Xe vừa dừng lại, một nhóm nhân viên đã nhanh chóng giúp họ mở cửa rồi nhận lấy chìa khóa đi đỗ xe.
"Chắc lần đầu hai em đến đây. Cứ chơi thoải mái nha." Đình Huy cười vỗ vai hai người.
"Dạ nhất định rồi."
Bước đến cửa, các nhân viên cúi người chào bọn họ. Quản lí vội bước đến chào Mạc Đình Huy.
"Không biết Mạc thiếu đến, thứ lỗi chúng tôi đón tiếp chậm trễ."
"Làm cho Tưởng tiểu thư và Điệp tiểu thư hai thẻ VIP. Còn nữa chỉ cần hai cô ấy đến, chi phí đều tính cho tôi." Đình Huy nhẹ nhàng ra lệnh.
"Vâng thưa ngài. Chúng tôi sẽ làm ngay."
Điệp Tích và Giai Kỳ sau khi làm thủ tục xong thì theo nhóm 4 người họ tiến vào trong.
Bên trong bật nhạc rất to, Điệp Tích đang thấy hối hận khi nhận lời bọn họ đến nơi này. Sau đó thấy bọn họ vào thang máy để đi lên tầng cô hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nhẫn nại đi theo vào.
"Biết tiểu tử nhà cậu không thích ồn ào. Mình đã chuẩn bị không gian bên trên cho cậu rồi." Đình Huy khoác vai Chí Kiệt.
"Cảm ơn lòng tốt của cậu." Anh gỡ tay của tên đang khoác vai mình ra.
Thang máy dừng lại ở tầng 6. Lên đến nơi đã thấy hai nhân viên đứng sẵn kéo cửa cho họ vào.
Phòng rất rộng lại được trang trí giống hệt như các quán bar nhạc nhẹ vậy. Trên sân khấu, ban nhạc bắt đầu chơi một khúc nhạc jazz quen thuộc mà Điệp Tích nhớ là đã từng nghe ở đâu đấy rồi.
Vào trong phòng thì cả đám 3 người Gia Vỹ kéo nhau chơi trò phóng phi tiêu ở góc phòng. Giai Kỳ thấy vậy cũng hào hứng học phóng phi tiêu cùng họ. Hàn Chí Kiệt đã đến ngồi ở quầy bar bảo nhân viên pha chế đồ uống. Điệp Tích thấy không mấy hứng thú nên ngồi ở sofa cạnh cửa sổ. Im lặng thưởng thức bài nhạc kia.
"Tequila Sunrise. Tôi không biết em uống gì nên tùy ý chọn."
Điệp Tích ngẩng lên khi nghe thấy giọng nói phát ra từ trên đỉnh đầu. Anh nói rồi đặt ly cocktail lên bàn. Sau đó rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô. Nhưng vẫn giữ khoảng cách tiêu chuẩn của mối quan hệ xã giao.
"Loại này thích hợp cho phụ nữ. Không mạnh lắm nên em yên tâm." Anh cười khi thấy một tia nghi ngại trong mắt Điệp Tích.
"Cảm ơn anh." Cô mỉm cười đáp lại. "Thật ra thì nếu em hôm nay say cũng sẽ có tài xế đến đón mà."
"Cũng phải" Anh cười.
"Lần trước chúng ta gặp hình như là trong đám cưới của cha mẹ em. Cũng lâu quá rồi anh ha." Cô nhấp một chút cocktail rồi bắt chuyện. Nhưng cô nhìn anh chỉ 3 giây rồi ánh mắt lại hướng về sân khấu. Như vừa nói xong một câu bông đùa mà không nghĩ sẽ nhận lại lời hồi đáp.
"Thật ra... thì lần gần nhất phải là tháng 12 của năm ngoái mới đúng." Vừa nhấm nháp một chút Long Island nhìn cô.
Điệp Tích còn đang ngơ ngác nhìn thì anh tiếp lời.
"Em gầy đi nhiều rồi."...