Chương 62: Phiên ngoại – Tô Như Xuân và Hàn Nhược (2)
The Tianjin Eye. (Mắt Thiên Tân)
Năm năm trước tôi nói với anh ấy, ở đây sắp có một vòng quay khổng lồ còn cao hơn cả London Eye.
Anh cười cười cho qua.
Hôm nay, khi chúng tôi tay trong tay đứng dưới vòng quay cao ngất, ngẩng lên cao nhìn, chỉ thấy lòng bàn tay người cạnh bên ấm áp và vô giá biết chừng nào.
Hiếm khi Tô Như Xuân có vẻ ngại ngùng, “Hai thằng đàn ông ngồi cái này, không phải có hơi——?”
“Hơi làm sao?” Tôi nheo mắt lại nhìn anh.
Anh vội vàng nhìn sang nơi khác, rất biết nghe lời nói, “Không có gì, anh định bảo hôm nay trời đẹp nhỉ.”
Tôi nhìn ánh đèn lấp lánh ở chốn đô thị phồn hoa, kêu cái người muốn thảo luận thời tiết đẹp kia đi xếp hàng mua vé.
Vài cặp đôi đứng đợi dưới vòng quanh khổng lồ len lén đưa mắt nhìn về phía chúng tôi.
Lúc này Tô Như Xuân lại rất thản nhiên.
Cảm giác vừa bí mật lại vừa như công khai với cả thế giới rằng chúng tôi là một couple khiến tôi cười đến toe toét.
Cabin tình nhân rộng và sáng, mà ngoài kia, cảnh đêm đẹp đến không thể tin.
Cabin trước mắt từ từ đi đến nơi cao nhất, cậu bé và cô bé ngồi bên trong bắt đầu hôn môi.
Đột nhiên tôi nhớ tới một câu nói.
“Nghe nói khi vòng quay khổng lồ đi đến nơi cao nhất, cùng người mình yêu hôn nhau thì sẽ được thượng đế chúc phúc. Nếu không có hôn nhau, vậy bọn họ không có duyên làʍ ȶìиɦ nhân.”
Vừa dứt lời, Tô Như Xuân kéo đầu tôi qua bắt đầu hôn môi.
Khi hôn không thể nhìn, nhưng tôi có thể cảm nhận được cabin của chúng tôi đang lên đến nơi cao nhất.
Nụ hôn nhỏ vụn bắt đầu chạy dài.
Đầu lưỡi tinh tế của anh lướt qua vách miệng tôi, mài dũa in dấu trên răng tôi, anh đang không ngừng càn quấy trong miệng tôi là vậy, nhưng nét mặt vẫn ung dung đến lạ.
Tôi cắn lấy môi anh, quấn vòng quanh lưỡi anh, ngước mắt lên nhìn anh.
Trừ anh ra, tôi chưa từng thấy đôi mắt ai thâm sâu mà trong suốt đến như vậy.
Trước đây mắt anh trong như suối, thâm sâu như mặt hồ tĩnh lặng.
Mà lúc này đây, đôi mắt anh lấp lánh tựa biển cả.
Giống như mặt biển ngày thu, nắng ban mai chiếu xuống, sóng vỗ về lay động.
Biển thẳm sâu không thấy đáy, khiến con người ta cầm lòng không đậu mà muốn thăm dò tới tận cùng.
Chẳng cần biết nông sâu thế nào, chẳng bận tâm sóng vỗ về đâu, chẳng cần biết hỉ nộ, chẳng cần lo sóng cuộn trào hay yên ả.
Thâm bất khả trắc. (Sâu không lường được).
Tôi như nhìn thấy bí mật được giấu sâu trong lòng anh, ấy là tình yêu vô bờ.
Nụ hôn kéo dài, khiến lòng người say đắm quên cả thời gian.
Đến khi chúng tôi buông nhau ra, khi ấy cabin chỉ cách mặt đất khoảng hai thước.
Nếu như khi vòng quay khổng lồ lên đến nơi cao nhất mà hôn nhau thì sẽ được hạnh phúc, vậy chúng tôi hôn nhau lâu như vậy, nhất định sẽ vô cùng vô cùng hạnh phúc.
2. Vô tình gặp gỡ.
Không ngờ lại gặp Tống Vũ Lộ ở siêu thị.
Lúc đấy trên tay tôi, mỗi tay một củ khoai, đang xem không biết củ nào sẽ ngon hơn.
Tuy không biết làm cơm, nhưng tôi rất thích mua thức ăn.
Bởi nếu tôi mua về, nhất định người ấy sẽ không quản mệt nhọc mà vào phòng bếp.
Hơn nữa, tài nấu nướng của tôi tốt hơn rồi.
Tốt hơn ở chỗ, đã biết khi nào thì nên thêm gia vị nào.
Bởi vì thi thoảng khi nêm gia vị, tay phải anh mất linh hoạt, nên tôi nguyện trở thành cánh tay phải của anh.
Thượng đế quyết định số phận, mà bác sĩ là cánh tay duy nhất của thượng đế.
Mà tôi, nguyện ý làm cánh tay linh hoạt của anh.
Tống Vũ Lộ cầm giỏ mua sắm, mặc váy bầu.
Tôi hơi ngạc nhiên.
Cô ấy đến nhìn tôi, rồi đi cùng.
“Về rồi à?”
“Ừ, về được mấy tháng.”
Tôi chọn khoai từ xong, quyết định đi mua sầu riêng.
Quả nào mùi càng nồng thì càng ngon.
Cô ấy nhìn thoáng qua xe đồ của tôi, “Hai người vẫn ở với nhau?”
“Ừ.” Tôi thờ ơ đáp, nhớ tới bụng của cô, lại nói, “Chúc mừng cô sắp làm mẹ.”
Cô ấy sửng sốt một chút, vô thức sờ lên bụng của mình, nói, “Cậu có biết anh ta lợi dụng tôi làm chuyện gì không, cậu không thấy anh ta đê tiện sao?”
“Đê tiện? Vậy tôi thay anh ấy xin lỗi cô.” Lấy một người phụ nữ ra làm lá chắn? Vậy phải xem Tô Như Xuân có dậy nổi với cô ấy hay không đã, nhưng con người tôi không có thói quen giúp người mình không quan tâm, cũng không bày ra tư thái oai phong lẫm liễm được.
Huống hồ, anh ấy làm vậy là vì tôi.
Tôi không biết Tống Vũ Lộ nghĩ thế nào, có lẽ là đố kị, có lẽ là không cam lòng, có lẽ là phẫn hận..
Cô ấy nói tiếp, “Vì sao bao nhiêu năm như vậy mà cậu vẫn có thể quay trở về với anh ta được? Cậu biết anh ta có bao nhiêu tâm cơ, lợi dụng biết bao nhiêu người không? Tôi không tin tôi là người duy nhất. Sao cậu có thể tin tưởng anh ta tới như vậy? Tình yêu của anh ta đáng tin như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Tôi nhìn cô ấy, kiên định đáp.
“Bởi vì sự kiên trì của anh ta? Hay bởi anh ta một khi đã quyết định sẽ không quay đầu lại?”
Tôi chọn hai quả sầu riêng, bỏ vào xe đẩy, lúc đi qua cô ta nói, “Không, bởi vì trên đời này, chỉ có một mình tôi.”
3.
Ngày bình thản trôi qua, Hàn Nhược đang nghỉ phép, Tô Như Xuân liền kéo cậu đi ra ngoài một chút.
Cả hai đến Minh Viên, hai người đội mũ lưỡi trai, mặc quần jean áo phông, trên áo có in hình vẽ hoạt hình, thoạt nhìn như sinh viên.
Thậm chí còn có người tìm bọn họ chụp ảnh, gọi là “bạn học.”
Một lần tới Thiên Đàn, có một nhóm người đi tới, thoạt nhìn như một gia đình đi du lịch, ai cũng đeo một chiếc máy ảnh cơ chuyên nghiệp, nói muốn chụp ảnh Hàn Nhược.
Bởi vì hôm đó cậu ấy mặc một bộ quần áo rất thời trang, chân đi đôi boot cao cổ, trên tóc còn xịt thuốc nhuộm tóc màu sặc sỡ, thoạt nhìn như một ngôi sao.
Mới đầu Hàn Nhược không nghe thấy tiếng họ gọi.
Mà cậu ấy với ai cũng lãnh đạm, đương nhiên không muốn dính đến mấy chuyện phiền phức.
Đến khi ông chú trung niên ủy khuất nói, “Gọi mãi mà không trả lời, thật không biết suy nghĩ”, Hàn Nhược mới không nhịn được cười.
Cuối cùng vẫn cho họ chụp một tấm ảnh.
Cậu nhận được offer rồi.
Hai người cùng đi ăn lẩu chúc mừng.
Ở Bắc Kinh, Hàn Nhược chỉ thích đi ăn lẩu ở chỗ Lão Phi, bởi cậu ghét vị thịt cừu.
Hai người ăn đến mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Đêm hôm đó trở về, sau khi vận động, Hàn Nhược ngủ rất ngon.
Hôm sau Tô Như Xuân không gọi cậu ấy dậy, kết quả cậu ngủ thẳng đến 10 giờ.
Tô Như Xuân vui vẻ không gì sánh bằng, bởi vì từ hôm đó, Hàn Nhược không bị mất ngủ nữa.
4.
Người khác yêu hận sống ch.ết, người khác buồn vui ly hợp, người khác vui vẻ hay cô đơn, người khác sung sướng hay đau khổ, nếu họ liên quan đến tôi thì chuyện mới trở nên quan trọng, nếu không liên quan đến tôi thì cũng chỉ như mây gió thoáng qua. Một khi đã tồn tại trên thế gian này, thì tôi phải cố gắng sống một cách thản nhiên kiêu ngạo, chỉ có vậy thì nhiều năm sau này, Tô Như Xuân mới không hối hận vì đã quyết định đến bên tôi, mà con trai tôi cũng không cảm thấy hổ thẹn vì có người cha này.