Chương 17
Lý Ngang phải đi lưu diễn rồi.
Bọn họ kết thúc chuyến viếng thăm nhà ngài Sử Đế Phân, về lại nhà ba mẹ ở vài ngày, Lôi Khế Nhĩ được mẹ của Lý Ngang cho ăn vài loại bánh ngọt kiểu dáng khác nhau, còn bị buộc chọn ra loại bánh mà cậu thích nhất. Cảm giác thời gian trôi qua như chớp mắt, Lý Ngang phải tiếp tục chuyến lưu diễn.
Lôi Khế Nhĩ đưa Lý Ngang ra sân bay, cùng đại chỉ huy gia hợp mặt, Mông Nã cùng Ái Đức Mông cũng đến đây, mọi người lên tiếng chào hỏi nhau, Lôi Khế Nhĩ thấy Mông Nã ánh mắt liền tỏa sáng, có chút phẩn khởi chờ mong, bọn họ cũng sẽ có chuyến du lịch cùng nhau.
“Này, anh còn đang ở đây ngaz.” Lý Ngang tỏ thái độ bất mãn đối với Lôi Khế Nhĩ, người khác còn chưa đi, trái tim Lôi Khế Nhĩ đều dính lấy trên người Mông Nã. Cảm thấy cần phải dạy dỗ đứa trẻ này một lần mới được.
Lý Ngang kéo Lôi Khế Nhĩ, đi đến một bên nói chuyện.
Lôi Khế Nhĩ nhìn y không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
“Sau khi anh đi ra nước ngoài, mỗi ngày đều phải cung cấp APP cho anh, tốt nhất một ngày ba cử đều phải liên lạc với anh.”
“Oh!” Chuyện này cũng bình thường đâu nhất thiết hai người phải ra chỗ khác nói riêng, có gì quan trọng sao? Lôi Khế Nhĩ hoang mang, không biết Lý Ngang đang khẩn trương cái gì.
Lý Ngang quay đầu nhìn phía Mông Nã cùng Ái Đức Mông, lại quay đầu đối Lôi Khế Nhĩ nói, “Em tuyệt đối không thể thay lòng đổi dạ.”
“Cái gì?” Lôi Khế Nhĩ rất kinh ngạc, nói lớn tiếng, không khống chế được âm thanh, cậu vội vã xin lỗi những nhìn xung quanh, lại đối Lý Ngang nói, “Anh nói cái gì a? Em … Em sao có thể …..” Thay lòng đổi dạ, cậu sẽ không bao giờ như vậy, sao Lý Ngang lại quá nghiêm trọng sự việc.
Y thực không phải nói giỡn, thật sự lo lắng cậu sẽ thay lòng đổi dạ.
“Mông Nã có Ái Đức Mông, em có anh.” Lôi Khế Nhĩ nghiêm túc tuyên bố.
“Anh biết tính cách của Mông Nã rất dễ khiến người khác yêu thích, âm nhạc của cậu ta cũng hấp dẫn người khác, lúc em xem cậu ta diễn tấu, chăm chú không nỡ dời tầm mắt. Thậm chí anh ở cạnh bên mà em cũng không quan tâm.” Lý Ngang thực ghét cảm giác này
Lôi Khế Nhĩ hồi tưởng, tựa hồ thực sự như vậy. Bắt đầu tự kiểm điểm lại bản thân.
“Thật ra anh cũng không muốn đề cập tới chuyện này.” Lý Ngang phẫn oán, trừng mắt Lôi Khế Nhĩ, người này còn không cho y một biểu hiện an tâm.
Lôi Khế Nhĩ ngẩng đầu nhìn thời gian, cũng gần đến giờ bay, cậu kéo Lý Ngang đến WC, vừa đi vừa nói chuyện, “Mặc dù không thể đảm bảo một ngày 3 lần thường xuyên liên lạc với anh nhưng em sẽ cố định thời để liên lạc với anh.”
Lý Ngang bị cậu mang vào WC nam, lúc này WC không có người, Lôi Khế Nhĩ kéo y vào bên trong, chủ động hôn môi y. Chỉ có tại nơi kín đáo cậu mới dám làm chút hành động thân mật.
“Anh hai, em sẽ nhớ anh.” Lôi Khế Nhĩ ôm lấy thắt lưng Lý Ngang, lưu luyến.
Lý Ngang sờ lưng Lôi Khế Nhĩ, chậm rãi đi xuống, ý đồ rõ ràng. Lôi Khế Nhĩ cứng đờ, giữ chặt tay Lý Ngang không cho y tiếp tục.
“Không được, sẽ bị nhìn thấy,” Lôi Khế Nhĩ cự tuyệt.
Lý Ngang thở dài, không kiên trì tiếp tục. Chính là hung hăng hôn Lôi Khế Nhĩ, đem cậu hôn đến độ muốn phát hỏa.
“Lý Ngang……”
Lôi Khế Nhĩ thật sự lúc này không nên gọi tên y, một tiếng gọi, khiến y kiềm chế không nổi không nói hai lời liền ôm chặt thân thể Lôi Khế Nhĩ, kéo quần cậu xuống, cách lớp quần của y ở phía sau cậu cọ sát.
Lôi Khế Nhĩ một tay giữ cửa, một tay ôm miệng, rất sợ âm thanh rơi ra bên ngoài.
Bọn họ một trước một sau rời khỏi phòng vệ sinh, Lý Ngang coi như chưa có gì xảy ra đi rửa tay, Lôi Khế Nhĩ theo ra sau, cả khuôn mặt ửng đỏ. Lôi Khế Nhĩ nhìn vào gương cảm thấy mặt nóng rang liền chạy lại lavabo rửa mặt, để chính mình nhanh tỉnh táo lai.