Chương 55: Nụ hôn bất đắc dĩ

Tuy mọi người đều nói Đại Nhật Cung chia làm năm phần, cũng tức là năm viện, nhưng thật ra không phải vậy.


Đại Nhật Cung chính xác được phân làm bảy phần, gọi là năm viện, một các, một đường. Năm viện chính là Đông viện, Tây viện, Nam viện, Bắc viện và Trung viện. Một đường tức ám chỉ Chấp Pháp Đường. Còn một các thì chính là Linh Bảo Các.


Chấp Pháp Đường là nơi tập trung hầu hết những đệ tử xuất sắc nhất của năm viện. Vai trò của họ là đảm bảo cung quy của Đại Nhật Cung được thực thi một cách nghiêm chỉnh. Chấp Pháp Đường không những chỉ xử phạt các đệ tử mà còn có quyền thi hành pháp đối với các trưởng lão, thậm chí cả các viện chủ nếu họ cảm thấy điều đó là cần thiết.


Về phần Linh Bảo Các thì có chút đặc biệt.


Không giống như Chấp Pháp Đường tuyển chọn những chấp pháp giả từ năm viện, Linh Bảo Các lại tự mình thu nhận đệ tử từ khắp nơi của Đại Diệm Quốc. Tương tự như năm viện, Linh Bảo Các cũng tổ chức các cuộc khảo nghiệm để tuyển chọn đệ tử. Tuy rằng họ cũng quan tâm đến tư chất và ngộ tính của đệ tử nhưng mà điều họ chú trọng nhất không phải cái gì Thượng phẩm hay Cực phẩm mà là thuộc tính Linh thể.


Mọi người đều biết rằng có một số người khi sinh ra đã có những cảm ứng liên hệ đặc biệt với một thuộc tính nào đó. Đó là những người tuy chưa bao giờ học thuật pháp gì nhưng lại có thể điều khiển lửa, nước, hoặc như lại có những người có thể làm cho cây cối tăng trưởng sinh sôi, có thể độn thổ, phi hành…


available on google playdownload on app store


Họ chính là những người có được thuộc tính linh thể.
Trong số đó, hỏa thuộc tính và mộc thuộc tính là hai thuộc tính mà Linh Bảo Các xem trọng. Bởi vì đây chính là hai thuộc tính cần thiết nhất đối với luyện đan sư và luyện khí sư, hai chức nghiệp đào tạo của Linh Bảo Các.


Có thể nói địa vị của Linh Bảo Các ở Đại Nhật Cung là không thể lay chuyển. Nếu có đại sự tranh chấp nào đó giữa các viện, chỉ cần Linh Bảo Các tỏ ý hướng về bên nào thì gần như chắc chắn bên đó sẽ là người chiến thắng.


Tại sao tiếng nói của Linh Bảo Các lại có sức ảnh hưởng như vậy?
Bởi vì nó là Linh Bảo Các, nơi cung cấp gần như toàn bộ đan dược, linh thạch, pháp khí… cho năm viện của Đại Nhật Cung. Nếu nói Linh Bảo Các là bảo khố của Đại Nhật Cung cũng không quá.


Giang Lưu Nhi nhìn tòa lầu có đề ba chữ “Linh Bảo Các” trước mặt, chậm rãi bước vào.
Bên trong, rất đông đệ tử đang đứng đợi. Điều này cũng không có gì lạ, dù sao hôm nay là đầu tháng, thời điểm cấp phát linh thạch, đan dược cho đệ tử của năm viện.


Nhìn dòng người phía trước, hắn cũng không chen vào mà tùy tiện đi dạo xung quanh đại sảnh. Thật sự nơi này rất rộng, được chia làm ba khu vực. Thứ nhất là nơi cấp phát đan dược và linh thạch các loại. Thứ hai là nơi trao đổi pháp khí, pháp bảo. Thứ ba thì là nơi ban phát nhiệm vụ và ghi nhận cống hiến…


Sau khi đi hết một vòng, thấy lượng người đứng đợi vẫn còn khá nhiều, Giang Lưu Nhi cũng không vội vã gì. Hắn đi tới một góc vắng, tìm một nơi ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Gần nửa canh giờ sau, tất cả các đệ tử đều đã lĩnh xong phần mình và ra về.


Lúc này, từ ngoài cửa, một cô gái còn rất trẻ, khoảng tầm mười sáu, mười bảy tuổi rụt rè bước vào. Nàng cũng không ngó nghiêng trái phải gì mà một mạch đi thẳng tới chỗ cấp phát đan dược, linh thạch.


“Ta… ta tới nhận linh thạch." Cô gái sau khi đưa ra thân phận lệnh bài thì có chút khẩn trương nói.
Vị chấp sự không nói gì, lấy ra năm mươi viên Hạ phẩm linh thạch và hai viên đan dược đưa cho nàng, dáng vẻ khá lãnh đạm.


Cô gái kia vội bỏ tất cả vào túi trữ vật của mình, sau đó đó lập tức quay người đi.
“A!"
Do không để ý, cô gái đụng phải một thiếu niên đang đứng sau lưng mình.
“Xin lỗi!… Xin lỗi!…Ta thật sự xin lỗi!”


Nàng cũng không dám ngước nhìn mặt người thiếu niên kia mà chỉ liên tiếp nói một hơi “xin lỗi” rồi vội vã rời đi giống như đang bị ai đuổi.
Giang Lưu Nhi cũng không để tâm, đang định đưa tay lấy thân phận lệnh bài treo bên hông thì ánh mắt hơi ngưng lại. Hắn cuối xuống nhặt lên một tấm mộc bài.


Phía trước tấm mộc bài có khắc ba chữ “Đại Nhật Cung”, phía sau có khắc một chữ “Tây” và một dấu gạch.
Đây hẳn là thân phận lệnh bài của cô gái lúc nãy làm rơi. Hắn cũng không hiểu tại sao lệnh bài bị rơi mất mà nàng cũng không biết. Dù sao tu luyện giả có linh giác rất nhạy bén.


Khẽ lắc đầu, sau khi đưa thân phận lệnh bài và lĩnh phần linh thạch, đan dược của mình, Giang Lưu Nhi đặt tấm mộc bài vừa nhặt lên bàn và nói với vị chấp sự:


“Thưa tiền bối. Đây là thân phận lệnh bài mà cô gái lúc nãy đánh rơi. Chắc hẳn lát nữa nàng ta sẽ quay lại tìm, nhờ tiền bối hãy đưa giúp dùm cho nàng."
Vị chấp sự có chút khó chịu lên tiếng:
“Nếu muốn thì ngươi hãy tự mình đưa cho cô ta đi."


Giang Lưu Nhi hơi khó hiểu tại sao ông ta lại có vẻ khó chịu khi hắn nhắc đến cô gái kia như vậy. Hắn không nói gì, xoay người đi ra ngoài.
“Ta khuyên ngươi tốt nhất nên tránh xa cô ta một chút."
Khi Giang Lưu Nhi đi tới cửa thì giọng của vị chấp sự kia chợt truyền đến.


Hắn cũng không hỏi ông ta điều gì mà rời đi.
Lúc về tới phòng, Giang Lưu Nhi hơi cau mày.
Bên trong có người.
Cửa mở. Một thân ảnh mỹ miều hiện ra.
Quả nhiên là nàng ta.
Giang Lưu Nhi có chút bất đắc dĩ. Đúng là không gặp ngày rằm cũng gặp mùng một mà.


“Không chào ta một tiếng sao?” Cổ Mị Sanh để chén trà xuống bàn, mỉm cười nói.
Không thể làm khác, hắn đành ra vẻ cung kính nói:
“Đệ tử tham kiến viện chủ. Không biết người đến tìm đệ tử có chuyện gì căn dặn?”


Cổ Mị Sanh đưa tay lơ đễnh vuốt nhẹ lọn tóc mai, nửa thật nửa đùa nói với hắn:
“Ta muốn nghe kể chuyện."
“Viện chủ. Đệ tử không biết kể chuyện."
“Ta còn chưa nói là chuyện gì, làm sao ngươi biết là mình không thể kể?” Cổ Mị Sanh thâm ý nhìn hắn.


Đâm lao thì phải theo lao, Giang Lưu Nhi lựa lời đáp:
“Đệ tử vốn là người ít chữ nghĩa, làm sao biết cách kể chuyện được. Chỉ e sẽ làm cho viện chủ không thoải mái thêm mà thôi."
Cổ Mị Sanh chợt đưa tay che miệng, hình như đang ngáp, sau đó, giọng điệu có phần lười biếng:


“Không sao. Sức chịu đựng của ta rất tốt."
Giang Lưu Nhi không biết làm sao, đành thẳng thừng từ chối:
“Đệ tử ăn nói thô tục, thật sự là không dám kể chuyện cho viện chủ nghe. Xin người hãy tìm người khác."


“Nhưng mà ta lại chỉ muốn nghe ngươi kể…” Cổ Mị Sanh vừa nói vừa đứng lên tiến lại gần hắn.
“Viện chủ. Đệ tử chợt nhớ mình đã để quên một vật quan trọng ở Linh Bảo Các. Đệ tử phải đi lấy lại bây giờ."


Lý do có hơi gượng ép một chút, nhưng mà lúc này hắn tạm thời chỉ muốn tìm đại cái cớ để chạy khỏi đây. Chạy khỏi chính căn phòng của hắn.
Thế nhưng… ý định của hắn đã thất bại. Bởi vì Cổ Mị Sanh đã đứng chắn ngay trước cửa.


Nàng khẽ phất tay, cửa phòng lập tức khép lại. Sau đó, nàng từ từ tiến về phía hắn. Hết sức chậm rãi…
Giang Lưu Nhi không tự chủ lui dần về phía sau. Bộ dáng hắn lúc này hình như hơi giống một tiểu cô nương sắp bị…


Cổ Mị Sanh cười cười nhìn hắn. Cái nhìn của một con sói đối với một chú cừu non.
“Viện chủ. Cô nam quả nữ ở trong phòng đóng cửa kín mít như vầy e là không thích hợp lắm, để đệ tử ra mở cửa."


Vừa dứt lời, Giang Lưu Nhi liền thi triển tốc độ nhanh nhất của Thần Thông Cảnh sơ kỳ có được hòng đào thoát.
“Soạt”
Cổ Mị Sanh lại lần nữa đứng trước mặt hắn. Nàng há có thể dễ dàng buông tha hắn như vậy.


Giang Lưu Nhi rất bất đắc dĩ. Hắn cũng không thể dùng thực lực thật sự của mình được, hơn nữa, càng không thể ra tay với nàng ta. Mà dù có thật sự đánh đi nữa thì tỉ lệ nắm chắc cũng chỉ khoảng bốn thành. Dù sao nàng cũng là một Niết Bàn Cảnh hậu kỳ, còn hắn chỉ mới bước vào Hoàng Cảnh sơ kỳ mà thôi.


“Viện chủ. Đệ tử chỉ là lo cho thanh danh của người. Hãy để đệ tử ra mở cửa thì tốt hơn."
“Không cần. Tu tiên giả chúng ta cũng không có nhiều câu nệ tiểu tiết như vậy."


Hắn đương nhiên biết điều đó. Không giống với phàm nhân lắm lễ nghi thế tục rườm rà, việc nam nữ ở chung một phòng bàn chuyện hay tu luyện gì đó đối với tu sĩ là điều rất bình thường. Nhưng mà hắn cũng không thật sự định mở cửa cái gì mà đơn giản chỉ muốn trốn khỏi đây!


“Viện chủ. Đệ tử chỉ là một kẻ thô tục quê mùa, thật sự không biết kể chuyện."
“Không sao. Vậy thì cứ kể chuyện theo cách thô tục cũng được. Ta đâu có trách tội ngươi."
Cổ Mị Sanh vừa nói vừa áp sát hắn.


Cuối cùng, Giang Lưu Nhi cũng đứng lại. Hắn hoàn toàn không muốn đứng lại mà thật sự không còn chỗ để lui. Ngay sau lưng hắn là chiếc giường rồi.
Một mùi hương mê người tản mác.


Giang Lưu Nhi hết sức khẩn trương, bởi vì hắn biết nữ nhân này lại sắp thi triển mị thuật. Hắn không chắc lần này mình có kháng cự được hay không.
Tuyệt đối không thể để nàng thi triển mị thuật.


Nhưng phải làm thế nào để thoát? Nhắm mắt lại không nhìn nàng? Thế nhưng với trình độ mị thuật của nàng thì điều đó chẳng ích gì cả.


Chẳng lẽ phải bại lộ thực lực? Nhưng như vậy thì hắn không thể nào ở lại Đại Nhật Cung được nữa. Tệ hơn còn có thế sẽ dẫn tới ba vị thái thượng trưởng lão truy bắt.
Những suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển trong đầu Giang Lưu Nhi.


Cổ Mị Sanh vừa mới thi triển mị thuật thì bỗng nhiên Giang Lưu Nhi phát động công kích. Đòn tấn công này hoàn toàn không hề mang chút chân khí nào cả, rõ ràng muốn đánh lui Cổ Mị Sanh là điều tuyệt đối không thể.


Thế nhưng chính đòn tấn công tưởng chừng vô dụng này lại khiến cho Cổ Mị Sanh lập tức đứng yên bất động.
Hai mắt nàng mở to, thân thể cứng đơ. Nàng thật sự không thể tin được chuyện này lại xảy ra. Tên tiểu tử này vậy mà… vậy mà dám hôn nàng.


Đúng vậy, đòn tấn công của Giang Lưu Nhi không phải bằng tay, cũng không phải bằng chân, mà là… bằng miệng.
“Ưm…”
Sau một thoáng mất tự chủ, Cổ Mị Sanh phản ứng lại.
Thân ảnh Giang Lưu Nhi lập tức lao ra ngoài…






Truyện liên quan