Chương 24: Thăm dò

Người dịch: *Gui Ying*
Biên tập: *Iris*



*No. 114*
Sáng ngày hôm sau, khi tôi tiến vào lớp học, có một nửa lớp đang lau sàn quay đầu hướng về phía tôi. May là tôi đã có chuẩn bị tâm lý trước. May mà tôi đi vào từ cửa sau, nếu đi vào từ cửa trước, chắc hẳn nhất định sẽ rất nghiêm trọng.


“Miễn lễ, miễn lễ!” Tôi gật gật đầu: “Không cần khách sáo như vậy đâu.”
Bọn họ cười ầm lên một tiếng, Giản Đơn lanh lợi chạy đến bên cạnh tôi, tùy tiện ngồi lên bàn của Dư Hoài.
“Tớ đều nghe nói hết rồi nha.”


“Nhìn ra rồi. Nghe ai nói vậy?” Tôi vừa cởi áo khoác vừa nói, tiện thể để găng tay lên máy sưởi dưới cửa sổ hong khô, động tác như nước chảy mây trôi, giọng điệu và thần thái đều rất thư thái và bình tĩnh.
“β.”
Mẹ nó, tôi biết ngay mà.


Cô ấy đúng là coi nhẹ sự sống ch.ết của người khác, bản thân không tìm được bố, vậy mà còn có cơ hội nói chuyện thị phi với cậu ấy, tôi không kiềm chế được lườm một cái.


available on google playdownload on app store


“Nghe nói Dư Hoài là con nhà giàu có, chỉ cần gào hai tiếng là có thể đem mẹ nó chạy mất dép rồi. Cậu ở bên cạnh nhìn có phải là rất cảm động không? Hả? Cậu nói gì đi Cảnh Ly Diệp!”
“Cảnh Ly Diệp?”


“Đúng vậy. Sự dũng cảm phản kháng của Dư Mật Âu và Cảnh Ly Diệp, cậu cảm thấy cái tên này thế nào? Hôm qua tớ nằm trong chăn nghĩ cả một buổi tối đó, nếu cậu cảm thấy ok, ngay sáng nay tớ sẽ truyền bá ra ngoài.”


“Nếu cậu dám làm thế, trưa hôm nay tớ sẽ để cậu và β hóa điệp, cậu – có – tin – không?”
Tôi vừa nói vừa tùy ý lấy ra chiếc bút được yêu cầu mang đi để học tiết mỹ thuật chiều nay, tùy ý vạch hai đường lên bàn, tùy ý cười cười với cô ấy.


“Tạm biệt Cảnh Mộc Lan.” Cô ấy nhảy xuống bàn quay người chạy.
*No. 115*
Đúng lúc này, Dư Hoài mặc chiếc áo khoác đồng phục to tiến vào lớp học.
Hơn nửa lớp học đều quay đầu hành lễ cậu ấy.
Dư Hoài sững người một lúc, sau đó giơ tay nhẹ nhàng khua một cái: “Chúng ái khanh bình thân.”


Một khắc đó, tôi cảm thấy hai chúng tôi thật sự rất xứng đôi.


Loại suy nghĩ không biết xấu hổ này chỉ ở trong đầu tôi thôi. Khi cậu ấy đi tới, tôi mới phát hiện tên này vậy mà cũng cắt tóc, cắt rất ngắn là đằng khác! Đêm hôm qua chính là chạy đi cắt tóc sao? Cậu ấy định biến mình thành ai vậy? Thiếu nữ 14 tuổi gặp thất bại trong tình yêu sao?
“Cậu…”


“Sao?” Cậu ấy ngồi xuống, mang đến chút khí lạnh tươi mới vào căn phòng ấm áp.
“Hiệu quả rất… căm phẫn.” Tôi ăn ngay nói thật.
Mỗi một cọng tóc đều rất căm phẫn.
“Làm gì mà lắm chuyện thế, có 10 đồng tiền cắt tóc lấy đâu ra lắm yêu cầu thế.”


Tôi nói có năm chữ, cái gì mà yêu cầu chứ?
“Rất đáng.” Tôi tức giận nói: “Mất 10 đồng để cắt một cái đầu 205* hào.”
*205 ý chỉ là ngốc, ngu


Dư Hoài cười phá lên, cởi áo len ra, từ trong ngăn bàn lấy áo khoác đồng phục mặc vào, cũng không tiếp tục bắt chuyện mà lấy sách tiếng anh ra học thuộc từ.
Tôi cũng không chịu yếu thế lấy ra sách bài tập Tiếng Anh, chỉ là một câu cũng không làm được.


Bạn Cảnh Cảnh à, “ăn to nói lớn” như vậy làm gì! Vì sao lại là cậu phải mở lời nói chuyện trước? Sáng nay lúc đánh răng nghĩ ra được chiến thuật tốt đã đi đâu mất rồi?
*No. 116*


Cả buổi sáng, hai chúng tôi đều đặc biệt bình thường. Lúc vào giờ học, cậu ấy cúi đầu làm đề thi, còn tôi thì tiếp tục duy trì sự ngu ngốc của mình; khi tan học tôi và Giản Đơn nói chuyện, còn cậu ấy và Từ Diên Lượng tán dóc với nhau.


Tất cả đều rất bình thường, giống như buổi họp phụ huynh tối hôm qua tôi không theo dõi cậu ấy, mẹ cậu ấy cũng không bảo cậu ta đổi sang ngồi với một bạn nam cùng bàn.
Chỉ trừ hai chúng tôi hầu như không có nói chuyện với nhau.


Cậu ấy chải kiểu đầu ngốc nghếch của mình, còn tôi lại mang cái não ngu ngốc của bản thân, an tĩnh mà sóng vai ngồi với nhau.
Không vạch rõ ranh giới, nhưng đồ của ai thì thuộc về người nấy, cùi trỏ của cậu ấy và giấy công thức toán của tôi lại không có tùy tiện vượt quá ranh giới.


Chỉ có Trương Bình lúc giảng bài thỉnh thoảng đảo qua chỗ chúng tôi, ánh mắt có chút thăm dò và có ý vị ân cần. Dư Hoài trước sau như một, không vui nghe Trương Bình lảm nhảm mấy cái ví dụ đơn giản, miệt mài tự làm mấy đề luyện thi, mà tôi lúc bị Trương Bình nhìn đến, cố gắng nở nụ cười với thầy.


Cười xong tôi liền thấy tủi thân.


Tôi làm sai cái gì à? Không phải chỉ là theo dõi một chút thôi ư? Tôi xin lỗi là được chứ gì, làm người ai mà chẳng có tính tò mò. Với lại, chuyện cậu ấy giấu tôi thực có liên quan đến tôi mà, chiến tranh lạnh cái rắm, cũng chẳng phải là đám cưới cho người ch.ết!


Vì vậy, khi tiết cuối cùng của buổi chiều vừa kết thúc, tôi rất hùng dung, oai vệ, khí thế bừng bừng mà đứng lên, điều chỉnh lại tiếng nói, lãnh đạm nói: “Cậu bạn, mời tránh ra một chút.”


Bả vai Dư Hoài nhún một cái, có thể là bị động tác cố làm ra vẻ của tôi dọa sợ rồi, nhưng cũng không nói gì, ném cái bút bi xuống, yên lặng đứng dậy.
*No. 117*
Sau khi ra khỏi cửa tôi liền chạy thẳng một mạch lên lầu trên, mặc cho tiếng gào thét Giản Đơn và β ở đằng sau.


Lớp 2 ở ngay trên đỉnh đầu của lớp 5 chúng tôi.
“Chào bạn, gọi Lâm Dương hộ mình một chút.”
Không thể trách giọng tôi nghe có chút “bố cháu”, vì khẩu khí tôi trước khi hỏi chuyện tuyệt đối không thể để lộ ra, nếu không sẽ giống như quả bóng bị xì hơi vậy.


Lâm Dương có thể là vừa mới tỉnh dậy, trên gáy vẫn còn hằn vết đỏ, ngáp mấy cái liền đến cửa sau.
“Cậu trông có vẻ rất buồn ngủ nhỉ? Người ngợm vẫn khỏe chứ?” Tôi quyết định vẫn nên vòng vo chào hỏi một chút: “À, cậu còn nhớ tớ chứ?”


Lâm Dương bị tôi hỏi câu này hơi cảnh giác, trong ánh mắt cũng không thấy buồn ngủ nữa.
Tôi cũng nhận thấy rằng hành động của bản thân rất giống việc đến tỏ tình.
Hoặc là giống như bán bảo hiểm vậy.
“Không phải, cậu nhỏ à, tôi không phải đến lôi kéo làm quen cậu đâu.”


Ba chữ “Cậu nhỏ à” này khiến cậu ta mặt đỏ cả lên, từ cổ lan ra đỏ cả một mảng. Từ trước đến giờ, tôi chưa từng nhìn thấy ai có thể đỏ mặt đạt tới trình độ gây cảm giác “quá trình” như vậy.


“Chào, chào, cháu gái.” Cậu ta không phủ nhận, lúng túng gãi đầu, đột nhiên đáy mắt hiện lên mấy phần giảo hoạt: “À không, chào, cháu dâu.”
Tôi nghĩ, tôi lúc này mặt cũng đỏ đến mức có cảm giác “quá trình”.


“Thôi, không đùa nữa!” Tôi thế mà lại đứng trước mặt cậu ta giống như một người nông dân thật thà xoa nắn tay: “Tớ có chuyện muốn hỏi cậu, là, liên quan đến…”
“Liên quan đến cháu trai của tớ hả?”


“Vớ vẩn!” Tôi gấp đến độ rống lớn một tiếng, lớp 2 có đám người “soàn soạt” quay đầu lại nhìn về phía chúng tôi. Từ trong tiêu điểm tôi lôi kéo ống tay áo đồng phục của cậu ta nhanh chóng chạy đi, vừa chạy vừa buồn bực, tên này không phải là thành tích rất tốt à, sao lại ngốc như vậy?


Sau lưng có mấy tên con trai ở đằng xa hét “Lâm Dương, cậu có ăn cơm không đấy?”. Có lẽ cái mà họ nhìn thấy đều là hình ảnh Lâm Dương cùng với một cô gái phát rồ tay nắm tay chạy như điên.
*No. 118*
Lúc đi vào nhà ăn, tôi nhìn thấy biển người *** cuối cùng thở ra hơi.


Trước kia tôi luôn cùng với Giản Đơn và β cùng ăn cơm chung; số lần đến nhà ăn không tính là nhiều, vì ba chúng tôi đều cảm thấy cơm ở nhà ăn không ngon. Chúng tôi thích trước khi vào tiết học cuối cùng sẽ lén lút gọi điện cho cửa hàng nhỏ xung quanh trường học và quầy thịt xiên nướng mua đồ ăn, sau đó đến buổi chiều thì chạy ra hàng rào sân vân động của trường, cùng với cô bán hàng rong ở bên ngoài hàng rào đó một tay đưa tiền một tay mua đồ ăn.


Lúc đồ ăn được đưa từ ngoài hàng rào vào, β đột nhiên lau nước mắt.
“Mẹ nó, đúng là giống như thăm tù vậy.” Cô ấy thút thít nói.


Nói thực lòng, đối với cô gái vừa bảo thủ vừa thành thật như tôi mà nói, đột nhiên bỏ hai người chị em này, một mình cùng với một con trai xa lạ ăn cơm thật sự là lần đầu tiên trong đời, hơn nữa lại là một người nhìn rất đẹp trai.


Vốn dĩ Lâm Dương và tôi định ở khu hành chính tránh đám người *** kia nói về lịch sử trước kia, tôi ấp a ấp úng hỏi: ‘Cậu có biết người ngồi cùng bàn hồi cấp hai với Dư Hoài…”
Nửa câu sau, Lâm Dương đột nhiên cười ha ha, lại tỏ ý câu chuyện này “thực ra nói ra cũng rất dài”.


Cho nên chúng tôi liền đến nhà ăn.
“Tớ rất ít khi đến nhà ăn ăn cơm, ở đây đông người quá.” Tôi tìm lời để nói.
Lâm Dương đang nhìn xung quanh, căn bản là không để ý đến tôi.
“Tầng một đông thật, lên tầng hai đi.” Tôi chỉ chỉ lên cầu thang.


Cậu ta vẫn không nhìn tôi, nhưng lại giả bộ đưa ngón trỏ ra hiệu cho tôi “suỵt”.
Suỵt cái bà tổ nhà cậu ấy, nhà ăn đều ồn đến ch.ết rồi được không!


Ánh mắt Lâm Dương đột nhiên sáng lên, trực tiếp cất bước hướng đến chỗ nào đó đi qua, ném lại một câu: “Đi thôi, biểu hiện tự nhiên chút!”
Cái gì mà biểu hiện tự nhiên chút, tôi cho cậu sợ đến oằn người luôn bây giờ.


Vì thế tôi bày ra tư thái “Tôi rất là tự nhiên đây” đi theo sau Lâm Dương, rẽ đông rẽ tây tránh dòng người đông đúc kia, cuối cùng dừng lại đứng đằng sau một cây cột to.
“Ngồi đằng kia đi.” Tôi chỉ vào chỗ ngồi ở bên trái cây cột cạnh cửa sổ.


Lâm Dương lắc lắc đầu, lại thò đầu ta liếc một cái, mới quay ra lắc đầu với tôi: “Chính là ở đây, cậu ngồi ở phía đối diện đi, chỗ này để cho tôi.”
“Cậu nhỏ à, bộ dạng này của cậu thật sự rất là biến thái.” Tôi thẳng thắn nói.


Lâm Dương nhoẻn cười, căn bản là không muốn giải thích với tôi, chỉ là bộ dạng vừa căng thẳng vừa đáng thương.
“Cậu ăn gì, tớ đi mua.”
“Không cần đâu, tớ không phải là không biết xấu hổ mà đi ăn chực.”


“Cậu ngoan ngoãn mà ngồi đây chiễm chỗ đi, lát nữa muốn có chỗ cũng tìm không được đâu. Nhớ là chỗ trống bên cạnh không thể để người khác ngồi, nếu không tí nữa cậu đừng hòng nghĩ nghe chuyện nữa.”
Người học giỏi, thói xấu thật sự rất nhiều mà.
*No. 119*


Lâm Dương đi mua cơm đều cẩn thận mỗi bước đi, vẻ mặt đều là không tin tôi. Tôi nhìn cậu ta đi có vẻ xa rồi, liền lập tức đứng dậy, ngồi lên chỗ đối diện mà Lâm Dương đã sắp đặt trước cho mình vươn cái cổ cố gắng nhìn ra phía sau cái cột nhìn.


Dư Châu Châu đang để đĩa thức ăn lên trên bàn, trong lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi, hữu nghị mà cười một cái.
Hóa ra là cô nhỏ.


Tôi lúc đó hơi hoảng hốt trong lòng, chẳng may cô ấy chạy qua đây chào hỏi tôi, lại nhìn thấy Lâm Dương. Lâm Dương vừa căng thẳng liền đem đĩa thức ăn trong tay đánh rơi trên sàn vỡ thành từng mảnh, hai người liền đến đoạn “Em nghe anh giải thích”, “Tôi không nghe”


Có điều, chiến thuật theo dõi này của Lâm Dương thật sự là chẳng ra làm sao cả.
Tôi cố gắng lờ đi, chuyện càng chẳng ra làm sao tối hôm qua mà tôi đã làm.


Tôi đang nghĩ linh tinh, Dư Châu Châu đã ngồi yên vị ở chỗ đó cúi đầu ăn cơm rồi. Phía sau cô ấy có một cô gái lạnh như băng, bưng đĩa thức ăn ngồi xuống bên cạnh cô ấy.


Là cô gái lần trước chủ động nói chuyện với tôi nhưng căn bản là không quen biết, tôi còn nhớ lần cô ấy có nói tên của mình rồi, nhưng bây giờ tôi quên mất tiêu rồi. Xấu hổ quá đi. Tôi quyết định lần sau có cơ hội sẽ hỏi thăm một chút.
Cơ hội rất nhanh liền đến rồi.


Lâm Dương bưng đĩa thức ăn ngồi xuống, ánh mắt đưa về hướng sau cái cột lại nhanh chóng đưa trở về, vẻ mặt bình tĩnh như nước.
“Cô gái ngồi bên cạnh Dư Châu Châu là ai vậy?”
Tôi hỏi xong vấn đề này, mặt Lâm Dương đã ghim vào hộp cơm rồi.
“Cậu…”


“Phải, tớ đều nhìn thấy rồi.”
Lâm Dương lúng túng đem đĩa cơm đẩy đến trước mặt tôi: “Tớ không biết là cậu có thích ăn thịt hay không, hai mặn hai chay, cậu ăn thử đi.”
“Cảm ơn cậu nhỏ.”
“…Đừng, đừng khách sáo.”


“Thế cô gái kia là ai thế, như hình với bóng với cô nhỏ vậy.”
“Tớ chỉ biết gọi là Tân Nhuệ, là bạn cấp hai của cô ấy. Ơ, đó không phải là bạn cấp hai của cậu à? Cậu sao lạ không biết chứ, trường học của các cậu tổng cộng chỉ có vài người đỗ Chấn Hoa thôi mà.”


“Nói thế nào nhỉ, trường 13 bọn tớ cũng rất lợi hại đó!”
“Chỗ nào nhìn thấy vậy?”
“Đây!”
Mặt Lâm Dương giật giật vài cái. Đều là con trai có thành tích tốt, cậu ta so với Dư Hoài thì phúc hậu hơn nhiều, ít nhất là mồm miệng có chút ngốc.
*No. 120*


Đúng lúc này có một con trai từ bên cạnh đi qua, đột nhiên dừng bước chân, gõ lên bàn. Tôi ngẩng đầu nhìn, lại là người bưng đĩa thức ăn Sở Thiên Khoát. Gương mặt rất đẹp trai, đột nhiên xuất hiện làm tôi hơi kinh ngạc.


Lâm Dương cười, đang muốn nói cái gì đó, Sở Thiên Khoát gõ trên bàn thở dài một hơi.
“Ngày tháng của cậu thật là thoải mái, có biết là ở lớp chúng ta chỉ có thể cưa đồng tính luyến ái không.”


Lâm Dương đập bàn cười to, cười được một nửa sợ bọn Dư Châu Châu ở phía sau cột nghe được, lại căng thẳng mà nhịn xuống, cả mặt kìm nén đến mức đỏ bừng. Sở Thiên Khoát rạng rỡ rời đi, trước khi đi rất lịch sự mà gật đầu với người xa lạ như tôi.
“Có ý gì vậy?”


Lâm Dương thấp giọng nói: “Cậu không nghe nói gì à? Chủ nhiệm lớp 1 lúc mới khai giảng đều sắp xếp chỗ ngồi cho cả lớp là nam với nam ngồi cùng bàn, nữ với nữ ngồi cùng bàn, nói là để phòng ngừa chuyện yêu sớm.”


Hai chữ “Yêu sớm” đâm vào tim tôi, Lâm Dương vẫn còn đang luyên thuyên chuyện lớp 1, cuối cùng tôi lấy dũng khí.
“Cậu nhỏ, nói chuyện chính đi.”
Lâm Dương trong nháy mắt ngẩng đầu, tặng tôi một gương mặt cười thật lớn.
“Gấp rồi à?” Cậu ta cười hì hì hỏi.


Cả mặt viết rõ cười trên nỗi đau của người khác. Tôi liền biết, chuyện tôi nói toạc chuyện Dư Châu Châu, cậu ta cố ý, tuyệt đối là cố ý.
“Cậu trước tiên nói cho tớ, vì sao cậu lại quan tâm đến chuyện này? Tớ không thể tùy tiện mang chuyện của Dư Hoài kể ra ngoài.”


Cậu đã tùy tiện kéo tôi đến nhà ăn “nói chuyện rất dài” rồi, còn giả bộ cái gì!
Tôi cứng đầu kể chuyện tối hôm qua ra một lượt, tất nhiên không bao gồm chuyện Dư Hoài nói rằng vĩnh viễn muốn ngồi cùng bàn làm lòng tôi rơi vào trạng thái thẹn quá hóa giận.


Lâm Dương há hốc mồm, chớp chớp mắt, lúc lâu sau mới nói: “Mẹ Dư Hoài phong cách hành sự vẫn mạnh mẽ như vậy à.”
Tôi dò hỏi: “Cho nên ngày trước cũng khoa trương như vậy? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Dương thở dài: “Chuyện này thật sự không tiện nói.”


Sau đó rất lưu loát mà nói hết ra.
Cô gái đó tên là Trần Tuyết Quân.
Cái tên mang đậm chất Quỳnh Dao vừa thốt ra liền khiến bạn học Cảnh Cảnh có một loại kích động muốn tự sát.
Vì sao tôi gọi là Cảnh Cảnh? Người ta có thể gọi là Trần Tuyết Quân?


“Tớ vẫn cảm thấy nói những điều này có chút không được tốt lắm…” Lâm Dương đầu hỗn loạn: “Cảnh Cảnh…”
“Gọi tớ là Thiên Thiên.” Vẻ mặt tôi nghiêm túc.
*Hết*






Truyện liên quan