Chương 27

Quả tim nhỏ máu
Chủ nhà trọ đem thư đến cho Bond vào sáng hôm sau. Ông ta xông vào phòng Bond, giơ bì thư lên trước mặt như thể nó đang bốc cháy.
“Tai nạn khủng khiếp. Madame...”.


Bond tung người ra khỏi giường và chạy qua phòng tắm nhưng cửa thông đã bị khóa. Anh vùng chạy ngược lại qua phòng của mình xuống dưới hành lang, vượt qua một cô hầu gái co rúm, hoảng hốt.


Cửa phòng Vesper đã mở. Ánh nắng xuyên qua mành cửa thắp sáng căn phòng. Chỉ có mái tóc đen của cô gái lộ ra trên vải trải giường, thân thể nàng dưới lớp chăn thẳng tuột, đúc khuôn như phù điêu nổi bằng đá trên một ngôi mộ.
Bond quỳ thụp xuống bên Vesper, kéo chăn ra


Nàng đang ngủ. Hẳn nàng đang ngủ. Mắt nàng còn nhắm. Không có thay đổi nào trên gương mặt yêu quý Nàng vẫn mang dáng vẻ như chính nàng phải thế; tuy nhiên nàng quá lặng lẽ - không cử động, không mạch đập không hơi thở. Thế là xong. Không hơi thở.


Sau đó chù quán đến, đặt tay lên vai anh. Ông ta chỉ vào cái ly rỗng trên bàn bên cạnh Vesper, đáy có cặn màu trắng. Ly đặt bên cạnh quyển sách, thuốc lá, hộp diêm cùng với mớ rác thảm hại những gương soi, son môi và khăn tay. Và trên sàn nhà là lọ thuốc ngủ trống rỗng, những viên thuốc mà Bond đã thấy trong phòng tắm vào tối đầu tiên.


Bond đứng dậy, rùng mình. Chủ quán vẫn còn chìa bức thư về phía anh. Bond cầm lấy bức thư.
“Xin ông thông báo cho Cảnh sát trưởng”, Bond thốt lên. “Tôi sẽ ở trong phòng khi ông ây muốn gặp”.
Anh loạng choạng bỏ đi mà không nhìn lại.


available on google playdownload on app store


Bond ngồi trên thành giường, trân trố nhìn mặt biển thanh bình qua cửa sổ. Rồi anh đờ đẫn nhìn bì thư. Thư đề tên người nhận một cách đơn giản bằng nét chữ tiếng Pháp tròn to: “Pour Lui”.


Tâm trí Bond thoáng ý nghĩ hẳn cô gái đã yêu cầu được đánh thức sớm để anh không phải là người tìm thấy nàng.
Anh xoay bì thư lại. Không lâu trước đây, chiếc lưỡi ấm áp của nàng còn ɭϊếʍƈ lớp hồ trên nắp bì thư.
Bond đột ngột nhún vai và mở thư.


Lá thư không dài. Sau một ít từ đầu tiên, anh nhanh chóng đọc thư, hơi thở thoát ra lỗ mũi khắc nghiệt.
Sau đó anh ném nó xuống giường như thể đấy là một con bò cạp.
James yêu quý của em,


Em yêu anh bằng cả tâm hồn, và trong lúc anh đọc những dòng chữ này, em hy vọng anh vẫn còn yêu em, bởi vì giờ đây, với những dòng chữ này, đây là khoảnh khắc cuối cùng mà tình yêu của anh sẽ tồn tại. Vĩnh biệt anh, tình yêu ngọt ngào của em, trong lúc chúng ta vẫn còn yêu nhau. Vĩnh biệt anh yêu của em.


Em là nhân viên tình báo của M.W.D. Vâng, em là điệp viên hai mang cho Đất Đỏ. Em được tuyển chọn một năm sau chiến tranh và từ đó em hoạt động cho họ. Em yêu một người Pole trong lực lượng Không lực Hoàng gia Anh. Trước khi có anh, em vẫn còn yêu người ấy. Anh có thể tìm hiểu xem anh ấy là ai. Anh ấy có hai huy chương D.S.O, sau chiến tranh được M huấn luyện và thả dù trở lại đất nước. Bị bắt giữ và tr.a tấn, họ tìm hiểu được nhiều tin tức và cả về em nữa. Họ theo dõi em và dụ dỗ nếu làm việc cho họ thì anh ấy được sống. Anh ấy không biết nhưng được phép viết thư cho em. Thư được gửi đến vào ngày 15 mỗi tháng. Em thấy mình không thể dừng lại. Em không chịu đựng nổi ý nghĩ đến ngày 15 tháng sau mà không có thư của anh ấy. Điều đó có nghĩa em đã giết anh ấy. Em cố gắng tiết lộ càng ít thông tin càng tốt. Anh phải tin em về điều này. Thế rồi xảy ra chuyện với anh. Em báo cáo với họ anh được phân công tác ở Royale, vỏ bọc của anh là gì cứ thế tiếp tục. Đó là lý do tại sao họ biết về anh trước khi anh đến, tại sao họ có thời gian gài micro nghe lén. Họ nghi ngờ Le Chiffre nhưng không biết nhiệm vụ của anh là gì, ngoại trừ có điều gì đó liên quan đến gã. Đó là tất cả những gì em khai với họ.


Sau đó em được lệnh không đứng sau lưng anh tại sòng bạc, và phải cản trở không để Mathis lẫn Leiter làm như thế. Đó là lý do tại sao gã giết thuê suýt nữa bấn hạ được anh. Rồi em phải dàn dựng vụ bắt cóc. Có thể anh thắc mắc tại sao em yên lặng như thế tại hộp đêm. Họ không gây tổn thương cho em vì em đang làm việc cho M.W.D.


Nhưng khi phát hiện anh bị hành hạ, mặc dù do Le Chiffre gây ra và gã lộ mặt phản bội, em quyết định không thể tiếp tục nữa. Lúc ấy em đã bắt đầu yêu anh. Họ muốn em moi móc thông tin từ anh trong lúc anh dưỡng bệnh nhưng em từ chối. Em bị điều khiển từ Paris. Một ngày hai lần em phải gọi đến một số điện thoại ở Invalides. Họ đe dọa em; sau cùng họ thôi kiểm soát em và em biết người yêu của em ở Poland sẽ phải ch.ết. Nhưng họ sợ em sẽ khai báo - em nghĩ thế, và em nhận được lời cảnh cáo sau cùng rằng SMERSH sẽ tìm đến em nếu không tuân lệnh họ. Em không để ý điều đó. Em đang yêu anh. Thế rồi em nhìn thấy gã đàn ông có miếng che mắt ở khách sạn Spiendide, và phát hiện gã đã dò la những hoạt động của em. Đó là ngày trước khi chúng ta đến đây. Em hy vọng có thể thoát khỏi gã. Em quyết định chúng ta sẽ có quan hệ với nhau và em sẽ trốn đi Nam Mỹ từ Le Havre. Em hy vọng sẽ có con với anh và có thể bắt dầu lại từ nơi nào đó. Nhưng họ đã theo dõi chúng ta. Anh không thể thoát khỏi bọn họ.


Em biết nếu kể cho anh nghe thì tình yêu của chúng ta sẽ chấm dứt. Em nhận thấy hoặc có thể chờ để bị SMERSH ra tay thanh toán, và có lẽ cho giết anh luôn; hoặc em phải tự sát.
Thế đấy, tình yêu của em. Anh không thể cản em gọi anh như thế hoặc nói rằng em yêu anh. Em mang điều đó theo mình và những hồi tưởng về anh.


Em không biết nhiều để giúp anh. Số điện thoại ở Paris là Invalides 55200. Em chưa bao giờ gặp bất cứ ai trong số họ ở London. Tất cả được thi hành qua địa chỉ thích hợp là nhà của một đại lý báo chí ở số 450 quảng triêng Charing Cross.


Trong bữa ăn tối chung đầu tiên, anh nói về người đàn ông ở Yugoslavia phạm tội phản quốc. Anh bảo: “Anh bị cơn lốc của thế giới cuốn đi”. Đấy là lời biện bạch duy nhất của em. Điều đó, và vì tình yêu của người đàn ông mà em đã cố gắng cứu mạng.


Đã khuya rồi, em mệt mỏi và anh vừa đi qua hai lần cửa. Nhưng em phải can đảm. Anh có thể cứu em nhưng em không chịu đựng nổi cái nhìn trong đôi mắt thương yêu.
Tình yêu, tình yêu của em.
V.


Bond ném lá thư xuống. Anh máy móc xoa các ngón tay vào nhau. Đột nhiên anh đấm vào thái dương và đứng bật dậy. Trong thoáng chốc, anh nhìn ra cảnh biển lặng, rồi lớn tiếng nguyền rủa một câu thô tục khắc nghiệt.
Mắt Bond ướt và anh lau khô đi.


Anh mặc áo sơ-mi và quần dài, và với một bộ mặt lạnh tanh bước xuống nhà, vào buồng điện thoại rồi đóng cửa lại.


Trong lúc chờ gọi về London, Bond bình tĩnh ôn lại những sự kiện trong thư của Vesper. Tất cả đều ăn khớp. Những cái bóng tối và dấu hỏi nhỏ trong bốn tuần qua, mà linh tính của anh đã nhận thấy nhưng lý trí bác bỏ, giờ đây tất cả đều lộ ra như những cột chỉ đường.


Giờ đây anh xem Vesper chỉ là một gián điệp. Tình yêu của họ và nỗi buồn của anh đã bị bỏ xó trong tâm trí anh. Sau này, có lẽ chúng sẽ được lôi ra, xem xét một cách bình thản, rồi cay đắng nhét trở vào cùng với gói hành lý tình cảm khác mà anh thà quên đi thì hơn. Giờ đây anh chỉ có thể nghĩ đến sự phản bội của cô ta với Sở Tình báo và đất nước, về thiệt hại do nó gây ra. Lý trí nghề nghiệp của anh hoàn toàn bị thu hút bởi những hậu quả - những vỏ bọc bị xé tung qua nhiều năm, những mật mã mà kẻ thù đã bẻ khóa, những bí mật bị rò rỉ từ trung tâm của chính khu vực tập trung vào việc xâm nhập Đất Đỏ.


Thật khủng khiếp. Chúa mới biết mớ bòng bong này sẽ được gỡ rối bằng cách nào.


Bond nghiến răng. Đột nhiên những lời nói của Mathis trở lại với anh: “Có vô số mục tiêu đen thật sự chung quanh”, và trước đó, “SMERSH thì sao? Tôi không thích ý nghĩ những gã đó chạy quanh nước Pháp giết bất cứ ai mà chúng có cảm tưởng là phản bội hệ thông chính trị quý báu của chúng”.


Bond toét miệng cười cay đắng với bản thân.
Mathis đã sớm chứng tỏ anh ta nói đúng, và những lời ngụy biện của Bond đã sớm nổ tung vào mặt anh biết bao!


Trong lúc anh, Bond, chơi trò Da Đỏ qua năm tháng (phải mô tả của Le Chiffre hoàn toàn chính xác), thì kẻ thù đích thực đã hoạt động lặng lẽ, lạnh lùng, không khoa trương ngay bên nách anh.


Đột nhiên Bond hình dung Vesper đang bước xuống dưới hành lang với hồ sơ trên tay. Trên một cái khay. Chúng thu hái kết quả chỉ trên một cái khay trong lúc điệp viên tuyệt vời có số hiệu Hai Không lang thang khăp thế giới chơi trò Da Đỏ.
Móng tay của Bond bấm sâu vào lòng bàn tay, cơ thể anh toát mồ hôi vì nhục nhã.


Phải, cũng chưa quá trễ. Đây là một mục tiêu cho anh, ngay tầm tay. Anh sẽ theo dõi SMERSH và săn đuổi chúng đến cùng. Không có SMERSH, không có thứ vũ khí lạnh lùng của thần ch.ết và phục thù đó thì M.W.D. sẽ chỉ là một đám nhân viên tình báo dân sự, không hơn không kém bất cứ cơ quan tình báo nào khác của thế giới.


SMERSH là cái đinh thúc ngựa. Hãy trung thành, thi hành điệp vụ giỏi, nếu không ngươi phải ch.ết. Hiển nhiên và không thắc mắc, ngươi sẽ bị săn đuổi và giết ch.ết.


Toàn bộ bộ máy Đất Đỏ cũng như thế. Nỗi sợ hãi là xung lực. Đối với chúng, tiến công luôn luôn an toàn hơn rút lui. Tiến công kẻ thù và đạn có thể sẽ bắn hụt. Rút lui, tránh né, phản bội thì đạn không bao giờ bắn trật.


Nhưng bây giờ Bond sẽ tấn công cánh tay cầm roi và súng. Công việc gián điệp có thể bỏ lại cho bọn cổ cồn trắng. Họ có thể do thám và tóm cổ lũ gián điệp. Anh sẽ săn đuổi sự đe dọa sau lưng các điệp viên, sự đe dọa vốn biến họ thành gián điệp.
Chuông điện thoại vang lên, Bond chụp lấy ống nghe.


Anh đang liên lạc với “Mắt Xích”, sĩ quan liên lạc bên ngoài, người duy nhất ở London mà Bond sẽ gọi điện thoại từ nước ngoài về. Chỉ khi nào cấp thiết.
Bond lặng lẽ nói vào điện thoại.


“007 đây. Đây là đường dây mở. Trường hợp khẩn. Anh nghe rõ không?... Chuyển tin này ngay lập tức: 3030 đã là gián điệp hai mang, hoạt động cho Đất Đỏ...”
“Phải, khốn kiếp, tôi nói ‘đã’. Con chó cái giờ đây đã ch.ết”.






Truyện liên quan