Chương 5: Dọn đến nhà Bạch Lâm
Ngày hôm sau tôi cùng Tưởng Nam rời Thượng Hải. Về đến công ty, cảm tưởng mọi chuyện xảy ra ở Thượng Hải đều như một giấc mơ. Cuộc sống lại trở về với những yên ả và bất lực thường ngày. Đương nhiên, vì chuyến công tác đến Thượng Hải cùng Tưởng Nam lần này, đồng nghiệp trong phòng vừa ghen ghét vừa ngưỡng mộ tôi. Tên cặn bã La già cứ cười bỉ ổi hỏi tôi có phải đã bị Tưởng Nam thịt rồi không. Mỗi lần nghe hắn hỏi vậy, tôi đều vờ làm bộ bí hiểm, không trả lời.
Chiều ngày thứ hai sau khi quay về công ty, chị gái Trần Hữu Dung ngực bự đột nhiên hỏi tôi: “Tiểu Triệu, cậu có gặp Bạch Lâm ở Thượng Hải không?”.
“Không”. Tôi chớp chớp mắt nói: “Sao cơ? Chị ấy cũng tới Thượng Hải à?”.
“Nghe nói vậy”. Trần Hữu Dung làm vẻ bí mật nói: “Người ta còn xin nghỉ phép tận một tháng cơ”.
“Một tháng?”. Tôi sững người, buột miệng hỏi: “Sao lại xin được nghỉ phép dài thế?”.
“Hì hì. Cậu đừng có xem thường Bạch Lâm, cô nàng quả phụ đó lợi hại lắm đấy, nghe đâu đích thân sếp Cao phê chuẩn đơn xin nghỉ phép của cô nàng. Nghe người ta nói, cô nàng gọi điện đến phòng nhân sự xin nghỉ, phòng nhân sự không dám quyết, cô nàng liền gọi thẳng lên sếp Cao, sếp không nói nhiều lời, chấp thuận luôn…”.
Nghe vậy tôi thấy chột dạ. Vị sếp Cao mà Trần Hữu Dung nói chắc là giám đốc công ty chúng tôi, sớm đã nghe nói tay này là cặn bã trong các loại cặn bã, háo sắc trong các loại háo sắc, nghe đồn trong công ty ông ta có không dưới mười cô nhân tình, lẽ nào Bạch Lâm cũng là một trong số đó? Sặc! Chỉ một mình “anh Hình” kia đã đủ khiến tôi nuốt không trôi rồi, giờ lại còn thêm một lão sếp Cao, mẹ kiếp, các người đều đã mấy chục tuổi đầu rồi, hà cớ gì cứ phải tranh giành một người phụ nữ với thằng nhóc như tôi cơ chứ?
Đang ủ ê thì Tưởng Nam từ ngoài bước vào. “Tiểu Triệu!”. Chị gọi: “Cậu vào phòng tôi một chút”. Nói rồi đi thẳng về phòng làm việc. Trần Hữu Dung ở trước mặt đưa mắt nhìn tôi đầy vẻ ám muội. Tôi chửi thầm trong bụng. Có khối mà như chị nghĩ đấy, tôi đâu phải gà của chị ta!
Vào phòng làm việc của Tưởng Nam, Tưởng Nam nói: “Tiểu Triệu, còn nhớ lần trước tôi nói cho cậu đi học lái xe không? Sáng nay tôi gọi điện đến trường dạy lái đăng ký cho cậu rồi, cậu rảnh rỗi thì đi học đi”. Tôi “vâng” một tiếng, Tưởng Nam lại nói tiếp: “Học phí công ty đã trả rồi, cậu phải học hành cho tử tế đấy!”. Nói đoạn chị nhìn tôi mỉm cười dịu dàng, tôi vô cùng cảm kích, không khỏi hỏi lại lần nữa: “Phó giám đốc Tưởng, sao chị lại đối tốt với tôi thế?”. Tưởng Nam không trả lời ngay, hồi lâu sau mới đáp: “Tiểu Triệu, về sau khi không có ai cậu đừng gọi tôi là phó giám đốc Tưởng nữa”. Ngừng một lúc, chị nói tiếp: “Nếu cậu không ngại, về sau cứ gọi tôi là chị đi…”.
Tôi nghe mà sững sờ, nhớ lại lần trước cùng Tưởng Nam đi thăm con trai chị, chị cũng kêu thằng bé gọi tôi là cậu. Thật không hiểu nổi Tưởng Nam, lẽ nào nhìn tôi giống em trai chị ta? Nhớ lại thời gian đó Tưởng Nam quan tâm chăm sóc mình, thật giống một người chị đối với em trai. Lòng chợt thấy ấm áp, tôi buột miệng gọi: “Chị!”. Tưởng Nam nghe vậy vui không để đâu cho hết, ánh mắt nhìn tôi ngập tràn hân hoan.
Tôi thấy chị vui như vậy, lòng lại có chút hụt hẫng: Thực ra từ trước đến nay, tôi vẫn luôn có chút ảo tưởng với Tưởng Nam (gì thì chị ấy nhìn cũng giống em Ran…), vì thế dạo này tôi vẫn luôn ngờ rằng Tưởng Nam đối với tôi tốt vậy liệu có phải vì cũng có ý đồ với tôi hay không, thế nhưng giờ xem ra chẳng phải, thôi thôi, tôi quan tâm làm gì, chỉ cần một mình Bạch Lâm là đủ rồi!
Kể từ hôm đó, cuộc sống của tôi bắt đầu có thêm một mối quan tâm mới: ô tô. Bình thường vào giờ đi làm, tôi có thể dễ dàng xin Tưởng Nam cho nghỉ, rồi đến trường học lái xe. Vào cuối tuần Tưởng Nam còn đích thân dạy tôi trên chiếc xe công ty cấp cho chị, lúc thì tìm một bài tập dạy tôi hạ cần sang số, lúc lại lái về vùng ngoại ô tập chạy đường trường. Thoắt cái đã hai tuần trôi qua, trong mười bốn ngày nay, ngày nào tôi cũng đợi Bạch Lâm quay về. Nhưng Bạch Lâm vẫn không đến công ty, xem ra chuyện nàng xin nghỉ phép một tháng là thật rồi. (Sặc! Từ đó suy ra, chuyện giữa nàng và sếp Cao lẽ nào cũng là thật?).
Ban đầu tôi vốn không ngờ Bạch Lâm xin nghỉ phép tận một tháng, thời gian dài như vậy nàng sẽ sống ở Thượng Hải thế nào? Hình như tối hôm nàng đến Thượng Hải cũng không thấy mang theo đồ đạc gì. Chăn màn quần áo đều không mang, nàng sống ra sao ở Thượng Hải chứ? Tự nhiên tôi lại nhớ đến gã họ Hình nọ, hắn ta có ô tô, chắc có thể giúp nàng mang qua vài thứ. Nhưng cứ nghĩ đến đây, tâm trạng tôi lại xấu đi rất nhiều.
Thứ Ba của tuần thứ ba sau khi quay về công ty, tôi nhận được một tin nhắn. Nội dung là: Đang làm gì đấy? Lư lừa! Số điện thoại nhắn tin rất lạ. Mới đầu tôi còn tưởng là số bạn cũ nào từ thời đại học, sau mới mơ hồ nhớ ra số điện thoại này hơi giống số của Bạch Lộ. Nghĩ đến là em, lòng tôi dậy lên cảm giác áy náy: Về được bao ngày rồi, mỗi ngày tôi đều nhớ đến Bạch Lâm không mười thì tám lần, nhưng lại chẳng hề nhớ đến em. Nghĩ vậy tôi liền nhắn lại: Bạch Lộ à? Em đã khỏe lên chưa? Số điện thoại kia nhắn tin trả lời, quả nhiên là Bạch Lộ!
Lòng thầm hổ thẹn, nhưng đồng thời cũng hơi có chút tự đắc: không ngờ lâu thế rồi, cô dì nhỏ này vẫn còn chưa quên tôi…
Ngẫm thấy cô bé Bạch Lộ này quả không tệ, tới giờ vẫn nhớ đến tôi. Chẳng bù cho nàng Bạch Lâm đáng nghìn nhát kiếm kia, đến nửa mẩu tin cũng chẳng thèm gửi. Phí công tôi vắt óc bao nhiêu vì nàng.
Vì tự cảm thấy có lỗi với Bạch Lộ, nên kể từ hôm đó, cứ lúc nào rảnh rỗi là tôi nhắn tin qua lại bầu bạn cùng em. Đương nhiên, tôi nhắn tin với em cũng vì một mục đích quan trọng, đó là muốn thông qua em thăm dò tình hình Bạch Lâm. Thực lòng tôi rất muốn tự gọi điện hay làm gì đó cho Bạch Lâm, nhưng đã quyết theo kế lùi mà tiến, cố ý lánh xa Bạch Lâm, tôi nhất định không thể chủ động được, kẻo bao công lao trước đây đổ xuống sông xuống bể hết.
Tình hình tôi thăm dò được qua Bạch Lộ lại chẳng lạc quan chút nào. Đáng ghét nhất chính là cái tay họ Hình ấy, nghe Bạch Lộ kể dạo gần đây hắn ta tới Thượng Hải không dưới bốn lần, xem ra tên này cũng giỏi săn đón nịnh bợ lắm đây!
Cứ vậy lại qua mười ngày nữa, một buổi trưa tôi cùng ăn cơm tán phét với đám chị em ở nhà ăn công ty. Vì Chu Tĩnh chuẩn bị kết hôn mua nhà, nên cả đám bắt đầu thảo luận về vấn đề giá bất động sản. Cuộc bàn tán đi đến hồi kết, hầu hết mọi người đều rủa xả mấy công ty bất động sản với mấy tay cò đất. Tôi ngồi bên nghe chỉ cười nói: “Thực ra giá bán nhà cao chủ yếu vẫn phải trách người mua nhà, nếu như người người không đổ xô đi mua nhà thì chẳng phải giá nhà sẽ tự động hạ xuống sao!”.
Chu Tĩnh lườm tôi, nói: “Người ta ai chả phải kết hôn, nếu kết hôn mà không mua nhà thì sao được?”. Nói rồi thở dài đánh sượt. Một phụ nữ kiểu mẫu khác trong phòng, Trần Dĩnh lên tiếng: “Xem ra tuyệt đối không nên yêu một anh không có nhà rồi!”. Trần Hữu Dung cũng đã thêm: “Đúng thế, đúng thế! Giờ các cô gái tìm đối tượng thông thường câu đầu tiên là hỏi xem đối phương có nhà hay không, không có nhà thì không có chuyện trò gì nữa! Thời đại này, không có nhà thì ma nó yêu!”.
Tôi nghe mà lòng nặng trình trịch, chẳng phải tôi thuộc loại không có nhà đó sao? Nghĩ vậy tôi chen vào một câu: “Xem ra nguyên nhân cốt lõi của giá nhà quá cao đều là bởi mấy người vô vị các chị đấy!”. Vừa nói dứt lời, lòng dạ tự nhiên giật thót, bất giác nhìn ra phía cửa. Không nhìn còn không căng thẳng, ánh mắt vừa liếc qua đầu tôi đã nổ một tiếng long trời: Bạch Lâm! Là Bạch Lâm! Người phụ nữ ngày đêm tôi mong nhớ cuối cùng cũng quay về rồi!
Cả tháng nay không gặp, giờ Bạch Lâm đang đứng trước cửa văn phòng, ánh mắt như nhìn về phía tôi. Đầu óc tôi choáng váng, suýt chút nữa nhảy cẫng lên chạy lại ôm chầm lấy nàng. Tôi cố kiềm chế cơn kích động mãnh liệt trong lòng, ánh mắt quét một vòng trên người Bạch Lâm, lịch sự gật đầu chào nàng, rồi cứng nhắc quay đầu lại, nói tiếp câu chuyện còn dang dở: “Bảo sao chính phủ không điều chỉnh nổi giá nhà, hóa ra đều tại đám đàn bà con gái các chị đội lên, xem ra mấy công ty bất động sản còn phải cảm ơn các chị đấy! Chẳng trách có một triết gia từng nói: mọi tội ác đều bắt nguồn từ phụ nữ!”.
Vừa nói dứt câu đã hứng đủ một tràng mắng chửi, Chu Tĩnh nói: “Tiểu Triệu, có giỏi thì cậu đừng kết hôn!”.
“Ha ha!”. Tôi cười nói: “Nếu bắt tôi vì kết hôn mà móc ra mấy chục vạn mua nhà, tôi thà đi tìm gái còn hơn. Chị nghĩ xem, cứ cho là sáu mươi vạn đi, nếu theo mức hai trăm một lần, thì ít ra cũng phải được hơn ba nghìn lần đấy! Mức đãi ngộ ngang hoàng đế thời xưa í chứ! Hơn nữa theo số liệu điều tr.a chính thức, số lần quan hệ ȶìиɦ ɖu͙ƈ bình quân hằng năm của người Trung Quốc là 62 lần, ba nghìn chia cho 62 phải được năm mươi năm chứ ít, thế là đủ bảo đảm cho nhu cầu sinh lý bình thường của tôi sau này rồi…”.
Trần Hữu Dung cười nói: “Tiểu Triệu đúng là tên lưu manh, chủ đề nào cũng ngoặt sang chuyện này được, trong mắt cậu ta chỉ có ȶìиɦ ɖu͙ƈ thôi, có biết tình yêu là gì đâu”.
“Đúng thế!”. Tôi nói: “Các cô đều đi yêu bất động sản hết cả rồi, tôi cũng chẳng cần biết tình yêu là cái khỉ gì nữa”.
Nói đến đây, Bạch Lâm đã bước vào văn phòng. Những người khác cũng đều đã thấy nàng, liền nô nức chào hỏi. Tôi liếc qua Bạch Lâm, bỗng dưng chột dạ: Bạch Lâm chắc chắn có nhà, nàng sẽ không đi yêu bất động sản đấy chứ, hẳn tôi vẫn có thể nghe ngóng từ nàng thế nào là tình yêu?
28.
Sau khi Bạch Lâm quay về, tôi vẫn quán triệt sách lược lạt mềm buộc chặt, cố ý giữ khoảng cách với nàng. Dùng chiêu này đối phó với Bạch Lâm quả nhiên hiệu nghiệm. Trước khi đi Thượng Hải, nàng chẳng bao giờ thèm để ý đến tôi, thế mà bây giờ đã bắt đầu thường xuyên chủ động tìm tôi nói chuyện. Nhưng thiện chí ở mức độ này sao thỏa mãn nổi tôi? Tôi vẫn cứ tiếp tục lùi, lần nào nói chuyện với nàng cũng đều rất lịch sự, bình thản, xa cách. Nhiều lần khiến Bạch Lâm phát ngượng, có lúc nàng cũng bực mình không thèm để ý đến tôi nữa, nhưng có lẽ xuất phát từ cảm giác áy náy, không quá hai ngày sau nàng lại chủ động đến nói chuyện với tôi.
Nói vậy song tôi cũng rất nóng ruột. Mãi thế này cũng không phải cách hay, cứ mặn không ra mặn, nhạt chẳng ra nhạt vậy thì bao giờ mới có nàng trong tay đây?
Hai tháng sau khi Bạch Lâm quay về, căn hộ tôi thuê cũng sắp đến hạn đóng tiền, lần trước ở Thượng Hải đóng tiền viện phí cho Bạch Lộ tôi đã quẹt hết thẻ tín dụng rồi, giờ đến cơm cũng sắp chẳng có mà ăn. Đã thế chủ nhà lại đòi thu ba tháng tiền thuê một lần, đúng là đen tận mạng, bần cùng bất đắc dĩ đành phải mượn tiền mấy người trong công ty. Nhưng cái đám hèn mọn ấy, bình thường những lúc nói dóc tán phét ai nấy đều tươi tỉnh niềm nở cứ như đồng nghiệp cực tốt của tôi, giờ nói đến tiền một cái là sắc mặt ai cũng đều khó coi cứ như ch.ết bố ch.ết mẹ vậy. Chẳng còn cách nào khác, đành nghe ngóng xem có chỗ nào rẻ rẻ mà chỉ cần đóng một tháng tiền nhà là có thể vào ở được không. Nhưng nghe đi ngóng lại vẫn chẳng được chỗ nào hợp lý.
Trước mắt đã là cảnh bị chủ nhà đá ra đường, một buổi chiều nọ, Tưởng Nam đột nhiên gọi tôi vào phòng làm việc, hỏi tôi có phải đang thiếu tiền không, tôi ngại không muốn mượn tiền chị, liền nói không phải. Nhưng Tưởng Nam vẫn cho mượn 4.000 tệ, nói đợi đến khi nào có lương mới bắt tôi trả.
Vấn đề tiền nong coi như đã giải quyết xong, lòng cũng đã vững, buổi tối về đến nhà, đang định tìm lão chủ nhà đóng tiền thuê thì bỗng nhiên điện thoại đổ chuông, hóa ra là Bạch Lâm. Tôi giật thót, thầm nghĩ: nàng tìm mình có việc gì? Có phải biết dạo này tôi đang thiếu tiền, nên muốn trả lại tiền cho tôi không?
“A lô!”. Tôi nghe máy. Đầu dây bên kia vang lên tiếng Bạch Lâm: “Tiểu Triệu, dạo này cậu đang rất thiếu tiền phải không?”.
Tôi ừ một tiếng, nói: “Sắp đến hạn đóng tiền thuê nhà, chủ nhà đang giục, mẹ kiếp, thật không muốn thuê nhà của lão ta nữa”.
Bạch Lâm nói: “Giờ tôi cũng không có tiền, Bạch Lộ nằm viện nên phải chi rất nhiều”. Giọng nàng rất hối lỗi, chắc hẳn ở công ty nàng đã thấy bộ mặt khổ sở vì tiền với nhà của tôi.
“Không sao”, tôi nói, “Tôi đã lo xong đâu vào đấy rồi, số tiền kia chị lúc nào trả cũng được”.
Những lời tôi nói đều là thật, không ngờ Bạch Lâm lại nghĩ tôi đang lừa nàng. Nàng nói trong điện thoại: “Tiểu Triệu, cậu đừng gạt tôi, tôi ở công ty cũng thấy cả rồi…”. Ngừng lại một lúc, nàng nói tiếp: “Cậu đã thiếu tiền như thế mà sao vẫn không bảo tôi trả?”.
Bà nó, chẳng phải chị đang hết tiền còn gì? Bảo chị trả bằng gì! Hơn nữa, tôi không thể bắt chị trả tiền được. Tôi không bắt chị trả, là vì muốn chị mãi mãi thấy mắc nợ tôi!
Bạch Lâm thấy tôi không nói gì, tiếp tục nói: “Tiểu Triệu… tuy dạo gần đây cậu luôn cố ý tránh mặt tôi, nhưng tôi biết cậu vẫn rất quan tâm… (tôi)… Cậu là người tốt… Nếu lần trước không có cậu, Tiểu Lộ có lẽ đã…”. Giọng nàng dịu dàng kỳ lạ, từng tiếng truyền qua điện thoại đều dội thẳng vào trái tim tôi. Đây có lẽ là lần đầu tiên Bạch Lâm nói với tôi bằng giọng ấm áp thế này! Đây có lẽ là lần đầu tiên Bạch Lâm nói với tôi bằng giọng dịu dàng thế này! Đây có lẽ là lần đầu tiên Bạch Lâm trực tiếp khen tôi là người tốt thế này! Tôi nghe mà nước mắt bỗng chảy ra, thật sự! Tôi chợt cảm thấy mọi chuyện mình làm cho Bạch Lâm trước kia đều rất đáng, lúc này đây dù nàng có muốn tôi ch.ết vì nàng tôi cũng chẳng hề do dự.
Tiếng Bạch Lâm vẫn vang lên từ đầu bên kia: “Tôi cũng không biết mình có chỗ nào đắc tội với cậu, để đến nỗi thời gian này cậu cứ né tránh tôi…”.
Hừ! Chị không biết sao? Rõ ràng là giả vờ! Đang cười thầm trong bụng, chợt nghe Bạch Lâm chuyển đề tài: “Nhà tôi vẫn còn một phòng trống, vốn là của Tiểu Lộ, nhưng giờ con bé ở Thượng Hải rồi… Nếu cậu… nếu cậu…”. Nói đến đây tiếng nàng trở nên lí nhí: “Nếu cậu quả thực không còn chỗ nào ở nữa, có thể qua chỗ tôi…”.
Sặc! Chuyện này là thật sao?
Tôi thực không dám tin vào tai mình nữa! Không phải mơ đấy chứ! Bạch Lâm kêu tôi đến ở nhà nàng? Suýt chút nữa tôi đã tắc thở vì vui sướng. Xem ra đầu tiên Bạch Lâm hỏi tôi vì sao không đòi tiền nàng, sau lại khen tôi này nọ đều chẳng phải không có mục đích, mục đích của nàng chính là muốn tôi đến chỗ nàng ở. Nhưng nàng lại lo tôi không chịu, nên mới cố ý dịu dàng khen ngợi tôi trước, định làm dịu bớt thái độ lạnh nhạt của tôi đối với nàng, sau đó mới nói có thể cho tôi đến ở nhờ. Sặc! Nàng quả là lương thiện! Biết giờ tôi đang trong cảnh không chốn dung thân nên chủ động đề nghị tôi đến ở nhà nàng. Có điều, nàng quả là ngốc thật, chẳng hề nhận ra lòng dạ đen tối của tôi, cứ vậy dẫn sói vào nhà thì khó mà giữ nổi tiết tháo đấy!
Tôi rất muốn tiếp tục lạnh lùng từ chối nàng, nhưng quả thực không sao nói nổi câu chối từ. Tôi cũng muốn nói với nàng rằng mình đã mượn được tiền rồi, nhưng tôi lại không phải thằng ngốc, sao có thể bộc trực thế được? Hơn nữa, vừa rồi tôi cũng nói đã lo liệu được rồi, nhưng Bạch Lâm có tin đâu!
Đầu dây bên kia, Bạch Lâm thấy tôi mãi không trả lời, lại tưởng tôi không đồng ý, bèn nói tiếp: “Tiểu Triệu, không phải cậu đang tìm nhà còn gì? Hay là, coi như cậu thuê nhà chỗ tôi đi, tiền thuê sẽ trừ dần vào số tiền tôi nợ cậu, thế có được không?”. Giọng nàng như đang khẩn nài, có thể nhận thấy, tôi càng không đồng ý, nàng lại càng bất an. Vậy giờ tôi có nên tiếp tục quay nàng thêm chút nữa không nhỉ? Tôi thầm nghĩ trong bụng, nhưng rất nhanh đã dẹp bỏ suy nghĩ ấy. Nhỡ mà chữa lợn lành thành lợn què thì chẳng phải trộm gà không xong còn mất nắm thóc sao? Nghĩ đến đây, tôi ngập ngừng nói: “Thế thì… bao nhiêu tiền một tháng?”.
“Ba trăm, thế nào? Nếu không hai trăm rưỡi cũng được!”. Bạch Lâm nói.
“Vậy… được!”. Tôi “khó xử” đáp. Lòng lại thầm tính toán: Hai trăm rưỡi! Thế thì quá quá quá quá rẻ! Cứ tính như thế thì tiền nàng thiếu tôi chẳng thể trả hết trong một hai năm được, tới lúc đó chỉ e thế hệ sau đã trưởng thành rồi ấy chứ!
Thấy tôi nhận lời, Bạch Lâm ở đầu bên kia rất vui, giọng nói cũng thoải mái hơn nhiều: “Vậy lúc nào thì cậu dọn tới?”.
“Lúc nào cũng được”, tôi trả lời. Bạch Lâm nói: “Ngày kia là thứ Bảy, hay là ngày kia cậu dọn tới nhé”. Tôi đáp “ừ”, đầu dây bên kia Bạch Lâm hình như do dự giây lát, rồi đột nhiên nói: “Tiểu Triệu, cậu nhận lời tôi một việc, có được không?”.
Tôi sững người, nói: “Chuyện gì?”. Bạch Lâm nói: “Chuyện này, chuyện cậu dọn đến nhà tôi ấy, là bí mật, được không?”.
Tôi vừa nghe đã hiểu ra ngay, Bạch Lâm dù gì vẫn là Bạch Lâm, nàng rất sợ những lời đàm tiếu không hay của mọi người xung quanh. Tôi gật đầu, lát sau, Bạch Lâm lại hỏi: “Cậu có đồng ý không?”. Lúc này tôi mới nhớ ra chúng tôi đang nói chuyện qua điện thoại, bèn nói: “Được, không vấn đề gì”.
Ngày hôm sau tới công ty, gặp Bạch Lâm, nàng dường như đã thoải mái hơn rất nhiều, có lẽ vì trước đây lúc nào cũng thấy có lỗi với tôi, giờ cuối cùng đã cởi bỏ được gút mắc ấy rồi. Buổi tối chúng tôi lại nói chuyện điện thoại, tôi hẹn sẽ dọn đến vào buổi chiều thứ Bảy, đúng ba giờ chiều nàng sẽ đứng đợi tôi trước cổng khu nhà (Ban ngày ở công ty đông người lắm tai mắt, Bạch Lâm đương nhiên không dám bàn chuyện chuyển nhà với tôi).
Nói chuyện điện thoại xong, lòng tôi vui sướng lâng lâng, bắt đầu thu dọn đồ đạc, lúc dọn dẹp, tự nhiên nghĩ đến một câu thành ngữ rất nổi tiếng: Không vào hang cọp, sao bắt được cọp (cái)!
29.
Hơn hai giờ chiều hôm sau, tôi chuẩn bị đến chỗ Bạch Lâm. Nhưng đồ đạc quả thực hơi nhiều, một lần không chuyển hết được, đành phải chia làm hai lần chuyển. Tôi ngẫm nghĩ rồi thấy hơi chột dạ, nhớ Bạch Lâm nói trong điện thoại muốn tôi giữ bí mật chuyện chuyển đến nhà nàng. Chắc hẳn một quả phụ như nàng bỗng dưng rước một cậu trai trẻ về nhà, mọi người uốn vài tấc lưỡi thì chắc chắn nàng không chống đỡ nổi. Nghĩ đến đây, tôi không mang hành lý gì nữa, người không đi đến khu nhà nàng.
Đứng trước cổng khu nhà đợi một lúc liền thấy Bạch Lâm từ bên trong bước ra. Nàng nhìn thấy tôi, thoáng ngạc nhiên: “Tiểu Triệu, sao cậu không mang theo hành lý?”. Nói đoạn nhìn chằm chằm vào tôi, như sợ tôi đột nhiên đổi ý không chuyển đến nhà nàng nữa. Tôi mỉm cười, nói: “Tôi nghĩ rồi, sợ mình xách hòm xiểng cùng chị về nhà lại khiến mọi người chú ý, thế này đi, tôi nhớ cửa nhà chị trước đã, rồi sẽ một mình chuyển đồ sau, chị xem có được không?”.
Bạch Lâm mới đầu còn sững sờ, nhưng ngay sau đó đã nhận ra đây là tôi đang nghĩ cho nàng, sợ nàng bị hàng xóm láng giềng đàm tiếu. Bạch Lâm đỏ bừng mặt, lâu sau mới nói: “Cảm ơn cậu, Tiểu Triệu”. Lòng tôi thầm hỉ hả: xem ra lần này vờ chu đáo cũng giành được chút cảm tình của Bạch Lâm đây! Sau đó Bạch Lâm dẫn tôi lên nhà nàng cho quen nhà quen cổng.
Nhà nàng là căn hộ hai gian hai sảnh, đương nhiên không thể so sánh với căn hộ của Tưởng Nam, nhưng bên trong bày biện cũng rất vừa mắt, cốt lõi nhất là trong nhà sạch sẽ gọn gàng vô cùng. Có thể thấy Bạch Lâm đích thị là mẫu vợ đảm mẹ hiền (Đúng kiểu tôi thích!).
Biết nhà rồi, tôi quay lại chuyển đồ. Đầu tiên là dàn máy tính cùng hai cây guitar tôi quý nhất, lượt thứ hai là chăn màn quần áo các loại. Nói ra cũng thật trùng hợp, lượt chuyển đồ thứ hai, tôi vừa khoác một ba lô to đùng đến trước cửa nhà Bạch Lâm, đúng lúc nàng đang mở cửa cho tôi vào nhà thì cánh cửa nhà đối diện bỗng bật mở, một người phụ nữ trung niên rất ra dáng bà chủ gia đình từ trong bước ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền ngẩn người. Tôi và Bạch Lâm cũng sững người, vài giây sau, người kia mới cất tiếng hỏi: “Tiểu Lâm à, đây là…”.
Bất ngờ bị hỏi thế, tôi cũng có chút bàng hoàng, chỉ nhìn đã biết bà cô này thuộc loại thích buôn dưa, lần này chẳng phải thanh danh của Bạch Lâm sẽ hỏng bét cả sao? Đứng nghĩ xem nên trả lời thế nào đã nghe tiếng Bạch Lâm thản nhiên đáp: “Bác Trình à, đây là cậu em họ cháu, mới từ Dương Châu đến…”.
Sặc! Tôi thực không ngờ Bạch Lâm lại cao thủ đến vậy, bịa chuyện cứ như thật. Bác Trình quả nhiên tin ngay, nhìn tôi nở nụ cười rồi đi xuống tầng. Tôi thở hắt, nhìn sang Bạch Lâm, nàng đỏ ửng mặt, nói: “Mau vào thôi!”.
Căn hộ của Bạch Lâm có hai phòng ngủ, một của nàng, một của Bạch Lộ. Vì giờ Bạch Lộ đang ở Thượng Hải nên phòng này để không. Đương nhiên, kể từ hôm nay trở đi, căn phòng sẽ thuộc về tôi. Lớn từng này rồi tôi vẫn chưa ở trong khuê phòng con gái bao giờ, nghĩ đến chuyện mình sắp được ngủ trên chiếc giường Bạch Lộ từng ngủ, có khi còn được đắp tấm chăn Bạch Lộ từng đắp, lòng tôi thực sự hơi kích động.
Căn phòng tuy không có người ở nhưng vẫn được quét dọn sạch sẽ, không biết có phải vì tôi chuyển đến hay không. Đặt đồ đạc xuống đâu vào đấy, Bạch Lâm nói với tôi: “Tiểu Triệu, buổi tối nếu cậu không ăn cơm ở đâu thì có thể ăn luôn ở đây, còn hơn là đi ăn ngoài…”. Nàng ngập ngừng nói tiếp: “Hằng tháng tôi thu thêm của cậu năm mươi tệ tiền ăn là được!”.
Năm mươi tệ! Rõ ràng là chị muốn chăm lo ăn uống cho tôi đây, đã thế ăn thì ăn, ai sợ ai chứ! Còn chưa rõ ai ăn ai nữa kia. Nghĩ vậy tôi bèn đáp: “Cảm ơn chị, chị họ!”.
Bạch Lâm nghe tôi gọi nàng là chị họ, mặt lại đỏ bừng, nói: “Vừa rồi tôi nói bừa thôi, nếu không bác ấy không biết sẽ nghĩ thế nào nữa”. Tôi mỉm cười tỏ vẻ hiểu chuyện, lòng thầm nghĩ: e là trước khi tôi tới Bạch Lâm đã nghĩ đến tình huống này rồi, nếu không vừa rồi không thể trả lời thần tốc vậy được.
Sau khi chuyển đến nhà Bạch Lâm, gần như từng giờ từng phút tôi đều trông mong một số tình huống. Ví dụ như Bạch Lâm đi tắm quên không đóng cửa, đi ngủ quên gài chốt, nửa đêm gõ cửa phòng tôi, hoặc là đi tắm quên mang khăn tắm xà bông, hoặc là đang tắm tự nhiên mất nước cắt điện vân vân, những tình huống có thể dẫn đến cao trào, nhưng chuyện tốt chẳng bao giờ thấy đâu.
Nghĩ lại nếu chuyển đến đây từ hai tháng trước có phải sung sướng biết bao, lúc đó trời còn nóng, mọi người đều mặc ít quần áo, ít nhất cũng được đã con mắt. Chỉ tiếc rằng giờ đã là tháng Mười một, trời đã chuyển sang man mát, không khí lạnh phá tan luôn cơ hội của tôi. Tôi cũng hy vọng Bạch Lâm có thể ra cho tôi vài ám hiệu, nhưng nàng vốn chẳng phải loại người đó! Hang cọp tôi đã vào rồi, nhưng con cọp (cái) này có vẻ chẳng có ý gì với tôi! Còn con cọp (đực) thì vẫn còn là một ẩn số…
Thế là đêm nào tôi cũng nằm trên giường Bạch Lộ nghĩ đến Bạch Lâm, nàng chỉ đang ngủ cách tôi có vài gang tay mà tôi vẫn chẳng thể làm gì nổi nàng! Cũng giống như ngày nào cũng có một món khoái khẩu đặt ngay trước mặt mà chẳng được cho vào miệng, cảm giác đó thật xót xa không để đâu cho hết!
Hằng ngày đi làm tan sở Bạch Lâm cũng không bao giờ đi cùng đường với tôi, mà đều không sớm hơn thì muộn hơn, làm tôi không tài nào trải nghiệm lạc thú hằng ngày được cùng nàng đi làm rồi về nhà. Cứ vậy đã qua mười ngày, tôi phải kìm nén ngột ngạt đến nỗi chỉ muốn hú lên như sói, đêm đêm trằn trọc không sao ngủ nổi, trong đầu toàn là hình ảnh Bạch Lâm.
Vì vậy đêm nào tôi cũng ngủ rất muộn, buổi sáng thường nằm mãi không dậy nổi, lần nào đến công ty cũng chỉ vừa kịp giờ. Bạch Lâm đi sớm hơn tôi nhiều, đến nỗi sáng nào ngủ dậy tôi cũng chẳng thấy nàng đâu. Thứ Hai tuần thứ ba sau khi chuyển tới nhà nàng, tôi vẫn dậy rất muộn như thường ngày. Ra khỏi phòng ngủ liền xông thẳng vào WC, không ngờ phòng vệ sinh lại chốt cửa. Mơ mơ màng màng gõ nhăng gõ cuội mấy cái, từ bên trong vang lên tiếng Bạch Lâm: “Tôi đang ở trong!”. Chỉ một câu đó thôi đã làm cơn ngái ngủ của tôi bay biến sạch, lòng lập tức thầm nghĩ: Sao Bạch Lâm vẫn chưa đi thế này? Đúng lúc ấy cửa WC bật mở, Bạch Lâm từ bên trong bước ra, thần sắc tiều tụy, nhìn thấy tôi, mặt nàng chợt đỏ bừng lên. Trông bộ dạng nàng, tôi chợt nghĩ: Hay là nàng đến ngày? Nên hôm nay mới dậy muộn thế này?
Nghĩ thì nghĩ vậy, đương nhiên tôi không dám mở miệng hỏi nàng. Nhưng hiếm lắm mới có dịp Bạch Lâm dậy muộn, hôm nay hai chúng tôi có thể cùng nhau đi làm rồi.
Dậy muộn nên chẳng kịp ăn sáng gì, chúng tôi nhanh nhanh chóng chóng bắt taxi đến công ty, tới trước cổng công ty, tôi nhìn điện thoại, vẫn còn vài phút nữa mới đến giờ làm, bèn nói Bạch Lâm đợi một lát, rồi chạy tới một quán bán đồ ăn sáng ngay gần đó, mua một hộp sữa một cái bánh mì rồi lại chạy như bay về. Mẹ kiếp, tôi không ăn sáng cũng không sao, nhưng Bạch Lâm đang bụng dạ thế kia, không ăn sáng sao được?
Đặt bánh và sữa vào tay Bạch Lâm, tôi có thể thấy rõ nàng rất cảm động. Tuyệt, chỉ vì vẻ cảm động này của chị, bảo tôi làm gì cũng được. Bạch Lâm đón lấy túi đồ ăn sáng rồi cùng tôi bước vào công ty, bỗng nghe phía sau có người gọi: “Tiểu Bạch!”. Chúng tôi cùng quay đầu lại, chỉ thấy người vừa lên tiếng là một người đàn ông trung niên chừng bốn năm mươi tuổi, nhìn rất không cân đối, tướng mạo phủ bại vô cùng. Tôi còn chưa nhận ra là ai, Bạch Lâm bên cạnh đã lên tiếng: “Sếp Cao!”.
Tôi sững người, lúc này mới biết hóa ra đây chính là tổng giám đốc Cao Trào của công ty chúng tôi! Công ty tôi tuy chỉ là công ty con, nhưng quy mô vẫn rất lớn, bên dưới còn không ít các chi nhánh. Tôi vào làm việc ở đây vẫn chưa lâu, tuy có nghe nói đến ông Cao Trào này, nhưng trước sau vẫn chưa từng diện kiến. Lúc này nghe Bạch Lâm gọi sếp Cao mới coi như nhận biết được tổng giám đốc Cao Trào. Lão này họ đã hay, tên đặt lại càng hay, thật không hiểu bố mẹ ông ta nghĩ thế nào. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, thời ông ta sinh ra có lẽ từ cao trào vẫn chưa được dùng cho “chuyện ấy”. Có lẽ ông ta sinh ra trong thời kỳ đại nhảy vọt, lúc đó khắp nơi đâu đâu cũng là cao trào xây dựng chủ nghĩa xã hội, vậy nên bố mẹ ông ta mới đặt cho con trai cái tên đầy ý nghĩa này. Tôi nhìn lão già, ngẫm nghĩ tên lão ta, bỗng dưng thấy thật hài hước. Nhưng cũng đột nhiên lại nhớ lại lời Trần Hữu Dung nói hôm đó – chắc không phải Bạch Lâm qua lại với lão già này thật đấy chứ?
Cao Trào thấy Bạch Lâm chào mình liền bước vội lại, thân mật nói: “Tiểu Bạch, sao thế? Chưa ăn sáng à?”.
Bạch Lâm gật đầu. Cao Trào lại cười bảo: “Bữa sáng không được bỏ đâu, cơ thể là vốn liếng Cách mạng mà!” (Sặc! Cơ thể? Ý gì đây?).
Tôi đứng bên nhìn điệu cười ɖâʍ đãng ti tiện của lão ta mà chỉ muốn tung một chưởng “khỉ trộm đào”. Bạch Lâm “vâng” một tiếng, dường như cũng không để tâm lắm. Cao Trào hoàn toàn không bận lòng, sánh bước cùng Bạch Lâm đi vào công ty, miệng ân cần hỏi han nàng, còn tôi giờ đã bị cho ra rìa. Nhìn Cao Trào cùng Bạch Lâm sững bước đi trước mặt, lòng tôi cực kỳ không thoải mái, nhưng tôi còn có thể làm gì được đây? Tuy nhiên xét điệu bộ của Cao Trào đối với Bạch Lâm có thể thấy lão ta vẫn chưa ăn tươi nuốt sống được nàng, bằng không đã chẳng miệng lưỡi như thế. Mẹ kiếp, cái thể loại gì thế này? Còn là lãnh đạo ư? Nói trắng ra cũng cùng một giuộc với tôi thôi, đều là hạng hạ lưu cả!
Về đến phòng tôi rầu rĩ chẳng vui nổi, còn Bạch Lâm hình như lại rất vui, ăn đồ tôi mua cho nàng, ánh mắt thỉnh thoảng lại dạt về phía tôi. Được nàng nhìn, lòng tôi thấy ấm áp phần nào, dần dần cũng quên luôn chuyện Cao Trào kia.