Chương 9: Nảy sinh (hạ)

“Ngươi nói nơi thú vị chính là quán bar này sao?” Bạch Tề quay đầu hỏi Trầm Duệ Tu.
Trầm Duệ Tu cười đến có chút bí hiểm, nói: “Ngươi vào xem thì sẽ biết.”
Trong phút chốc Bạch Tề bị nụ cười của hắn khiến cho lóa mắt, yên lặng ngẩng đầu nhìn tên của quán bar: Blue Light.


“Một người bạn của ta mở, thỉnh thoảng cũng tới ủng hộ một chút.” Trầm Duệ Tu nói.


Bạch Tề gật gật đầu, đi theo Trầm Duệ Tu vào. Thời gian bây giờ còn sớm, trong quán bar cũng chỉ thưa thớt vài ba người. Nền nhạc dịu dàng và ánh đèn mông lung ấm áp làm cho nơi này nhìn qua có một loại cảm giác thanh tĩnh rất khác biệt, khác rất nhiều so với sự tưởng tượng của Bạch Tề về một nơi xa hoa trụy lạc.


Người pha chế ở quầy bar cũng quen Trầm Duệ Tu, chào hỏi xong liền hỏi muốn dùng gì. Trầm Duệ Tu nhìn nhìn Bạch Tề, Bạch Tề lắc đầu ý nói cái gì cũng được.
“Hai ly Bill Bullock.” Trầm Duệ Tu kéo Bạch Tề ngồi xuống trước quầy bar, nói.


Bạch Tề vẫn tò mò nhìn xung quanh, đây là lần đầu tiên y đến quán bar khó tránh được có chút hưng phấn, kết quả vừa nhìn liền thấy vấn đề – một đôi đang khanh khanh ta ta (thân mật) ở trong góc kia….hình như đều là đàn ông.


Bạch Tề dụi mắt, nhìn lại, quả nhiên là đàn ông. Bạch Tề đột nhiên cảm thấy không thích hợp cứng ngắc xoay người nhìn quanh một vòng, trừ bỏ con mèo đen không biết đực cái nằm trên quầy bar nhìn chằm chằm y kia, y hoàn toàn không thấy sinh vật giống cái ở đây.


available on google playdownload on app store


Còn đang nghĩ ngợi, hai cô gái đã đi tới, tay trong tay hôn nhau thắm thiết.
Bạch Tề đen mặt lại, cho dù là con gái, nhưng cũng không thể là một đôi a….
Có lẽ vẻ mặt Bạch Tề biến đổi rất rõ ràng, Trầm Duệ Tu đem ly cocktail đã pha chế xong cho Bạch Tề rồi mỉm cười hỏi: “Ân? Rất khó chấp nhận sao?”


Bạch Tề ừng ực uống một ngụm rượu, nhỏ giọng nói: “Không, ta chỉ có chút kinh ngạc thôi.”


Kỳ thật y chính là gay a, tuy rằng vì sợ lão cha đánh gãy chân mà không dám nói thật, cũng không dám ra ngoài lêu lổng, nhưng hứng thú của y đối với đàn ông nhiều hơn đối với phụ nữ. Tuy rằng phụ nữ xinh đẹp y cũng rất yêu thích, nhưng sự yêu thích này giống như là…………y thích loài chim vậy, chẳng lẽ còn muốn y hẹn hò cùng một con chim sao?


Đối với rượu cocktail không hiểu chút gì, Bạch Tề nhấp một ngụm rượu màu lam trong ly, y uống rượu không giỏi lắm, ngày lễ tết có một lon bia thôi cũng có thể làm y gục ngã, làm cho Bạch lão cha luôn lấy tửu lượng quá kém của y ra cười nhạo.


“Trước kia chỉ nghe nói qua……có gay bar, nhưng thật ra đây là lần đầu tiên tới.” Bạch Tề nhỏ giọng nói, đâu chỉ là lần đầu đi gay bar, ngay cả quán bar bình thường y cũng là lần đầu tiên tới.


“Một người bạn mở, ta cũng góp chút cổ phần, cho nên ngẫu nhiên cũng tới xem xét một chút, nơi này cơ bản vẫn rất sạch sẽ, không khí cũng không tệ.”Trầm Duệ Tu cười cười, ly rượu nhẹ chạm lên đôi môi mỏng của hắn, bờ môi bị rượu làm ẩm phát ra sáng bóng mê người, trong nháy mắt Bạch Tề cảm thấy ngẩn ngơ.


Hỗn đản, lại bị điện giật rồi.


Bạch Tề phỉ nhổ chính mình, quay mặt đi uống rượu ừng ực. Khi ly rượu thấy đáy y cũng đã vựng hồ hồ (say ngất ngưởng). Độ cồn của Bill Bullock cũng không cao, nhưng tửu lượng của Bạch Tề cũng kém tới cảnh giới không tưởng nào đó. Hơn nữa trong lòng lại luôn âm thầm rối rắm chuyện Trầm Duệ Tu rốt cuộc có cong hay không đã làm cho vô số các tế bào não của y ch.ết thảm trọng, lại càng thuận lợi cho cồn tiêm thuốc mê vào mỗi một tế bào đáng thương còn lại.


Con mèo đen vẫn nằm trên quầy bar nâng cằm vểnh đuôi đi qua trước mặt bọn họ, còn quay mông về phía Bạch Tề, sau đó dùng cái đuôi thật dài quét qua mũi Bạch Tề.


Bạch Tề khụt khịt mũi, hắt xì thật to, rượu trong miệng bị sặc ra, vương tại bên khóe miệng. Y sụt sịt mũi lẩm bẩm nói: “Mèo?” Hiển nhiên đã có chút vựng hồ hồ.


Trầm Duệ Tu vẫn mỉm cười nhìn y, lấy ra khăn tay xoa xoa trên mặt y. Bạch Tề cảm giác suy nghĩ của y chậm vài nhịp, cho đến khi khăn tay rời đi mặt y, y mới phản ứng lại đây: “Ngươi cư nhiên lấy khăn tay?”
Trầm Duệ Tu lộ ra một nụ cười thật vô tội.


Con mèo đen kêu meo một tiếng, tiếp tục lấy cái đuôi đùa giỡn Bạch Tề. Bạch Tề ngốc hồ hồ lấy tay bỏ cái đuôi đang cọ trên mặt y ra, mèo đen thấy đùa giỡn không được, đành meo một tiếng vểnh cái đuôi lên rồi bỏ đi, đi tìm người trêu chọc.


“Con mèo đen này là vật may mắn của quán bar, hầu như mỗi người đều bị nó đùa giỡn quá một lần.” Trầm Duệ Tu chống cằm nói.
Bạch Tề ngơ ngác nhìn con mèo đen chạy tới trước mặt một người khách đơn thân (đi một mình), dùng cái đuôi cọ mặt người ta.


“Uống một ly nữa không?” Trầm Duệ Tu hỏi.
Bạch Tề lắc đầu, ấn ấn thái dương nói: “Ta có chút chóng mặt.”
“Ngô? Bình thường uống cocktail sẽ không say, trừ phi tửu lượng thật sự rất tệ.”


“…….” Bạch Tề buồn bực một chút, lập tức tỏ vẻ chính y không hay uống rượu, vì thế trước mặt y lại thêm một ly cocktail.
“Yên tâm, ngươi có uống say ta cũng không đem ngươi để lại trên đường đâu.” Trầm Duệ Tu cười nói.
“Biết thừa ngươi không dám.” Bạch Tề lẩm bẩm một tiếng.


Chiếu cố một kẻ say rượu kỳ thật không phải một chuyện dễ dàng, hơn nữa nếu ngươi gặp phải một kẻ tửu lượng đã kém rượu phẩm lại càng kém thì thật là một tại họa. Chuyện duy nhất đáng vui vẻ chính là tên tửu quỷ này còn chưa uống tới mức phải nôn ra.


Chính là người nào đó hiển nhiên rất hưởng thụ cái tai họa này.
“Cách (tiếng nấc), Cát Tường sắp sinh, ta phải về, cách…trở về chăm sóc nó.”
Bạch Tề uống say khướt dựa lên vai Trầm Duệ Tu lẩm bẩm nói.


“Cát Tường là ai?” Đang khiêng Bạch Tề vào thang máy, Trầm Duệ Tu nghe thế ngẩn người, hỏi lại.


“Ngu ngốc……là nhà ta……cách, chim tương tư a, Cát Tường…..cách, đặc biệt kỳ quái, người ta…..đều là thánh tư tháng năm…………đẻ trứng, nó cố tình……..cách, tới bây giờ mới đẻ………..”Bạch Tề ngay cả ánh mắt đều mở không ra, nỉ non bên tai Trầm Duệ Tu.


“Cát Tường còn nói……….Lần này, cách, thế nào cũng phải đẻ ra chim cái non, cách, nó chán con đực lắm rồi, ngày nào cũng ra ngoài náo loạn……..Cách, con cái vẫn tốt hơn.”


“Ngô, chim nhà ngươi thật thần kỳ, nó báo mộng cho ngươi sao?” Trầm Duệ Tu một tay lấy chìa khóa mở cửa, một tay ôm lấy Bạch Tề.


“Báo mộng? …….Cũng không phải Huyền công tử, chim bình thường làm sao có thể báo mộng………….” Bạch Tề thì thầm, rốt cuộc nhịn không được ngáp một cái rồi ngủ.
Trầm Duệ Tu vất vả đem người đỡ về phòng rồi thả lên giường, Bạch Tề cũng đã ngủ say.


Ánh sáng nhu hòa của đèn tường dừng lại trên gương mặt đang ngủ của Bạch Tề, làm cho ngũ quan vốn tuấn tú của y càng thêm bình thản. Trầm Duệ Tu ngồi xuống bên giường, vươn tay vuốt mấy lọn tóc che khuất ánh mắt y.


Đôi môi nhạt màu hơi hơi khép mở, Bạch Tề dường như cảm thấy không thoải mái, lẩm bẩm vài tiếng rồi cọ cọ lên chiếc gối mềm mại.


Ngón tay không tự giác xoa xoa khuôn mặt của Bạch Tề, Trầm Duệ Tu cúi người hạ xuống một nụ hôn mềm nhẹ lên môi y, chỉ dừng lại trong chốc lát. Lần đầu tiên mang theo cảm giác ôn nhu như vậy đi hôn một người, không phải là kích động xâm chiếm, mà là một loại cảm giác ôn nhu khó tả. Giống như tâm tình khi đối xử với người này, vẫn là sự nhu hòa và an bình không thể giải thích.


Mỗi lần y tới phòng bệnh của hắn đều mang theo một quyển sách, tự mình ngồi ở nơi nào vui vẻ xem, thỉnh thoảng cũng sẽ tranh TV với hắn, thích xem nhất chính là thế giới động vật và con người với tự nhiên – y giống như trời sinh liền thích động vật, đối với con người, lại chỉ ôn hòa lễ phép, thậm chí là xa cách.


Người này, cho tới nay đều thực không giống người thường. Trầm Duệ Tu cũng không nhớ rõ rốt cuộc là từ khi nào bắt đầu tường xuyên nhớ tới y, có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy y, liền đã mơ hồ cảm thấy người này rất khác biệt.


Cười rộ lên thực ôn nhu, rất thích chim, lũ chim chóc tựa hồ cũng thực thích y. Rất biết quan tâm người khác, nhưng cũng chỉ là quan tâm, y có thế giới của chính mình, còn ngoan cố cự tuyệt người khác bước vào. Y còn thích lẩm bẩm nói chuyện cùng loài chim, Huyền công tử thực thích y, lão gia tử cũng thực thích y.


Còn lại, hình như cũng không có.
Bọn họ kỳ thật ở cùng nhau cũng không nhiều, cả mùa hè ở chung trong phòng bệnh, có đôi khi tán gẫu về chuyện của chính mình, nhưng nói cũng rất ít, nói nhiều nhất có lẽ là về hai con vẹt mà hắn mua về.


Nghĩ tới vẹt, Trầm Duệ Tu ngẩng đầu nhìn cái ***g chim đang treo cạnh phòng tắm, hai con vẹt lấy cùng một tư thế rất kỳ quái nằm bò ra ***g sắt nhìn bọn họ, bốn con mắt nhỏ nhìn chằm chằm không hề chớp mắt.


Cảm giác bị nhìn trộm làm cho Trầm Duệ Tu cảm thấy thật không xong, hắn đứng dậy lấy ***g sắt xuống đem treo vào phòng tắm, hai con vẹt vỗ cánh kêu lên, giống như không muốn rời đi vị trí cũ.
“Còn làm ồn thì không có đậu phộng.” Trầm Duệ Tu nghiêm trang nói với hai con vẹt ngực đỏ.


“Quá kém, thế nhưng uy hϊế͙p͙ hai con vẹt! Đều là Bạch Tề dạy hư hắn!” Tiểu Ba tức giận dùng điểu ngữ kháng nghị, nhưng thật đáng tiếc, Trầm Duệ Tu nghe không hiểu, ở hắn nghe tới thì chỉ là con vẹt này không nghe lời vẫn đang líu ríu kêu không ngừng.


“Quên đi quên đi, lão công đừng náo loạn nữa, nếu không thật sự không có đậu phộng ăn.” Tiểu Phỉ mổ mổ đầu Tiểu Ba trấn an.
“Hừ, ta cũng chỉ sợ Tiểu Tề có hại thôi, tên a ngốc đó hoàn toàn không biết người này lòng muông dạ thú! Tư văn bại hoại, y quan cầm thú(*), hừ!”


Đóng cửa phòng tắm ngăn lại tiếng huyên náo của hai con vẹt, Trầm Duệ Tu đứng xa xa nhìn Bạch Tề đang ngủ ngon. Y thỏa mãn cọ cọ gối đầu, thì thào gì đó, tiếp tục giấc ngủ ngọt ngào của y.
Người này………Một chút cảnh giác cũng không có.


———————————————————————-
Tư văn bại hoại, y quan cầm thú(*): ý nói bề ngoài thì tử tế lịch sự bên trong âm hiểm xấu xa. Gần nghĩa với câu mặt nam mô bụng bồ dao găm.






Truyện liên quan