Chương 19: Cả ngày chả có chuyện chó giề…

Tối đó ăn uống no nê xong tôi với Tiết Đồng bắt taxi về nhà. Về đến nhà, hai người chúng tôi đều mệt muốn ch.ết, ngã vật luôn ra giường ngủ. Đến nửa đêm, Tiết Đồng bắt đầu tiêu chảy, hơn nữa bị đến mấy ngày. Nguyên nhân? Tiết Đồng nói đều là do tôi hại. lúc này tôi mới nghĩ, hóa ra trong truyện nói nếu để thứ kia lại trong người sẽ bị tiêu chảy là thật. Lúc tắm anh bảo tôi rửa bên trong, tôi lại cho thành anh đang quyến rũ mình, lại làm thêm một hồi, sau đó phải ra ngoài, chúng tôi chỉ tắm vội bên ngoài liền đi ra, thành ra…


Cái này chứng minh điều gì, chính là làm người không thể lười biếng, bởi chỉ lười chút thôi hậu quả cũng thật là nghiêm trọng. Tựa như đứa trẻ thích ăn kẹo lại không thích đánh răng tương lai chắc chắn sẽ bị sâu răng, nhất định không được lười biếng với cơ thể, nếu không tương lai cũng sẽ bị chính cơ thể trả thù.


Cho nên, mấy hôm sau, tôi ngày nào cũng đều nuôi Tiết Đồng ăn uống như ở cữ. Ngày nào cũng đổi cách làm những món có lợi cho đại tràng, nhưng có như vậy, anh vẫn tiêu chảy mất mấy ngày.


Kết quả bởi Tiết Đồng bị tiêu chảy, tôi không thể đụng đến anh trong hai tuần. lúc này, tôi khắc sâu nhận thức phiền toái lớn khi hai người đàn ông ở cùng. Đó là vạn nhất sau này lại bị tiêu chảy, táo bón hay trĩ linh tinh, lửa ấm chăn gối của tôi cũng sẽ suy giảm nghiêm trọng.


Đột nhiên, tôi nghĩ đến chuyện Tiết Đồng nói sẽ bạo tôi lúc trước. Tôi còn chưa từng thử dùng mặt sau với người đàn ông khác, mà của Tiết Đồng nói nhỏ cũng không nhỏ, nhỡ lúc nào đó anh muốn đè tôi, không cẩn thận lại khiến tôi bị nứt hậu môn linh tinh thì phải làm sao?


Sau đó, trong hòm thuốc nhà tôi lại được bổ sung thêm một chai Mã Ứng Long. Đương nhiên, đây là chuyện về sau.


available on google playdownload on app store


Hai ngày sau khi chuyện kia phát sinh đều là ngày nghỉ lễ, có lẽ cu Tô Nam nhà tôi có mẹ nó trông cũng không sang bên này. Nhưng đến trưa hôm thứ hai lại thấy Tô Nam khóc chạy về nhà. Thấy tôi, nó khóc ầm lên, khóc nửa ngày mới biết nguyên nhân, thì ra lúc nó đến cổng trường thì bị một phóng viên truy hỏi có biết chuyện chữa bệnh của ba nó không. Chẳng bao lâu sau, hai bạn gái nhỏ của nó cũng biết việc này, đá nó. Lúc ở trường, các học sinh còn cùng bảo ba nó là tội phạm giết trẻ con.


Tôi nhịn không chửi ra miệng, cái đám kí giả đó còn đạo đức nghề nghiệp hay không? Tô Nam nhà tôi cũng đã vị thành niên đâu!
Tôi vừa an ủi Tô Nam đại trượng phu cần gì vợ, vừa bảo nó tạm thời không phải đi học nữa.
Trừ cách đó ra, tôi không nghĩ được cách nào khác nữa.


Nghe tôi bảo không phải đi học, Tô Nam quăng ngay cặp sách ra, vô cùng hăng tiết vịt nói: “Đúng vậy, con không đi học nữa, trường học thì có gì tốt!”


Còn chưa nói xong đã bị Tiết Đồng tét vào gáy. Tiết Đồng mắng: “Mày cái đồ không chí khí, không đi học thì mày làm gì? Định làm thằng lưu manh vô văn hóa hả? Nên biết, thời đại này ngay cả lưu manh cũng phải có văn hóa mới được.”


Tô Nam không dám làm càn với Tiết Đồng, chỉ có thể không cam lòng bưng đầu nói: “Vậy chú muốn con làm sao bây giờ? Giờ trong trường ai cũng bảo ba là tội phạm giết người.”


“Ngu ngốc, mày đã gặp tên tội phạm giết người nào ở với cảnh sát chưa? Ba mày đạo đức thế nào mày còn chưa biết sao? Bình thường chỉ là miệng tiện một chút mà thôi, nào dám giết người thật chứ. Huống chi tối hôm đó không phải ba mày đi họp phụ huynh cho mày sao? Sao có thời gian mà giết người.”


Nghe Tiết Đồng nói với Tô Nam như vậy, tôi cũng không biết nên khóc hay nên cười, Tiết Đồng thật sự thấu hiểu con người tôi. Đúng thế, tôi thật sự chỉ là anh phó thường dân lắm mồm nhiều miệng thôi, bình thường mắng người ghê gớm như vậy, nhưng nếu là giết người phóng hỏa tôi vẫn là không dám, điển hình của loại người có lòng dê mà không có gan dờ dẫm.


Chiều hôm đó, Tiết Đồng đưa Tô Nam đến trường, một tay lôi tên kí giả trước cổng trường đi, nói có người trình báo ở đây có kẻ quấy rối trẻ vị thành niên, dễ dàng tạo ra ám ảnh tâm lý, khiến chúng tương lai sẽ đi vào con đường trả thù xã hội.


Sau đó Tô Nam kể lại với tôi Tiết Đồng oai phong thế nào, tôi thực chẳng biết nói gì, đây là gì với gì chứ. Tiết Đồng làm cảnh sát đã lâu, đầy miệng đều là đạo với lý.


Nhưng Tiết Đồng cũng cho tôi biết có ẩn tình khác ở đây, kí giả kia không phải phóng viên chính quy mà chỉ từ một tờ báo mạng lá cải nào đó đi kiếm chút thông tin bên lề. Anh dọa một cái, tên kia đã khai sạch, nói có người cho tiền công ty hắn, hắn đang nghĩ cách tìm ra tôi.


Báo mạng lá cải? Chính là cái loại công ty tung tin lá cải “XXX, mẹ con gọi con về nhà ăn cơm!” năm đó hay “Thần mã cũng là mây bay” năm nay sao? Là ai rảnh lại đi bỏ tiền để bôi nhọ tôi như vậy?


Thời buổi này, người viết báo chia làm hai loại, một là những phóng viên có đạo đức nghề nghiệp, loại kia là nhưng kí giả chỉ thuần túy đi xào xáo lại tin tức mà thôi. Bọn họ có thể xào từ Phù Dung ra Phượng tỉ (1), còn khuyến mại xào ra vô số thông tin bên lề. Một vị quan chức thất thế, bọn họ có thể viết ra bài mười vạn chữ tươi đẹp. Tiểu thuyết tình yêu, chuyện xấu của một ngôi sao nữ, bọn họ có thể viết ra đa giác tình yêu mấy trăm P.


Cho nên, như vụ án chữa bệnh tôi gặp lần này chẳng phải chuyện lớn gì, nhưng chỉ cần đám kí giả tới xằng bậy một chút, tôi từ người bị liên lụy biến ngay thành tôi phạm trực tiếp giết người.


Cổ đại còn có tam nhân thành hổ, càng đừng nói đến hiện tại miệng lưỡi thế gian nấu chảy cả gang thép.


Thời buổi này chuyện liên quan đến bác sĩ đều rất căng thẳng, các diễn đàn lớn cũng đều hay đăng chuyện về bác sĩ này ở bệnh viện kia, mà kì thực nguyên nhân chủ yếu vẫn là: Bác sĩ cũng phải ăn cơm mặc đồ nuôi gia đình. Bác sĩ không phải là thần, bác sĩ cũng là người, chỉ có điều chuyên môn của chúng tôi là trị bệnh cứu người mà thôi.


Có mấy tiểu thuyết cứ thích YY một thần y chuyên trị kì nan tạp chứng, ung thư AIDS gì đều trị được hết. cũng không ngẫm lại xem đó là những ai, không phải tu tiên cũng là mấy nhân vật máy tính công nghệ cao ngưu X của tương lai, mà bác sĩ bình thường chúng tôi trong mấy câu chuyện như thế chỉ là nhân vật bị diễn viên chính chà đạp mà thôi.


Kì thực tất cả đều là vớ vẩn, nếu tác giả viết truyện thần y kia bị bệnh, hắn ta tìm thần y trong tiểu thuyết khám cho hay là đến bệnh viện lấy số? Đùa, chúng mày thử cầm USB về hai mươi năm trước đi, xem có chỗ nào cho mày cắm không? Còn sinh vật máy tính á. Làm người thì phải thực tế, đừng chỉ nghĩ đến bị người ngoài hành tinh đánh cho ngu đầu, dù thực sự như thế, cũng là bị trời cao ném đồ xuống cho chấn thương sọ não cũng chẳng có ai đền đâu.


Những ngày sau đó, tôi ở nhà suốt ngày làm trạch nam. Tiết Đồng tay bị thương đáng ra phải nghỉ ngơi nhưng anh ngày nào cũng ra ngoài, thậm chí còn thường hay không về chỗ tôi qua đêm, đến nỗi khiến tôi thực sự nếm trải cuộc sống “Ban ngày không có việc bui gì, ban đêm bui lại không có việc gì”.


Aish, không phải cả Tiết Đồng cũng muốn vứt bỏ tôi đấy chứ? Nếu quả thực như vậy, tôi thực sự phải lên kế hoạch về quê mở phòng khám nho nhỏ thôi.


Lúc không có việc gì làm, tôi lại lên mạng viết tiểu thuyết, lấy chuyện gốc, sắp xếp thêm một đống diễn viên phụ ra cho diễn viên chính hành hạ. Kết quả bị độc giả phía dưới la mắng, nó gì mà tác giả muốn trả thù xã hội thì sao? Hành ch.ết mấy vai phụ còn chưa tính, còn không ngừng hành vai phụ khác. Tác giả anh muốn câu thêm từ, hay là kéo thêm từ, hay là muốn câu thêm từ?


Nhìn mấy câu này, tôi thường cũng hay cho qua, nhưng cơn tức giờ lại bị mấy người này chọc tới. Mẹ, là miệng tiện chứ gì? Chúng ta tới so xem ai mới là miệng bẩn nhá?


Tôi đăng kí acc mới, bắt đầu tìm người chửi tay đôi, từ độc giả mắng tôi kia tới chỗ quảng cáo, lại tới sách của tháng, chửi hết. Đem miệng tiện của mình phát triển hết mức, thấy ai mắng người đó, nhìn cái gì mắng cái đó.


Mẹ, ông đây khó chịu cũng không cho người khác được sung sướng.
Vì thế, cái trang truyện kia đâu đâu cũng toàn tiếng mắng chửi. Tôi bị khóa nick sẽ thay nick khác, bị khóa IP thì dùng phần mềm vượt tường.
Tiết Đồng tới thấy tôi làm loạn như vậy cũng chỉ bĩu môi, chẳng biết nói gì.


Chuyện của tôi dưới sự xào xáo của truyền thông ngày càng đi theo chiều hướng càng kì quái, từ chuyện lúc đầu là tự ý rời vị trí công tác rồi đến sự cố chữa bệnh sau đó rồi thành cố ý giết người. Sau đó, tự nhiên lại truyền ra kết quả khám nghiệm tử thi, đứa bé kia ch.ết là do nhồi máu cơ tim. Tiếp đó, chuyên gia các ngành bắt tay vào phân tích, cuối cùng chỉ ra đứa nhỏ này khả năng sẵn có bệnh tim, sự việc lần này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.


Qua chưa đến hai ngày sau lại đưa tin bác sĩ thực tập trực ban không đủ kinh nghiệm, không quan sát cẩn thận bệnh tình của đứa bé.


Sau đó lại có mấy chuyên gia nói thời điểm tử vong đứa bé kia vẫn mặc quần áo đi nhà trẻ, suy đoán rắng có thể là do sơ suất khi chăm sóc. Có thể là do lúc ở nhà trẻ ra mồ hôi không lau khô ngay, về nhà ba mẹ cũng không quan tâm mà khiến đứa bé tử vong. Chuyên gia nào đó còn thẳng thừng tuyên bố, gia đình ngày nay cha mẹ nhìn như rất quan tâm đến con nhỏ, kì thực vẫn là hờ hững. Còn nói đến chuyện nhà trẻ hiện nay, bé nào mà phụ huynh không đút tiền sẽ không chú ý cẩn thận, có một số nhà trẻ ham tiền, những bé không đút tiền quần áo có ướt cũng không thay cho khiến rất nhiều bé đi nhà trẻ được ít ngày đã cảm sốt đủ kiểu.


Cuối cùng dẫn đến một hồi thảo luận sôi nổi.
Đề tài thứ nhất: “Hơn chín mươi phần trăm bệnh viện để thực tập sinh trực đêm, xin hỏi ý kiến mọi người với chuyện này như thế nào?”


Đề tài thứ hai: “Các vị thấy nhà trẻ và gia đình chăm sóc trẻ em như vậy là đã đủ hay chưa?”
Dù sao mới qua hơn nửa tháng, tôi sống cuộc sống trạch nam còn chưa đã ghiền, đột nhiên chuyện của tôi đã được sửa sai, khiến chính tôi cũng thấy ù ù cạc cạc.


Nói thế nào nhỉ, cảm giác cứ như cái vụ học sinh tiểu học bán dm năm đó vậy. Lúc đầu cảnh sát nói có học sinh tiểu học bán dm, hai học sinh dùng màng trinh chứng minh mình trong sạch, mọi người đều cảm thấy cảnh sát sắp vãi cả chm ra rồi. Sau đó, đột nhiên lại có tin cảnh sát vô tội, mẹ của mấy đứa trẻ nói chúng quả thực có bán dm. Sau đó nữa lại lật lọng nói cảnh sát bức cung, hết thảy đều là giả. Cứ như vậy, chân tướng cứ hết cái này đến cái khác, không ai biêt ngày mai còn có thêm chân tướng mới nào nữa.


Tôi ngồi đờ đẫn trên sô pha, xem một chuyên gia luật làm khách mời trong chương trình “Mỗ mỗ giảng đàm”, dùng giọng điệu vô cùng chuyên nghiệp nói ra suy luận của mình, MC thì cứ say mê kể lại sự kiện đang được thảo luận sôi nổi của thành phố, phát sinh hơn nửa tháng trước.


“Mọi người đã biết, thời gian trước bệnh viện XX của thành phố chúng ta xảy ra một vụ việc đau lòng, bé Tiểu XX năm tuổi ban đêm bị sốt cao rồi được cha mẹ đưa tói bệnh viện XX. Tiêm thuốc hạ sốt xong, bé cũng hạ sốt, chỉ là sau khi về nhà, bé cũng không bao giờ tỉnh lại nữa. sự việc biến chuyển bất ngờ, dưới sự trợ giúp của đông đảo nhân sĩ nhiệt tình, rốt cuộc hôm nay bức màn đã được hé mở. Chúng ta cùng nhìn lại cụ thể tình tiết sự việc.”


Sau đó chính là tất cả tin tức đã được phát sóng trước kia, bên cạnh còn có thêm phụ đề. Nhìn mấy thứ này, tôi đột nhiên thấy chút bi ai, rõ ràng diễn viên là tôi, nhưng ngoại trừ tấm ảnh chụp ở bệnh viện với tên tôi, từ đầu tới cuối tôi cũng chưa từng lên hình lần nào. Cũng không biết sao, mấy kí giả này, ngay đến Tô Nam nhà tôi cũng chạy tới hỏi nhưng chắc ai chạy tới nhà tôi nằm vùng, cũng chẳng có ai gọi điện quấy rầy, đúng là chuyện kì quái.


Điện thoại… Giờ mới nhớ… Di động của tôi nhiều ngày như vậy cũng chưa thấy chuông, kì quái, rõ là lúc trước tôi còn gọi cho Uyển Uyển…
Tôi bảo với Tiết Đồng đang vừa ăn bò khô vừa xem máy tính bên cạnh: “Tiết Đồng, gọi thử cho tôi một cuộc?”


Tay Tiết Đồng bị thương vốn chẳng nặng lắm, hơn nữa anh lại ngại phiền nên đã bảo tôi bỏ nẹp ra, giờ tuy không thể dùng sức quá nhưng cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ cần hạn chế dùng tay trái là được. Nghe tôi nói như vậy, anh dùng tay phải lấy một miếng thịt bò nhét đầy miệng tôi, nói: “Không cần gọi, tôi sợ anh phiền nên chặn hết cuộc gọi rồi, ngoài tôi với Uyển Uyển không ai gọi được đâu.”


Tôi quay đầu hỏi anh: “Anh làm lúc nào?”
Tiết Đồng nói: “Cái tối anh vác chm đi khoe ấy.”


Lúc này TV vừa lúc chiếu quảng cáo, cái loại chương trình thiếu não này không cần xem, dù sao dạo này cũng chẳng mấy quảng cáo có sáng tạo. Tôi bổ nhào lên người Tiết Đồng kéo cổ áo anh nói: “Anh làm thế để làm gì, có biết tôi muốn mắng chửi người lắm không, người ta gọi điện đến thì tốt biết bao, tôi có thể mắng người mà còn chẳng tốn tiền điện thoại.”


“Anh cho là bên ngoài cũng cứ như trên mạng, mắng chửi người cũng không ai biết anh là ai, tôi sợ anh chửi người lại bị người ta chỉnh ch.ết. Cái miệng này của anh á, có thể đừng tiện như vậy không hả?”


Tiết Đồng nói xong, thừa dịp tôi còn tiêu hóa mấy câu vừa rồi bèn kéo đầu tôi lại hôn một cái, chặn lấy miệng tôi, đầu lưỡi dạo quanh một vòng trong miệng tôi, cuốn lại miếng thịt bò còn trong miệng. Mẹ, rõ là vừa cho tôi, giờ lại muốn lấy lại, không có cửa đâu.


Tôi kéo tay anh, đổi thành ôm lấy cổ, chúng tôi hôn nhau ngay ở sô pha. Trong nụ hôn còn có vị thịt bò khiến tôi càng hôn càng cao hứng.


Tôi bị Tiết Đồng đặt trên sô pha, đột nhiên lạnh cả người. Nếu như trước kia, tôi còn nghĩ Tiết Đồng muốn dùng tư thế cưỡi. Nhưng sau khi đã thành đồng chí, đọc vô số tác phẩm về đồng chí, biết được trong giới đồng chí có mấy người đóng vai cố định, nhưng vẫn có một số là có thay đổi.


Tựa như Tiết Đồng, trước kia là kiểu chỉ dùng phía trước, đến khi cùng tôi mới dùng đến mặt sau. Mà tôi trước kia cũng là kiểu chỉ dùng phía trước, giờ gặp Tiết Đồng… Xong, xem ra tôi sau này sẽ ban ngày không có việc bui gì, buổi tối buồi cũng chẳng có việc gì, chỉ dùng hoa cúc mà sống.


(1) Phù Dung và Phượng Tỷ: Hai hình tượng xấu xí vô duyên lại tưởng mình là nhất được truyền thông Trung Quốc đảo qua đảo lại, thành ra cũng rất nổi.






Truyện liên quan