Chương 23
Lâm Lập An theo vợ chồng Lâm Phương Hào về quê, sau đó đến ngày thông báo điểm thi, cuối cùng là các trường bắt đầu công bố điểm chuẩn.
Trước khi công bố điểm chuẩn, trên website của Nhân đại có mở cổng truy vấn cho thí sinh kiểm tr.a kết quả của mình. Lâm Lập An run run nhập số ID vào, một cửa sổ hiện ra.
Bạn học Lâm Lập An, chúc mừng bạn đã đỗ Khoa kinh tế – Trường đại học Nhân dân Trung Quốc.
Lâm Lập An không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình lúc này thế nào, trái tim treo lơ lửng suốt mấy tháng qua đã có thể hạ xuống, cả năm lớp mười hai vùi đầu học hành cũng đã thu được kết quả.
Chín giờ tối, các trường đại học và cao đẳng lần lượt thông báo điểm trúng tuyển, ngoại trừ Thanh Hoa Bắc đại ra thì điểm của Lâm Lập An có thể vào được bất cứ trường nào khác.
Phục Đán, Phục Đán, Lâm Lập An có chút hối hận vì đã không chọn Phục Đán.
Nghê Hiển Hách làm bài không tốt lắm, không được vào khoa lâm sàng, đành phải học khoa răng hàm mặt.
Nhưng cũng không sao cả.
Vẫn có thể mổ xẻ.
Tiểu công tử đang tiết chế lại tình cảm.
Không gọi điện hỏi thăm hay báo thành tích cho Lâm Lập An.
Sau buổi tối xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, Nghê Hiển Hách nghĩ mình cần phải nơi lỏng tay một chút.
Địch tiến ta lùi, địch chạy ta theo.
Có đi đến đâu cậu ấy cũng chẳng thoát khỏi tay hắn.
Hơn nữa, trước khi Thiệu Vĩnh Chi đi châu Âu du lịch có dặn hắn một câu rất dài.
Thiệu Vĩnh Chi nói: “Hiển Hách à, anh sẽ không hỏi cậu lấy điều kiện gì ra trao đổi để được vào học y, nhưng anh muốn nhắc nhở cậu một chút, bất luận muốn đạt được cái gì, cũng đều phải bỏ ra một cái giá tương đương. So với năng lực của gia đình, sức cậu chẳng thấm vào đâu cả. Tương lai cậu đều do một tay Nghê lão gia nắm giữ, đứng ở vị trí bị động lâu sẽ khó tránh khỏi yếu thế. Muốn thực hiện lý tưởng, bảo vệ những thứ trân quý, nhất định phải trở nên mạnh mẽ.”
Nghê Hiển Hách cười: “Anh, anh coi em là nhân vật trong truyện tranh thiếu niên hay sao mà nói mấy câu cổ động mang tính xúi giục như vậy?”
Thiệu Vĩnh Chi bảo: “Hiển Hách, cậu biết rõ anh không đùa với cậu. Chẳng mấy nữa mà chúng ta trưởng thành, cậu cam tâm làm con rối trong tay ông mình sao? Nói thế này tuy không dễ nghe, nhưng nếu như họ sụp, cậu cũng muốn gặp họa cùng?”
Nghê Hiển Hách trầm mặc.
Thiệu Vĩnh Chi nói: “Anh biết cậu học y sẽ rất vất vả, nhưng ngoại trừ hứng thú và ham thích ra..” Thiệu Vĩnh Chi nhấn mạnh hai chữ “ham thích”, ý tứ rất rõ ràng, “Cậu cần phải lên kế hoạch cho sự nghiệp của mình.”
Thời gian lặng lẽ trôi đi, ngón tay Lâm Lập An không ngừng vuốt lên di động.
Gọi hay không gọi, đó là một câu hỏi lớn.
Rõ ràng cậu mới là người chạy trốn, còn chạy về tận dưới quê.
Nhưng lúc từ ở quê lên, mở điện thoại ra xem, lại không nhận được bất cứ một tin nhắn hay thông báo cuộc gọi nhỡ nào.
Cảm giác này giống như thiên lý tẩu đơn kỵ, năm ải chém sáu tướng, kinh qua vô số thử thách thể chất và tâm lý, cuối cùng lại phát hiện, cuộc trốn chạy này căn bản không có ý nghĩa, bởi vì không có ai đuổi theo sau.
Điều này khiến cậu cảm thấy… rất khó chịu.
Cậu không muốn bởi vì cái chuyện chẳng rõ đầu rõ đuôi kia mà phải cách xa Nghê Hiển Hách.
Cuối cùng vẫn mất kiên nhẫn mà gọi tới, “Này, Nghê Hiển Hách.”
Nghê Hiển Hách nhàn nhạt cất tiếng, “Ừ.”
Tiếc là Lâm Lập An không thể trông thấy nét mặt hắn bây giờ, nếu như cậu được nhìn, nhất định sẽ thấy nét mặt dịu dàng khó tin của tiểu công tử.
Lâm Lập An do dự một chút: “Tôi đỗ khoa kinh tế của Nhân đại rồi, còn cậu? Thành tích thế nào, vào y lâm sàng chứ? Sao không báo cho tôi biết?”
Ở đầu kia, Nghê Hiển Hách nhẹ giọng cười: “Sao có thể nói đỗ là đỗ được? Vào khoa răng hàm mặt.”
Lâm Lập An không biết an ủi thế nào, Nghê Hiển Hách thở dài, ung dung cất tiếng, tình ý nhấp nhô trong giọng: “Đã lâu không gặp, ra ngoài một chút đi?”
Hôm ấy Nghê Hiển Hách mặc một chiếc áo phông thuần trắng, bên sườn quần thể thao màu xanh da trời có ba sọc trắng nhỏ. Lâm Lập An nhìn cậu trai nhét tay vào túi quần, đang ngẩng đầu nhìn xa xa, cảm thấy như sau cơn mưa trời lại sáng.
Bỗng nhiên, Lâm Lập An thấy sự quan tâm của mình dành cho hắn so với trước khi về quê còn tăng thêm mấy lần.
Nghê Hiển Hách quay đầu nhìn thấy Lâm Lập An, hắn liền đi tới ôm vai cậu, thân mật hướng về phía quảng trường.
Cả người Lâm Lập An cứng đờ, thử vùng vẫy một chút nhưng không thành công, cậu cũng không đành lòng đẩy tay hắn ra, dù sao hai người cùng từng cười đùa ngủ chung vô cùng thân thiết.
Hai cậu trai thân mật ôm nhau, thu hút rất nhiều ánh mắt của mấy cô bé đang trượt patin trên quảng trường.
Không thích bị người khác chú ý, Nghê Hiển Hách sải bước nhanh hơn, đổi thành kéo lấy tay cậu, từ đầu đến cuối chẳng nói một lời nào, đi tới khu phố đèn đỏ ở gần đó.
Bình thường hai người sẽ không tới đây.
Nơi này khiến Lâm Lập An thấy bất an, chỉ biết nắm chặt bàn tay Nghê Hiển Hách, lòng bàn tay rịn một tầng mồ hôi mỏng, ấm áp không gì sánh bằng.
Nơi góc đường u tối.
Xung quanh ồn ồn ã ã, thậm chí còn có người phụ nữ đang vẫy khách.
Đột nhiên Nghê Hiển Hách dừng bước.
Lâm Lập An cũng ngưng bước theo, Nghê Hiển Hách thuận thế kéo lấy cậu.
Lưng bị ép sát vào tường, hô hấp ấm áp mỗi lúc một gần kề, không, nhiệt độ kia không thể dùng từ ấm áp để miêu tả, mà là nóng rực.
Người Lâm Lập An như bị ma chướng khống chế, biết rõ là nguy hiểm, biết rõ là không đúng, nhưng ngay cả một đầu ngón tay cũng chẳng tài nào nhúc nhích nổi.
Đôi môi mềm mại áp tới, đầu lưỡi ướt át tách phiến môi mỏng, khẽ trượt vào..
Là một nụ hôn?!
Nghê Hiển Hách nhìn cái người bị mình áp chế kia lộ ra vẻ mặt hoảng sợ đầy vô tội, hai mắt trợn tròn, con ngươi đen lấp lánh.
Đôi môi kia hắn đã khát khao vô số lần, cơ hồ như say sưa ʍút̼ vào, toàn tâm toàn ý chiếm lấy, mãi đến khi Lâm Lập An không thở được nữa mới đẩy hắn ra.
Lâm Lập An quát: “Con mẹ nó, cậu lại muốn chơi trò gì nữa? Cái này cũng có thể lôi ra chơi đùa được sao?”
Nghê Hiển Hách hỏi: “Chơi?”
Lâm Lập An lau đôi môi bị hôn gần như sưng đỏ của mình, quên đi sóng tình đang dâng mãnh liệt trong lòng, nói: “Đương nhiên là chơi rồi. Cứ cho là mấy hôm nay tôi không liên lạc với cậu đi, nhưng cậu cũng có liên lạc gì với tôi đâu? Đâu cần phải dùng cách này để phạt tôi? Lần này đùa cũng phóng khoáng quá nhỉ?” Dứt lời còn vỗ vỗ vai Nghê Hiển Hách.
Mặt Nghê Hiển Hách lạnh xuống.
“Lâm Lập An, cậu không biết cách giả ngu đâu.”
Lâm Lập An đáp, “Nghê Hiển Hách, cậu cũng biết tôi chưa từng nói láo.”
Lâm Lập An nói xong, bình tĩnh nhìn Nghê Hiển Hách, thể như tội phạm chờ nghe phán quyết.
Nhưng cậu chẳng ngờ, hắn không cho cậu một lời tuyên phạt.. mà trực tiếp cúi xuống hôn.
Nụ hôn lần này của Nghê Hiển Hách rất mãnh liệt, trực tiếp khai mở khớp hàm, len vào khoang miệng mềm mại.
Đầu lưỡi Lâm Lập An vươn ra chống cự, muốn đẩy lưỡi hắn ra, Nghê Hiển Hách nương đó mà chen vào, quấn quanh đầu lưỡi cứng rắn kia, từ từ mềm hóa cậu, xúc cảm tuyệt vời như trong mộng, không ngừngôdụ dỗ đầu lưỡi đương run rẩy kháng cự của cậu trai.
Nghê Hiển Hách thỏa mãn khẽ than nhẹ, tiếng kêu giận dữ của Lâm Lập An bị hắn nuốt trọn, sau đó gia tăng tấn công, chỉ để lại tiếng rên rỉ như có như không đầy ám muội.
Đầu lưỡi từ từ tham tiến, thẳng đến nơi sâu nhất trong khoang miệng, hắn khẽ ɭϊếʍƈ láp vách miệng ngọt ngào, lưỡi ai đó ngứa ngáy như bị cù, dần dần chịu khuất phục mà cùng nô đùa..
Không muốn buông ra, không muốn rời khỏi, quên hết tất thảy xung quanh, mọi giác quan đều tập trung lại cùng một chỗ, say mê cảm nhận khoang miệng ngọt dịu ấm áp của đối phương.
Cuối cùng Nghê Hiển Hách cũng rời khỏi môi Lâm Lập An. Lâm Lập An đứng yên tại chỗ, thở hổn hển.
Giọng Nghê Hiển Hách pha chút giễu cợt, “Thừa nhận đi? Căn bản cậu không cảm thấy chán ghét ghê tởm một chút nào? Thậm chí còn có thể coi là hưởng thụ nữa.” Ngón cái hắn như có như không vuốt môi mình, trong con ngươi đen đều là sát khí.
Lâm Lập An không thể phản ứng, bất cứ ai ở hoàn cảnh này cũng không thể phản ứng.
“Lâm Lập An, cậu còn muốn trốn đến đâu nữa?” Nghê Hiển Hách giữ lấy cằm Lâm Lập An, buộc cậu phải nhìn vào mắt mình, “Tôi biết cậu muốn trốn, nhưng cậu có thể trốn đi đâu? Nên đối mặt thì phải đối mặt.”
Vất vả lắm Lâm Lập An mới nặn ra được mấy câu, “Cậu đừng đùa giỡn nữa được không? Lúc thi cấp ba, cậu khiến tôi nghĩ rằng cậu tới Đức Dục, cuối cùng cậu lại học trọng điểm. Sau này, cậu nói với tôi cậu không có hứng thú với Trương Sảnh, nhưng cuối cùng cậu vẫn giật cô ấy từ trong tay tôi. Cậu thích đùa cợt, tôi cũng để yên chẳng bóc trần. Nhưng bây giờ cậu không thể lôi chuyện này ra để đùa ——”
Mắt Nghê Hiển Hách đỏ bừng, cười lạnh nói: “Tôi không đùa giỡn. Hơn nữa, tôi khẳng định cậu cũng chẳng trong sáng đơn thuần gì, cậu dám nói cậu không có tình cảm với tôi không? Cậu có nguyện ý nhìn tôi qua lại cùng người khác không? Có hay không?”
Lời nói hoang đường như vậy, Lâm Lập An muốn chối bỏ theo bản năng. Nhưng lời Nghê Hiển Hách nói như sét đánh bên tai, cậu dám nói không? Dám nói lúc thấy hắn ở với Trương Sảnh mình không buồn bực không? Dám nói lúc hắn càng ngày càng thân thiết với Thiệu Vĩnh Chi mình vui vẻ không? Dám nói nhìn hắn ngồi bên Ninh Thừa Nghiệp suốt hai năm mình không bực bội không?
Lâm Lập An biết rõ, mình không dám.
Nhưng, như vậy… có nghĩa.. cậu ôm tình cảm không thuần khiết với Nghê Hiển Hách sao?
Cậu.. chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ muốn làm loại chuyện giống như trong cuốn tạp chí kia với Nghê Hiển Hách.
Một người con trai, sao có thể ở cùng một chỗ với một người con trai khác được mãi mãi?
Hai người con trai, sao có thể ôm thứ tình cảm mà chỉ nam nữ mới có được?
Trong cuộc đời giản đơn của Lâm Lập An, cậu hy vọng có thể sống thật hạnh phúc bên cha mẹ, mong mình có thể thi đỗ trường đại học danh giá như Thanh Hoa Bắc đại, hy vọng có thể kết duyên cùng một cô gái nào đó thật ôn nhu, sau này sinh ra một đứa con trai mập mạp, hòa hòa thuận thuận, vui vui vẻ vẻ.
Bất luận là đáp án A, B, C, D nào đi chăng nữa, trong đó cũng không có chuyện phát sinh quan hệ như vậy với một người con trai.
Lần đầu tiên trong đời, Lâm Lập An không biết nên làm thế nào, không biết phải trốn vào đâu.
Bởi không trốn được, nên cậu chỉ có thể trả lời.
Cậu nói, “Cậu là bạn thân nhất của tôi, sao có thể trong sáng được? Chúng ta như thân hữu thời kháng chiến, tình đồng chí đậm sâu như vậy.”
Đột nhiên Nghê Hiển Hách nở nụ cười, “Phải, phải, cậu nói phải.” Hắn cúi đầu nói tiếp, “Coi như ban nãy là phạt cậu bỏ bơ tôi nhiều ngày đi.”
Lâm Lập An cùng Nghê Hiển Hách bước ra khỏi con hẻm nhỏ, đêm đã khuya, quả địa cầu đặt trên quảng trường rực rỡ phát sáng, Nghê Hiển Hách cười nhạt, đúng là con rùa đen chỉ biết rụt cổ, thừa nhận một từ “thích” thôi mà cũng khó khăn như vậy sao?
Nhưng đúng là, mình không nên không cam tâm mà thử cậu ấy như vậy.
Vẫn là con phố ấy, vẫn là hai người thiếu niên kia, nhưng trong lòng họ đều cảm nhận được rõ sự khác biệt.
Bọn họ không thể quay trở lại như ngày xưa.
Mà chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.
-x-
M: Bạn Nghê quả không hổ danh là sinh viên khoa răng hàm mặt =))