Chương 50: Chiêm bất lực hả? để tôi giúp (trung)…
Cung Tiêu tỉnh dậy, chỉ thấy lưng eo đau nhức, vừa xoa eo vừa nhìn Vương Khải đang ngủ bên kia giường. Anh không hiểu cảm xúc của mình với Vương Khải là thế nào nữa. Người kia lúc đầu giúp anh chăm con, sau lại nói giúp anh trị chứng bất lực, chữa chữa thế nào chẳng biết làm sao lại lăn lên giường.
Anh sống ba mươi mấy năm trời chưa từng có ham muốn đặc biệt với đàn ông, giờ lại lăn lộn trên giường với một người đàn ông thế này chứ? Hơn nữa – anh còn là người bị đâm kìa.
Dù chiêm vẫn không hưng phấn lên được, nhưng được Vương Khải mát xa tuyến tiền liệt phía sau thật thích, dù vậy xong việc nghĩ lại lại thấy mất mặt quá đi. Thân là đàn ông, lại ở dưới thân người đàn ông để bị chọc.
Kì thật tới nay nam nữ anh đều không quá hứng thú, là do từ lúc nhỏ đến giờ luôn quan niệm nam thì phải yêu nữ nên cũng qua lại với vài cô, nhưng cuối cùng đều bởi không biết tương xử với đối phương thế nào nên đều thất bại. Mỗi lần chia tay hầu như ai cũng nói với anh: “Anh luôn dịu dàng, không có tính chiếm hữu mãnh liệt như người khác với bạn gái, khiến em cảm giác không được coi trọng.”
Chính anh cũng cảm thấy mình có chút nhu nhược, lại dễ nổi nóng, theo cách ông bà vẫn nói, tính cách loại này điển hình cho cái kiểu thành sự bất túc, bại sự hữu dư.
Vợ anh theo chủ nghĩa nữ quyền, nên với tích cách anh như vậy cũng không thấy vấn đề gì. Anh là tiểu nam nhân, cô ấy lại là đại nữ nhân, hai người coi như bù trừ cho nhau. Đáng tiếc cô hồng nhan bạc mệnh, nếu không bọn họ có thể cứ thế cùng nhau cả đời.
Giờ thì… chủ nghĩa đại nam tử của Vương Khải không biết sao lại khiến Cung Tiêu cảm thấy như tìm lại được cảm giác an toàn khi ở bên cạnh bà xã.
Sau khi ở cùng nhau, Vương Khải giúp anh vì lúc trước chuyên tâm tìm con gái mà thất nghiệp đi tìm việc mới, còn chia một nửa nhà mình cho anh ở, có khi cũng làm vài việc nhà, chăm bé con. Nếu Vương Khải là phụ nữ, anh nhất định không phải nghĩ gì thêm cưới về luôn, nhưng người ta lại là đàn ông, đã thế còn vừa cao vừa đô con hơn, thậm chí còn đè anh rồi nữa.
Cái quan hệ với Vương Khải thế này, anh cứ nghĩ lại thấy nghẹn khuất. Rõ mình cũng là đàn ông mà lại để người ta đè, anh rất là không thích nhé.
Lại nói, ít nhất cũng mỗi người một lần mới công bằng chứ.
Lúc bước xuống giường còn thấy cái chỗ khó nói phía sau hơi đau đớn, nhưng vẫn mở tủ kiếm bộ quần áo mặc vào, đứng bên nôi nhìn Tiểu Oánh đang say ngủ. còn may cái nôi bốn phía đều che kín, bọn họ cũng luôn dỗ Tiểu Oánh ngủ xong mới làm, lúc làm anh cũng luôn áp chế tiếng kêu của mình, nếu không anh cũng rất sợ để Tiểu Oánh thấy được mặt dọa người của mình thế này.
Cứ như vậy lại qua mấy tháng, mấy tháng này luôn rất hòa hợp, nhưng càng thế Cung Tiêu càng thấy khó chịu, bởi anh cảm thấy mình như bị Vương Khải xem như phụ nữ. Ngẫm lại, anh dù hình hài đàn ông nhưng bất lực nên lại bị Vương Khải đè.
Mỗi lúc bị đè anh luôn bởi kích thích phía sau mà hưng phấn, nhưng phía trước bất lực khiến anh luôn chán ghét thân thể mình, loại vô năng như anh căn bản cũng chẳng được tính là đàn ông.
Anh cũng từng bởi bị Vương Khải đè không cam lòng mà yêu cầu bình đẳng, Vương Khải lại như không xoa cái thứ ngoài tiểu tiện ra chẳng có tác dụng gì khác kia của anh, nói: “Muốn đè tôi? Luôn hoan nghênh mà. Nhưng anh có thể đè tôi sao?”
Kì thật Vương Khải đang giả vờ, hồi xưa cũng từng nghĩ thử mặt sau, lại bởi không qua được ải tâm lý mà đánh gãy mất hai cái xương sườn của tên định khai phá hoa cúc mình, sau đó không bao giờ nghĩ đến chuyện ở dưới nữa. Giờ vô cùng khoan dung đại lượng bảo cho Cung Tiêu đè cũng là bởi anh ta biết Cung Tiêu căn bản không đè mình nổi, anh mới giả khổ.
Thế nhưng không ngờ, cái tên Cung Tiêu bình thường có vẻ yếu đuối nhu nhược kia lại vô cùng chấp nhất chuyện chinh phục anh. Ngày nào cũng xem mấy phương thức tráng dương bí truyền chưa tính, còn đi phòng khám nam khoa định làm trị liệu.
Còn may phòng khám kia là của anh mới dập tan hi vọng của Cung Tiêu từ trong trứng nước.
Lúc biết Vương Khải là chủ phòng khám nam khoa, Cung Tiêu chửi ầm lên: “Mẹ, chẳng lẽ anh luôn dùng cách mát xa tuyến tiền liệt trị bệnh nam khoa cho người khác sao?”
Vương Khải bực rồi, để ngăn Cung Tiêu nói lung tung liền chạy vội tới bịt miệng anh ta lại.
Thế nên, mấy người trong phòng khám mới nghe được mấy âm thanh đứt quãng trong phòng truyền ra: “Đồ khốn! Không được… sờ chỗ đó… Nhẹ thôi…A…” như này.
Đến lúc rời đi, chân Cung Tiêu đã nhũn ra nên bị Vương Khải bế lên phòng viện trưởng trên lầu nghỉ ngơi, lúc này mới phát hiện hóa ra Tiểu Oánh đã bị Vương Khải mang đến đây từ bao giờ.
Mang bé gái đến bệnh viện nam khoa, đúng là có hơi bị quá đáng đi.
Cung Tiêu nổi đóa, mà Vương Khải lại cảm thấy anh như vậy vô cùng đáng yêu, thế là Cung Tiêu đen đủi lại bị đè.
Thế tức là Cung Tiêu bởi bị cản trở đủ đường mà từ bỏ phúc lợi đàn ông sao?
Đương nhiên là không rồi, không thể đi nam khoa khám bệnh? Vậy đi mua thuốc tráng dương uống không phải đơn giản sao?
Nhưng mà dù có uống thuốc, anh có khả năng đè Vương Khải sao? Vậy thì, còn phải mua ít đạo cụ nhỏ nữa mới được.
Hôm nay, Cung Tiêu lại lặng lẽ tr.a trên mạng ra một cửa hàng chuyên bán đồ tình thú, muốn đi mua vài thứ mà lượn qua lượn lại mấy lần vẫn chẳng dám vào. Anh da mặt mỏng, vào mấy cửa hàng kiểu này mua mấy thứ kia thấy xấu hổ lắm chứ.
Vừa lúc, có người quen vỗ vai anh.
Anh còn tưởng Vương Khải cũng đến, hóa ra lại là người cảnh sát đã giúp anh tìm con gái về. Dù hôm nay người này không mặc đồng phục nhưng khuôn mặt những nhân viên lúc đi đón Tiểu Oánh lần trước anh đều ghi tạc trong lòng.
Gặp vị cảnh sát này ở đây anh cũng hơi ngượng, nhưng vẫn chào hỏi đối phương.
“Cung tiên sinh, anh làm gì ở đây? Có gì cần tôi hỗ trợ không?”
“À… Không có gì… Chỉ muốn mua mấy thứ đồ thôi.” Cung Tiêu nhìn cửa hàng kia, có chút ngượng ngùng.
“Có việc gì thì cứ nói đi, không phải vẫn nói có khó khăn gì thì tìm cảnh sát sao, cảnh sát ngay bên cạnh anh đây thôi.” Tiết Đồng lại vô cùng nhiệt tình khoác vai đưa anh vào cửa hàng kia, giới thiệu hết thứ này đến thứ kia.
Tiết Đồng đã sớm muốn tạo dựng quan hệ với vị “Lão Công” này nhà Vương Khải, nghĩ cách hãm hại Vương Khải một lần mà lúc trước không có thời gian. Giờ rốt cuộc có thể ở cạnh người nhà hắn ta rồi, vậy thì không bẫy Vương Khải một lần thì trong lòng không thể dễ chịu nổi.
Để anh phải khiến A Đình cô đơn, lại tìm tên số 0 dày dạn kinh nghiệm đi quyến rũ A Đình, xem A Đình có mắc mưu không. Dù lúc đó không biết thế nào, nhưng nghĩ lại nếu A Đình bị người khác chiếm mất, anh đúng là muốn khóc cũng chẳng kịp.
Vậy nên, anh tính phải trả đũa Vương Khải. Mà phương pháp trả thù ấy hả…
Dưới sự trợ giúp của vị cảnh sát đầy thái độ vì nhân dân phục vụ, Cung Tiêu cứ thế mơ mơ hồ hồ mua bao nhiêu là thứ trong cửa hàng kia, thậm chí vị cảnh sát đó còn lái xe đưa anh về hẳn nhà.
Xách túi đồ về đến nhà Cung Tiêu mới tỉnh ra… vội ném cái túi đi. Mà nghĩ nghĩ làm sao rồi lại nhặt lại, còn bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu hướng dẫn sử dụng.
Còng tay một đôi, để trói đối phương, khiến đối phương không thể phản kháng… giường đang ngủ này là gỗ nguyên khối đặc, không có chỗ móc. Giường trong phòng cho khách là giường sắt, dùng được. Vốn nhà này là của Vương Khải, anh thì không có chỗ ở, chỉ là người thuê thôi. Lúc mới tới còn ngủ vài lần trong phòng cho khách, nhưng không chăm được Tiểu Oánh nên buộc hai cha con phải chuyển vào ngủ trong phòng Vương Khải. Giờ suýt quên mất, đáng ra phòng khách kia mới là phòng của mình.
Ừ, thế thì đầu tiên phải trói tay Vương Khải trên đầu giường này, để anh ta không phản kháng được, sau đó…
Cung Tiêu lật qua lật lại đạo cụ, trong lòng điên cuồng YY.
Vương Khải đang lái xe cũng phải hắt xì mấy cái, xoa mũi nghĩ: Có phải Lão Cung đang nghĩ tới mình không ta, ngàn vạn lần đừng là cảm mạo, không thì lây cho Tiểu Oánh là phiền to.
Nhìn bảo bối đáng yêu xinh đẹp đang say ngủ bên ghế phó lái, lòng Vương Khải lại rộn ràng.
Anh cô đơn đã nhiều năm, vẫn định sau này lớn tuổi rồi nhận nuôi một đứa bé là được. Ai ngờ lại gặp được bảo bối nhỏ này, đương nhiên, mê người nhất vẫn là ba ba của bảo bối rồi.
Người lúc bình thường thì luôn cứng nhắc đứng đắn, chỉ cần bị kích động là mặt liền đỏ bừng, quá xá đáng yêu. Anh rất thích bắt nạt cái tên luôn mặt đỏ tới mang tai kia.
Anh như vậy có tính là được cả trâu lẫn nghé không ta, thật hạnh phúc quá đi.
Lúc đang đợi đèn đò, khóe mắt lại dừng ở quán rượu đang đóng gói thức ăn bên đường, bỗng nghĩ đến chuyện tìm Tô Đình Chi học nấu nướng, sau này tự nấu cho Lão Cung nhà mình cũng hay?
Về đến nhà lại phát hiện Cung Tiêu bình thường luôn về muộn hơn mình mà giờ đã ở nhà, thế nhưng cứ ở lì trong phòng khách mãi không ra. Vương Khải uy hϊế͙p͙ nói sẽ phá cửa, Cung Tiêu mới lề mề ra mở cửa, mặt lại hơi ửng đỏ.
Vương Khải hỏi anh ta làm sao, Cung Tiêu lại bảo sẽ cho anh bất ngờ, anh mới không hỏi nữa.
Cơm nước xong xuôi, cho Tiểu Oánh uống sữa rồi dỗ đi ngủ Cung Tiêu mới đi tắm trước. Vương Khải vô cùng kích động, lặng lẽ vào phòng khách xem một chút, phát hiện nào thuốc viên màu lam, nào phun giãn cúc, bôi trơn mỗi thứ một lọ, còng tay, bịt miệng cùng vài thứ đạo cụ khác, đồ mát xa từ bé đến lớn cũng mấy cái.
Nhìn cái gói to đầy đạo cụ, Vương Khải toát cả mồ hôi, bởi cửa hàng kia cũng là của anh nốt. Xem ra là Cung Tiêu muốn đè anh? Nhưng lại… dùng mấy đạo cụ này sao?
Chuyên gia bán mấy thứ này, mấy đạo cụ này mấy năm nay cũng toàn là anh dùng trên người người khác. Trước mắt, ngoài Cung Tiêu cũng chẳng còn người thứ hai muốn dùng mấy thứ đó trên người anh, giờ nghĩ cũng có thể dùng trên người Cung Tiêu một lần chăng, nhưng lại không nỡ. Nhỡ dọa cho Cung Tiêu chạy mất, đi đâu mà tìm người thú vị như này đây.
Quên đi, dù sao Cung Tiêu cũng bất lực, để anh ta dùng mấy đạo cụ đó đến nghiện đi. Nếu bức Cung Tiêu quá đáng, nhỡ thực sự biến thành loại chỉ biết mở chân ra, sau này lại còn đi Thái phẫu thuật chuyển giới thì phiền.
Vừa nghĩ đến chuyện những đạo cụ này dùng trên người mình Vương Khải đã nổi cả da gà… Mấy thứ này, Cung Tiêu biết dùng thật chứ? Có cần hướng dẫn chút không nhỉ? Nếu không đến lúc đó tên kia lại lấy luôn cái to nhất kia chọc anh, còn không phải là xong phim luôn sao.
Nghe tiếng nước trong nhà tắm đã ngừng, Vương Khải đem thuốc cất vào túi, mau chóng đặt các thứ lại chỗ cũ, giả như không biết gì về kế hoạch của Cung Tiêu.
Lúc Vương Khải vào tắm, Cung Tiêu vội đóng cửa đem đặt đồ ở những chỗ thuận tay nhất. Đốt loại huân hương nghe nói có thể trợ thú, tắt đèn, chỉ mở đèn đầu giường rồi ngồi trên giường chờ Vương Khải.
Một lúc sau, Vương Khải quả nhiên người quấn đúng cái khăn tắm đi tới, ngồi cạnh anh hỏi sao không về phòng ngủ. Cung Tiêu hắng giọng, khô khan nói: “Chúng ta… làm ở đây đi… bên đó lại ầm đến Tiểu Oánh.”
Vương Khải giả như đã trúng kế, ngã lên giường, nói: “Phòng này là địa bàn của anh, tôi nghe lời anh.”
Cung Tiêu không nghĩ tới mình vậy mà thành công, chưa phản ứng ngay lại được. Đến lúc ngộ ra Vương Khải đã nằm hình chữ thái (太 chữ này nhé, khỏi giải thích nhiều =))) trên giường chờ.
Cung Tiêu nuốt nước miếng, cổ họng thật khó chịu, nhìn người đàn ông trên giường, anh cũng không rõ mình cảm thấy thế nào. Đầu tiên là cảm kích, dần biến thành an tâm, giờ lại là không cam lòng.
Bởi không cam lòng việc mình luôn bị đè nên mới nghĩ muốn hòa một ván, chứng minh cho Vương Khải anh cũng là một người đàn ông. Nhưng… nhìn khuôn mặt đầy nam tính, cơ thể rắn chắc, cơ bụng sáu múi cùng… cái kia đang chậm rãi từ bụi cỏ đứng lên quan sát anh.
Người đàn ông như vậy, anh thật sự có thể chinh phục?
“Này, sao thế, nhìn đến choáng rồi? Muốn tới thì tới đi, sốt ruột là tôi tự làm đấy nhé.” Khóe miệng Vương Khải ngoác ra cười lớn, Cung Tiêu quả nhiên không có gan, không dám làm thì anh sẽ ăn ngược lại.
Đang lúc nghĩ vậy, Cung Tiêu đột nhiên xông lên, cưỡi trên người anh, cắn lên miệng anh, bắt đầu hành động.
Kĩ thuật hôn của Cung Tiêu không tốt nhưng hiếm khi chủ động thế này nên Vương Khải coi như chấp nhận được.
Sau đó thì…
Cung Tiêu cưỡi trên người anh hỏi: “Còng này dùng như nào?”
Vương Khải phối hợp giơ hai tay lên nói: “Đầu tiên còng tay trái của tôi, rồi móc qua đầu giường, rồi lại khóa tay phải lại là được.”
“Còn cái bịt miệng thì sao?”
“Ném đi, bịt rồi tôi nói làm sao.”
“Cái này thì như nào?”
“Cái này là… Này, sao anh lấy luôn cái đó chọc tôi, tốt xấu gì cũng phải bôi trơn chút đã chứ? … Cái gì? Trơn là bình này á? Giời ơi… ch.ết mất!!”