Chương 13
“Sẽ không. Sao lại hỏi như thế?” Ái Đức Mông nhìn về phía Lôi Khế Nhĩ. Hắn không ngờ Lôi Khế Nhĩ phát hiện, dù sao bọn họ cũng thể hiện quá rõ ràng.
“Dù sao không phải ai cũng có thể chấp nhận đồng tính luyến ái.” Lôi Khế Nhĩ lúng ta lúng túng nói.
“Cậu không thể chấp nhận sao?” Ái Đức Mông hỏi lại cậu
“Tôi có thể chấp nhận, bản thân tôi….”Lôi Khế Nhĩ không đem lời nói hết, đột nhiên chuyển đề tài, “Anh cùng Mông Nã có nghĩ tới sẽ kết hôn không?”
Cậu thấy hai người cũng chưa đeo nhẫn, cậu có chút tò mò, vấn đề này có lẽ cũng có thể cho cậu tham khảo.
“Sẽ, chúng tôi sẽ kết hôn.”
Ái Đức Mông trả lời rất đương nhiên, Lôi Khế Nhĩ ngược lại không biết nên suy nghĩ làm sao. Dù sao tình huống của bọn họ cũng không giống nhau, xem ra là không có biện pháp tham khảo.
Người ta có thể hạnh phúc mỹ mãn bên cạnh người mình yêu, còn cậu thì u ám đến độ sắp tiêu tan.
“Ái Đức Mông qua đây giúp gõ tam giác (một loại nhạc cụ)”
Đại chỉ huy gia ra lệnh một tiếng, Ái Đức Mông không thể không theo, tiến đến gia nhập tổ hợp ba người, trở thành người phụ trách gõ nhịp giúp cho vị kia. Gõ tam giác cũng là một môn sinh động, muốn gõ tốt phải gõ cho thật khéo.
Mông Nã lấy nước uống, vào cửa, vừa thấy chính là bộ dáng này. Mông Nã yên lặng không tiếng động đi đến bên cạnh Lôi Khế Nhĩ đang đứng một mình, chú ý tới cậu, cậu đang chăm chú nhìn về hướng người kia – chỉ có Lý Ngang. Trong ánh mắt trong suốt khó có thể che dấu tình yêu, làm người ta vừa nhìn hiểu ngay.
Mông Nã không giống Ái Đức Mông cứ đắn đo như vậy, hắn từ trước tới nay là người thẳng thắn, dứt khoát, đối Lôi Khế Nhĩ hỏi, “Cậu cùng Lý Ngang có quyết định cùng một chỗ ? Tôi nghĩ cậu khẳng định trên lưng đang mang nhiều áp lực.”
Dù sao người ở bên ngoài nhìn vào, bọn họ tựa như anh em, mà bọn họ đối với người ngoài cũng luôn giới thiệu như thế.
Lôi Khế Nhĩ bị câu hỏi này hù dọa, cậu không nghĩ tới sẽ bị người khác nhìn ra manh mối, cậu nghĩ muốn che dấu, nhưng là cậu phản ứng không được. Phi thường hoang mang, cậu sốt ruột, ánh mắt đỏ, nước mắt sẽ tràn mi mà ra.
“Người nhà anh ấy không biết, là tôi thích anh ấy” Lôi Khế Nhĩ giải thích, từ đầu đến chân phát lạnh.
Mông Nã nhìn cậu như vậy, muốn nói cậu đừng sợ.
“Anh làm gì em ấy hả?” Lý Ngang chú ý tới thay đối của Lôi Khế Nhĩ, trực tiếp ngưng diễn tấu, hướng Mông Nã thét lên, khóe miệng nhe răng như muốn ăn tươi Mông Nã, thật đáng sợ.
Lôi Khế Nhĩ thấy anh cậu phát hỏa, bộ dáng còn kích động, đối Lý Ngang phất tay, “Không, không, là em nghe âm nhạc rất nhập tâm, cảm động nên khóc.”
Cảm động nên khóc? Cách nói này rất không hợp, bọn họ diễn tấu là bản nhạc vui, còn chưa tới khúc có thể làm người khác xúc động mà khóc.
Lý Ngang đi đến trước mặt Lôi Khế Nhĩ, sờ sờ mặt cậu, lau đi nước mắt, Lôi Khế Nhĩ cúi đầu nghĩ muốn tránh, nhưng Lý Ngang bắt buộc cậu ngẩng đầu lên.
“Thật sự không có việc gì?”
“Không có việc gì.” Lôi Khế Nhĩ trả lời. Ánh mắt nhất thời tránh đi, nhưng cảm thấy càng tránh đi thì Lý Ngang khẳng định sẽ không bỏ qua cho cậu, lại lần nữa chống lại tầm mắt của y, tăng mạnh giọng điệu, kiên định trả lời y, “Thật sự không có việc gì.”
Lý Ngang vẫn hoài nghi, nhưng vẫn là buông cậu ra, trước khi rời đi liếc mắt Mông Nã một cái.
Mông Nã bị ánh mắt hung ác kia cảnh cáo, hắn hai tay giơ lên, đầu hàng.
“Mọi người tiếp tục, em đặc biệt thích bản nhạc này.” Lôi Khế Nhĩ bắt lấy góc áo anh cậu yêu cầu, dời đi chú ý của y.
“Em đặc biệt thích a?” Lý Ngang tràn ngập nghi hoặc, bán tín bán nghi .
“Ân, cực kì thích!” Lôi Khế dùng sức gật đầu.
“Vậy được rồi.” Lý Ngang lại trở về, tiếp tục chơi bản nhạc vừa rồi nhưng ánh mắt luôn chú ý tới Lôi Khế Nhĩ.
Bọn họ đang ghi âm bản nhạc diễn tấu, đại chỉ huy gia đem đoạn nhạc gián đoạn vừa rồi cắt bỏ, một lần nữa ghi âm lại, nhìn Mông Nã vài lần, xác định thực sự không có phát sinh chuyện gì, an tâm tiếp tục diễn tấu.
“Tôi vừa rồi đã có hành vi lỗ mãng, tôi không phải cố ý muốn nghe hay tò mò chuyện riêng tư của người khác. Thực xin lỗi, tôi sẽ không nhắc lại, cũng tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài. Tôi thật sự có lỗi.” Mông Nã thành tâm thành ý giải thích với Lôi Khế Nhĩ.
Lôi Khế Nhĩ khẽ gật đầu, tiếp nhận lời giải thích của đối phương.
Ngày đầu tiên trao đổi âm nhạc, chấm dứt ở bản nhạc vui, đại chỉ huy gia rất vừa lòng, nguyên bản còn muốn quấn lấy Mông Nã cùng Lý Ngang hợp tấu một khúc, lại bị Ái Đức Mông chống đẩy mà chấm dứt.
Lôi Khế Nhĩ cùng Lý Ngang trở về phòng, thay phiên tắm rửa, Lôi Khế Nhĩ tắm trước, Lý Ngang tắm sau. Lý Ngang rửa mặt chải đầu xong, bước ra phòng tắm, phát hiện Lôi Khế Nhĩ chơi game trên máy tính, lại là trò công thành võng lộ.
Lý Ngang nhìn cậu đang rất tập trung chơi.
“Đừng chơi nữa, ngủ thôi.” Lý Ngang nghĩ muốn trực tiếp tắt máy tính, lại sợ Lôi Khế Nhĩ giận y, chỉ có thể đứng ở phía sau cậu, nhìn cậu chơi.
“Ân, trận này chấm dứt, em sẽ đi ngủ.”
“Trận này khi nào chấm dứt?”
“Rất nhanh.” Lôi Khế Nhĩ ánh mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình
Rất nhanh? Lý Ngang cười nhạt, đối cậu nói, “Anh chỉ cho em năm phút đồng hồ.”
“Năm phút đồng hồ?” Lôi Khế Nhĩ còn muốn cò kè mặc cả, nhưng trên màn hình trận đấu đang vào hồi gây cấn, diễn biến phức tạp cậu thật sự không muốn thua.
Toàn bộ bị tiêu diệt, tất cả đều trở lại điểm xuất phát.
“Tốt lắm, em có thể rời khỏi trò chơi, tắt máy tính.”
Lôi Khế Nhĩ thua, đành phải cùng bằng hữu nói tiếng thật có lỗi, cậu phải logout, ngay lập tức rời khỏi cũng tắt máy.
Lý Ngang mang Lôi Khế Nhĩ lên giường, đem Lôi Khế Nhĩ ôm thật chặt, điều chỉnh tư thế thoải mái cho cả hai. Lôi Khế Nhĩ tuy rằng đưa lưng về phía y, nhưng tay thì ôm lấy cánh tay Lý Ngang, cậu thích tư thế như vậy, điều này làm cho cậu cảm thấy rất an tâm.
“Lôi Khế Nhĩ, vừa rồi rốt cuộc là phát sinh chuyện gì?” Lý Ngang ghé vào lỗ tai cậu cọ xát, hướng cậu hỏi.
Lôi Khế Nhĩ đáng lẻ cũng tiến vào trạng thái muốn ngủ, chợt nghe câu hỏi nên tử trong chăn ngóc đầu dậy, lại nghĩ tới bọn họ còn đang ở nhà người khác, theo bản năng nhìn phía cửa phòng, xác nhận cửa đã khóa, mới nhả ra khí.
“Lôi Khế Nhĩ?” Lý Ngang còn chờ cậu trả lời.
Lôi Khế Nhĩ suy nghĩ một hồi, thở dài, “Mông Nã phát hiện quan hệ của chúng ta.”
Lúc trước cậu nên kiên trì cùng Lý Ngang ngủ khác phòng, không nên bị thuyết phục hai người ngủ cùng một phòng. Bất luận an hem thân thiết như thế nào, ngủ ở cùng giường dù sao vẫn rất kỳ quái. Ngày mai, cậu ngày mai liền sẽ xin ngủ trong phòng khác. Lôi Khế Nhĩ tính như vậy.
“Biết làm sao bây giờ, chúng ta là người yêu, tình đầu ý hợp.” Lý Ngang nói, đem người trong lòng ôm càng thêm chặt.
“Chúng ta vẫn là anh em mà!” Lôi Khế Nhĩ nhắc nhở y một câu.
“Lại không có cùng huyết thống.” Lý Ngang phản bác, ở sau đầu cọ xát , không an phận động tay động chân.