Chương 45: Kẻ bắt cóc uyển uyển đã tới (trung)…
Ăn xong bữa sáng, Tô Đình Chi giao nhiệm vụ cho Tô Nam và Tiết Đồng, bắt hai người họ phải dọn phòng, còn anh ra ngoài mua đồ ăn.
Tô Nam chu mỏ: “Ba, có cần thiết phải làm vậy không? Người ba sắp gặp chính là người sắp cướp mất mẹ của con đó. Ba mẹ mấy năm nay sống chung không phải cũng rất tốt sao, sao cứ nhất định phải ly hôn?”
Tô Đình Chi vươn tay còn đang cầm túi bảo vệ môi trường nhẹ xoa đầu nó, nói: “Nếu ba và mẹ không thể sống cùng, vậy để cho mẹ hạnh phúc thì có gì không đúng? Mau thu dọn đi, người lát nữa đến mà được ba và chú Tiết đồng ý thì sẽ trở thành ba con sau này đó.”
Tô Đình Chi ra khỏi nhà Tô Nam mới miễn cưỡng theo giúp Tiết Đồng dọn dẹp nhà cửa. Còn may họ mới chuyển tới chưa lâu, cũng không có mấy thứ cần dọn. Nó dọn xong đệm trên sô pha, dọn cả mấy món đồ chơi bình thường nó hay vứt lung tung nữa là chẳng còn gì làm.
Lúc ngồi xem ti vi vẫn thấy Tiết Đồng còn dọn dẹp trong bếp, nó kêu: “Chú Tiết, chú bảo hôm nay mẹ cháu sẽ dẫn về người thế nào nhỉ?”
Tiết Đồng đang lau máy hút khói, không quay đầu lại nói: “Đàn ông.”
Tô Nam thầm nghĩ: vô nghĩa.
Tiết Đồng lúc trước còn muốn điều tr.a về người kia nhưng Uyển Uyển kiên quyết không chịu lộ ra chút tin tức nào của đối phương, vậy nên trừ việc đối phương sống ở thành phố Vân Hành, còn lại Tiết Đồng chẳng biết thêm được gì hết.
Kì thật anh cũng có thể lén đi điều tra, nhưng anh tôn trọng quyền riêng tư của Uyển Uyển, anh muốn đợi Uyển Uyển tự mình dẫn người kia tới giới thiệu cho bọn họ.
Mong người này là một người đứng đắn, thật lòng thích Uyển Uyển. Nếu anh phát hiện ra tên kia là kẻ lừa đảo, anh nhất định cho hắn ta biết “Hoa làm sao mà hồng!”.
Tô Đình Chi xách túi bảo vệ môi trường đầy ắp đồ ăn trở lại, từ xương sườn đến thịt bò, rồi tai lợn, cánh gà, rau xanh củ cải đến đậu sừng, bắp ngô, chay mặn gì đều có.
Anh vừa về đã biến phòng bếp thành thiên hạ của mình. Xương sườn rửa sạch, thêm ngô Hoài Sơn với gừng lát cho vào nồi đun, một nồi khác lại để nấu món kho. Anh chưa bao giờ thích mua thành phẩm mà chỉ thích mua các loại thịt về tự nấu, món kho của anh cực kì đậm đà tròn vị.
Uyển Uyển thích nhất là ăn sủi cảo, món kho với canh xương ngô Tô Đình Chi làm, lần này Tô Đình Chi làm đặc biệt là dành cho cô.
Tiết Đồng ngồi trong sô pha phòng khách, cách cánh cửa thủy tinh nhìn Tô Đình Chi đang bận rộn không ngừng mà tức anh ách. Rõ là chỉ gặp một tên xa lạ, làm sao phải tỏ ra căng thẳng hồi hộp thế chứ? Cứ như mẹ vợ sắp gặp con rể ấy.
Cánh cửa thủy tinh cũng không ngăn được mùi thức ăn thơm lừng khiến Tô Nam mấy lần muốn nhảy vào bếp thó cái gì, nhưng mỗi lần như vậy, còn chưa xuống khỏi sô pha đã bị Tiết Đồng bắt trở lại, bảo nó tập trung xem ti vi. Nó vô cùng bất mãn, trừng mắt với Tiết Đồng: “Chú rõ ràng cũng nhìn vào bếp, còn nuốt nước miếng, thế mà không cho cháu đi ăn vụng.”
Tiết Đồng không chút khách khí trừng mắt lại, nói: “Còn không phải vì chưa nấu xong hay sao, cái giống đồ ăn mà nấu đến cả nửa đời còn chưa chín thì có gì ngon? Tập trung xem hoạt hình đi.”
“Phim hoạt hình này ngu quá đi, làm như mình chưa xem hoạt hình bao giờ ấy chú nhở?” Tô Nam phản bác.
“Chán à? Thế về phòng chơi máy tính đi.” Tiết Đồng chuyển sang kênh thể thao, Tô Nam tức tối giậm bình bịch lên lầu thật.
Tiết Đồng mắt thì nhìn trận bóng rổ trong ti vi nhưng lòng thì chỉ hướng về hương thơm quyến rũ phát ra từ trong bếp kia. Tô Đình Chi đang tất tả trong bếp trông thật là mê người, rõ là đàn ông mà mặc tạp dề đứng trong bếp mới hợp làm sao, xem ra anh ta đúng là sinh ra là để vào bếp rồi.
Vừa nhìn thấy Tô Đình Chi trong đầu anh đã ảo tưởng đến việc đè anh ta ra bếp chơi súng thật đạn thật một hồi, đáng tiếc ảo tưởng này lần nào cũng bị Tô Nam phá đám. Mỗi lúc thế này, anh đều hận không thể đem cái nhóc bóng đèn này đóng gói rước sang bên Uyển Uyển, mong sao anh với Tô Đình Chi ở mỗi phòng trong nhà đều phải làm được một lần.
Sau cửa là địa điểm không tồi, có thể đè Tô Đình Chi lên ván cửa mà hôn. Cạnh cửa là nhà vệ sinh, bên trong có bệt xí, không có bồn tắm nhưng lại có một khoang tắm, cả chỗ để máy giặt nữa, có thể thử tư thế sáng nay ở đó. Sô pha với bàn trà trong phòng khách thì khỏi nói rồi, đều là đồ anh nhờ Chung Tình chọn, loại đặc biệt chắc chắn, chúng mình cứ gọi là thích làm tư thế nào thì làm.
Bàn ăn với bàn bếp đều là địa điểm rất tuyệt, sau này có thể thử xem.
Làm trên cầu thang chắc cũng tình thú lắm, bồn tắm trên lầu cũng là chỗ tốt nhỉ.
Tiết Đồng càng nghĩ càng quá đáng, thậm chí nghĩ đến chuyện ban ngày ban mặt làm ngoài ban công. Đương nhiên, trong tưởng tượng của anh Tô Đình Chi đều là bị anh đè bên dưới rồi. Thực tế chính anh mới là người bị đè còn không tính, trong ảo tưởng thì lúc nào cũng là anh đè Tô Đình Chi. Chung quy YY là vô tội, YY là hữu lý mà.
Nhưng dù sao những việc này anh cũng chỉ dám nghĩ thôi, thật sự làm thì ai biết sẽ ra sao. Nhớ lần trước, anh mới dùng có hai ngón tay đã khiến Tô Đình Chi dùng băng vệ sinh cả tuần, chẳng biết là nên khóc hay nên cười đây.
Bất tri bất giác, thấy giữa đùi khó chịu mới phát hiện mình vậy mà hưng phấn lên rồi.
Để Tô Đình Chi không phát hiện ra anh chỉ có tự tưởng tượng mà cũng phát tình được, Tiết Đồng phải chui trong nhà vệ sinh bên cạnh, để nó qua đi rồi mới ra.
Tô Đình Chi qua cánh cửa thủy tinh trong bếp nhìn ra chỗ Tiết Đồng còn bất ngờ. Trong ti vi cũng không phải đang chiếu cảnh kích thích gì, sao Tiết Đồng lại hưng phấn nhỉ, hay là bởi… đang xem trận đấu bóng rổ trong ti vi, một đám đàn ông ngoài hai mét tranh nhau có quả bóng. Tô Đình Chi toát mồ hôi hột, trong lòng nghĩ Tiết Đồng hẳn không phải vì xem đám đàn ông cường tráng lực lưỡng đấy mà hưng phấn ấy chứ?
Không nhịn được lại nhéo đám cơ đã hơi chùng trên cánh tay, sờ sờ cái bụng đã mập ra, có chút chột dạ. Lúc nào cũng nghĩ phải tập thể hình nhưng cuối cùng đều bởi không có thời gian mà bỏ cuộc giữa chừng.
So với mấy tên to con cơ bắp này, anh chẳng những không có cơ bắp, thậm chí còn thấp hơn Tiết Đồng mất mấy phân. Thế nên… Có phải anh không thỏa mãn được Tiết Đồng không… Chứ không sao Tiết Đồng lúc nãy chỉ xem mấy tên cơ bắp kia lại hưng phấn lên vậy.
May mà anh chỉ tưởng tượng thôi, chứ mà nói vậy với Tiết Đồng, anh ta nhất định sẽ túm lấy anh: Anh mới thích cơ bắp, tôi đây chỉ thích cái tên gà còi anh thôi.
Tiết Đồng từ phòng tắm đi ra, đẩy cửa phòng bếp vào đứng bên bàn ăn, hỏi Tô Đình Chi còn đang miệt mài lao động: “Có gì cần tôi giúp không?”
Tô Đình Chi không cần nói đến câu thứ hai, chuyển ngay mấy củ khoai tây đã gọt vỏ qua rồi lại bận rộn đi làm chuyện khác. Tiết Đồng nhìn đám ớt xanh đỏ đặt trên bàn là đã biết phải làm gì, liền lấy dao thớt ra chăm chỉ thái khoai.
Tiết Đồng dù bình thường thích ăn thịt nhưng khoai tây củ cải các thứ cũng thích, mà thích nhất chính là khoai tây thái sợi xào. Thế nhưng trước kia anh chẳng bao giờ làm mấy thứ này cả, chỉ có thể ăn bên ngoài mà thôi.
Vài năm trước, lần đầu tiên ăn cơm chỗ Tô Đình Chi, thấy thật hợp khẩu vị, về sau anh cũng dần thích giúp đỡ việc vặt trong bếp. Dù rằng giờ mà để anh xào rau cũng có thể rối tinh rối mù nhưng vài năm nay ít ra cũng luyện được cái kỹ thuật thái rau.
Thái xong khoai tây, anh hỏi còn gì cần giúp nữa không, thế là nhận được thêm nhiệm vụ giã tỏi. Xem ra, trưa nay sẽ có rau trộn ngon tuyệt ăn rồi, mùa hè ăn rau trộn là tuyệt nhất.
Dù việc nào cũng nhàm chán nhưng Tiết Đồng vẫn làm không biết mệt.
Tô Đình Chi cũng hay quay lại nhìn Tiết Đồng, nhét miếng thịt đang thái hay gì đó vào miệng Tiết Đồng. Thành ra Tiết Đồng càng ăn càng nghiện, lại còn gọi món thế này nữa.
“A Đình, cho tôi miếng tai lợn, cắt dày chút, miếng lúc nãy mỏng quá… Gân bò này ăn ngon thật đấy, cho tôi miếng nữa đi.”
“Không được, anh còn ăn nữa thì lát trên bàn còn gì mà ăn.”
“Ăn miếng nữa thôi, một miếng thôi mà, cắt dày chút…”
Gần mười hai giờ trưa, chuông cửa rốt cuộc vang lên, để phòng có chuông mà trên lầu không nghe thấy, chuông nhà bọn họ được đặt ở giữa cầu thang. Tô Nam đang lướt mạng trên lầu chạy xuống, vừa chạy vừa kêu: “Tốt quá, mẹ mình đến rồi, ăn cơm được rồi.”
Lời nó nói khiến hai gã đàn ông đang làm chuyện mờ ám trong bếp xấu hổ một trận, món kho mà Tô Nam vẫn thèm muốn chưa đến giờ ăn cơm đã vào bụng Tiết Đồng không ít, Tô Nam vẫn muốn ăn thì một miếng cũng chưa đến miệng.
Tiết Đồng vội từ bếp đi ra, cùng Tô Nam ra mở cửa. Tô Đình Chi cũng bỏ công việc đang làm xuống, rửa tay ra ngoài gặp người ta.
Uyển Uyển hơn nửa tháng không gặp vẫn xinh đẹp như trước, nhưng không trang điểm, không giày cao gót, quần áo đang mặc cũng hơi rộng.
Tô Nam nhìn thấy mẹ vội lao đến ôm chân: “Mẹ, chú Tiết chú ngược đãi con. Chính chú ấy ăn vụng trong bếp mà không cho con vào.”
Tiết Đồng nghe câu trước còn tưởng ranh con Tô Nam này tố cái gì, nghe hết câu thì chỉ muốn đem miếng thịt thật to mà nhét vào miệng nó. Oắt con, ăn cũng dám tố chú mày hả?
Uyển Uyển buồn cười nhìn Tô Nam đang làm nũng, chọt chọt trán nó nói: “Cái thằng ranh này, ch.ết vì ăn.”
Ranh con thấy mánh khóe bị mẹ vạch trần liền rúc đầu vào bụng mẹ giả vờ đáng yêu, vô ý lại phát hiện bụng mẹ cũng béo hơn hẳn bình thường. Đáng giận, ngay cả mẹ cũng được ăn nhiều mỗi ngày, nó đúng là khổ nhất mà.
Lúc này có tiếng đàn ông truyền tới: “Uyển Uyển, đây là con em đấy à, đáng yêu thật đấy.”
Tô Nam dời ánh mắt từ bụng mẹ nhìn sang bên cạnh mới phát hiện ra bên cạnh mẹ có một người đàn ông đang đứng, xem ra hẳn là bố tương lai đây rồi. Bởi góc độ của nó giờ không nhìn được đến mặt người kia, chỉ nhìn được người nọ đang mặc một bộ com lê đen chỉn chu, trong lòng đánh giá: ông già nhà quê.
Nhưng đến khi nó nhìn rõ diện mạo người kia mới thốt lên: “Mẹ, mẹ trâu già gặm cỏ non nhá!!!”
Kỳ thực Tiết Đồng với Tô Đình Chi vừa thấy người kia đã muốn nói câu này, nhưng gì thì mình cũng là người lớn, có những câu không thể nói lung tung được, nhưng Tô Nam là trẻ con, đồng ngôn vô kị, thuận miệng là nói thôi.
Lúc trước bọn họ cũng đoán già đoán non vô số kiểu người có thể, công tử trăng hoa, rồi thư sinh trói gà không chặt, ông lão chống gậy, anh giai hoàn mỹ ( ), anh giai “lên tỉnh” ( )… Nhưng tận mắt gặp đối tượng của Uyển Uyển, chỉ có một ý nghĩ: Đệ?
Đúng thế, người kia dù mặc nguyên bộ vest đen hết sức nghiêm túc, nhưng nhìn diện mạo, rồi khí chất kia – trông thế nào cũng không quá mười tám tuổi!
Hay là, không phải là con trai của người kia chứ? Nói vậy thì cái người kia cũng già quá đi.
Bọn họ nhìn trái ngó phải nhưng trước cửa ngoài Uyển Uyển với người đàn ông này chẳng còn ai khác.
Tô Đình Chi xấu hổ hỏi: “Uyển Uyển, bạn trai em sao còn chưa đến, đang đậu xe bên dưới hả? Khu này chỗ đậu xe đúng là hơi thiếu nhỉ…”
Uyển Uyển thấy biểu cảm kì quái của họ thì biết ngay hẳn là có hiểu lầm gì rồi, liền kéo người trông như đệ tử kia sang, giới thiệu: “Đây là bạn trai của em, năm nay – ba mươi tuổi.”
Vừa nói xong, cằm ba ông tướng lớn nhỏ trước mặt đồng loạt rớt xuống đất!