Chương 4
Tắm rửa xong, Vương Diệu không rõ Lam Úc Kiệt vì sao lại im lặng, chỉ là nhìn anh ngơ ngác, liền lấy khăn tắm lau khô thân thể, khoác áo tắm lên cho anh, rồi để anh ngồi lên sô pha, dùng máy sấy sấy khô anh.
Lam Úc Kiệt tóc dài, sấy rất lâu, Vương Diệu thấy tóc như vầy rất phiền toái, cứ như cậu, tóc ngắn ngũn, lấy khăn lau qua lau lại, lắc lắc đầu, không quá bao lâu thì đã khô rồi, đâu cần phải cực khổ thế này.
Chẳng qua, chờ tóc khô, Vương Diệu liền lập tức phủ định suy nghĩ vừa rồi.
Bởi vì mái tóc đen nhánh mềm mượt của Lam Úc Kiệt sau khi sấy khô mềm mại tung bay, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng không nói, còn lấp lánh lấp lánh làm Vương Diệu không nỡ buông tay.
Lam Úc Kiệt vô vùng hưởng thụ cảm giác được chăm sóc này, anh thoải mái híp mắt lại.
Vương Diệu nghĩ Lam Úc Kiệt mệt mỏi, ôm anh vào phòng ngủ, vừa ôm, Lam Úc Kiệt liền mở mắt.
“Mệt mỏi thì ngủ đi.” Vương Diệu dỗ anh, nghĩ đến Úc Kiệt đang ngủ thì bị mình đánh thức.
Nhẹ nhàng đặt anh xuống giường, Vương Diệu dọn một chỗ trống, sau đó mới chui vào ổ chăn.
“Vương Diệu, tôi muốn làm, làm xong tôi mới ngủ ngon được.” Lam Úc Kiệt nghiêng người kéo tay áo Vương Diệu, sau đó cọ cọ lên người cậu.
“Anh xác định?” Vương Diệu thấy Lam Úc Kiệt trông rất mệt mỏi.
Lam Úc Kiệt không trả lời, chỉ xốc chăn khiêu khích cơ thể Vương Diệu.
Kỹ xảo của Lam Úc Kiệt rất tốt, chẳng bao lâu sau Vương Diệu đã bị anh làm thở gấp liên tục, thứ đó của Vương Diệu bị Lam Úc Kiệt nắm trong tay cũng sung huyết trướng tới mức lớn nhất, cứng ngắc hơn nữa còn lộ ra gân xanh.
Vương Diệu vươn tay, muốn đặt Lam Úc Kiệt xuống dưới, lại bị Lam Úc Kiệt tránh thoát, Lam Úc Kiệt ôn nhu đẩy cậu một cái, để cậu nằm yên trên giường, sau đó vén mái tóc xõa của mình lên, nhẹ nhàng cười.
“Đừng vội, còn chưa xong mà.” Lam Úc Kiệt vừa rồi ở phòng tắm được Vương Diệu hầu hạ rất thoải mái, cho nên quyết định hồi báo Vương Diệu một chút, cũng làm cho cậu thoải mái.
Lam Úc Kiệt vuốt ve dục vọng dưới hạ thân Vương Diệu, ngón tay linh hoạt mảnh khảnh qua lại trên dương cương và âm nang nhẹ nhàng trêu chọc, sau đó anh quỳ xuống, há miệng, ngậm cả phân thân của Vương Diệu vào miệng ɭϊếʍƈ ʍút̼.
Trên thực tế Lam Úc Kiệt không quá thích khẩu giao cho người khác, bình thường anh không làm vậy, nhưng tất cả đàn ông đều thích thế này, lúc lão nhị của mình bị người khác ngậm trong miệng ɭϊếʍƈ ʍút̼ chẳng những rất thoải mái, còn có thể cảm nhận được sự ưu việt của bản thân, mấy chuyện đó Lam Úc Kiệt biết rõ. Nhưng hiện tại, anh thuần túy chỉ muốn làm Vương Diệu thoải mái.
“A......” Vương Diệu khinh hô một tiếng, rất thoải mái, cảm giác ấm áp trong miệng anh làm cậu khó thể tự kiềm chế, Vương Diệu thấy Lam Úc Kiệt nhả phân thân mình ra, sau đó dùng đôi môi ôn nhuận nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa mỗi một điểm mẫn cảm, đầu lưỡi ngẫu nhiên còn dừng trên linh khẩu đảo quanh rồi đâm vào trong, phối hợp với bàn tay không an phận đang xoa nắn âm nang no đủ bên dưới, sảng khoái đến mức Vương Diệu thiếu chút nữa không giữ nỗi.
Vương Diệu vẫn là một học trò rất giỏi.
Nếu kỹ xảo của cậu có gì không tốt, thì khẳng định là vì cậu không có một thầy giáo giỏi.
Cho nên lúc Lam Úc Kiệt khẩu giao cho Vương Diệu, Vương Diệu không chỉ hưởng thụ, cậu cũng không ngừng lấy tay âu yếm mông của Lam Úc Kiệt, qua lại vuốt ve cặp đùi trắng nõn, chờ cậu biết đại khái phải làm thế nào rồi, không chút do dự, Vương Diệu liền xoay người Lam Úc Kiệt lại để hai cánh mông lộ ra trước mặt mình, sau đó dùng miệng chậm rãi ngậm lấy phân thân đã sung huyết của Lam Úc Kiệt.
Lam Úc Kiệt bị động tác của Vương Diệu làm toàn thân run rẩy không thôi, nhất là lúc cậu ngậm lấy phân thân của anh, Lam Úc Kiệt thoải mái dùng sức ʍút̼ lấy nơi đó của Vương Diệu, Vương Diệu hừ một tiếng, tiếp theo hai người giúp nhau ɭϊếʍƈ lộng, nhất thời không khí ngoại trừ tiếng thở dốc dồn dập, chỉ còn tiếng nước sách sách, không ngừng vang lên.
Vương Diệu học cái gì cũng rất nhanh, thậm chí trò giỏi hơn thầy, cho nên Lam Úc Kiệt dưới khẩu kỹ giỏi giang của Vương Diệu rất nhanh liền đầu hàng trước, cả phân thân Lam Úc Kiệt đều ở trong miệng Vương Diệu, hai túi cầu phía dưới bị tay cậu nắm lấy xoa nắn, khoái cảm tập trung hết vào động khẩu chỉ đợi phóng xuất, Lam Úc Kiệt bất mãn, tăng tốc độ ʍút̼ lấy phân thân Vương Diệu, không được vài cái, Lam Úc Kiệt rốt cuộc chịu không nổi, bắn trước.
“Buông ra...... A...... tôi muốn...... Bắn......” Lam Úc Kiệt dừng động tác trong miệng lại, hừ vài tiếng, sau đó toàn thân run rẩy, Vương Diệu chưa kịp tránh, thì một nửa dịch thể đã phun lên mặt cậu, một nửa khác thì bắn vào miệng cậu.
Lam Úc Kiệt quay đầu nhìn Vương Diệu, sau đó bật cười rút khăn giấy giúp Vương Diệu lau mặt.
“Còn cười, đều là do anh làm.” Vương Diệu không giận, nhả ra, sau đó mặc Lam Úc Kiệt giúp mình lau.
“Xin lỗi, xin lỗi, bất quá kỹ thuật của cậu thật khá, tôi nhịn không được a.” Lam Úc Kiệt cười to, lau xong như lấy lòng hôn lên môi Vương Diệu.
“Tiếp tục đi, anh vui vẻ rồi, nhưng tôi còn đang nghẹn này.” Vương Diệu giục anh, Lam Úc Kiệt cười quyến rũ một cái, lập tức nghe theo cậu, quỳ xuống vùi đầu vào giữa hai chân Vương Diệu bắt đầu ɭϊếʍƈ ʍút̼.
Một lúc sau, Vương Diệu thở gấp, đẩy đầu Lam Úc Kiệt ra, vươn tay bắt lấy dục vọng của mình vuốt ve lên xuống, lát sau cũng bắn ra, dịch thể bắn lên ***g ngực trắng noãn của Lam Úc Kiệt.
“Bắn ra thật nhiều......” Lam Úc Kiệt lấy tay lau đi dịch thể mà Vương Diệu bắn lên ngực mình, bộ dáng cực kỳ *** mị. Anh giương mắt, từ bên dưới nhìn Vương Diệu, sau đó lấy năm ngón tay dính dịch thể đặt vào miệng ʍút̼, rõ ràng là đang khiêu khích.
Vương Diệu nhìn cảnh này, không bỏ qua bất cứ tư thái nào, tay vẫn còn vuốt ve căn nguyên dục vọng tím đen của mình, rõ ràng vừa mới tiết không lâu, bấy giờ lại cứng lên.
“Anh là..... Yêu tinh......” Bổ vào ôm lấy Lam Úc Kiệt, lăn hai vòng, Vương Diệu chặt chẽ đặt anh dưới thân, vội vã muốn đẩy thứ bị chọc tới sung huyết của mình vào động khẩu *** đãng ướt át của Lam Úc Kiệt.
“Chờ...... chờ chút...... Vương Diệu...... Lấy mũ......” Thấy người đè lên mình cơ hồ sắp biến thành dã thú, Lam Úc Kiệt vội kẹp chặt hai chân. Tuy rằng cúc khẩu của anh đã tự động phân bố rất nhiều chất lỏng trơn ẩm, không đến mức bị động tác tiến vào thô lỗ của cậu làm bị thương, bất quá vẫn nên làm chút tiền diễn.
Đàn ông lên giường với nhau vốn không thể so với đàn ông và đàn bà, bình thường đều là theo nhu cầu, xong việc phải tự tẩy rửa, vỗ vỗ mông, không ai nợ ai. Cứ như vậy, tự nhiên người bị áp sẽ xúi quẩy một chút.
Loại chuyện không có tình cảm này, sau khi làm xong còn phải tự mình tốn thời gian tẩy rửa, mất sức lại không thu được kết quả tốt, Lam Úc Kiệt mặc kệ, cho dù là mấy bạn tình cố định của anh, thì cũng phải mang mũ anh mới chịu làm.
“Mũ? Không mang được không?” Nơi đó của Vương Diệu vừa nóng lại vừa sưng, bị trêu chọc tới mức bốc hỏa, chỉ muốn nhanh chóng cắm vào trong, lại nghe anh nói vậy, trong lòng thấy hơi khó chịu.
Cậu không thích mang mũ, hơn nữa trong lòng cũng buồn bực.
Đàn ông lại không mang thai...... vậy mang mũ làm chi? Lần trước cũng có mang đâu......?
Nhớ đến cảnh sáng đó hôm, trên hòn đảo nhỏ, sau khi bị yêu thương xong Lam Úc Kiệt đầy mị thái và bạch trọc ào ạt chảy ra khỏi huyệt khẩu, lão nhị của Vương Diệu càng cứng hơn.
“Không được, cậu không mang mũ thì đừng làm.” Lam Úc Kiệt biết với đàn ông mà nói, mang mũ không chỉ trong lòng thấy khó chịu, mà ngay cả nơi đó cũng thiếu tinh thần, dù biết sẽ cụt hứng, nhưng anh vẫn kiên trì nguyên tắc của mình.