Chương 10
Tatsuya Abe nhìn thiếp mời trong tay, không nhịn được mà mỉm cười. Thật không ngờ, trưởng phòng tuổi không còn trẻ, bây giờ lại có thể kết hôn. Thật khó tưởng tượng người đàn ông khắt khe mặc trang phục chú rể sẽ thế nào. Thật sự cậu không nghĩ rằng mình sẽ được mời. Nghĩ kĩ thêm một chút, hình như ngoại trừ mang lại phiền phức, nói năng bốc đồng, còn được người ta giúp đỡ rất nhiều. Mà bây giờ cậu ở quê, cũng không có khả năng mua lễ vật xa xỉ để báo đáp.
Nếu như vẫn ở lại nơi đó, bản thân chỉ biết tự lừa mình dối người, cho rằng Fujibayashi Rongu sẽ vô tình trở về một ngày nào đó. Nhưng sự thật thì cậu không thể chờ được. Mong muốn được gặp lại càng lúc càng mãnh liệt, thế nhưng lại nghĩ đối phương đã vứt bỏ mình thì cậu nào có tư cách xuất hiện trước mặt người ta. Mặc dù từng không khống chế được ý nghĩ kì quái, qua Akimoto mà tìm hộp đêm của Fujibayashi nhưng vừa nghĩ tới mình phải lấy thân phận gì đứng ở nơi đó, tâm lập tức nảy sinh xấu hổ rồi xóa bỏ ý định này.
Hơn nữa không có thu nhập mà ở lại thành phố có mức giá cả cao thì dù có thế nào cũng không sống nổi. Sau một thời gian “mặt dày” ở lại nhà Fujibayashi, Tatsuya Abe rốt cuộc vẫn quyết định rời đi. Cậu sợ chính mình nếu còn ở lại, thật sự sẽ bất chấp tất cả mà chạy tới ôm lấy chân người đàn ông kia, cầu xin hắn đừng chia tay. Tự tôn và mọi thứ với cậu đều không quan trọng, nhưng nếu làm như vậy, người đàn ông sẽ thấy cậu rất phiền phức.
Cậu có thể chịu đựng bị đối xử lạnh nhạt thêm lần nữa. Nhưng nếu vì thích một người mà để người ấy phải khó chịu thì Tatsuya Abe không muốn. Cậu đã thề, mãi mãi sẽ không để người đàn ông kia chịu tổn thương. Khi cậu bất lực nhìn hắn ôm đầu trong bệnh viện. Cậu thấy được sự cô độc của hắn. Cậu cũng biết rõ rằng, Fujibayashi Rongu bị thương sẽ khiến cậu đau đớn hơn.
Sau khi về quê, cậu may mắn được bà vú em đã qua đời để lại một căn nhà cũ. Hàng xóm láng giềng đều là những người nhìn cậu trưởng thành. Mặc dù rất ngạc nhiên khi cậu không ở lại thành phố, nhưng khi bàn tán qua đi vẫn giúp đỡ cậu rất nhiều.
Mọi chuyện xảy ra cùng với người đàn ông kia tưởng như chỉ là một giấc mộng, thời gian trôi qua càng lâu càng có vẻ huyễn hoặc. Cậu dường như cho tới bây giờ cũng không hận Fujibayashi, trên thực tế cậu còn cảm kích người đàn ông ấy. Có thể để cho người bình thường như mình trải qua những thời khắc tuyệt vời như vậy, không chỉ do ân huệ trời ban mà còn vì cả sự bao dung của Fujibayashi. Cậu chôn sâu những mảnh kí ức trân quý trong tâm hồn, đôi khi nhớ lại để tiếp tục chống đỡ với cuộc sống vất vả và cô đơn.
Trước khi quyết định trở về quê, cậu từng đi chào trưởng phòng. Người đàn ông có tướng mạo hung ác thật ra cực kì hiền lành. Nhớ tới hắn đã từng chúc phúc cho mình, mặc dù không thể nào chạy thoát khỏi số phận bị bỏ rơi nhưng vẫn muốn báo cho hắn một tiếng. Không muốn cứ như vậy mà biến mất.
Đêm hôm đó hai người uống rất nhiều rượu. Tatsuya Abe không nhịn được mà khóc trước mặt trưởng phòng. Chính mình yêu Fuji cho tới bây giờ chưa bao giờ có nguyện vọng gì tham lam. Cậu chỉ ước ao có thể ở lại bên người ấy, nhưng cũng không được. Nếu cậu có thể đáng yêu hơn một chút thì tốt rồi. Nếu có thể thêm một tháng, một tuần, một ngày hay chỉ một giờ thì tốt rồi.
Tatsuya Abe nói xong liền bị người đàn ông mắng đến không ngóc đầu lên được. Nếu cậu đánh mất cả bản thân, cậu lấy cái gì mà đi yêu người khác đây? Cũng bởi vì quá rẻ mạt cho nên mới không đáng giá để người ta quý trọng.
Dù trưởng phòng có nói gì, Tatsuya Abe chỉ cúi đầu không ngừng khóc. Đêm hôm ấy, cậu gần như khóc hết nước mắt cả một đời, cứ như vậy im lặng rơi lệ, không cách nào dừng lại được. Cảm giác đau buốt trong xương cốt không vì những giọt nước mắt trào ra mà giảm bớt.
Về sau trong mơ màng, hình như trường phóng nói, cậu quả nhiên là đồ ngốc, nếu như sau này tôi tổ chức đám cưới, tôi sẽ mời tên ngốc như cậu đến uống rượu mừng vì vậy cậu phải sống thật tốt, tốt hơn bất cứ ai.
Bản thân vẫn luôn giữ lời hẹn với trưởng phòng, sống rất tốt. Bây giờ trưởng phòng cũng giữ lời hứa gửi thiệp cưới cho mình.
“Tôi nhất định sẽ đi.” Tatsuya Abe thì thầm.
Nhưng không ai ngờ tới đám cưới lại thành ra thế này. Chuyện ăn cơm trước kẻng của trưởng phòng và cô dâu rồi kết hôn cũng không còn là chuyện lạ. Nhưng cô dâu mang thai bụng tròn vo lúc đang hành lễ được một nửa lại bất ngờ lên cơn đau, thật là…
Người đàn ông ngày thường mang vẻ mặt hung thần ác sát bây giờ lại lo lắng không yên, sắc mặt tái xanh rồi luống cuống tay chân. Trưởng phòng thấy Tatsuya Abe liền nhét chìa khóa xe vào tay cậu, “Mau, chở tôi tới bệnh viện, tôi không mở được cửa xe.”
Lúc này tất cả mọi người đều náo loạn khiến Tatsuya Abe không thể từ chối. Cô dâu ngồi phía sau khóc nháo, mặc dù là một mỹ nhân nhưng lúc nổi giận lại cực kì hung dữ, “Đều tại anh, bây giờ tôi còn mặt mũi gặp ai nữa. Tất cả mọi người sẽ cười nhạo tôi, làm gì có cô dâu nào thế này chứ?”
Trưởng phòng vốn hung ác lại yếu ớt an ủi cô dâu, “Cũng không phải chuyện gì ghê gớm, mọi người sẽ chúc phúc cho chúng ta mà.” Nói xong lại đổi giọng uy hiếp hỏi Tatsuya Abe đang lái xe, “Có phải thế không, Tatsuya Abe?”
“Tất nhiên rồi.” Tatsuya Abe mỉm cười gật đầu, “Một sinh linh chào đời, đương nhiên ai cũng cảm thấy vui mừng.”
Sau khi đến bệnh viện, cô dâu mặc áo cưới được đẩy tới phòng sinh. Trưởng phòng mất hết tinh thần, ngồi bất động trên ghế dài. Tatsuya Abe rót chén nước đưa cho hắn, an ủi hắn không cần quá căng thẳng.
Chờ hắn tĩnh tâm lại, Tatsuya Abe mới phát hiện hóa ra họ lại tới bệnh viện Z mà Matsuyama Masaharu đang công tác. Matsuyama là người yêu của Akimoto, Akimoto lại là bạn tốt của Fujibayashi. Sẽ không gặp Fujibayashi Rongu ở đây chứ?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, mọi dây thần kinh trên người Tatsuya Abe đều căng ra.
“Cậu hình như còn căng thẳng hơn cả tôi.” Trưởng phòng bình tĩnh lại thấy toàn thân Tatsuya Abe đều run lên.
“Đúng vậy. Vì…” Tatsuya Abe không biết nói sao cho phải. Cậu cũng rõ mình có muốn gặp lại Fujibayashi Rongu không. Nội tâm vì mâu thuẫn mà như xoắn lại.
Lúc này có một người đi qua cậu, tướng mạo khiến người ta dù chỉ liếc qua cũng nhớ mãi. Người này là bác sĩ Takeuchi, đã từng băng bó vết thương cho Fujibayashi.
Anh ta liếc Tatsuya Abe một cái rồi không để ý liền đi thẳng. Đi một đoạn, anh ta bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu lộ ra vẻ mặt đăm chiêu.
Đã bị nhận ra, hơn nữa còn là bác sĩ từng chăm sóc Fujibayashi, cậu không thể tiếp tục giả bộ không nhìn thấy. Tatsuya đành đứng lên, chào hỏi, “Xin chào, bạn tôi trước đây từng được anh chăm sóc.”
“Tôi nhớ rõ cậu.” Takeuchi nhìn cậu chằm chằm, “Lần ấy còn cùng Kenji nói chuyện khá lâu nữa.”
“Bác sĩ Kenji vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn tốt.” Đối phương lãnh đạm buông một câu. Sau khi đi mấy bước, Takeuchi lại lần nữa ngừng lại, “Bạn cậu đang ở bệnh viện hưng hình như hai người chia tay? Anh ta sinh bệnh gì cậu cũng không quan tâm đâu nhỉ?”
Sinh bệnh? Takeuchi đang nói gì vậy? Tatsuya Abe lập tức bước tới, lắp bắp hỏi, “Xin xin hỏi, anh vừa nói Fujibayashi Rongu ngã bệnh sao?”
“Muốn tôi dẫn cậu đi không?” Người đàn ông tuy lạnh lùng nhưng vẫn tỏ ý quan tâm hỏi lại.
Tatsuya Abe xúc động muốn bật khóc, “Vô cùng cảm ơn, làm phiền anh rồi.”
Chào trưởng phòng, Tatsuya Abe vội vàng đi theo Takeuchi. Mặc dù lòng cậu nóng như lửa đốt nhưng đối phương lại đi cực thong thả, cậu cũng không dám giục.
Takeuchi quay đầu nhìn cậu, “Cậu rất quan tâm đến người bạn kia?”
“Vâng, à phải rồi.” Tatsuya Abe nhỏ giọng thú nhận, “Anh ấy rốt cuộc vì sao lại phải tới bệnh viện? Nghiêm trọng không?”
“Hình như do mất ngủ? Cơ thể vốn rất tốt nhưng, chắc là có vấn đề về tâm lí nên không ngủ được?”
“Không ngủ được? Có phương pháp chữa trị chưa?” Tatsuya Abe cũng từng có lúc trợn tròn mắt mà chờ bình minh. Cậu vô cùng rõ ràng cảm giác ấy khó chịu thế nào.
Takeuchi lắc đầu, “Chuyên môn của tôi không phải phương diện này nên không rõ lắm. Nhưng mà, bạn của cậu rất tùy hứng, thật khó tưởng tượng người đàn ông da mặt dày như thế lại bị bệnh về tâm lý.”
“Bác sĩ Takeuchi, Fujibayashi Rongu đã rất thống khổ rồi, xin anh đừng cười nhạo anh ấy.” Tatsuya Abe theo thói quen bảo vệ Fujibayashi.
Takeuchi nhìn cậu, vẻ mặt rất vi diệu nhưng ngoan ngoãn im lặng.
Vừa đi tới khoa phóng xạ, liền nghe tiếng đàn ông cãi vã.
“Đừng nói đùa, nếu không phải Akimoto cố tình giở trò, tôi làm sao lại thành ra bi thảm thế này?” Đúng là giọng của Fujibayashi. Tim Tatsuya Abe suýt nữa ngừng đập. Thật lâu mới được nghe giọng nói quen thuộc, cho dù lớn tiếng chửi mắng, trong tai cậu vẫn đẹp đẽ như tiếng trời.
Kế tiếp là tiếng Matsuyama không phục, “Tại sao lại nói Kenshin như thế? Rõ ràng chính anh sĩ diện đuổi người ta đi, giờ lại đem hết trách nhiệm đổ lên đầu người ta, đúng là loại đàn ông độc ác.”
“Đồ khốn! Anh nói ai độc ác?”
“Đổ hết trách nhiệm cho người khác không phải độc ác thì là gì?”
Tiếng cãi vã trong phòng không ngừng nghỉ. Takeuchi cau mày gõ cửa.
“Có chuyện gì?” Matsuyama mở cửa, thấy thái độ của Takeuchi liền hạ giọng, “Là anh sao!”
“Không phải là tôi, là cậu ta.” Takeuchi tránh sang một bên.
“A? A!” Matsuyama hoàn toàn giật mình, sau đó lập tức chạy tới, lao ra túm lấy Tatsuya Abe như sợ cậu chạy mất.
“Thấy cậu thật tốt quá. Nhờ cậu mau đem người kia đi. Hắn đã phát điên đến cực hạn rồi. Lúc không vui liền hung dữ đày đọa tôi và Akimoto. Chúng tôi thật sự chịu không nổi. Mau đưa hắn đi, mau mau!”
Tatsuya Abe căn bản không hiểu Matsuyama đang nói gì, chỉ có thể mờ mịt chào hỏi, “Lâu rồi không gặp, anh khỏe chứ?”
Lúc này, trong phòng phát ra tiếng vang lớn, giống như có vật nặng rơi xuống đất. Sau đó, cảnh cửa thoáng cái bị mở ra. Matsuyama đứng ở cửa giống bị đẩy, bắn ra ngoài.
Fujibayashi Rongu dùng ánh mắt hung hãn, trừng mắt nhìn Tatsuya Abe, không nói một lời.
Cuối cùng cũng được nhìn thấy người này. Anh ấy hình như gầy đi rất nhiều, tinh thần cũng không tốt lắm. Anh ấy tìm được người có thể chăm sóc mình chưa? Nếu kẻ nào không biết quý trọng anh ấy, kẻ đó thật sự khiến ngay cả thần cũng phải tức giận! Trong tâm Tatsuya Abe ngũ vị tạp trần. Nhưng chỉ vẻ mặt anh ấy đang rất bực bội. Có phải do mình bất ngờ xuất hiện không?
“Bởi vì, vì nghe nói anh bị bệnh, cho nên, nên tôi tới thăm một chút.” Lời giải thích này hình như cũng không xoa dịu được biểu tình hung hãn như muốn ăn thịt người của Fujibayashi.
“Tôi, tôi không phải cố tình muốn đến. Bởi vì, vì đưa một bà bầu tới, vừa lúc gặp…”
“Bà bầu?” Sắc mặt Fujibayashi Rongu càng khó coi hơn, rốt cuộc chịu mở miệng, “Em kết hôn rồi?”
“Là, là, là…” Tatsuya Abe vừa định nói ra sự thật, Fujibayashi Rongu lại nổi trận lôi đình, “Chết tiệt, em hóa ra đã kết hôn rồi!”
“Không phải như thế.” Tatsuya Abe nhỏ giọng giải thích, nhưng người đàn ông kia còn đang bận tức tốt, căn bản không quan tâm. Tiếp tục tự mình tức giận, “Tại sao lại thế? Tôi mỗi ngày sống không bằng chết ở đây hối hận về quyết định của mình, em lại kết hôn sao? Tại sao em có thể nhẫn tâm vứt bỏ tôi mà chạy đi kết hôn? Lại còn làm cho người ta có mang?”
Matsuyama bên cạnh cùng Takeuchi lẩm bẩm, “Đúng là không biết hối lỗi. Đã chia tay người ta rồi, chẳng lẽ còn mong đối phương giữ gìn trinh tiết sao?”
Takeuchi cong cong khóe miệng, “Đúng là đồ ích kỷ đáng ghét.”
Matsuyama bỗng nhiên ngẩng đầu, liếc Takeuchi một cái, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ. “Thảo nào anh và Fujibayashi Rongu không hợp nhau, tính cách anh hình như cũng y như hắn.”
Takeuchi đang mỉm cười tức khắc thay đổi sắc mặt, “Ít nói lăng nhăng đi.”
Matsuyama nhướng mày phản đối.
“Tôi mặc kệ, cho dù em kết hôn, có con, em là của tôi. Bỏ người đàn bà kia đi, cả đứa bé nữa. Đi theo tôi.” Fujibayashi Rongu ngang ngược nói.
Đoạn đối thoại dường như càng lúc càng quỷ dị, Tatsuya Abe không hiểu nhìn hắn, “Nhưng không phải chúng ta kết thúc rồi sao? Anh không phải đã không cần em nữa ư?”
Fujibayashi Rongu lộ ra vẻ mặt xấu hổ, khó chịu vò tóc, không biết nên đáp lại thế nào.
Matsuyama đứng một bên cười ra tiếng.
“Im miệng.” Fujibayashi Rongu lườm Matsuyama, nắm lấy tay Tatsuya Abe, “Đi, chúng ta đến nơi khác nói chuyện.”
“Không được.” Tatsuya Abe nhìn về hướng phòng sinh, cậu theo trưởng phòng tới, sao có thể không chào hỏi đã bỏ đi? Ít nhất cũng phải chờ tin bình an của con trưởng phòng, nói chúc mừng rồi mới đi được.
“Đáng ghét, sao em lại quan tâm tới người đàn bà kia? Không phải chỉ là mang thai sao? Có gì đặc biệt chứ?” Fujibayashi Rongu tức giận, dùng sức đá vào tường.
“Fujibayashi, không nên nói như vậy.” Tatsuya Abe đưa tay kéo hắn, lại bị ôm mạnh vào lòng. Người đàn ông cao lớn lúc này giống như trẻ con, dùng giọng cầu khẩn nói, “Đừng rời xa anh.”
Tim đập càng lúc càng nhanh, gần như muốn nổ tung ra. Cảm nhận động tác quen thuộc này, Tatsuya Abe cho dù giờ khắc này chết cũng cam lòng.
“Anh là đàn ông không nhạy cảm, là kẻ vừa tùy hứng vừa ích kỷ. Anh biết anh đã làm rất nhiều chuyện sai lầm. Em có thể tha thứ cho anh chứ? Quên đi người đàn bà và đứa trẻ kia chứ? Bọn họ thiếu em vẫn sống tốt, nhưng anh thì không thể! Anh mỗi ngày đều mất ngủ nghiêm trọng. Chỉ cần nhắm mắt lại, anh sẽ thấy em oán trách anh, căm giận anh.”
“Sao có thể?” Em sao có thể oán giận anh? Tatsuya Abe muốn giải thích, nhưng Fujibayashi Rongu lại chặn lời cậu. “Anh biết rõ em đã trải qua nhiều đau khổ. Cho dù em không tha thứ cho anh cũng được. Nhưng em yêu anh mà? Em sẽ không nhẫn tâm vứt bỏ người em đã từng yêu, sẽ không nhìn anh chết dần chết mòn đúng không? Đừng rời xa anh, xin em.”
“Em, em sao lại chán ghét anh!” Tatsuya Abe dùng hết sức lực giãy ra khỏi cái ôm của Fujibayashi. “Khoảng thời gian ở bên anh là lúc em hạnh phúc nhất. Em vô cùng cảm kích anh đã cho em một mối tình tuyệt vời như vậy. Cho dù chỉ là tình yêu đơn phương nhưng em mỗi ngày đều hạnh phúc. Em sao có thể ghét bỏ anh, oán giận anh, rồi trách móc anh? Em vốn chỉ là một người bình thường, anh có lựa chọn tốt hơn mà, em dù khó chịu nhưng cũng hiểu được…”
“Lựa chọn tốt hơn cái gì? Chẳng qua anh lúc nào cũng nghĩ mình đúng. Người đàn ông tốt nhất trên đời đang đứng trước mặt anh, anh còn lựa chọn tốt hơn cái gì? Chỉ cần em đồng ý ở bên anh là được rồi.” Fujibayashi Rongu khẩn thiết nói.
“Anh còn cần em sao?”
“Anh đương nhiên cần em, em sẽ ở lại chứ?”
Lần này không biết sẽ là bao lâu, nhưng có thể một lần nữa thật quá tốt. Tatsuya Abe có cảm giác như mình đang từng chút tiến vào vực sâu không đáy. Vì không biết lúc nào sẽ rơi xuống đất nên cả cơ thể tràn ngập sợ hãi và mê man. Nhưng cậu vẫn biết, chân tướng rõ ràng chính là một ngày kia cậu sẽ lại tan xương nát thịt.
“Vâng, vâng.” Tatsuya Abe nhắm mắt lại, chờ lúc cậu mở mắt ra, trong mắt cậu chỉ còn ánh nhìn kiên định, “Em sẽ ở lại.”
./.
HOÀN CHÍNH VĂN