Chương 43
Sáng sớm, Tô Mạch bắt gặp cô nàng Hiểu Nguyệt trong trang phục váy áo phấn hồng, mặt mày tươi xinh, làn môi nhẹ phớt hồng, trên mặt không thoa phấn nhưng lại lộ ra nét trắng hồng của người thiếu nữ. Quả đúng là thanh nhã, thanh tươi nhìn rất là đẹp mắt.
Tô Mạch nghẹn một ngụm nước miếng, nhéo nhéo khuôn mặt Hiểu Nguyệt, hâm mộ nói: “Không biết đến lúc nào gia cũng có thể mặc váy áo thì tốt rồi".
Nguyên bản tâm tình Hiểu Nguyệt đang rất phấn chấn nhưng vì những lời này mà đắp lên một tầng khói mù, lắc lắc tay đem khói mù phất đi, Hiểu Nguyệt ôm chặt eo Tô Mạch, “Sẽ có ngày này.”
Hôm nay Trương Thỉ và La Chiêu cũng mặc một thân quý công tử, ngày xưa La Chiêu thích màu xanh lá hoặc quần áo màu huyền sắc (màu đen). Toàn thân đều là một màu, sạch sẽ uy vũ giỏi giang, nhưng mà khó tránh mang lại cảm giác trầm trọng cho người nhìn. Hôm nay khó có được lại mặc một bộ quần áo thêu văn, đeo một chiếc thắt lưng đỏ sậm làm sáng bừng cả bộ dáng, tuy rằng trên cổ tay theo thói quen của người dẫn dắt binh nghiệp vẫn đeo găng tay, nhưng thoạt nhìn, vẻ tuấn dật tăng lên không ít.
La Chiêu bị Tô Mạch nhìn đến sắc mặt cứng đờ, trừng mắt nhìn lại nàng, Tô Mạch nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tự đáy lòng mà tán thưởng nói: “La tướng quân hôm nay cũng thật tuấn tú.”
Hơi thở La Chiêu căng thẳng, sắc mặt lạnh lùng, “Cần phải đi thôi.” Hắn là người đầu tiên đi ra ngoài, không ai thấy bên vành tai hắn chậm rãi đỏ ửng lên.
Trương Thỉ ngắm nhìn Hiểu Nguyệt, trên mặt cũng đỏ hồng, hướng nàng hơi hơi khom người vái chào, Hiểu Nguyệt thấp người hướng mặt nàng vén áo thi lễ.
Tô Mạch thực tự nhiên mà nắm tay Hiểu Nguyệt, mang theo nàng đuổi kịp La Chiêu. Trương Thỉ khẽ kinh ngạc, mày thoáng run lên, Hiểu Nguyệt quay đầu lại nhìn về phía hắn, trong mắt hoàn toàn không có bất luận cái gì xấu hổ, Trương Thỉ liền hiểu ra.
Hiểu Nguyệt và Tô Mạch cùng nhau lớn lên, đây là tình cảm huynh muội, hắn không nên lòng dạ hẹp hòi như vậy. Nhưng cho dù đã an ủi chính mình như thế, Trương Thỉ vẫn là nhịn không được đi nhìn bàn tay nàng ấy bị Tô Mạch nắm chặt. Nhân cơ hội vô cùng tốt này, ở hội chùa
Tô Mạch mua một chuỗi vòng ngọc, thực thích hợp mà đeo vào tay cho Hiểu Nguyệt, nhìn như lơ đãng lại tiếp tục nắm tay của nàng ấy. Tự nhiên như vậy, Hiểu Nguyệt muốn tránh ngược lại có vẻ tâm tư chính mình quá mức không đơn thuần.
La Chiêu vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, nhìn cũng chả thèm nhìn nhiều. Vừa để ý thấy Tô Mạch chọn được một chuỗi ngọc tốt, đang đeo lên tay của Hiểu Nguyệt, quay đầu lại không thấy người, hắn quay đi tìm thì thấy cách đó không xa, Trương Thỉ đang lựa được một cái trâm cài cắm ở trên đầu Hiểu Nguyệt. Hiểu Nguyệt hơi hơi cúi đầu, đôi mắt lại nhìn Trương Thỉ, mà ánh mắt Trương Thỉ cũng thập phần chuyên chú, sau khi cài thật đẹp, hắn liền chờ mong biểu tình của Hiểu Nguyệt. Điều này kích động đến Tô Mạch khiến nàng giật cả mình —— biểu tình kia là một người nam nhân âu yếm mà nhìn người nữ tử trong lòng mình.
Trong nháy mắt kia, tâm tình Tô Mạch cực kì vi diệu, không lời nào có thể diễn tả được, nàng thậm chí không biết nên phẫn nộ hay là vui mừng, liền ngơ ngác mà nhìn bên kia, đầu óc trống rỗng thật lâu.
“Ngươi cố nén bi thương.” La Chiêu mặt không biểu tình ném một thỏi bạc vụn cho chủ quán trang sức.
Rốt cuộc Tô Mạch cũng phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn hắn, ngươi có ý tứ gì? Ánh mắt nhìn La Chiêu thực không tốt.
Trong khi đó, ánh mắt La Chiêu hết sức rõ ràng, đoạn tụ là không đúng, “Chuỗi ngọc này, ngươi đeo cũng khá đẹp.” Coi như là an ủi một chút trái tim nhỏ bé yếu ớt vừa mới thất tình của ngươi.
Điều này càng khiến Tô Mạch bị kích thích, đem chuỗi ngọc nhét vào trong tay La Chiêu, nghiêm trang mà nhìn hắn, “Ngươi đeo cũng nhất định đẹp, nếu không, ngươi đeo thử xem?” Trong mắt toàn là khiêu khích.
Mặt La Chiêu lại không biểu tình mà nhìn nàng một lúc lâu, giơ tay, liền đem chuỗi ngọc đeo vào, chẳng qua, chuỗi vòng ngọc có một cái rãnh giống như tư thế vĩnh viễn không gặp được nhau của Ngưu Lang Chức Nữ.
Tô Mạch khiêm tốn tán thưởng: “Thật là đẹp mắt.”
Gò má La Chiêu có chút rung động, thế nhưng cũng không gỡ xuống, “Bọn họ đi dâng hương, chúng ta cũng qua đó thôi.”
Tô Mạch quay đầu liền thấy một đám người đang chen chúc ở ngoài, cái con nhóc con tiểu nha đầu kia dám cướp đoạt tướng công dự bị của nàng đang hướng nàng phất tay. Tô Mạch đầu muốn đen lại, nàng thật muốn ngay lập tức tiến lên đem cái tiểu nha đầu không hề tự giác kia mà hỏi cho ra nhẽ.
La Chiêu đao to búa lớn tiến lên phía trước mà đi vừa đi vừa xin nhường đường, Tô Mạch chạy nhanh theo, không bị người chạm đến ngay cả một mảnh áo. Khi một người nam nhân thiếu chút nữa giẫm lên nàng, bàn tay to của La Chiêu đưa tới xách hắn lên, lập tức đem người kia đi ra chỗ khác.
Tô Mạch nhịn không được ngẩng đầu nhìn La Chiêu, nam tử như vậy thật ra lại mang đến cho người ta cảm giác an toàn.
La Chiêu vừa thấy đôi mắt híp lại của nàng, thực không khách khí mà nhắc nhở: “Tại hạ không có ý muốn đoạn tụ.”
Tô Mạch mắt trợn trắng, ngươi mới đoạn tụ! Cả nhà ngươi đều đoạn tụ!
Đến chùa miếu, càng là biển người tấp nập, Tô Mạch thật vất vả chen vào, nhưng lại không nhìn thấy hai người kia đâu. Một làn gió nhẹ thoảng hương thơm thổi qua bên người họ, La Chiêu cất giọng hỏi: "Đại công tử thích kiểu nữ tử như thế nào?".
“Mỹ lệ, bưu hãn, anh dũng thiện chiến…… Oái……” Tô Mạch sửng sốt một chút, thế nhưng nàng lại thật tin tưởng những lời Lưu Đại Thanh nói hôm trước mà đem bật ra. Nàng nghĩ như vậy, nhưng thật ra ba cụm từ này để hình dung nam tử càng thỏa đáng hơn.
La Chiêu nghe thấy ba cụm từ này, gò má lại thoáng đỏ lên, như là theo thói quen mà vỗ nhẹ lên trên chiếc vòng xuyến ở cổ tay, nhưng vừa đặt tay xuống chuỗi vòng xuyến mới ý thức được đánh rơi mất từ lúc nào. Chắc là do nhiều người, rơi rớt cũng chưa biết chừng.
La Chiêu đem Tô Mạch đưa tới một góc tường ít người đứng, nói với nàng: “Chờ ta một chút, ta đi một lát sẽ quay lại.”
Tô Mạch nhìn thấy một biển người đến đây, cho nên nàng không có hứng thú dâng hương, dứt khoát liền ở trong góc chờ. Mới có không bao lâu La Chiêu đã quay trở lại đưa cho nàng một túi hạt dẻ thơm ngào ngạt nóng hầm hập, rồi lại xoay người đi.
Tô Mạch liền ngồi xổm trong một góc gặm hạt dẻ ăn.
Triệu Nghị mới vừa chen qua đại môn, nhìn thấy ở nơi xa, cái tiểu gia hỏa kia đang chui trong một đám người mà cắn hạt dẻ. Tay không thèm lột mà dùng hai cái răng cửa trắng như tuyết mà cắn lấy, còn đâu mà tương xứng với cái bộ quần áo mang phong phạm quý công tử kia chứ?
Ít nhiều có nhiều con mắt ghé nhìn nàng, thế nhưng nàng con không biết xấu hổ còn hướng người ta cười cười. Cười đến mức thực đáng khinh, đại cô nương kia lập tức đỏ cái mặt mèo, nhóm các công tử thì trên mặt một trận thanh bạch.
"Đây không phải là tiểu cô nương nhà ai trộm đi coi hội chùa chứ? Bộ dáng này đúng là thật đáng khen!".
“Nếu là mặc nữ trang vào thì tốt rồi. Chắc là đọc nhiều thoại bản, nàng ấy chắc cũng muốn học theo Chúc Anh Đài?".
Cách đó không xa các tài tử đồng loạt gật đầu đồng ý, khi mà bọn họ còn đang mải suy ngẫm, đột nhiên có ba người chặn ở trước mặt. Chúng tài tử thư sinh đột nhiên khí phách tăng lên, mắt lớn trừng mắt nhỏ: mọi việc đều cần có thứ tự trước sau không phải sao?
Nhưng vừa thấy rõ trước mặt bộ dáng hai vị người hầu, cao lớn cường tráng, vẻ mặt bưu hãn, lập tức đánh cái rùng mình. Ngay sau đó tức thì thay đổi sắc mặt, miễn cưỡng dâng lên ngạo cốt của người đọc sách hướng bọn họ khách khí thi lễ, rồi cực kì phong lưu mà tiêu sái rời đi.
Tô Mạch đang cầm hạt dẻ nghiến răng mà cắn, giương mắt thì bắt gặp Triệu Nghị, lập tức lộ ra một bộ dạng thần tình sáng láng, tươi cười như mặt trời ban trưa: "Hoàng, à, Dịch công tử cũng tới ngắm mỹ nhân sao?”
Triệu Nghị hơi thở không phải quá tốt, nhìn chằm chằm tay nàng đang lột hạt dẻ, lại thấy tay nàng như cây hành giống nhau đều non mềm nhưng đầu ngón tay nàng đều bị bôi đen xì.
Triệu Nghị cầm lấy bao hạt dẻ, lấy một hạt đem tay tách ra, lấy được cái nhân bên trong rồi đưa cho Tô Mạch.
Tô Mạch cười tủm tỉm mà tiếp nhận.
“Ngươi ở chỗ này làm cái gì?”
“Chờ La Chiêu. Không biết là hắn đi đâu mà một khắc trôi qua vẫn không thấy quay lại".
“Cùng ta đi dâng hương, Trương Thỉ chắc đang ở bên trong".
Rõ ràng là Tô Mạch do dự một chút, Lưu Đại Thanh chạy nhanh đến nói: “Chúng ta ở chỗ này chờ, đại công tử đi thôi.”
Tô Mạch vốn dĩ cũng không thích ngồi cùng đám người kia, đi theo Triệu Nghị lại còn được mang theo túi hạt dẻ kia nữa.