Chương 12
Ngày thứ ba Vương Diệu vừa ra ngoài thì Tề Ngự Thiên dẫn Thiệu Thanh Vân đến thăm anh, Thiệu Thanh Vân vừa nghe nói Lam Úc Kiệt bị thương liền oa oa kêu to, không cần biết anh bị thương thế nào, đã ôm anh không ngừng cọ cọ.
“Được rồi, được rồi, cọ nữa thì tôi sẽ tróc da mất.” Thiệu Thanh Vân vừa xuất hiện, Lam Úc Kiệt lập tức cử giơ tay đầu hàng. Cô nàng này là mối uy hϊế͙p͙ lớn với anh.
“Đúng vậy, chỉ là phơi nắng cháy da thôi mà, Bĩ Tử lừa em đó.” Tề Ngự Thiên dỗ cô nàng. Y đã sớm biết Lam Úc Kiệt không sao cả, nhưng Bĩ Tử cố ý chọc Thiệu Thanh Vân, nên nói cho cô nàng biết Lam Úc Kiệt bị trọng thương, làm Thiệu Thanh Vân vội vã bay lại đây xác nhận.
“A Kiệt, thật không sao chứ?” Thiệu Thanh Vân vừa cọ lên vết thương của Lam Úc Kiệt làm anh đau muốn ch.ết, bây giờ lại xoay anh qua lại, cẩn thận xem xét.
“Không sao cả, tôi rất tốt, còn có chuyên gia hầu hạ, so với Đại lão gia còn thích ý hơn.” Lam Úc Kiệt cũng dỗ, vuốt đầu Thiệu Thanh Vân, nha đầu này với anh là tâm tính chim non, luôn thích kề cận anh. “Tên Bĩ Tử thối đó, hôm nào tôi sẽ đánh hắn một trận trút giận cho cô.”
“A Kiệt...... cậu đánh không lại hắn nha......” Giật nhẹ ống tay áo của Lam Úc Kiệt, Thiệu Thanh Vân nói trắng ra, không chừa cho hắn chút mặt mũi nào.
Tề Ngự Thiên nghe vậy buồn cười, đồng dạng cũng không chừa mặt mũi cho anh.
Thiệu Thanh Vân bám lấy Lam Úc Kiệt một hồi lâu, Tề Ngự Thiên đi tiếp điện thoại, sau đó mới dụ cô nàng về.
Lúc tiễn khách, Tề Ngự Thiên tao nhã cười quay đầu lại nhìn Lam Úc Kiệt nói: “A Kiệt, đừng khi dễ người ta quá đáng.”
Lam Úc Kiệt bĩu môi, tiễn hai người đi.
Anh khi dễ Vương Diệu khi nào?
Buổi tối khi Vương Diệu trở về Lam Úc Kiệt đang nằm trên sô pha ăn bắp rang xem phim.
“A? Về sớm vậy?” Lam Úc Kiệt ăn bắp rang, nhìn người tới kinh ngạc.
Bình thường nếu buổi chiều Vương Diệu ra ngoài thì không đến nửa đêm sẽ không về.
“Ừm, hôm nay không có chuyện gì nhiều, còn lại giao cho Chu Toàn và Phát Tử làm là được.” Vương Diệu vuốt đầu anh, sau đó bỏ vào phòng tắm.
Kỳ thật cậu về sớm là vì hơi lo cho Lam Úc Kiệt.
Cậu biết anh bị phỏng nắng trên lưng và hai tay, nên buổi tối Lam Úc Kiệt rất khó ngủ ngon, hai ngày nay ăn cũng ít hơn bình thường, cứ như mèo vậy, một bàn đồ ăn, ăn vài miếng lại chau mày bảo mình no rồi.
“Cậu ăn chưa? Tôi đi gọi đầu bếp nấu cơm cho cậu?” Lam Úc Kiệt buông bắp rang chạy tới đứng ngoài cửa phòng tắm, lời này nói ra chẳng khác nào anh xem mình là chánh chủ của căn nhà nay, không hề có chút ngượng ngùng đỏ mặt.
Vương Diệu vừa cởi quần áo ra đứng dưới vòi sen, lúc Lam Úc Kiệt ló đầu vào thì phía dưới của cậu lập tức đứng thẳng lên, vừa cứng vừa thẳng.
“Tôi bây giờ, muốn ăn anh hơn.” Vương Diệu bước qua kéo anh vào lòng, hai người đứng dưới vòi sen điên cuồng ôm hôn nhau.
Mấy ngày rồi họ chưa làʍ ȶìиɦ, sau tràng tắm biển kia Lam Úc Kiệt lại bị phỏng nắng, nơi bị phỏng vừa chạm vào giường lập tức liền đau, căn bản không thể làm, nên mấy ngày nay đều phân giường ra ngủ, chạm còn chạm không được nữa là.
Hôm nay khó lắm anh mới khỏe hơn được chút, Vương Diệu vốn không muốn làm, nhưng nụ cười mang nét lười biếng như mèo kia đã làm lòng cậu ngứa ngáy, tiểu lão đệ theo đó cũng hưng phấn lên.
Vương Diệu vừa hôn anh vừa nghĩ, chỉ cần lúc làm không nằm xuống là được? Mình thật ngốc mà, sao lại không nghĩ tới chuyện này?
Quần áo trên người Lam Úc Kiệt bị xối ướt, áo sơmi màu trắng ướt đẫm, dắn chặt vào ***g ngực, làm hai điểm phấn hồng trước ngực mơ hồ ẩn hiện, thoạt nhìn sắc tình vô biên.
Vương Diệu cởi sạch nửa dưới của Lam Úc Kiệt, cởi một hàng nút của áo sơmi ra, nhưng không cởi áo xuống, nhìn điểm phấn hồng như ẩn như hiện kia, Vương Diệu dùng cả miệng lẫn tay, làm Lam Ức Kiệt khó mà chịu nổi, phía dưới vừa cứng vừa ướt.
“Vương Diệu...... cậu...... Nhanh lên......” Cắn ʍút̼ một lúc lâu, Lam Úc Kiệt tình triều tăng vọt, hừ một tiếng giục Vương Diệu, lấy tay bắt lấy dục vọng của mình vuốt ve.
“Rồi, tôi làm đây.” Vương Diệu cười, lưu luyến không rời buông hai thực quả đỏ sẫm đáng yêu ra, trải khăn tắm lên bồn rửa tay rồi đặt Lam Úc Kiệt lên.
Lam Úc Kiệt luôn là một người rất chân thật, không thích ngượng ngùng làm kiểu, với *** của mình cũng vậy, ngồi vững trên bồn rửa mặt rộng rãi, anh chủ động tách đôi chân non mềm của mình ra, một tay đỡ lấy Vương Diệu, một tay vuốt ve tiểu đệ dễ đã đứng thẳng dậy của mình, không hề thấy e lệ.
Vương Diệu vì thấy cảnh sắc tình này mà hơi thở hỗn loạn, nhưng không vội, cậu kiên nhẫn lấy một chai kem dưỡng da hiệu Miên Dương ra bôi vào giữa hai cánh mông đang mở rộng của anh, nhẹ nhàng đẩy ngón tay vào giúp cúc khẩu xinh đẹp luôn cắn chặt lấy tay cậu mát xa khuếch trương.
Hai người làʍ ȶìиɦ nhiều, lâu Vương Diệu cũng sẽ chú ý tới những tin tức về mấy chuyện này, càng làm, đương nhiên càng tốt hơn.
Lam Úc Kiệt bị Vương Diệu làm cho thoải mái vô cùng, tay cao thấp lên xuống không ngừng, một tay Vương Diệu ra vào trong cái miệng nhỏ nhắn bên dưới, mặc khác dùng tay kia vuốt ve đùa bỡn hai tiểu nhục cầu của Lam Úc Kiệt.
“Được rồi...... Đừng đùa...... ưm...... cậu...... Tiến vào......” Lam Úc Kiệt vừa rên rỉ vừa dùng ánh mắt mê người trừng Vương Diệu, ***g thêm tiếng thở dốc hờn dỗi của anh, thật chẳng khác gì đang làm nũng.
“Tiểu Kiệt, anh thật đáng yêu.” Vương Diệu cười đến tà mị, đứng thẳng dậy đỡ lấy lão nhị đã nổi đầy gân xanh của mình, đảo quanh huyệt khẩu ướt át không ngừng co rút kia, làm Lam Úc Kiệt kiều mị đẩy đẩy cậu vài cái, mới dùng sức đẩy hết vào.
“Đáng yêu cái rắm......” Lam Úc Kiệt ôm lấy cậu, Vương Diệu ra vào không bao lâu Lam Úc Kiệt liền bắn trước một lần, chất lỏng sền sệt dính lên bụng của anh và Vương Diệu, Vương Diệu nhịn xuống chờ đợi anh lấy lại tinh thần.
Mỗi lần bắn tinh, nơi đó của Lam Úc Kiệt sẽ cắn chặt lấy cây gậy của cậu, vừa co rút vừa rung động, làm Vương Diệu vừa thống khoái lại vừa khó nhịn.
“Vương Diệu...... được rồi...... cậu động a......” Lam Úc Kiệt đỡ người cậu, hai chân kẹp chặt cậu, Vương Diệu ngừng lại quá lâu, làm anh bất mãn bĩu môi.
“Được, tôi động, lát nữa anh đừng bảo tôi ngừng.” Vương Diệu cười khẽ một tiếng, vuốt ve khuôn mặt vì tràn ngập *** mà đỏ hồng kia vài cái, ngậm lấy cái miệng nhỏ đang oán giận kia, Vương Diệu vừa hôn, vừa động eo.
“Ưm...... Ha Uhm......” Lam Úc Kiệt càng kêu càng lớn tiếng, Vương Diệu càng thêm kích động, mỗi lần đều thật mạnh, thật sâu đâm vào nhụy hoa bên trong, sảng khoái làm máu hai người đều sôi trào.
Lam Úc Kiệt lúc hoan ái thì quyến rũ hơn bình thường rất nhiều, ngũ quan của anh vốn thiên về âm nhu, bộ dáng ngày thường đã không tệ, nhưng bộ dáng và phong tình chìm trong tình triều lại càng thêm mị hoặc hơn so với bình thường, thoạt nhìn có chút yêu diễm, có chút mị hoặc, lại thêm tiếng thở dốc rên rĩ thoải mái ngọt ngào, làm Vương Diệu vừa nhìn liền nhịn không được, ra vào vài chục lần cũng bắn ra.
“Vương Diệu...... kỹ thuật của cậu...... ngày càng tốt......” Lam Úc Kiệt lười biếng tựa vào người Vương Diệu, trong lúc thở dốc dùng ngữ khí vô hạn kiều mị nói.
“Cám ơn khích lệ.” Vương Diệu cười to, vuốt mái tóc dài xinh đẹp của Lam Úc Kiệt. “Một khi đã như vậy, chúng ta lại làm lần nữa đi.”