Chương 18

Trận bệnh này của Tô Mạch đến đột nhiên và đi rất thong thả. Nàng giống như một bông hoa dại ven đường,mặc kệ gió táp mưa sa, liều mạng tồn tại.


Triệu Nghị chỉnh đốn lại một ít cách cai trị Đông Sơn, lưu lại tâm phúc liền khải hoàn hồi triều. Khi đại quân xuất phát, Triệu Nghị nhìn thoáng qua xe ngựa chở Tô Mạch. Tô Dự vươn tay, Tô Mạch bèn nắm lấy tay hắn, sau đó hắn liền kéo nàng lên xe ngựa. Tô Mạch cười cảm tạ vị đệ đệ này, nhưng Tô Dự cũng chỉ nhàn nhạt mà liếc nhìn nàng sau đó nhìn về phía trước xe ngựa.


Lại nói ngày ấy, Triệu Nghị hồi tưởng qua rất nhiều lần, lúc đó thần trí Tô Mạch cũng không thanh tỉnh, hoặc là nàng mơ hồ bị sốt, hoặc là là mộng du, sau đó hắn quan sát trộm rất nhiều lần, hành vi cử chỉ của Tô Mạch lại trở lại như bình thường. Sự tình đêm đó làm hắn cảm thấy như trải qua một giấc mộng.


Triệu Nghị quay đầu lại, sải bước lên chiến mã, Mông Trí phất tay, đội quân chính thức xuất phát.
Lúc này đang là tháng bảy, đúng là thời điểm nóng nhất trong năm. Tô Mạch ngồi
lay động trên xe ngựa, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết mang thần sắc uể oải nhìn vô cùng đáng thương.


La Chiêu ngẩng cao cầu cưỡi một con ngựa cực kì to lớn lắc lư ngay bên cạnh cửa sổ xe ngựa của nàng. Tô Mạch không phục, "La tướng quân không phải ngươi bị nhốt ở xe chở tù hay sao?". Vì cái gì trận thế này nàng bây giờ cứ như tù nhân vậy. Khuôn mặt góc cạnh của La Chiêu xoay sang nhìn nàng, lại nghĩ đến vị Uy vũ đại tướng quân hai lần thua trong tay nàng, nàng liền cảm thấy vô cùng hứng trí. Cho dù hắn quy thuận Triệu Nghị, nhưng nợ cũ cùng Tô Mạch trong chốc lát sợ là không thể nào gỡ bỏ được.


La Chiêu thậm chí lười cùng nàng so đo, liền thúc ngựa đi lên phía trước.


available on google playdownload on app store


Tô Dự bưng thuốc từ trước xe ngựa chui ra, Tô Mạch liếc mắt qua rèm cửa thì thấy hắn. Nhiều ngày này đầu óc đau nhức, là cái đệ đệ này vẫn luôn chăm sóc nàng. Nhưng mà nàng luôn sợ hãi không cẩn thận sẽ lộ ra thân phận nữ nhi. Quả nhiên vẫn là Hiểu Nguyệt ở bên người sẽ thoả đáng hơn.


Tô Mạch vừa uống thuốc Tô Dự mang lại, cong mi nhìn khuôn mặt bị than hun đến đỏ bừng của cái thằng này. Đun thuốc vừa tốn thời gian lại không thể khiến cho đội ngũ tạm dừng lại. Tô Dự chỉ có thể đun thuốc ở trên xe ngựa, khuôn mặt tuấn tú thấm đẫm mồ hôi, quần áo cũng lộ ra vài phần hơi ẩm.


Tô Mạch uống xong, “Cơ thể ta đã bình phục. Không cần phải uống thuốc." Ngay sau đó tròng mắt di chuyển "đệ đệ này, khi nào vi huynh có thể ăn mặn vậy?".


Trương Thỉ kê đơn cấm dùng đồ ăn mặn, hành quân đâu giống như ở nhà, trừ bỏ cháo cũng chỉ có rau dại.Liên tục như vậy mấy ngày, Tô Mạch cảm thấy cả người đều
khó chịu.


Tô Dự quăng cho nàng một ánh mắt băng giá, thu hồi lại chén thuốc sau đó đưa cho nàng một ít mứt quả. "Chờ ngươi khỏi hẳn, ta sẽ dạy ngươi cưỡi ngựa săn thú". Nghĩ đến đó Tô Mạch chì muốn bệnh thêm. "Để ta nhàn hạ dưỡng bệnh mấy ngày đi".


Tô Dự quả thực bị nàng làm tức quá hoá cười, xốc màn đi ra khỏi xe ngựa.
Tô Mạch nhìn hắn chỉ chốc lát sau lại chui ra, sải bước lên một con ngựa.
***


Đại quân ở Đông Sơn vòng đi vòng lại một vòng, khuếch trương khí thế lạnh bạc của bạo quân Triệu Nghị, sau đó vòng theo hướng tây bắc hướng về kinh thành. Dọc theo đường đi cũng chẳng gặp được một tên phản quân nào huống chi là cả một đội ngũ phản quân nhưng thật ra lại gặp được không ít bá tính đưa trà rót nước. Khi Triệu Nghị thu phục Đông Sơn, hắn trực tiếp miễn Đông Sơn ba năm thuế má. Bá tính bị bóc lột đến lợi hại rốt cuộc cũng thấy được tia sáng lúc rạng đông, cho nên vừa thấy đại quân, tất cả bọn họ đều vui mừng khôn xiết. Tình hình cùng với khi Đông Sơn vương còn tại vị khiến dân chúng kêu than ầm trời hoàn toàn tương phản. Đây chính là cái mà người ta vẫn nói: thuận theo lòng dân.


"Nhìn tình cảnh này, La tướng quân, ngươi có cảm tưởng gì?". Tinh thần Tô Mạch hưng trí hơn rất nhiều, dứt khoát bò ra ngoài xe ngựa, để gió thổi mát người, thuận đường lấy cái bản mặt dày vô sỉ này ra trêu ghẹo La Chiêu một chút.


Không biết Triệu Nghị là cố ý hay vô tình, thế nhưng đem vị đại tướng quân La Chiêu này bố trí trong đội ngũ của bọn họ.


La Chiêu mắt nhìn thẳng, nhưng vẫn nhịn không được nhìn về phía bá tính đang vẫy tay hoan hô. Đặc biệt là khi có người dân dâng nước cho Cảnh đế, Lưu công công tiến đến định thử độc nhưng Triệu Nghị lại ngăn cản. Việc này nếu là đặt trên người bất kì vị tướng quân nào cũng sẽ không thản nhiên như thế.


Phải biết rằng, hiện tại không ít người
muốn mạng của Cảnh Đế. Trước không nói phiên vương, còn luôn có phe phái trung lập thế gia môn phiệt và người trong hoàng thân quốc thích mơ ước ngôi vị hoàng đế của hắn.
“La mỗ kiến thức thiển cận.”


Cái mẹ gì đây, thái độ này....Tô Mạch âm thầm lắp bắp kinh hãi, ngay sau đó tâm tư trêu đùa lại nổi lên.
“La tướng quân, ngươi đầu hàng rồi phải không?"
La Chiêu khóe miệng vừa nhếch, vừa mới hoà hoãn được một chút, lập tức thái độ trở về bình tĩnh không gợn sóng.


“Ai, sớm biết như thế, lúc trước tội gì phải chịu tội thế kia? bị bắt làm con tin, cũng mất đi phong phạm đại tướng quân của ngươi, đặc biệt lại còn bị thương, thiếu nữa thì ch.ết. Ngươi cũng không biết lúc ấy to lo lắng cho ngươi như thế nào đâu, xém thì bị kéo theo chôn cùng……”


“Phất!” Roi ngựa vang lên, La Chiêu phi ngựa giống như mũi tên bắn ra ngoài.
Tô Mạch giương miệng, ta còn chưa có nói xong đấy, mà ngươi liền chạy đi là sao...
Tô Dự đi tới nói: “La Chiêu tính tình không tốt.”
Tô Mạch gật đầu, đích xác rất không tốt.


Tô Dự vốn định bổ sung một câu “Ngươi cũng lắm mồm không kém", nhưng nhìn vẻ mặt tái nhợt của Tô Mạch, chỉ là đem một chùm nho ném vào trong lòng nàng.
Có đồ ăn, Tô Mạch quả nhiên ngoan ngoãn. Chẳng qua La Chiêu vừa đi cũng không có tính quay trở lại.


Còn hai ngày nữa là đến kinh thành, Triệu Nghị cũng không nóng lòng về nhà, ngược lại còn thả chậm hành trình, hôm nay trời còn chưa tối, liền ra lệnh cho đại quân dựng trại đóng quân.
Tô Mạch ngồi xổm trên xe ngựa, đang chuẩn bị nhảy xuống, đột nhiên trên eo


cứng lại, một bàn tay to lớn đem đai lưng của nàng xách lên, khiến nàng vốn có thể đứng thẳng hai chân lại biến thành tư thế tứ chi chạm đất.


Tô Mạch buồn bực ngẩng đầu, chỉ thấy La Chiêu hai tay ôm ngực, cằm hếch lên, từ trên cao nhìn xuống bỉ liếc nhìn nàng "Đại công tử không cần cảm tạ ta, đây là khẩu dụ của Hoàng Thượng —— về sau đại công tử lên xuống xe ngựa La mỗ sẽ là người giúp đỡ".


Tô Mạch lòng đầy căm phẫn, từ trên mặt đất bò dậy, “Ngươi ——”
Lời nói mới phát ra, La Chiêu đã di chuyển thân hình cao lớn đi rồi.
Tô Dự lại đây, vỗ vỗ bụi bặm trên quần áo Tô Mạch: "Cố nén bi thương.”






Truyện liên quan