Chương 92: Trảm Ngô đô úy (2)
Bên trong Ngô phủ, lúc này trong hầm ngầm, bọn người Hoàng Thiên Bá cùng Liêu Cường bởi vì tối hôm qua quá mức mệt nhọc, lúc có người mở ra hầm ngầm, ánh mắt còn mơ mơ màng màng, nhưng khi người tiến vào đột nhiên lại chạy ra ngoài, Liêu Cường nhất thời có loại dự cảm xấu, còn chưa kịp ngăn cản, chỉ nghe thấy:
- Dư nghiệt Liệt Dương môn ở chỗ này!
Thoáng chốc tất cả mọi người bị đánh thức, toàn bộ đều lao ra hầm ngầm, nhìn thấy mấy người phía trước đều đang hoảng sợ nhìn mình!
Mà xung quanh không ngừng có người lao tới, bọn người Hoàng Thiên Bá quyết định thật nhanh, vọt thẳng giết ra ngoài!
Mà người thế lực Hoán Dương thành cũng kích động nhìn bọn người Hoàng Thiên Bá, cũng xông tới giết!
Trong lúc nhất thời song phương tại Ngô phủ chém giết!
Nhưng chưa chờ bọn hắn lao ra mấy bước, chỉ thấy một cỗ khí thế cường đại đã đè ép trên người bọn hắn, nặng như một ngọn núi!
Chỉ thấy Lữ Bố tay cầm Phương Thiên Họa Kích lao đến đánh tan mấy tên dư nghiệt, Liêu Cường trông thấy Lữ Bố vọt thẳng tới bị hù sợ đến vỡ mật, lập tức chạy về sau trốn!
Nhưng Lữ Bố phóng tới Liêu Cường, Phương Thiên Họa Kích trảm xuống, trực tiếp chém Liêu Cường thành hai khúc!
Sau đó tay vẩy một cái về phía Hoàng Thiên Bá tiện, đánh bay vũ khí Hoàng Thiên Bá, bắt sống hắn!
Sau đó dư nghiệt Liệt Dương môn không có Liêu Cường cùng Hoàng Thiên Bá hiệp trợ, rất nhanh bị chém ngã xuống đất!
Hoàng Thiên Bá nhìn người Liệt Dương môn bị giết sạch, kêu khóc không thôi.
- Các ngươi tới giết ta đi, các ngươi giết ta đi!
- A... !
Chỉ thấy Lữ Bố phong bế tu vi Hoàng Thiên Bá, một tay nhấc hắn lên, mang theo mọi người lao ra cửa lớn Ngô phủ!
Chỉ thấy Lữ Bố quăng ra, ném tới bên cạnh Ngô đô úy!
Tất cả mọi người yên tĩnh!
Lại là thật!
Tất cả mọi người nhìn về phía Ngô đô úy, đặc biệt là quan viên thống lĩnh thân tín của Ngô đô úy lộ ra ánh mắt không thể tin!
Khi Ngô đô úy trông thấy thật là Hoàng Thiên Bá giận dữ hét:
- Hoàng Thiên Bá, ngươi mẹ nó làm sao ở trong phủ của lão tử!
Lúc này Hoàng Thiên Bá còn đang kêu rên nghe thấy tiếng của Ngô đô úy, nhất thời ngẩng đầu lên giận hô:
- Ngô Quy, ta xxx con vợ ngươi, ngươi chơi lão tử!
Sau đó trực tiếp đụng tới!
Ngô đô úy tung một chân đá bay Hoàng Thiên Bá!
- Ta cũng không biết ngươi đang nói cái gì, ta làm gì có gặp qua ngươi, còn có ngươi làm sao vào trong phủ ta!
Ngô đô úy nổi giận mắng.
Chỉ thấy Hoàng Thiên Bá tức miệng mắng to:
- Ngươi là tên bỉ ổi vô sỉ hạ lưu, tối hôm qua lão tử bị đuổi giết, là ngươi phái người cứu ta, sau đó bảo lão tử xuất ra tám thành tài bảo của Liệt Dương môn cùng Liêu gia mới để cho chúng ta tiến vào Ngô phủ ẩn núp! Lão tử tối hôm qua nói cho ngươi tài bảo ở nơi nào, hôm nay ngươi liền bán lão tử! Lão tử làm quỷ đều không buông tha ngươi!
Nha!
Bây giờ tại hiện trường, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ngô đô úy, thì ra là thế!
- Ta không có, ngươi chớ nói lung tung, cái gì mà tối hôm qua ta điểm phái người đi cứu ngươi!
Ngô đô úy cấp bách nói.
- Ha ha, tối hôm qua là Thôi chấp sự Ngô gia của các ngươi chỉ huy chúng ta tránh trong hầm ngầm!
Hoàng Thiên Bá nhìn thấy cảnh này đã biết mình dù sao cũng không sống nổi, trực tiếp nói hết!
Lúc này mọi người hoàn toàn tin tưởng! Nguyên lai là Ngô đô úy trợ giúp dư nghiệt Liệt Dương môn, trách không được chúng ta làm sao cũng tr.a không được tung tích của bọn hắn!
- Cái gì, Thôi chấp sự, quản gia ngươi lập tức gọi Thôi chấp sự ra!
Sắc mặt Ngô đô úy hung ác nói.
Chỉ là Ngô phủ quản gia run rẩy nói:
- Tối hôm qua ngài không phải thưởng 100 lượng bạc cho Thôi chấp sự à, hắn sáng nay đã đi ra ngoài!
- Hô!
m thanh xung quanh vang lên càng lớn! Đặc biệt là những bách tính, dường như mỗi cái đều hiểu, ào ào nghị luận!
Rất nhiều người đều lắc đầu nhìn Ngô đô úy, còn nói không phải ngươi, không phải vậy ngươi vì cái gì tại tối hôm qua vô duyên vô cớ khen thưởng Thôi chấp sự!
Không nghĩ tới!
Ngô đô úy trông thấy tất cả mọi người có phản ứng như thế, nhất thời nghĩ đến tối hôm qua không phải là bởi vì biết Tần Vương sắp nên cao hứng khen thưởng cho Thôi chấp sự sao. Đang lúc Ngô đô úy còn muốn giải thích, chỉ thấy Lý Chính băng lãnh nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Ngô Quy ngươi còn cần tìm cớ gì sao! Lữ Bố, bắt Ngô Quy lại cho ta!
Chỉ thấy Lữ Bố vọt thẳng tới Ngô Quy, lúc đầu Ngô Quy còn muốn giải thích, trông thấy Lữ Bố lao đến, vội vàng hô:
- Tần Vương điện hạ, mạt tướng oan uổng!
Lập tức xuất thủ muốn ngăn cản Lữ Bố, nhưng Lữ Bố chỉ ra một chiêu đã đánh bay hắn!
Chỉ thấy Ngô đô úy phun máu tươi, quay qua nhìn tướng lãnh thủ hạ hô:
- Cứu ta!
Chỉ là những thủ hạ tướng lãnh kia dùng ánh mắt xa lạ nhìn hắn, cứu ngươi!
Chính ngươi cũng dám chứa chấp dư nghiệt Liệt Dương môn, chúng ta làm sao dám cứu ngươi!
Còn chưa chờ Ngô Quy tới nói tiếp, Lữ Bố đã xông lại, Ngô đô úy cầm vũ khí lên muốn tiếp tục đón đỡ, nhưng Lữ Bố trực tiếp tung một kích chém giết hắn!
Ngô đô úy, ch.ết!
Tất cả mọi người trông thấy Ngô đô úy bị Lữ Bố trảm, sắc mặt lộ ra vẻ phức tạp!
Mà lúc này Ngô Cử đã sớm ngồi ngẩn người trên mặt đất!
Thời điểm Phương Lâm Tiêu Chiến muốn đi bắt Ngô Cử, chỉ thấy Trương Hạo Ngôn hô to một tiếng
- Dừng tay!
- Hả?
Mọi người nhìn qua Trương Hạo Ngôn, chuyện gì xảy ra, Trương chủ bộ xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ cảm thấy hắn không nên giết!
Chỉ thấy Trương Hạo Ngôn nói:
- Vi thần cảm thấy còn có ẩn tình! Cảm thấy Ngô phủ có khả năng cái gì cũng không biết!
- Cái gì!
Mọi người giật mình nhìn hắn, thời điểm Ngô Quy vừa mới bị giết, tại sao ngươi không nói, bây giờ ngươi mới nói!