Chương 41
Ngày 21 tháng Năm, 1992
Bạn thân mến,
Năm học sắp kết thúc rồi. Bọn tôi còn học chừng một tháng nữa thôi. Những học sinh lớp lớn như chị tôi, Sam và Patrick chỉ còn vài tuần nữa. Rồi họ sẽ dự buổi khiêu vũ, làm lễ tốt nghiệp, rồi họ sẽ đều bận bịu sắp xếp kế hoạch này kia.
Mary Elizabeth sẽ dự tiệc cùng bạn trai mới của cô ấy là Peter. Chị tôi sẽ đi cùng anh Erik. Patrick sẽ cặp với Alice. Và Craig chịu đi cùng Sam lần này. Thậm chí họ thuê riêng cả một chiếc limo cùng mọi thứ. Chị tôi không có trong số đó. Chị sẽ đi bằng xe của bạn trai mới, đó là một chiếc Buick.
Gần đây thầy Bill có phần đa cảm bởi thầy cảm nhận được rằng năm đầu tiên thầy giảng dạy sắp kết thúc. Ít ra thì thầy kể với tôi như vậy. Thầy dự định chuyển tới New York và viết kịch, nhưng thầy bảo không chắc là muốn đi nữa. Thầy thực sự thích dạy học trò tiếng Anh và nghĩ có lẽ năm tới thầy đảm trách luôn bộ môn kịch.
Tôi đoán là thầy ngẫm nghĩ chuyện này rất nhiều, bởi thầy chưa đưa tôi quyển sách nào để đọc sau quyển The Stranger. Tuy vậy thầy có bảo tôi xem nhiều phim, và viết bài luận nêu cảm nghĩ của tôi về những phim ấy. Các phim gồm The Graduate, Harold & Maude, My Life as a Dog (có cả phụ đề!), Dead Poets Society, và một phim có tựa là The Unbelievable Truth, phim này tìm được kể cũng gian nan.
Tôi xem tất cả những phim ấy trong một ngày. Thật là tuyệt.
Bài luận tôi viết khá giống với một vài bài tôi đã viết, bởi vì mọi thứ thầy Bill bảo tôi đọc hoặc xem đều tương tự nhau. Ngoại trừ lần thầy bảo tôi đọc quyển Bữa trưa trần trụi.
Sẵn tôi kể, thầy bảo thầy đưa tôi đọc quyển ấy bởi vì khi đó thầy vừa chia tay bạn gái, và khá trầm mặc. Tôi đoán đó là lý do buổi chiều ấy thầy buồn, lúc thầy trò nói về quyển Trên đường. Thầy xin lỗi vì để cuộc sống riêng ảnh hưởng tới việc giảng dạy, rồi tôi nhận lời xin lỗi ấy, bởi tôi đâu biết làm gì khác. Thật lạ khi ta nghĩ về thầy cô như những con người thật, kể cả khi người đó là thầy Bill. Tôi đoán là từ lúc đó thầy đã nối lại tình cảm với người bạn gái của thầy. Giờ họ đang sống cùng nhau. Ít nhất thì thầy nói vậy.
Vậy đó, lúc ở trường, thầy Bill đưa tôi quyển sách cuối để đọc trong năm học này. Tựa nó là Suối nguồn, nó rất dày.
Khi đưa quyển sách cho tôi, thầy Bill bảo “Hãy đọc quyển này cẩn thận. Nó là một quyển sách rất hay. Nhưng hãy gắng chắt lọc từ đó, đừng hút trọn nó vào.”
Đôi lúc, tôi nghĩ thầy Bill quên tôi đã mười sáu. Nhưng tôi rất vui vì thầy quên.
Tôi vẫn chưa bắt đầu đọc quyển ấy, bởi vì tôi bị chậm bài các môn khác nhiều quá, hệ quả việc dành nhiều thời gian cùng Patrick thời gian qua. Nhưng nếu tôi học đuổi kịp thì tôi sẽ học xong năm đầu với toàn bộ điểm A, điều này làm tôi rất vui sướng. Suýt nữa thì tôi không được điểm A môn Toán, nhưng rồi thầy Carlo bảo tôi đừng có lúc nào cũng hỏi “tại sao” nữa, đơn giản chỉ làm theo công thức thôi là được. Thế là tôi vâng lời. Giờ tất cả bài kiểm tr.a của tôi đều đạt điểm cao. Tôi chỉ ước gì biết được mấy công thức đó đã dùng làm gì. Thực lòng tôi không biết.
Hồi xưa tôi viết thư cho bạn bởi tôi sợ vào cấp ba. Nhưng hôm nay tôi viết vì thấy vui, nghĩ cũng buồn cười nhỉ.
Sẵn tôi kể, Patrick đã thôi uống rượu từ cái đêm cậu ấy bắt gặp Brad trong công viên. Tôi đoán là cậu ấy đang hồi phục. Giờ cậu ấy chỉ mong tốt nghiệp rồi lên đại học.
Tôi thấy Brad bị phạt về trễ hôm thứ Hai, sau lần thấy hắn ở công viên. Và hắn trông giống dáng vẻ thường khi của hắn.
Thương mến,
Charlie