Chương 7: Ai nghĩ ra cái ý tưởng thối vậy …
Dù sao trong nhà không có ai, tôi cũng chẳng muốn động tay động chân tí nào, nhàm chán ngồi sô pha xem ti vi, đổi kênh nào cũng chẳng có phim hay. Mẹ nó, đài quái nào còn chiếu cái phim bộ gì mà luân lý tình yêu tình thân bi tình, nhân vật nữ bị cưỡng bức sinh ra đứa nhỏ, đứa bé mới sinh đã bị chồng cô ta ném đi, mấy năm sau anh ta mới phát hiện thì ra đó chính là cốt nhục của mình, đệch! Đổi kênh.
Hòa Thân mặt mày dữ tợn đấu trí đấu dũng với Kỷ Hiểu Lam, đấu cái con mẹ nó á. Nghe nói hoàng thượng sủng Hòa Thân là vì hắn giống với một vị phi tử của phụ vương ngài thích trước đây, mối tình đầu với phi tử mặt mày dữ tợn? Đệch, lại đổi kênh.
Tiết mục văn nghệ tổng hợp thì một đống trai gái ăn mặc kì dị cười cứ như bệnh viện tâm thần, đàn ông thì mặc như con khổng tước, đàn bà thì trông chả khác gì nhau. Đệch, lại đổi.
Một ông anh mặt mũi dung tục đang ra sức chào hàng cây bút cho bọn trẻ dùng trị giá 399 đồng, bên cạnh còn có cái cô cứ luôn miệng kêu, ôi, tuyệt quá! Thật quá tuyệt luôn!!(1) Đệch, cô ta nghĩ cô ta đang kêu cái gì vậy? Hồi trước có nào là áo chỉnh tư thế (2) rồi kính lỗ chống cận (3) mẹ già đã cho tôi thử hết rồi, đều chả ra làm sao. Giờ ai còn bỏ 399 đồng mà mua cái bút dở ẹc đấy, đổi kênh.
Có hai cụ ông cụ bà đang khiêu vũ trên nền nhạc “Năm nay ăn Tết không nhận lễ, nhận lễ chỉ lấy Não trừu cân” quái gì đó, so Não trừu cân với Vương lão cát thì chỉ hơn có mỗi một vị thuốc, mua bình Vương lão cát rồi về pha với rễ cây rừng rồi cũng ra vị Não trừu cân thôi. (không tin xin cứ nhập “não X kim vương lão cát” mà search chút đi)
Vất vả lắm mới tìm được cái chương trình “Pháp chế XX” mà xem, cả nhà vốn đang sống hòa thuận, một ngày có một người ch.ết, lấy được mấy chục ngàn tiền bảo hiểm, vì thế… Aish, xem hết câu chuyện, dùng mấy câu của cổ nhân đã nói mà tổng kết: Người ch.ết vì tiền, chim ch.ết vì ăn, người không vì mình thì trời tru đất diệt. (4)
Tôi nằm ườn trên sô pha, nhàm chán đổi kênh liên tục, nhìn đến kênh nào cũng khiến tôi rầu hết cả lòng nguyền rủa cái đống phim rách, cuối cùng chỉ có thể tắt ti vi nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Tuy Tiết Đồng với Tô Nam mới đi chưa đến nửa giờ nhưng tôi cứ cảm giác như cả tối đều chỉ có mình mình, không hiểu sao thấy cô đơn vô cùng.
Cái trò sinh nhật này, kì thực cũng chẳng có gì, chính là đại diện cho việc ta lại dạo được quanh mặt trời thêm một vòng mà thôi. Tính ra tôi cũng đã vòng vo quanh mặt trời được ba mươi ba vòng rồi, đúng là một quãng đường dài dằng dặc đó. So với sinh mệnh cái thiên thể mấy trăm triệu năm này, tôi đây ba mươi ba tuổi tính cái chóa gì, mặt trời sở dĩ sáng như vậy, dám chắc là do ở trên cắm quá nhiều nến sinh nhật. (=w= này thì ngây thơ đáng yêu nha)
Đang lúc tự ai oán trong lòng thì cửa mở, xem ra Tiết Đồng đưa Tô Nam về xong đã trở lại. Kết quả, khi tôi mở mắt ra lại thấy ngoài Tiết Đồng còn có Tô Nam vốn hẳn đã về nhà mẹ nó rồi, thậm chí cả Uyển Uyển cả tháng khó gặp được vài lần cũng cùng trở lại. Hơn nữa, trên tay bọn họ còn cầm gì đó, xem cái hộp đóng gói thế kia, rõ là bánh sinh nhật rồi.
“Xin lỗi, em vừa mới đi làm về, bảo Tiết Đồng đến đón.” Vợ tôi Lâm Uyển Uyển trang điểm nhẹ, trên người mặc bộ vest nữ, chân cưỡi đôi giày cao gót màu đỏ tới chào hỏi, còn hôn nhẹ lên mặt tôi một chút: “A Đình, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Á à, thì ra tôi bị cái đám điểu nhân này lừa, thì ra bọn họ đã sớm lên kế hoạch cùng tổ chức sinh nhật cho tôi, lại cố tình giấu diếm. Đến giờ nhìn thấy họ, vậy mà tôi lại phi thường mất mặt rơi lệ.
Phải nói rõ trước, tôi thân là một nam tử hán đại đậu hủ (5), đổ máu không đổ lệ. Tôi khóc chẳng qua là bởi vì vừa mới xem ti vi nhiều mà thời tiết lại quá khô hanh thôi, hoàn toàn chẳng liên quan đến chuyện bọn họ tổ chức sinh nhật cho tôi đâu nhé.
Lúc tôi giải thích như vậy, bọn họ đều cười, nhất là Uyển Uyển với nhóc con Tô Nam, cười đến không ra hình người nữa. Vẫn là Tiết Đồng tốt hơn, anh cầm tờ khăn giấy giúp tôi lau mặt. Lau xong nước mắt, anh lại cầm tờ khăn giấy nữa ra sức mà xát lên chỗ lúc nãy bị Uyển Uyển hôn. Dùng sức quá khiến nước mắt vốn đã ngừng của tôi thiếu chút nữa lại tràn ra.
Uyển Uyển nhìn động tác của Tiết Đồng không lên tiếng, chỉ cầm bánh ngọt mở trên bàn ăn, bảo Tô Nam đi cắm nến.
Nhìn chỗ Tiết Đồng vừa cọ trên mặt tôi còn dính chút màu phấn hồng, tôi biết vì sao rồi, chắc chắn là mới nãy Uyển Uyển hôn tôi còn để lại trên mặt dấu son mới làm Tiết Đồng ghen. Nhưng mà Tiết Đồng lấy gì để mà ghen cơ chứ, tôi với Uyển Uyển là vợ chồng, tuy đã ở riêng bốn năm năm nay nhưng tốt xấu gì Uyển Uyển cũng là vợ chính thức của tôi, Tiết Đồng cùng lắm chẳng qua xem như tiểu tam (6) mà thôi, ghen với Uyển Uyển thì được gì, anh cũng chẳng thể kết hôn với tôi.
E hèm, tôi vừa nghĩ gì thế, sao mà nghĩ đến chuyện vợ chính thức với chả tiểu tam? Nếu để Tiết Đồng biết được tôi quy anh thành tiểu tam, chắc chắn sẽ làm tôi tinh cạn người đi luôn mất.
Đến khi thu hồi tâm tình cảm động đi tới trước bàn ăn, nến cũng đã được thắp hết lên. Cắm tận ba mươi ba ngọn nến lên một chiếc bánh ngọt có chút phiền phức nên họ cắm ba cây lớn đại diện cho ba mươi, ba cây nhỏ đại diện cho ba tuổi. Ừm, còn may năm nay tôi ba mươi ba, nhớ năm trước trên bánh sinh nhật cắm ba dài hai ngắn (7), làm tôi buồn bực biết bao nhiêu.
Như thường lệ lại ước một điều, tôi tự đáy lòng lặng lẽ ước: Hy vọng cuộc sống năm nay càng tươi càng đẹp hơn. Ước xong, thổi nến rồi bắt đầu cắt bánh.
Thật ra cái trò bánh sinh nhật này cũng chẳng ngon lành gì, toàn là mùi bơ, ngấy muốn ch.ết. Tuy nói bây giờ họ dùng cái gọi là kem tươi gì đấy nhưng kì thực vẫn ngấy phát hoảng. Làm bác sĩ, tôi biết rõ trong bánh ngọt này là dùng chất béo chuyển hóa (8) nên từ nhỏ tôi cũng không cho Tô Nam ăn bánh ngọt bánh quy linh tinh, đến lúc uống cà phê tôi cũng chưa bao giờ muốn gắn bó lâu dài với loại đồ uống này.
Tôi nói chứ, ăn cái loại bánh ngọt này còn không bằng ăn bát mì trường thọ Trung Quốc.
Vừa nói dứt lời, Tiết Đồng cũng chạy vào bếp nấu mì cho tôi thật. Không nghĩ tới cha này đã chạy đi mua máy cắt mì chuyên dụng (9) rồi, cả mì ướt chưa cắt nữa, xem ra đã sớm chuẩn bị tốt để thể hiện đây.
Uyển Uyển nhìn Tiết Đồng đang nấu nước trụng mì trong bếp, vô cùng hâm mộ bảo tôi: “A Đình à, anh tìm được người đàn ông tốt thật đấy, em cũng chỉ mong gặp được một người thật tốt, tan tầm về là xuống bếp nấu cơm cho em ăn.”
Tuy lời cô nói không có hơi hướng châm chọc gì, chỉ là thuần túy hâm mộ, nhưng tôi nghe vào tai lại cảm thấy là lạ. Tôi thân là một người đàn ông đã kết hôn, vợ tôi lại khen tôi tìm được người đàn ông tốt, nghe thế nào cũng thấy không được tự nhiên á.
Tôi cắn dĩa bánh ngọt, bảo Uyển Uyển: “Làm sao? Em thích anh ấy à?”
“Ừ, Tiết Đồng thực sự rất khá, nhưng anh cũng rất được mà.” Uyển Uyển xiên một miếng bánh có quả bỏ vào miệng ăn rất hạnh phúc. Tôi từng kêu cô ăn ít bánh ngọt linh tinh đi, nhưng mà cô vẫn thích ăn. Còn may cô ấy ăn nhiều mấy cũng không béo, bằng không chắc chắn giờ đã thành cái thùng phuy rồi. Nhìn đến Tô Nam ngồi bên cạnh, nó biết người lớn nói chuyện không xen miệng vào được nên cứ điên cuồng chén bánh ngọt liên tục. Bình thường tôi không cho nó ăn, giờ vừa được nếm qua đã nghiện rồi.
Thực ra tôi vẫn rất thích Uyển Uyển, hồi đó vừa nhìn thấy cô tôi đã cảm giác cô là người rất cá tính, rất thích hợp làm vợ. Vậy nên lúc yêu nhau tôi luôn tôn trọng cô, đến tận sau khi kết hôn chúng tôi mới có lần đầu tiên, nhưng cũng chính bởi vậy tôi lại tổn thương cô. Trước kia cô ấy cũng rất thích tôi nhưng cứ sau mỗi lần chúng tôi yêu nhau, cảm giác cô lưu lại được cũng chỉ có đau. Tôi thấy mình đối với Uyển Uyển cứ như con nhím, tưởng tượng như chỉ chạm đến cô là sẽ khiến cô thương tích đầy mình.
Sau khi ở riêng, thỉnh thoảng mới gặp nhau một lần lại phát hiện tình yêu năm đó đã dần biến thành tình thân, giống như anh em yêu quý nhau, nhưng lại là loại đã từng phát sinh quan hệ thân thể.
Tôi cảm giác Uyển Uyển có chút mệt mỏi, vừa đi làm vừa phải nuôi con, tuy chỉ là buổi tối thôi, nhưng cũng là mệt ch.ết đi.
Tôi giống như anh trai vuốt đầu Uyển Uyển, bảo: “Mệt mỏi hả? Vậy dọn đến ở cùng đi.”
“Không được, em không muốn chơi trò hai ông một bà đâu, người ta lại bảo phóng đãng, các anh tự chơi được rồi. Em giờ nếm đủ lắm rồi, có công việc, có con, lại có cả người giúp chăm chồng nữa rồi.”
Nghe cô nói vậy mà tôi toát mồ hôi hột: “Uyển Uyển, em hào phóng quá vậy, cứ thế đem ông xã đi cho người khác vậy à.”
Uyển Uyển nói: “Ông xã mình không dùng được, so với bị ả khác cướp đi, không bằng em đem tặng cho ông khác còn tốt hơn, dù sao hai ông đàn ông các anh không lấy nhau được, cũng chẳng thể sinh con, em sợ cái gì?”
Chúng tôi tán gẫu hết ngày Tiết Đồng mới từ bếp đi ra, xem ra cha này nãy giờ trong bếp nghe lén rồi, bởi vì mì trường thọ đã nấu thành hồ dán rồi. Bát hồ dán kia nhìn qua vô cùng giống bãi nôn, nhưng tôi vẫn cứ phải ra vẻ vô cùng hài lòng ăn mấy miếng trước cái nhìn chăm chú của anh. Kì thực lúc trước đã ăn no cơm, lại thêm ít bánh ngọt, giờ ăn cái hồ dán này thực sự rất là buồn nôn mà.
Nhìn chúng tôi như vậy, Uyển Uyển gọi Tô Nam về, lau xoẹt xoẹt cho sạch sẽ khuôn mặt nhỏ nhắn xong liền kéo nó ra cửa. Đến lúc nghe tiếng xe dưới lầu mới nghĩ tới Uyển Uyển lấy xe đâu ra, chạy đến cửa sổ đã thấy con Buick của tôi bị lái đi mất rồi. Quên đi, năm đó mua xe Uyển Uyển cũng có bỏ tiền mà, cứ để tùy ý cô ấy lái đi.
Buổi tối đến giờ ngủ, tôi lại bởi ăn no quá mà không ngủ được, cuối cùng đồ ăn trong bụng cống hiến hết cho bồn cầu mới thấy tốt hơn. Nhưng mà nôn ra xong rồi vẫn không thoải mái, Tiết Đồng chăm sóc tôi không nghỉ, trên mặt đầy vẻ tự trách.
Nhìn anh vội trong bận ngoài như vậy, không biết vì sao tôi thật muốn khóc.
Khi tôi còn bé, ba mẹ ngày nào cũng rất bận rộn. Lúc ốm, tôi thật mong sẽ có người ở bên chăm sóc, tiếc rằng chẳng có được người như vậy. Sau đó, nguyện vọng của tôi là trở thành bác sĩ, khi bị ốm là có thể tự chăm sóc được mình.
Đến giờ, tôi đã làm bác sĩ, cũng đã có một người có thể ở bên chăm sóc mình, tâm nguyện năm đó của tôi xem như là viên mãn.
Tác giả: Mấy hôm nay ngày nào cũng đi xem nhà. Dạo này giá nhà đắt ch.ết người, nhưng vẫn cứ phải mua.
Thích một căn tiết kiệm diện tích (10) rất được. Đương nhiên, giá lại càng “được”.
Đột nhiên thật muốn làm ốc sên, bởi vì chúng nó sinh ra là đã có nhà rồi.
(1) Thực ra cái cô đấy kêu là “Oa, hảo bổng nga! Chân thị thái bổng liễu!!”. Đây là lời thoạiquen thuộc của… phim A =w=
(4) Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong, nhân bất vi dĩ, thiên tru địa diệt
(5) Đậu hủ đồng âm với trượng phu. Người ta nam tử hán đại trượng phu chú lại là đậu hủ =))
(6) Tiểu tam là người thứ ba, chắc các bạn đều quen thuộc rồi nhỉ. Tại bạn thấy để tiểu tam rất là đáng yêu nên cứ để nguyên >v