Chương 20: Bên nhau (trung)
Ngày cứ như vậy bình tĩnh mà lại âm thầm mãnh liệt trôi qua, âm thầm mãnh liệt tự nhiên là một số chuyện khó nói, chẳng hạn như chuyện sau khi tắt đèn kéo rèm – Trầm Duệ Tu lúc đầu còn kỳ quái sao Bạch Tề kiên trì kéo rèm như thế, cho đến một ngày hắn phát hiện hai con chim sẻ đậu trước cửa sổ, cùng với cái người đang nghiêm túc giảng đạo lý với chúng kia.
——“Các ngươi có thể đừng suốt ngày theo dõi ta không a.”
——-“Chiếp chiếp chiếp chiếp chiếp, chiếp chiếp chiếp.”
——–“Các ngươi là đang rình coi a! Các đại gia chim sẻ, nói có lý chút đi! Ta mời các ngươi ăn cơm được không?”
———“Xì xào xì xào xì xào, xì xào xì xào.”
——–“……..Quên đi, các ngươi thắng, ta vẫn là chăm chỉ kéo màn đi.”
Bạch Tề ủ rũ cho đám tiểu tử kia ăn vụn bánh mì, lại kéo rèm lên rồi mới vội vàng chạy đi.
“Sao rồi? Lại bị đám tiểu tử kia bắt nạt?” Trầm Duệ Tu bưng một ly cà phê ngồi trên sô pha cười hỏi.
“Ngươi nghĩ ta là con quạ không hay ho kia sao? Sợ chim sẻ đến mất hết mặt mũi quạ đen.” Bạch Tề liếc hắn.
Trầm Duệ Tu nhấp một ngụm cà phê chỉ chỉ đống snack trên bàn trà: “Có muốn xem phim với ta không?”
“Được, hiếm khi hôm nay ngươi được nghỉ, ngày thường nhìn ngươi đi sớm về khuya, còn chăm chỉ hơn cả những kẻ công tác cuồng.” Bạch Tề ngồi xuống sô pha, tùy tay cầm lấy một gói snack khoai tây vị tự nhiên.
Trầm Duệ Tu cười cười: “Này này này, ta chính là thương nhân đứng đắn, đương nhiên phải đi sớm về khuya.”
Bạch Tề cười lạnh một tiếng, vươn tay mò dưới đệm sô pha, lấy ra một khẩu súng: “Người bình thường sẽ nhét thứ này vào sô pha sao?”
Trầm Duệ Tu lập tức ủy ủy khuất khuất nói: “Rõ ràng là ngươi sờ không đúng chỗ…………” Nói xong tự mình vươn tay xuống sờ phía dưới tìm kiếm, lập tức triển lãm thứ cầm trên tay – một lọ gel trơn.
“Ngươi xem, ta nơi nào cũng chuẩn bị, mặc kệ là phòng tắm hay ban công, nhà kiếng trồng hoa thậm chí cả sô pha, nơi nào cũng không buông tha.”
“…………..”
Bạch Tề không hơi sức đâu cãi cọ với người này về chuyện đó, yên lặng quay sang ăn snack xem phim, may mà phòng chiếu phim ở đây hiệu quả âm thanh rất tốt, có thể đè xuống thói quen biến thái nhét gel trơn ở sô pha kia.
“Tiểu Tề ngươi thật sự là càng ngày càng lạnh nhạt.” Trầm Duệ Tu giả bộ thở dài, “Chẳng lẽ phải đợi ta chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng ngoan ngoãn nằm xuống ngươi mới có thê hưng phấn lên sao?”
“Ngươi ch.ết ta sẽ cao hứng hơn.” Bạch Tề tức giận nói.
“…………Ngươi ngươi ngươi ngươi luyến thi (yêu xác ch.ết)?”
“………..Ngươi cút nhanh!”
Ở chung lâu mới có thể phát hiện bộ mặt thật ẩn sau khuôn mặt luôn luôn mỉm cười của Trầm Duệ Tu kia, phúc hắc, thường xuyên động dục, còn thích ở nhiều nơi động dục – dựa theo lý luận méo mó của người này, cấm dục lâu quá nòng nọc con cũng biến thành ếch hết, khi xem phim ăn snack lại vô cùng ngây thơ, các món ăn biết làm không vượt quá năm, còn hay tìm trăm phương ngàn kế để không phải xuống bếp, không biết giặt quần áo – hắn cảm thấy đây là kỹ năng không cần thiết, ghét ớt xanh và rau thơm, khẩu vị trọng – trên mọi ý nghĩa.
Xem xong phim hai con vẹt nhao nhao ồn ào đòi ăn, Trầm Duệ Tu tìm quả táo bắt đầu gọt vỏ thỏa mãn hai con vẹt đang cố gắng tăng cân để chuẩn bị sinh bảo bảo, đương nhiên chủ yếu vẫn rơi vào miệng Tiểu Phỉ.
Bạch Tề đối với kỹ thuật gọt táo của Trầm Duệ Tu vẫn rất tò mò, nhưng mỗi lần hỏi hắn chỉ cười không nói rồi nhìn y, vẻ mặt đầy thâm ý.
Mỗi khi nhìn Trầm Duệ Tu cười như thế Bạch Tề luôn có dự cảm không tốt, bình thường trước khi động dục tên mặt người dạ thú này cũng luôn cười như vậy, mới đầu Bạch Tề còn có thể bị nụ cười này của hắn mê hoặc, ngốc hồ hồ bị đẩy ngã xuống giường, sau đó nhiều lần quá cảnh giác hơn rất nhiều, dù sao nhìn thấy nụ cười số lần nhiều lên cũng liền miễn dịch a.
Hai con vẹt trong nhà từ khi biết Bạch Tề ngả bài với Trầm Duệ Tu rằng y biết tiếng chim sau lại càng không kiêng nể gì, muốn ăn táo trực tiếp liền cọ đến bên người Trầm Duệ Tu miệng nói tiếng người: “Táo, apple.”
Tuy rằng phát âm có chút kỳ quái, nhưng Trầm Duệ Tu vẫn nghe hiểu.
Xem Trầm Duệ Tu gọt vỏ táo là một chuyện rất thú vị, chủ yếu là vì hắn gọt vỏ rất thuần thục, lưu loát một đường gọt xuống nhìn qua giống như vỏ táo tự bong ra vậy, Bạch Tề mấy lần muốn hắn dạy, lại bị cái nụ cười nhã nhặn bại hoại này dọa lui, đành phải ngoan ngoãn ngồi thưởng thức.
“Ngươi rốt cục có thể gọt mỏng đến mức nào a?” Bạch Tề tò mò hỏi.
“Chưa thử qua, có thể thử xem xem.” Trầm Duệ Tu cũng không ngẩng đầu lên, đưa quả táo đã gọt xong cho Bạch Tề.
Hai con vẹt lập tức lao ra cầu thực, Bạch Tề đành phải tìm một con dao nhỏ cắt nhỏ táo ra cho chúng ăn.
Khi cầm lấy dao y đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Đúng rồi ta hay nhìn thấy khi ngươi ăn táo hay lấy đầu lưỡi ɭϊếʍƈ lưỡi dao, sao chưa bao giờ bị cắt trúng, này là làm thế nào a?”
Bạch Tề từng vì tò mò mà vươn tay thử một chút, kết quả ngón tay y bị thương.
Trầm Duệ Tu ngẩng đầu nhìn y một cái, tựa tiếu phi tiếu: “Ngươi nhìn kỹ thật a.”
Bạch Tề ho khan một tiếng: “Ai cho ngươi làm chuyện nguy hiểm như vậy, ta nguyền rủa ngươi ɭϊếʍƈ đứt đầu lưỡi lâu rồi.”
“Nga?” Trầm Duệ Tu lên tiếng đầy thâm ý, vẻ mặt kia giống như đang nói sẽ trừng trị ngươi sau.
“Lão bà, sao ta cứ cảm thấy hắn đang nảy ra ý xấu gì.” Tiểu Ba nói thầm.
“Nhất định rồi, ngươi xem người này ba ngày hai lần đem nhốt chúng ta vào thư phòng!” Tiểu Phỉ cũng hùa theo,“Sau đó chính mình cùng Tiểu Tề làm mấy chuyện xấu.”
“Đúng thế, con người thật kỳ quái, một năm bốn mùa đều động dục.”
“Hai ngươi còn thì thầm nữa thì nhốt vào thư phòng ngay bây giờ.” Trầm Duệ Tu tuy rằng không biết chúng đang nói gì, nhưng trực giác nhất định không phải lời gì hay – cứ nhìn sắc mặt Bạch Tề là biết.
Hai vẹt lập tức im phăng phắc.
Bạch Tề âm thầm cảm thán trong lòng y là chủ nhân trước mà không có chút uy nghiêm nào, trước kia thì dựa vào thức ăn để uy hϊế͙p͙ lũ chim, nhưng giờ Trầm Duệ Tu chỉ một câu là đã đủ.
Chênh lệch a chênh lệch.
“Như vậy đủ mỏng rồi đi.” Trầm Duệ Tu bày ra chỗ vỏ táo mà nơi dày nhất chắc cũng chỉ nửa li, hỏi.
“Lợi hại.” Bạch Tề không hề keo kiệt lời khen ngợi của chính mình.
Trầm Duệ Tu cười cười, tiếp tục gọt vỏ, một vòng một vòng vỏ táo xoắn ốc rơi xuống, ở giữa cũng không hề có khả năng bị đứt.
Bạch Tề trợn mắt há hốc mồm, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm con dao dán tại đầu ngón tay của Trầm Duệ Tu. Ngón tay thon dài hữu lực cầm dao hao quả, tay kia chậm rãi xoay tròn quả táo, vỏ táo giống như tự bong ra một vòng một vòng rơi xuống, độ mỏng đều đều, y như cánh ve.
Lần đầu tiên Bạch Tề cảm thấy gọt vỏ cũng là nghệ thuật, không biết là xem ở đâu, người đàn ông nào biết gọt vỏ táo là hơi có chút khiết phích, rất có tính nhẫn nại, cá tính phần lớn cũng rất khiêm tốn – điểm này Bạch Tề có chút hoài nghi, cái tên đang gọt vỏ táo trước mắt này bản chất chính là kẻ thích bán sắc còn thường xuyên cười đến nhã nhặn bại hoại còn cả bụng thì gian trá xấu xa, nhất là ở trên giường.
“Lão bà, ta cảm thấy con người thật khó lý giải.” Tiểu Ba nói thầm.
“Sao vậy?”
“Ta cảm thấy táo không cần gọt vỏ ăn vẫn ngon, nhưng sao con người cứ nói trên vỏ có thuốc sâu.”
“Nhàn đến trứng đau đi. Tự mình phun thuốc tự mình gọt vỏ.”
“Ân, con người suốt ngày thích làm mấy chuyện kỳ quái.”
“Hai tiểu tử kia đang nói thầm cái gì?” Trầm Duệ Tu vừa gọt vỏ vừa nói.
Bạch Tề cong lên khóe miệng: “Chửi bới ngươi.”
Hai con vẹt nhảy dựng lên kháng nghị Bạch Tề nói xấu.
“Được rồi.” Trầm Duệ Tu bày ra quả táo trần trụi đầy đặn trên tay, lại chỉ chỉ mấy vòng vỏ táo trên mặt đất.
Bạch Tề vỗ vỗ tay: “Lợi hại, thử đo chiều dài xem?”
“Quên đi, rất nhàm chán.” Trầm Duệ Tu cười cười nói, lấy dao cắt quả táo thành bốn phần, hai vẹt đã no rồi, giờ phút này còn đang oán giận sức ăn của loài chim quá nhỏ.
Vì thế người gọt táo và người xem gọt táo đem quả táo đã gọt ăn luôn.
Trong lúc đó bởi vì ngọt ngào tới buồn nôn mà bị hai con vẹt phỉ nhổ một phen là mù hết mắt chim, cũng vì thế mà hai tiểu tử chiếm được đãi ngộ là nghỉ ngơi cả ngày trong WC.
———————————————————————–