Chương 26: Người áo xanh lại xuất hiện

Thiết Mộc đại sư nhíu lông mày lớn tiếng hỏi :
- Trong các vị đây, ai không liên quan đến vụ này xin mau mau rời khỏi đại sảnh. Đây không phải là nơi tranh danh sính cường, tội gì dính líu vào chuyện thị phi.
Thiết Mộc dứt lời, vẫn không thêm một người nào đứng dậy nữa.


Nữ lang áo trắng điều hòa chân khí một lúc, tinh thần đã tỉnh táo hơn nhiều.
Sắc mặt hồng hào nàng cười khanh khách nói :
- Các vị đừng trách tôi nữa. Tôi cầu khẩn đức Đại hòa thượng Từ Hoàng Phổ Độ cho những người u mê không tỉnh!
Ngừng một lát, nàng quay lại bảo Mẫn Chính Liêm :


- Ca ca ghi hết bọn này vào!
Mẫn Chính Liêm từ từ đứng dậy, đưa mắt nhìn quần hào nói :
- Chư vị đã cố chấp không chịu dời khỏi nơi đây. Chúng tôi không biết làm thế nào được nữa.
Chàng khẽ thở dài đưa tay vổ nhẹ lên trên án gọi :
- Đem Ký Tử Bạ ra đây!


Bên ngoài đại sảnh có tiếng con gái đáp lại rồi hai thiếu nữ tóc chải rẽ hai bên buộc túm lại, mình mặc áo xanh, gót sen thoăn thoắt bước vào. Một cô bưng một chiếc hộp ngọc trong hộp đựng một cuốn sổ bằng lụa trắng, trên đề ba chử đỏ rùng rợn: “Ký Tử Bạ”, còn một kia cầm nghiên đá bút trúc. Cả hai cô cử động lẹ làng ung dung bước đến bên nữ lang áo trắng, đặt nghiên bút xuống trước rồi cung kính đưa hộp ngọc đựng “Ký Tử Bạ” đặt lên giữa bàn xong thong thả lui ra.


Lúc hai cô tiến vào đại sảnh, mắt chỉ nhìn chăm chăm vào nghiên bút và hộp đựng “Ký Tử Bạ”. Khi trở ra cũng không liếc ngang liếc dọc.
Nữ lang áo trắng đưa mắt nhìn quần hào một lần nữa rồi nói :


- Các vị đã dám ở lại đây không ra, tất đều là những bậc anh hùng không sợ ch.ết. Người ta thường nói rằng: “Chim nhạn đi rồi còn để tiếng, người ch.ết phải lưu danh.” Vậy xin quí vị kiểm danh vào Ký Tử Bạ đi, đừng trùng trình cho mất thì giờ!


available on google playdownload on app store


Giọng nói nàng tuy rất ôn hòa, nhưng trong cái ôn hòa có giấu vẻ âm trầm khiến người nghe không rét mà run.
Quần hào nhìn qua ngó lại không ai chịu lại ghi tên.
Nữ lang áo trắng nhìn Thiết Mộc đại sư hỏi :
- Phải chăng đại sư muốn biết nguyên nhân cái của gia phụ?
Thiết Mộc đại sư đáp :
- Phải!


Nữ lang áo trắng cười đáp :
- Nếu trong nhà sảnh này còn có một vị chưa chịu ghi tên là tôi không chịu nói. Hay hơn hết là đại sư dẫn đầu cho, đừng để mất nhiều thời giờ nữa.
Thiết Mộc đại sư hỏi lại :
- Cô nương chưa ghi tên lão tăng hay sao?
Nữ lang áo trắng cười lạt đáp :


- Con người ta bất quá chỉ có một tính mạng. Dù ghi đi ghi lại mười lần thì cũng chỉ ch.ết một chuyến. Hà tất đại sư phải e ngại!
Thiết Mộc đại sư đáp :
- Nếu lão tăng sợ ch.ết thì chẳng đến đây!
Nói xong rảo bước lại ghi tên vào Ký Tử Bạ.


Phàm Mộc đại sư từ từ đứng dậy theo sau Thiết Mộc đại sư, thấy Thiết Mộc đại sư cầm bút lông ghi năm chữ “Thiếu Lâm tự Thiết Mộc” rồi đặt bút xuống, quay lại cười nói với Phàm Mộc :
- Sư đệ cũng kiểm danh vào đây đi!
Phàm Mộc tủm tỉm cười, cầm bút ghi hai chữ Phàm Mộc.


Nữ lang áo trắng đưa mắt nhìn Ký Tử Bạ rồi cười nói :
- Hay lắm! Hai đại sư quả coi ch.ết như về.
Thiết Mộc nói :
- Lão tăng tuổi ngoại tám mươi, dù ch.ết cũng chẳng còn non yểu gì nữa.
Nói xong, chắp tay niệm “A Di Đà Phật” rồi quay về chỗ ngồi.


Hai vị cao tăng kiểm danh vào Ký Tử Bạ tựa hồ khiến cho quần hào mạnh dạn thêm, lục tục đứng lên lại trước án ghi tên.
Nữ lang áo trắng đột nhiên đứng dậy nói :


- Chư vị đã lưu danh thì viết đúng tên họ mình vào. Dù có thay tên đổi họ để giá họa cho người cũng không thoát khỏi đại hoạn, mà còn di họa ba đời, liên lụy đến người nhà nữa.


Lúc đó, Thanh Thành song kiếm đã ghi tên xong lui ra, một người mặc áo đen đang cầm bút định kiểm danh nghe nữ lang nói vậy bất giác cười lạt nói :
- Từ xưa đến nay, trong giang hồ không biết bao nhiêu tay cao thủ thâm độc khiến người nghe tên phải bở vía. Nhưng chưa ai có kiểu cách thần tình như Mẫn cô nương...


Gã cười rộ lên hai tiếng rồi nói tiếp :
- Tại hạ chỉ trơ trọi một mình, trên không cha mẹ, dưới chẳng vợ con thì dù có vạ lây tam đại cũng chẳng chút bận tâm.
Nữ lang áo trắng nói :
- Việc tôi, tôi phải bảo. Còn tin hay không là ở các người.
Gã áo đen không trả lời, ghi tên xong lui ra.


Quần hào theo thứ tự kiểm danh xong đầu về ngồi đấy. Chỉ có Viên Hiếu chạy lại xem hai lượt rồi lui về chỗ ngồi. Vì y không biết chữ nên không hạ bút.
Nữ lang áo trắng nhìn chòng chọc vào mặt Viên Hiếu hỏi :
- Sao ngươi không kiểm danh?
Viên Hiếu lắc đầu đáp :
- Tôi không biết viết!


Nữ lang áo trắng chau mày nói :
- Tất cả mọi người có mặt đều kiểm danh, người không biết chữ thì làm sao nghe được. Thôi ra đi thôi!
Viên Hiếu vốn là người chất phác nghĩ thầm :


- “Phải rồi! Người ta biết chữ kiểm danh mới được ngồi lại. Mình không biết chữ ghi tên thì ở lại thế nào được?”.
Nghĩ vậy y thở dài nói :
- Cô nương nói phải ra bên ngoài đại sảnh chờ. Khi nào các vị nói xong tôi sẽ trở vào.
Đoạn rảo bước đi ra cửa.


Đỗ Thiên Ngạc muốn ngăn lại. Nhưng sau ông nghĩ rằng: “Kiểm danh vào Ký Tử Bạ chưa chắc đã ch.ết”. Nhưng trong lòng vẫn thấy băn khoăn. “Viên Hiếu đã muốn ra ngoài thì ta cứ để y ra càng hay.”
Thiết Mộc đại sư chờ cho Viên Hiếu ra khỏi sảnh đường rồi chắp tay nói :


- Mọi người ở đây đều đã ghi tên thí mạng để được nghe câu chuyện bí mật của cô nương cho hiểu rõ cái ch.ết của Mẫn lão anh hùng. Thật là một cuộc mà lão tăng sống đã ngoài tám mươi tuổi mới thấy lần này là một, lại được may mắn lãnh cái ch.ết đầu tiên. Tưởng cô nương không còn lý do gì trì hoãn nữa.


Nữ lang áo trắng từ từ ngồi xuống bảo Mẫn Chính Liêm :
- Ca ca! Đóng cửa sảnh đường lại!
Mẫn Chính Liêm vâng lời đứng dậy ra đóng cửa. Nữ lang còn giục chàng cài then. Mẫn Chính Liêm do dự một chút nhưng rồi cũng cài then cửa lại.
Nữ lang áo trắng ung dung đứng dậy nói :


- Tôi cần tắt đèn lửa trước đã.
Rồi giơ bàn tay lên quạt tắt hai ngọn nến. Nhà đại sảnh tối mù mịt, giơ tay trông không rõ. Thiết Mộc đại sư lớn tiếng nói :
- Nếu Mẫn cô nương muốn sắp đặt cách để chạy trốn thì đừng trách bọn bần tăng vô lễ.


Nhà sư sực nhớ đến hôm trước đã đi vào đường hầm. Tuy nhà sư không biết rõ cách bố trí cơ quan trong nhà họ Mẫn, hẳn là tinh xảo vô cùng. Vì sợ nữ lang thừa lúc đêm tối trốn chạy nên nhà sư mới nói vậy để cảnh tỉnh quần hào phải chú ý.
Bỗng nghe nữ lang lớn tiếng đáp :


- Xin đại hòa thượng cứ yên lòng. Nếu tôi muốn trốn thì đã chẳng đến đây!
Lại thấy tiếng dõng dạc của Quan Tam Thắng :
- Dù ngươi không trốn, chúng ta cũng không thể không đề phòng.


Bỗng nghe tiếng lịch kịch rồi nghe tiếng di chuyển bàn ghế, dường như quần hào cho lời Quan Tam Thắng là đúng. Ai nấy đều động thân, nhận định phương hướng để bao vây nữ lang vào giữa.


Tuy trong nhà tối om, song những người ở lại đều là những tay hào kiệt của hai phái Hắc, Bạch đạo. Người nào cũng võ công cao cường và nhiều lịch duyệt, việc gì cũng tinh tế cẩn mật, chỉ cần nghe động là đã biết rồi.
Nữ lang áo trắng cười khanh khách nói :


- Các vị giữ vững phương vị đi, để tôi đi vào chính đề.
Quần hào để mặc muốn nói gì thì nói, ai nấy nhanh tay chuẩn bị rồi đứng yên không nhúc nhích. Trong đại sảnh yên lặng như tờ.
Nữ lang áo trắng ngẫm nghĩ lựa lời hồi lâu rồi nói :


- Cái ch.ết của gia phụ chẳng qua là kế dụ địch, cốt mời chư vị từ xa xôi vạn dặm đến đây để mà chịu ch.ết.
Vài câu đơn giản này đã khiến cho quần hào nhốn nháo. Tiếng cười khẩy lẩn tiếng căm giận mắng nhiếc vang lên một lúc.
Nữ lang áo trắng lớn tiếng dõng dạc nói :


- Phàm những ai đã kiểm danh vào Ký Tử Bạ, kể từ giờ Tý đêm nay trở đi, chóng thì ba ngày, chậm thì mười ngày, bất luận võ công cao tới đâu, phòng bị cẩn mật đến mực nào cũng không thoát ch.ết và cũng không nên oán trách tôi...
Thiết Mộc đại sư lạnh lùng nói :


- Câu này chúng tôi đã nghe nhiều rồi, cô nương bất tất phải nhắc lại. Chủ yếu là cô nương nên đi vào chính đề đi.
Trong nhà đại sảnh tối om không có cách nào nhìn rõ mặt nữ lang, song nghe tiếng nói lanh lảnh, tiếng cười nhạt nhẻo. Nàng hỏi :


- Đại hòa thượng lúc nào cũng băn khoăn hỏi vặn về nguyên nhân cái ch.ết của gia phụ, phải chăng có ý muốn tìm ra hung thủ?
Câu này tỏ rõ ra Mẫn lão gia không phải ch.ết vì bệnh khiến cho quần hào, đã nghi hoặc từ trước, không khỏi xúc động. Những tiếng thở dài buông ra liên tiếp.


Thiết Mộc đại sư dằn giọng nói :
- Mẫn lão anh hùng bị người ám toán thì trong thư người gởi cho Phương trượng tệ tự cũng đã lộ ra rồi. Điều mà lão tăng không hiểu là ai đã gia hại một mình vị anh hùng lương thiện đó, chứ không đụng chạm đến người khác trong nhà?
Nữ lang áo trắng hỏi :


- Ủa! Nghe lời lão thiền sư dường như có ngụ ý cho vãn bối là hung thủ phải không?
Thiết Mộc đại sư niệm Phật hiệu nói :
- Lão tăng đâu dám có ý nghĩ trái thiên đạo, diệt nhân luân như thế! Song cái ch.ết ly kỳ của lệnh tôn cùng những hình tích lộ ra khiến cho lão tăng không khỏi nghi ngờ.


Nữ lang áo trắng hỏi :
- Lão thiền sư nghi ngờ thế nào?
Thiết Mộc đại sư là một vị cao tăng đức cao trọng vọng, bình tĩnh lại khẽ nói :


- Lão tăng đã kiểm danh vào Ký Tử Bạ là có ý để nghe cô nương nói rõ nguyên nhân cái ch.ết của lệnh tôn, sự tình chưa được rõ ràng, lão tăng không dám phán đoán càn. Cô nương đã có lời hứa trước, lão tăng đang rửa tai chờ nghe cô nương nói ra mà thôi.


Nữ lang áo trắng dường như có ý trêu tức đại sư, cười lạt hỏi :
- Nếu đại sư rửa tay mà không được nghe thì sao?
Thiết Mộc đại sư nín thinh không nói gì. Trong đại sảnh lại im phăng phắc trong khoảng thời gian uống cạn tuần trà.
Bỗng xa xa có tiếng lệnh vọng lại khiến người nghe không khỏi rùng mình.


Ba hồi lệnh vang lên như phá tan bầu không khí tịch mịch, rồi tiếp đến những tiếng âm nhạc khác vang lên.
Quan Tam Thắng hỏi :
- Tiếng âm nhạc gì vậy? Dường như tôi đã được nghe qua một lần!
Nữ lang áo trắng đột nhiên đáp :
- Đó là tiếng lệnh đòi mạng!
Quan Tam Thắng cả giận mắng :


- Dù đó là tiếng lệnh đòi mạng hay tiếng trống gọi hồn, xin Mẫn cô nương hãy cho hay về cái ch.ết của lệnh tôn. Nếu còn trùng trình...
Quan Tam Thắng đang nói dỡ chợt nhớ ra đây không phải là việc riêng của một mình mình nên không nói nữa.
Nữ lang áo trắng hỏi ngang :


- Nếu tôi muốn trùng trình thì ông định làm gì tôi?
Quan Tam Thắng tức giận nói :
- Chẳng lẽ lão phu lại không cho ngươi một bài học được sao?
Nữ lang áo trắng cười khanh khách nói :
- Ông thử ra tay xem nào!


Quan Tam Thắng quát lên một tiếng rồi vung chưởng đánh ra. Chưởng lực này mãnh liệt vô cùng, phát ra tiếng gió vù vù quạt lại.


Nữ lang áo trắng giơ tay phải, trong đại sảnh đang tối om bỗng thấy lấp lánh một đạo hào quang rồi một trận cười lạt vang lên, một luồng kình lực phóng ra đón lấy chưởng lực của Quan Tam Thắng. Luồng kình lực này cũng ghê gớm khiến cho Quan Tam Thắng phải run lên, bất giác lùi lại một bước.


Thiết Mộc đại sư vội la lên :
- Xin Quan huynh và Mẫn cô nương hãy dừng tay!
Nữ lang áo trắng vẫn chưa huy động thanh đoản kiếm trong tay. Sau khi hai người đấu nhau một chưởng đều dừng tay lại.


Quần hào ở trong bóng tối hồi lâu mục quang quen dần và đã trông thấy ngoại vật. Thì ra người vừa động thủ phản kích chính là chàng thiếu niên chưa nói câu nào từ nảy đến giờ.


Quần hào đều không biết chàng là ai? Duy chỉ có Đỗ Thiên Ngạc biết chàng là Thượng Quan Kỳ. Đỗ Thiên Ngạc thấy chưởng lực chàng mãnh liệt chống đỡ được kình lực của Quan Tam Thắng thì trong bụng vừa mừng vừa sợ, nghĩ thầm :


- “Mắt mình quả nhiên chưa lòa. Chàng thiếu niên này không những tinh anh mà còn võ nghệ tuyệt luân nữa. Song chàng lại ra tay giúp cho nữ lang áo trắng, mình xem ra không phải là chàng cố ý giả tạo mà là giúp nàng thật sự”.
Bỗng nghe Thiết Mộc đại sư nói :


- Cô nương đã có lời nói trước, chúng tôi đến đây ghi tên vào Ký Tử Bạ hết rồi, cô nương còn chần chờ gì chưa nói hay là cô nương muốn nuốt lời...
Nhà sư vừa nói vừa lạng người tới bên nữ lang áo trắng cướp lấy cuốn Ký Tử Bạ trong tay nàng.


Nữ lang áo trắng không ngờ đại sư lại có hành động này mà động tác mau lẹ dị thường, chỉ chớp mắt là xong.
Nàng sợ Thiết Mộc đại sư xé hủy Ký Tử Bạ vội nói :
- Xin lão thiền sư đừng xé!
Thiết Mộc đại sư hai tay cầm hai bên cuốn sách cười nói :


- Nếu Mẫn cô nương không chịu nói thì lão tăng sẽ cuốn Ký Tử Bạ này đi, để chúng tôi khỏi mang tiếng là đem cái ch.ết hứa hẹn không đâu.
Nữ lang áo trắng từ từ bước lại gần nói :
- Đại sư hãy trả cuốn sách lại cho tôi trước rồi hãy nói sau cũng vẫn chưa muộn.
Quan Tam Thắng nói :


- Xin đại sư đừng trả, thị là con người phản phúc không tin được.
Thiết Mộc đại sư nói :
- Chúng tôi đã y lời đem tính mạng ra cam kết, vậy mà cô nương vẫn trùng trình hoài không chịu nói thì lão tăng tin thế nào được.
Nữ lang áo trắng hỏi :
- Bây giờ đại sư muốn thế nào?


Thiết Mộc đại sư đáp :
- Cô nương nói xong rồi tôi sẽ trả lại sổ.
Nữ lang áo trắng cười lạt nói :
- Đại sư không tin tôi thì tôi tin đại sư thế nào được?
Thiết Mộc đại sư bực mình nói :
- Lão tăng đã xuất gia, đâu phải hạng người vô tín!


Bỗng ba hồi lệnh lại nổi lên, rồi đàn, sáo réo rắt tựa hồ như đang ở ngoài sảnh đường.
Thanh Thành song kiếm đột nhiên đứng dậy ra mở cửa thò đầu nhìn ra ngoài.
Quan Tam Thắng khí tức đầy ruột không nhịn được nữa, rảo bước lại bên Thiết Mộc, Phàm Mộc đại sư khẽ nói :


- Con lỏi này nhiều quỷ kế lắm. Thị chần chừ hoài dường như có dụng ý gì đây? Bọn ta phải cẩn thận kẻo mắc mưu thị.
Phàm Mộc đại sư hỏi :
- Theo ý Quan huynh bây giờ phải làm thế nào?
Quan Tam Thắng nói :


- Theo ý mỗ thì không gì bằng bắt thị đem về quí tự hay đem sang bên Cái bang để tôi tr.a hỏi, tất thị phải khai thật.
Thiết Mộc đại sư nói :
- Trong vụ này còn có nhiều điều rất phức tạp...
Rồi đột nhiên nhà sư nói rất nhỏ chỉ để đủ mình Quan Tam Thắng nghe mà thôi.


Nguyên Thiết Mộc đại sư chợt nhớ ra không nên đem điều mình nghĩ tiết lộ với nhiều người nên dùng phép “Truyền âm nhập mật” nói riêng với Quan Tam Thắng :


- Nếu chúng ta muốn xét rõ nội tình cần phải nhẫn nại lắm mới được. Cái ch.ết của Mẫn lão anh hùng có liên hệ rất lớn... Cô gái này dường như chưa phải là nhân vật chính sau bức màn. Cứ như lão tăng thiết tưởng thì việc này liên quan đến nhiều phái võ. Lão tăng tuy chưa có duyên hội ngộ với quí bang, nhưng vẫn ngưỡng mộ tiếng hào hiệp. Mong rằng Quan huynh hãy lấy đại cuộc làm trọng, cố nén lòng nhẫn nại, lão tăng xin đem hết sức mình để giúp Quan huynh.


Nói tới đây, đột nhiên bên ngoài sảnh đường có tiếng Thanh Thành song kiếm khẽ hỏi :
- Gì vậy?
Rồi thấy bóng hai người cùng chạy đi.
Quan Tam Thắng đáp :
- Đa tạ đại sư đã có lòng chỉ giáo!
Thiết Mộc đại sư tủm tỉm cười nói :


- Đêm nay không chừng còn xảy ra nhiều biến cố bất ngờ.
Bất thình lình một tiếng quát lớn vang lên trên nóc nhà, tiếp theo là một tiếng hú rất dài như xé tan bầu không khí tịch mịch ban đêm.
Mọi người trong nhà đại sảnh đều đứng im nín thở, không vì tiếng hú bên ngoài mà nhúc nhích.


Nên biết rằng Thanh Thành song kiếm nổi tiếng trên giang hồ đã lâu. Mọi người trong đại sảnh tuy một số không biết mặt nhưng đã nghe tiếng song kiếm từ lâu. Ai cũng cho rằng dù có cường địch đến nhưng cũng không làm gì nổi Thanh Thành song kiếm ngay trong chốc lát, nên không ai chạy ra.


Nữ lang áo trắng dường như đang đợi chờ cho cục diện biến đổi, lắng tai ngưng thần nghe động tĩnh bên ngoài.
Tiếng quát, tiếng hú đã dứt mà tiếng đàn bên ngoài đại sảnh cũng đột nhiên im bặt. Bầu không khí lại tịch mịch âm u. Quần hào trong đại sảnh ai cũng nín thở theo dõi biến cố.


Thời gian tịch mịch kéo dài rất lâu. Duy mình Đỗ Thiên Ngạc là nghe biết đó là tiếng hú của Viên Hiếu. Ông lo ngại cho sự nguy hiểm y nên lên tiếng đề nghị :
- Để tôi chạy ra coi!
Vừa nói vừa chạy ngay ra ngoài sảnh đường.
Thiết Mộc đại sư lo cho sự an nguy của Thanh Thành song kiếm, khẽ bảo Phàm Mộc :


- Sư đệ cũng thử ra coi. Nếu thấy gì lạ cũng đừng tự tiện hành động, hãy gọi tiểu huynh ngay.
Phàm Mộc gật đầu chạy ra. Lúc đó Đỗ Thiên Ngạc cũng vừa chạy ra đến cửa.


Một luồng gió thổi vào mặt khiến cho tinh thần càng thêm phấn chấn, hai người cùng nhìn ra cửa: ngoài sân vắng tanh không một bóng người.
Đỗ Thiên Ngạc khẽ nói :
- Xin đại sư hãy trông chừng ở dưới sân, để tại hạ nhảy lên nóc nhà xem thử!


Phàm Mộc đại sư gật đầu, phất áo tăng bào một cái, người đã rời khỏi thềm nhà nhảy ra ngoài sân, ngấm ngầm phòng bị, sụt tìm từng khóm hoa bụi cỏ.


Đỗ Thiên Ngạc đề khí, một tay để trước ngực, một tay che mặt tung mình nhảy vọt lên mái nhà. Ông đưa mắt nhìn bốn phía mà chẳng thấy bóng Viên Hiếu cùng Thanh Thành song kiếm đâu cả, mà cũng không nhìn thấy vết tích họ đi về hướng nào, trong lòng không khỏi lo sợ, nghĩ thầm :


- “Thanh Thành song kiếm tiếng tăm lừng lẫy, Viên Hiếu võ công cũng không vừa, dù gặp cường địch đến đâu cũng có thể chống đỡ hơn mười hiệp. Sao chỉ thấy hai tiếng hú mà người đã mất tích? Viên Hiếu chưa từng trải giang hồ, trúng kế dụ địch thì còn có lý, nhưng Thanh Thành song kiếm cũng trúng kế dụ địch luôn hay sao?”.


Ông càng nghĩ lại càng nghi hoặc, biết là không phải chuyện thường nên càng kinh hải.


Bất thình lình, từ góc Đông Bắc, một ánh sáng xẹt qua. Đỗ Thiên Ngạc thoáng nhìn tựa hồ như có hai bóng người chạy qua như bay. Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh sáng lại biến mất nên không trông được rõ ràng. Ông toan cất tiếng gọi nhưng sợ mình lầm lẫn. Thoáng đắn đo, Đỗ Thiên Ngạc quyết định chạy về hướng vừa ánh sáng xẹt qua.


Đỗ Thiên Ngạc vượt qua mấy tầng tòa viện thì đến chân một tòa lầu cao ngất. Tòa viện này rất rộng nằm trong Mẫn gia trang.


Dưới ánh sao, Đỗ Thiên Ngạc nhìn rõ những chồi hoa quế hương thơm ngào ngạt. Tòa viện này kiến trúc quanh co lọt vào những khóm hoa. Đỗ Thiên Ngạc độ chừng ánh sáng vừa lóe lên khi nảy ở gần khu tòa lầu này. Nhưng bây giờ ngoài tiếng gió vi vu thổi lay động cành hoa, tuyệt không thấy một tiếng động gì khác.


Đỗ Thiên Ngạc thở phào một cái nghĩ thầm: Cũng may thì mình vẫn chưa hô hoán quần hào, không thì... Nghĩ tới đây bỗng nghe tiếng sột soạt, rồi từ trên lầu cao buông xuống một tấm lụa dài đến mấy trượng.


Đỗ Thiên Ngạc giật mình tự hỏi: Phải chăng có người đang núp ở trên lầu cao này? Ông chú ý nhìn thì trên tấm lụa có viết một dòng chữ: “Mời quý khách lên lầu nói chuyện”.


Đỗ Thiên Ngạc nghĩ quanh nghĩ quẩn không biết phải đối phó thế nào. Vừa muốn trở về đại sảnh thông báo cho quần hào, vừa muốn tự mình lên lầu xem sao rồi sẽ liệu.


Nghĩ một lát, ông nhảy lên nắm lấy đầu tấm lụa, trở mình đi một cái đã nhảy lên nóc lầu. Vốn là người giàu kinh nghiệm giang hồ, ông không nhảy vào trong lầu ngay mà chỉ để rơi mình xuống trước cửa, lắng tai nghe động tĩnh bên trong.
Bỗng trong nhà có tiếng cười vọng ra rồi hỏi :


- Đã dám đơn thương độc mã đến đây, sao không vào đây nói chuyện?
Ngôn từ rất khách khí, âm thanh rất lạnh lùng, nhỏ nhẹ khiến cho người nghe không biết là trai hay gái?


Đỗ Thiên Ngạc tính ra chỗ này xa nhà đại sảnh đến hơn trăm trượng, trung gian còn vô số tòa viện nhỏ. Trừ phi phải kêu to thật lớn, còn ngoài ra không có cách nào báo tin cho người trong đại sảnh được. Bụng ông nghĩ vậy nhưng miệng lại trả lời :


- Tại hạ vốn là người xưa nay không ai dùng cách nói khích làm cho xúc động được. Nếu muốn lừa tại hạ vào trong nhà để ám toán thật không dễ dàng đâu.
Giọng nói lạnh lùng nhỏ bé lại vang lên :
- Người đã sợ hãi thì bây giờ quay về cũng không sao!
Đỗ Thiên Ngạc cười nói :


- Đâu có dễ dàng thế được! Tại hạ đã đến đây, dù sao cũng phải kiếm chút gì chứ, há đi về tay không sao?
Bỗng thấy tấm lụa rút xuống thật mau vào trong nhà. Lại nghe tiếng thang lầu lịch kịch, tựa hồ như người trên lầu đang đi xuống.
Đỗ Thiên Ngạc khẽ nói :


- Nếu quả các người không có ý ám toán tại hạ thì xin thắp đèn lên.
Tiếng chân bước mỗi lúc một xa, rồi không nghe thấy tiếng gì nữa, tựa hồ như người trong lầu đã bỏ đi không lý gì đến mình nữa.
Đỗ Thiên Ngạc cười lạt một tiếng, lẩm bẩm :


- Đây là kế dụ địch, toan đánh lừa cả mình nữa sao?
Ông bẻ một miếng ngói ném vào trong nhà nhưng không nghe tiếng vọng lại, tựa hồ như hạt cát rơi vào bãi sa mạc.
Đỗ Thiên Ngạc cười ha hả nói :


- Giỏi lắm! Ngươi mà không bắt lấy mảnh ngói thì tại hạ chờ lâu không nhịn được có lẽ chạy vào xem. Nhưng bây giờ ngươi đã bắt lấy mảnh ngói tức là ngươi vẫn còn ở trong đó, chưa bỏ đi.


Đỗ Thiên Ngạc tưởng nói khích như vậy sẽ có tiếng đáp lại. Ngờ đâu đối phương vẫn nín thinh. Ông đắn đo: Xem chừng đêm nay mình không mạo hiểm không xong. Tay phải rút sợi nhuyễn tiên ở sau lưng ra, tay trái lại rút một viên ngói khác vừa ném vào vừa lắng tai nghe, vẫn không thấy động tĩnh chi hết. Ông lại rút ba viên ngói, vận nội lực ném cả ba miếng vào cùng một lúc.


Đỗ Thiên Ngạc tính rằng dù người trong nhà võ công có giỏi, nhưng trong nhà tối đen như mực trông không rõ, bắt một viên còn được, chứ đồng thời bắt cả ba viên thì khó lòng.


Dè đâu, ném cả ba viên mà vẫn không có tiếng động nào. Tình trạng khiến Đỗ Thiên Ngạc rất kinh hải, nghĩ thầm: Ba viên ngói ném vào cùng một lúc, phương hướng không rõ, xa gần không đều mà người trong nhà bắt được cả thì võ công y tất phải kinh người, trên đời hiếm có. Ông đã định bụng hễ nghe tiếng ngói chạm tường là thừa thế nhảy vào nhưng bây giờ ông lại do dự.


Đỗ Thiên Ngạc càng ngẫm nghĩ càng kinh hải: Vạn nhất mà mình gặp nguy hiểm mà quần hào không ai biết một tí gì, vụ này không phải chỉ là việc sống ch.ết của một người, lại không phải là lúc tranh hơi. Nghĩ vậy ông ngầm vận chân khí, một mặt để chuẩn bị ra tay, một mặt để rú lên một tiếng thật to gọi người viện trợ.


Lúc ông toan mở miệng la lên thì sau lưng ông, đột nhiên có tiếng vỗ nhè nhẹ, bên tai có tiếng người lạnh như băng giá nói :
- Không được la! Nếu trái lời ta lập tức điểm đứt mạch trái tim!


Đỗ Thiên Ngạc chưa kịp trả lời thì huyệt “Mạch Môn” bên tay phải đã bị nắm chặt, rồi năm đầu ngón tay đối phương bấm mạnh một cái, khiến cho nửa người Đỗ Thiên Ngạc bị tê liệt. Kình lực tiêu tan mất hết.


Đỗ Thiên Ngạc ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy đó là một quái nhân mình mặc bào xanh, nét mặt trơ như gỗ đang đứng nhìn mình.


Dưới ánh sao lờ mờ, Đỗ Thiên Ngạc nhìn quái nhân này mà bở vía. Ngủ quan y không có gì khác lạ, nhưng tướng mạo không giống mặt người, trông giống như cái mặt người ch.ết trôi đã mấy tháng, hoặc là cái mặt trong quan tài chôn đã lâu giờ mới mở ra. Da thịt cứng ngắt lạnh như băng, khiến người trông thấy phải run lên bần bật. Nhưng Đỗ Thiên Ngạc là người bôn tẩu giang hồ đã lâu nên trấn tĩnh được ngay và nhận ra người này đeo mặt nạ liền cười lạt hỏi :


- Ngươi là ai? Sao không dám vác mặt thật với đời mà lại đeo mặt nạ?
Ngươi tưởng cái bộ mặt ngáo ộp này dọa được ta chăng?


Người kia không trả lời ngầm vận kình lực. Đỗ Thiên Ngạc toàn thân rung lên, các mạch máu dồn dập chạy ngược vào các kinh mạch trong người khác nào như có đàn kiến bò đau đớn vô cùng.
Bỗng nghe người áo xanh lạnh lùng nói :


- Nếu ngươi không muốn nếm cái mùi máu chạy ngược vào nội phủ thì lẳng lặng đi theo ta.
Đỗ Thiên Ngạc biết rằng có phản kháng cũng vô ích. Đối phương chỉ cần bóp mạnh tay thêm một chút là mình bị ch.ết ngay tức khắc, đành phải theo y đi.


Người áo xanh dẫn ông đến cạnh nhà, đột nhiên hắn vỗ vào lưng ông một cái để điểm hai huyệt trọng yếu khác, nơi huyệt mệnh môn, rồi co chân đá Đỗ Thiên Ngạc một cái văng từ trên lầu xuống dưới, đoạn y tung mình nhảy xuống theo. Y nhảy xuống rất nhanh, y xuống tới đất trong khi Đỗ Thiên Ngạc còn lơ lửng trên không.


Người áo xanh đưa tay lên quạt ra một luồng kình lực cho người Đỗ Thiên Ngạc từ từ rớt xuống, đoạn y nhanh tay bắt lấy ông.
Lập tức trong bụi rậm, hai gã đại hán áo đen lưng giắt trường kiếm nhảy xổ đến bên người áo xanh.
Gã bên trái rút trường kiếm ra đứng chờ lệnh.
Người áo xanh hạ lệnh :


- Không được giết hắn! Tha cho hắn về!
Người áo xanh băng mình một cái đã mất hút. Trước khi ra đi, y đưa tay vỗ vào vai Đỗ Thiên Ngạc để giải huyệt rồi tiện tay điểm vào huyệt Phong Thủ trên vai.


Đỗ Thiên Ngạc lại run bắn lên và hồi tỉnh lại. Ông đảo mắt nhìn không thấy người áo xanh đâu nữa, mà chỉ thấy hai gã áo đen đứng bên mình. Một gã cầm kiếm chỉ vào ngực, còn gã kia móc trong bọc ra một gói thuốc, khẽ nói :
- Mở miệng ra đi, ta cho uống thứ thuốc này rồi ta sẽ tha về!


Đỗ Thiên Ngạc giật mình nghĩ thầm :
- “Chắc gói thuốc này cũng là thứ thuốc mà Thượng Quan Kỳ đã uống phải. Sau khi uống vào không thể tự chủ được nữa và vĩnh viễn phải làm nô dịch cho người”.


Ông ngầm vận chân khí để toang phản kháng, song các huyệt đạo ở cánh tay đều cứng nhắc không cử động được nữa đành chịu uống thuốc. Có điều ông đã giàu kinh nghiệm, tâm cơ lại linh mẫn, không phản kháng nữa, há miệng ra thản nhiên uống.
Gã áo đen cầm gói thuốc tủm tỉm cười nói :


- Ta xem ngươi cũng vào hạng khá đấy. Người uống thuốc này vào rồi sẽ có hy vọng cộng sự với bọn ta.
Gã đại hán kia đột nhiên buông kiếm ra nói :


- Này anh! Tên này không dám phản kháng, cho nó uống ít chút đi để khỏi tổn thương đến nội phủ. Rồi đây hắn sẽ là đồng bọn với mình, tưởng chúng ta cũng nên thương nhau.
Gã kia bớt đi hai viên rồi khẽ bảo Đỗ Thiên Ngạc :


- Nếu ta cho ngươi uống nguyên cả gói này thì ít ra ngươi mê mẫn cũng phải ba ngày không hồi tỉnh lại và mất cả ăn uống. Ta bớt cho ngươi hai viên thì ngươi không đến nổi ngất đi.
Dĩ nhiên đó là câu nói để kết bạn với Đỗ Thiên Ngạc.


Đỗ Thiên Ngạc rất lấy làm kỳ, không hiểu sao hai gã này biết rằng rồi đây mình sẽ nhập bọn với chúng mà tìm cách giao hảo trước?
Gã áo đen cầm kiếm dường như hiểu được sự nghi ngờ của Đỗ Thiên Ngạc cười nói :


- Chúng tôi ở trong đội hắc y thị vệ mười hai người. Hôm qua có một gã bất hạnh ch.ết đi và hôm nay Trang chủ không muốn giết ngươi, thế là ngươi đã trúng tuyển vào thế chân người bạn đã ch.ết đó.






Truyện liên quan