Chương 9
Ngày 15 tháng Mười, 1991
Bạn thân mến,
Hình như tôi quên nhắc trong thư trước rằng người kể với tôi vụ thủ ɖâʍ là Patrick. Mà hình như tôi cũng quên kể với bạn tần suất tôi làm điều đó hiện nay: rất nhiều. Tôi không thích nhìn hình ảnh gì cả. Tôi chỉ nhắm mắt lại, mơ về một quý cô mà tôi không biết. Và cố không để cảm thấy xấu hổ. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới Sam khi làm vậy. Chưa bao giờ. Điều đó rất quan trọng, bởi tôi vui vô ngần khi cô ấy nói “kiểu Charlie” nghe như một câu đùa riêng tư.
Đêm nọ, tôi cảm thấy tội lỗi đến độ tôi hứa với Chúa rằng tôi sẽ không bao giờ làm vậy nữa. Cho nên tôi bắt đầu dùng chăn, nhưng rồi bị đau, nên tôi bắt đầu dùng gối, nhưng cũng bị đau, nên tôi trở lại cách bình thường. Tôi không được nuôi lớn trong niềm tin tôn giáo sâu sắc mấy, dù ba mẹ tôi đi học ở trường dòng, nhưng tôi tin Chúa lắm. Chỉ là tôi chưa từng nêu danh Chúa, nếu bạn hiểu ý tôi. Dẫu vậy, tôi hi vọng là chưa từng khiến Người thất vọng.
Nhân tiện kể với bạn, ba tôi có nói chuyện nghiêm túc với phụ huynh nhà kia. Mẹ của anh ta rất tức giận và thét mắng con trai. Ba của anh ta chỉ im lặng. Và ba tôi không mắng nhiếc gì nhà kia mấy. Ông không xài xể là họ dạy dỗ đứa con trai “không ra gì”, hay gì khác.
Ba tôi chỉ quan tâm đến điều quan trọng duy nhất là nhờ họ giúp giữ con trai của họ tránh xa con gái của ông. Một khi đã chốt xong chuyện đó, ông rời đi để họ xử trí việc nhà họ, và trở về nhà để xử việc nhà tôi. Ít nhất thì ba tôi kể vậy.
Tôi có hỏi ba là anh trai kia rồi sẽ bị gì. Ba có từng nghĩ ba mẹ nhà kia đánh con trai của họ hay không. Ông bảo tôi đừng có nhiều chuyện. Bởi vì ông không biết, không bao giờ hỏi tới và cũng chẳng nghĩ chuyện đó quan trọng gì.
“Không phải ai cũng có hoàn cảnh đáng thông cảm đâu, Charlie, và nếu người ta có chăng nữa thì cũng không phải là lý do làm bậy.”
Ông chỉ nói ngắn gọn có vậy. Rồi hai cha con đi xem tivi.
Chị tôi vẫn còn giận tôi, nhưng ba tôi bảo tôi đã làm điều phải. Tôi hi vọng là vậy, nhưng thi thoảng cũng khó mà biết chắc.
Thương mến,
Charlie