Chương 8
Lần cuối cùng Bethany tham gia dạ tiệc do Hiệp hội chủ trang trại ở Crystal Falls tổ chức cách đây đã chín năm, vậy mà giờ đây nó vẫn giống hệt như những gì cô còn nhớ. Vẫn được tổ chứ ở khu nhà hợp tác xã, nằm ven thành phố. Tại đó hàng dãy bàn được bày sẵn xung quanh, chính giữa là sàn nhảy. Trong suốt bữa ăn, ông Chủ tịch hiệp hội đấu tranh với tiếng lách cách liên hồi của những muỗng, nĩa, dao… va vào đồ sứ để đọc một bài diễn văn dài lê thê xen lẫn với tiếng rú cứ chốc chốc lại phát ra từ micro, và những lời nói đùa tục tĩu khiến những khán giả lịch sự cũng phải bật cười.
Trong khi Bethany dùng bữa, cô trao đổi ánh mắt thích thú với ông anh hai mươi tám tuổi, Hank. Cô bạn Jake đang hẹn hò, một cô nàng mới toanh tên là Muriel. Mái tóc đỏ chóe rực rỡ đầy khiêu gợi, điều này dứt khoát là rất vừa mắt Jake, nhưng gu thẩm mỹ của cô ta về cách ăn mặc thì đúng là thảm họa. Tối nay cô ta mặc đầm sequin lấp lánh màu ngọc lục bảo bó sát người phô bày toàn bộ những đường cong màu mỡ. Cố khoét sâu đến nỗi bộ ngực đồ sộ cứ chực trào ra đĩa mỗi khi cô ta cúi đầu về phía trước để ăn một miếng.
Những người đàn ông nhà Coulter và mẹ Bethany nhìn cảnh đó thấy ch.ết khiếp. Bethany cố giữ nét mặt thản nhiên một cách khó khăn. Tội nghiệp Jake. Cô cho rằng anh sẽ không mời một cô nào đi cùng với gia đình trong lần hẹn đầu tiên nữa. Bethany với mẹ mặc đầm đen giản dị. Chiếc của Bethany bằng len dệt kim, của Mary len mỏng.
“Úi trời ơi!” Muriel gần như nảy bật lên khỏi ghế khi cô trông thấy ban nhạc sửa soạn biểu diễn. “Em yêu nhạc sống quá cơ. Ta nhảy đi anh Jake?”
Jake nhanh như chớp đưa ánh mắt găm vào ngay bộ ngực đang xóc nảy của cô bồ, và gương mặt vốn nâu sậm bỗng chuyển sang nâu đỏ. “Anh nghĩ bọn họ chơi toàn nhạc đồng quê. Chắc không phải món của em.”
“Ồ, em thích đủ thứ. Nhanh, chậm, vừa vừa... Gì cũng được tất.”
Jake cười gượng gạo. “Tuyệt.”
“Ít nhất cũng dành cho tôi một điệu chứ, Muriel”, Hank chen vào, đôi mắt xanh hấp háy.
Jake nhìn ông em bằng ánh mắt có thể xuyên thủng đá. Ngay giây phút đó, Bethany có thể hiểu được tại sao đa số dân ở Crystal Falls đều nhất mực tin rằng anh cả cô là một nài ngựa. Đôi mắt anh xanh biếc tương phản với làn da sẫm màu, ánh nhìn của anh như đang ủ một đốm lửa có cơ hội là cháy lóe lên.
Bethany cúi đầu vờ đang mải thưởng thức miếng bít tết. Ngay khi Jake nhìn đi chỗ khác, cô thúc cùi chỏ vào mạn sườn Hank. “Nghiêm túc đi.”
“Kể chúng ta nghe đi, Muriel.”, mẹ Bethany, một phụ nữ tóc đen có đôi mắt xanh dịu dàng và nụ cười nồng hậu, nhã nhặn lên tiếng. “Cháu gặp con trai chúng ta như thế nào?”
Muriel chớp chớp hàng mi dày cộp mascara. Vẻ lơ mơ ngây ngô của đôi mắt màu xanh của cô rõ ràng không phải hoàn toàn là do kính sát tròng mà ra. “Con trai nào ạ?”
Mary đưa ánh mắt bối rối về phía bố của Bethany – một người đàn ông tóc đen cao to – ngồi cạnh bà. Sự thích thú nhảy múa trong đôi mắt màu xanh da trời của ông Hav Coulter. Ông so đôi vai rộng, gương mặt góc cạnh giãn ra thành một nụ cười khi ông rót thêm rượu cho vợ.
“Anh chứ ai, Muriel”, Jake nói khẽ. “Em chỉ mới gặp Hank và những người khác tối nay thôi mà.”
“À”, Muriel cười tươi hơn hớn và đưa mắt về phía Mary. “Jake và cháu gặp nhau ở Safeway. Anh ấy đang hái bơ.”
“À.” Mary nhìn cậu con trai cả bằng ánh mắt dò hỏi. “Bác hiểu.”
“Cháu vốn không biết chọn bơ ngon”, Muriel bộc bạch. “Nên cháu bảo anh ấy chỉ cho cháu. Kết quả là cả đống bơ đổ nhào xuống. Tung tóe. Khi dọn dẹp xong thì, như lẽ thường thôi, anh ấy hỏi số điện thoại của cháu.” Cô nháy mắt với Jake. “Cứ tưởng anh ấy không gọi cho cháu chứ. Vậy mà có. Thế nên giờ cháu ở đây.”
“Anh đang thắc mắc không biết cô ta đang mặc gì.”, Hank thì thầm với Bethany. “Anh cược hai mươi đô là là Jake mờ mắt mỗi khi cô ta cúi người xuống.”
Bethany đưa khăn ăn lên miệng, cố nén cười. “Nghiêm túc”, cô lại khẽ bảo.
“Nói với em mất hứng quá”, Hank càu nhàu.
Lúc bàn ăn được dọn dẹp và ban nhạc bắt đầu chơi bản đầu tiên, ai nấy nhà Coulter nhẹ hết cả người khi nghe thấy Jake mời Muriel ra khiêu vũ. Khi cặp đôi ra sàn nhảy đông đúc, Harv bật cười, “Bố cược là Jake sẽ nghĩ kỹ trước khi đến gần khu vực trồng trọt lần nữa.”
“Cô bé cũng đáng yêu đấy”, Mary nói giọng Pollyanna[ ] ngọt ngào điển hình. “Có hơi ngờ nghệch một chút nhưng đó không phải là lỗi của nó.”
[ ] Người luôn lạc quan (giống nhân vật chính trong tiểu thuyết Pollyanna của Eleanor Porter (1968 – 1920), tiểu thuyết gia người Mỹ.
Harv cười toe và nháy mắt với Hank. “Con bé rõ ràng là không hề giấu diếm cái trí óc ngô nghê của nó nhỉ.”
Hank, đi tiệc một mình, xin phép rời bàn và đến mới một cô tóc vàng bàn bên cạnh ra sàn nhảy. Sau khi nhìn cậu con trai tóc đen cao to đi khỏi, Harv nhìn Mary. “Sao bà xã? Có muốn làm vài điệu không?”
Mary nhíu mày. “Mình có chắc là đã khiên vũ được chưa?”
“Bác sĩ bảo chỉ có stress mới đánh gục được anh chứ không phải mấy điệu nhảy cỏn con này. Anh làm việc cả buổi sáng. Có khác gì đâu nào?”
Mary mỉm cười và liếc nhìn Bethany. “Con sẽ không sao chứ, con gái? Mẹ không thích để con ngồi một mình.”
Bethany xua tay. “Mẹ đừng lo thế. Con thích xem mà.”
Khi bố mẹ đi khỏi, nụ cười tắt ngóm trên môi Bethany. Cô liếc nhìn những chiếc ghế trống xung quanh bàn, cam chịu một buổi tối tẻ nhạt nữa. Cô vẫn thích ở nhà với cọ và sơn hơn.
Thôi, cũng chẳng sao. Cô xoay xe lăn để trông rõ những người trên sàn nhảy hơn, gõ gõ mấy ngón tay theo điệu nhạc. Khán phòng đột nhiên tối đi và quả cầu xoay rải đều xung quanh những đốm sáng đủ màu. Cô nhìn một lượt khắp đám đông. Không thấy người nhà cô đâu, chỉ mỗi Jake là dễ thấy hơn cả như thể anh đang khiêu vũ cùng một cột đèn báo.
Khi bản nhạc thứ hai nổi lên, cô trông thấy một chàng cao bồi tóc đen, cao lớn sải bước vào sàn nhảy cùng với một cô tóc đen khoác tay anh. Cách anh di chuyển khiến cô chú ý, các sải chân phóng khoáng và đôi vai chuyển động theo mỗi bước đi thật quen thuộc. Ryan. Trang phục với áo sơ mi không cài cúc để lộ bên trên vòm ngực rắn chắc, anh quá đẹp trai, khiến tim cô đập dồn như muốn vỡ tung trong lồng ngực.
Tóc anh ánh lên dưới ánh điện trông như mã não được đánh bóng, khi anh nghiêng đầu để nghe người phụ nữ đi cùng nói gì đó. Anh mỉm cười thật tươi để lộ hàm răng trắng lóa. Rồi anh ngửa cổ bật cười lớn, xoay cô để hai người đối diện nhau khi bắt đầu điệu nhảy. Họ tạo thành một cặp đẹp đôi. Anh cao lớn, rắn rỏi và ngăm đen, cô ấy xinh xắn và yêu kiều. Điệu nhảy miền Tây sống động này đòi hỏi phải di chuyển nhanh, vậy mà hai người không mắc một lỗi nào dù nhỏ nhất. Đôi giày cổ cao của anh làm cho đôi giày cao gót thanh thoát của cô như thấp đi khi anh lướt một vòng quanh cô rồi xoay cô vào vòng tay anh. Nhìn thế là biết hai người nhảy với nhau nhiều lần.
Bethany dồn hết sự chú ý của mình vào người phụ nữ, chăm chú nhìn chiếc áo kiểu bằng lụa màu rượu burgundy và chiếc váy dài ôm gọn cặp chân thon thả của cô. Khi Ryan đặt tay nơi bên dưới lưng cô, Bethany không thể không để ý những ngón tay anh xòe ra chạm vào đường cong của eo cô. Vóc dáng mảnh khảnh của cô làm nổi bật thân hình rắn rỏi của anh, hai người họ làm thành một cặp đôi tương phản.
Bethany không thể tin nổi việc anh khiêu vũ với một người đàn bà khác khiến cô đau lòng đến thế. Cả khổ sở nữa. Cô cuộn bàn tay thành nắm, rồi thả lỏng khi nhận thấy việc mình đang làm. Với cô thì có gì khác đâu nếu anh đến với một phụ nữ khác?
Một phụ nữ rất xinh đẹp khác.
Một cơn đau thít lấy tim cô. Bethany cố đưa mắt sang hướng khác và nhìn những cặp đôi khác nhưng ánh mắt vẫn lì lợm dán chặt vào Ryan. Ôi, cô ước gì mình là người phụ nữa đang ở trong vòng tay anh biết bao. Cô sẽ đánh đổi hết mọi thứ lấy lại đôi chân lành lặn để có thể khiêu vũ cùng anh đến tận bình minh.
Khi bản nhạc kết thúc, Ryan dìu bạn nhảy ra khỏi sàn và lia mắt một vòng để tìm bàn trống thì bất chợt trông thấy cô. Anh khựng lại. Hồi hộp. Dù ánh sáng mờ mờ Bethany vẫn có thể trông thấy quai hàm anh nghiến chặt. Anh quay người đi về phía cô, kéo người phụ nữ theo cùng khi chen qua đám đông.
Điều cuối cùng Bethany muốn là chạm mặt bạn gái của Ryan Kendrick. Cô tính lăn xe vào nhà vệ sinh để tránh trong ấy nhưng làm thế thì trẻ con quá. Thay vào đó, cô cố gượng một nụ cười.
“Chào!”, cô nói to khi hai người đến gần.
Đôi môi mím chặt của Ryan hơi nhếch lên hai bên khóe, rồi bung ra thành một nụ cười toe khiến xương trong người cô như muốn tan chảy. Anh quàng tay ngang qua đôi vai thon thả của người phụ nữ khi hai người dừng lại gần bàn cô đang ngồi. “Bethany.” Anh chầm chậm đưa mắt nhìn cô từ đầu đến chân. “Anh không nghĩ là em lại đến đây tối nay đấy.”
Người phụ nữ, nhìn gần trông lại còn xinh đẹp hơn lúc ở ngoài sàn nhảy, nở nụ cười thân thiện, đôi mắt nâu to trong trẻo không chứa đựng chút gì thù địch. Cô liếc nhìn Ryan chờ đợi.
Bắt gặp ánh nhìn của cô, anh nói, “Maggie, em muốn chị gặp một người bạn rất tốt của em này, Bethany Coulter. Bethany, đây là vợ anh Rafe, Maggie”.
Hai má Bethany đỏ bừng khi cô bắt tay chị dâu Ryan. “Rất vui được gặp chị, Maggie.”
“Chị cũng vậy”, mắt Maggie sáng lên ấm áp. “Nghe Ryan kể em thích đi xem kéo bùn lắm.”
“Vâng, rất thích ạ.”
“Chị cũng vậy. Một ngày nào đó bốn chúng ta có thể cùng nhau đi xem nhỉ.”
Bethany đưa mắt sang Ryan. “Em rất mong chờ đến lúc đó”, cô hưởng ứng.
“Vậy thống nhất thế nhé? Sẽ vui lắm đây. Chị sẽ nhờ mẹ anh Rafe trông hộ bọn trẻ, và ta sẽ đi chơi cả buổi tối luôn. Em thích đồ Mexico không?”
Mất một lúc cô mớ hiểu ý chị. “Em thích đồ ăn Mexico lắm. Càng cay càng tốt.”
Maggie gật đầu quả quyết, “Chị sẽ thích em đấy. Đậu và bánh ngô tuyệt cú mèo. Bọn chị đã tìm thấy một nhà hàng rất tuyệt. Không khí ở đấy không chỗ nào chê, rất thoải mái và gần gũi.”
“Cứ mang cho Maggie một phần đầy ngập snack ngô giòn tan béo ngậy và một tô đại salsa[ ] cay nồng là thể nào chị ấy cũng chấm chỗ ấy có không khí tuyệt vời ngay.”
[ ] Một loại nước sốt cay, thường làm từ rau hoặc trái cây chưa nấu chín, đặc biệt là cà chua, hành, và ớt đỏ, được sử dụng như đồ gia vị.
Maggie thúc cùi chỏ vào mạn sườn anh. “Đừng nghe chú ấy, Bethany. Sự thực là chú ấy chẳng đời nào nhận ra được đồ ăn đích thực Mexico hay không khí thú vị, nếu như những thứ đó không nhảy xổ tới đớp cho chú ấy một nhát vào chân.”
Ryan rên rỉ và xoa tay lên bụng.
“Tội nghiệp em tôi chưa kìa.” Maggie nháy mắt tinh nghịch. “Không gì buồn cười hơn việc trông thấy một người đàn ông sợ hết hồn khi nghĩ đến món enchilada[ ]”.
[ ] Bánh ngô nhồi thịt, phô mai, đậu… hoặc nhiều thứ khác, rưới tương ớt.
Cô nhìn sang Bethany toét miệng cười. “Chú ấy có thể tay không đấu với một con bò mộng suýt soát năm tạ nhưng một chai tương cay có thể khiến chú ấy bỏ chạy khiếp vía.”
Bethany không nhịn được cười. Maggie rất thú vị và Bethany hoàn toàn bị cuốn hút bởi màn tung hứng trêu chọc qua lại của hai người. Cô và các anh trai của mình cũng thường đùa cợt nhau như vậy.
Maggie xoay người sang Ryan chạm nhẹ vào tay áo anh. “Chị phải đi bắt ông chồng để kẻo lỡ mất bài thứ hai. Anh ấy hứa sẽ khiêu vũ với chị.” Cô quay trở lại Bethany và chìa bàn tay mảnh khảnh ra. “Gặp em rất vui, Bethany. Mau bảo Ryan đưa em đến Rocking K chơi nhé. Bọn mình sẽ xua mấy ông đi chỗ khác để cùng uống cà phê nói chuyện phiếm.”
“Em rất muốn thế ạ”, Bethany đáp, và thực sự ý cô là vậy. Maggie Kendrick là một người dễ mến.
Khi cô đi khỏi, Bethany nhìn Ryan dò hỏi, lúc này anh đang cười trễ nải và đứng đằng sau một cái ghế đối diện cô, hai tay bắt chéo gác lơi trên lưng ghế. Sau khi nhìn cô đăm đăm cho đến khi cô sắp ngượng đến nơi, anh lên tiếng. “Chào em”, giọng anh trầm trầm âu yếm khiến cô cảm thấy toàn thân nóng lên. “Không ngờ lại gặp em ở đây.”
“Thế giới thật nhỏ bé, đúng không.” Câu nói nghe thật ngu ngốc và cô ước giá như đã nói điều gì đó khác. Mà nói được điều gì khác cơ chứ? Khi anh nhìn cô như thế, não cô cứ đông cứng hết lại.
Ryan gật đầu nhìn cô tinh nghịch và lại cười thật tươi. “Quá nhỏ để em có thể tránh được anh đúng không. Có phải em đang nghĩ như thế?”
Lúc này cô cảm thấy chả nghĩ ra được gì để đáp lại cả.
“Tất cả đàn ông đều khiến em căng thẳng vậy sao?”, anh đột nhiên hỏi.
“Căng thẳng?”
Anh nhìn của anh hạ xuống hai tay cô đặt trong lòng, lúc này đang nắm chặt khiến các khớp xương trắng bệch đi. “Anh có cắn em đâu.” Ánh nhìn của anh chợt trở nên nóng bỏng. “Mà nếu có thì cũng không đủ mạnh làm em đau.” Anh khom người chạm một ngón tay lên chóp mũi cô. “Em làm gì mà ngồi ở đây một mình thế?”
“Mọi người sẽ quay lại ngay. Ra sàn nhảy hết rồi.”
Anh liếc nhìn cái bàn trống trơn. “Thế này không vui lắm đúng không.”
“Em không sao.” Cô nhún vai. “Thời được nhảy nhót của em đã qua rồi, nhưng thế không có nghĩa là những người khác không được tận hưởng niềm vui ấy.”
Anh nhìn cô đăm chiêu. “Anh cược là em đã rất thích.”
“Thích gì?”
“Khiêu vũ.”
Ký ức. Bethany cố không bao giờ nhắc lại những điều mà giờ đây cô không thể làm được nữa, nhưng khiêu vũ vốn là một trong những thứ cô rất say mê. Nhất là lúc này cô đang ngồi bên ngoài sàn nhảy và nhìn thiên hạ lướt trên đôi chân của mình. “Vâng, em đã rất thích”, cô thú nhận. “Bố em dạy cho điệu Waltz khi em lên bảy, và kể từ lúc đó em như bị nó bỏ bùa. Bất kỳ khi nào cả nhà đi dự tiệc có khiêu vũ là em khiến ông và mấy anh trai phát điên bằng cách nài nỉ họ nhảy cùng mình. Em thích tất cả các loại, nhanh hay chậm gì cũng thích.”
Ryan ngửa lòng bàn tay ra nhìn chăm chú vào các đường chỉ tay. Khi nhìn Bethany lần nữa, anh nói, “Hẳn là em nhớ nó kinh khủng?”
Bình thường Bethany đã nói dối cho qua chuyện, nhưng cô cảm thấy thật khó, thậm chí không thể nói với anh bất kỳ điều gì khác ngoài sự thật. “Vâng, rất nhớ.” Cô cố nở một nụ cười (mà cô hy vọng là) rạng rỡ. “Em cũng nhớ nhiều thứ khác.”
“Chắc tình bạn phải là một trong số ấy?”
Bethany phì cười không nhịn được. “Thế có ai đã từng nói với anh rằng anh dai như đỉa khi quyết tâm làm chuyện gì đó không?”
“Mẹ anh, gần như chính xác từng từ luôn.” Anh so vai, hai tay đong đưa. “Anh có thể nói gì nào? Anh đã đề nghị rồi mà em thì chưa cho lời đáp. Là bạn bè hay không?”
“Em vẫn đang suy nghĩ.”
“Trong khi em suy nghĩ, để anh thuyết phục nhé?”
Bethany lại bật cười. “Anh không thể đâu.”
“Hãy nghĩ là hai chúng ta sẽ có rất nhiều niềm vui.”
Mắt anh lấp lánh đầy hứa hẹn. “Làm gì để vui?”, cô không thể ngăn mình hỏi anh.
“Vô vàn.”
“Nói cho qua chuyện đấy à.”
“Này, nếu tất cả đều không được thì em dạy anh vẽ vậy.”
Bethany bật cười đến chảy nước mắt. Khi cô gần như lấy lại được bình tĩnh – gần như – thì cô nhìn thấy bàn tay to lớn của anh và lại bắt đầu cười.
“Anh thấy tổn thương đấy.”
Bethany đưa tay quệt mắt. “Xin lỗi. Thật đấy. Chắc chắn là anh có thể học được. Chỉ là…” Giọng cô yếu đi do đang cố nén những tiếng khúc khích. “Không hiểu sao em cảm thấy anh không thuộc kiểu người đủ kiên nhẫn với môn vẽ.”
Ryan cười toe, nghĩ thầm điều đó còn tùy thuộc anh sẽ vẽ lên gì. Làn da trắng mịn không tì vết của cô chắc chắn có thể duy trì được sự thích thú của anh. Anh sẽ bắt đầu vẽ những cánh hoa cúc xung quanh rốn cô và lên dần bên trên.
“Nói thực đi”, anh nói khom người qua cái ghế và vẫn tiếp tục nhìn cô chăm chú. “Ngay lúc này, chính lúc này này, chẳng lẽ em không thấy vui sao?”
Nụ cười của cô vụt tắt, thay vào đó là ánh mắt tối sầm lại đong đầy âu lo. “Có chứ.”
“Vậy là rõ rồi nhé. Chẳng cần làm gì mà chũng ta cũng vui đấy thôi. Cứ nghĩ mà xem, ta sẽ vui vẻ nhiều chừng nào nếu dồn tâm trí vào đấy.”
“Có thể là rất nhiều.”
Anh gật đầu và đứng thẳng người lên. “Nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé.” Cô cau mày bối rối, đó là chưa kể đến việc trông như bị bỏ rơi và có hơi lạc lõng khi anh đi khỏi. Biết mình sẽ sớm quay lại, Ryan mỉm cười khi anh chen đám đông đi về phía ban nhạc đang chơi.
Mọi người trong nhà cô quay trở lại bàn rồi trở ra sàn nhảy thì Bethany trông thấy Ryan đang sải bước xuyên qua đám đông về phía cô. Cái khóa thắt lưng bằng bạc lấp lóe trong ánh sáng mờ mờ theo mỗi cử động của đôi hông rắn rỏi. Anh quá đẹp trai đến nỗi cô tự cho phép mình được tưởng tượng một chút, giả vờ như anh là một người lạ không biết gì về đôi chân bị liệt của cô và đang tiến tới mờ cô khiêu vũ. Thôi đi nào. Nếu đã muốn mơ mộng thì sao không mơ là cô thực sự đi được?
Ryan đủng đỉnh đi về phía Bethany rồi dừng lại, nở một nụ cười chậm rãi lém lỉnh khiến mạch máu trong người cô tuôn chảy hối hả. “Cho phép tôi được nhảy cùng cô điệu kế tiếp nhé, tiểu thư Coulter?”
Ngay lập tức Bethany có cảm giác như anh vừa thọi một cú vào bụng cô. Anh không nhận ra rằng cô muốn nhảy cùng anh đến thế nào sao? Đôi lúc, nếu Bethany tự cho phép mình nghĩ về những năm tháng dài tù túng ở phía trước cô lại có cảm giác mình giống như một con chuột ở trong lồng.
“Rất sẵn lòng”, cô đáp giọng hơi bỡn cợt.
“Anh đã mong là em sẽ nói thế.”
Ryan bước vòng qua để nắm lấy hai tay vịn xe lăn. Khi anh đẩy cô ra cửa trước, Bethany ngoái đầu lại nhìn anh. “Anh định làm gì?”
Anh cười thật tươi và nháy mắt. “Đợi đấy.”
Khi ra đến tiền sảnh với chức năng kép là nơi để áo khoác và mũ, anh bắt đầu tìm áo khoác và áo choàng treo trên cái thanh ngang bắt dọc theo tường.
“Mình ra ngoài sao?”, cô hỏi.
“Ừ.”
“Anh quên chỗ để áo khoác của mình à?”
“Không.”
“À, vậy nếu anh đang tìm áo của em thì nó nằm ở đầu bên kia.
Anh đến chỗ một cái áo len màu đen dày cộp, nhìn chằm chặp vào nó một hồi lâu rồi bảo, “Hơi rộng một chút nhưng sẽ ấm”. Anh quay lại chỗ Bethany, và bắt đầu xỏ tay cô vào áo. “Áo khoác của em to hơn anh tưởng đấy.”
“Nhưng – đây đâu phải áo em.”
“Anh biết”, anh nói khi kéo áo phủ qua vai cô.
“Của ai?”
Đôi mắt xanh lấp lánh tinh quái. “Chẳng biết nữa, nhưng ta sẽ trả lại nó trước khi ai đó nhận ra bị mất áo.”
“Ryan!”, cô kêu lên khi anh đẩy cô ra cửa trước.”
“Gì?”
“Em không thể cuỗm áo người ta thế này được.”
Anh bật cười, “Em đâu có cuỗm nó”.
“Còn không nữa?”
“Chứ sao. Anh cuỗm, em chỉ mặc nó thôi.”
“Cũng vậy thôi! Em không thể lấy áo người khác.”
“Được mà.” Anh chồm người qua cô để mở cửa và đẩy cô ra ngoài. “Thư giãn đi nào. Họ có thể làm gì chứ, truy đuổi mình vì tội ‘mượn tạm’ áo ấm một lúc thôi ư?”
Bethany biết ơn cái áo khi không khí se lạnh của đêm phủ lấy cô. “Anh điên rồi. Và anh sẽ ch.ết cóng ngoài này vì không mặc áo khoác. Thế ta đi đâu đây?”
“Em sẽ thấy, tin anh đi, anh sẽ không ch.ết cóng đâu. Anh ở ngoài nhiều đến nỗi miễn nhiễm với cái lạnh rồi.”
“Miễn nhiễm? Tưởng cao bồi thì không biết những thuật ngữ như vậy chứ.”
“Không dám đâu, thưa quý cô. Cứ thử đố anh một câu xem, nếu không trả lời được thì kiểu gì anh cũng chịu. Nói gì thì nói anh cũng học được vài thứ ở trường đại học chứ.”
“Em không biết anh đã học xong đại học. Thế anh học ngành gì?”
“Chăn nuôi gia súc và nông nghiệp. Có bằng cả hai ngành.” Anh quay sang trái để đẩy cô dọc theo lối đi tráng xi măng vòng quanh phía sau tòa nhà. “Chẳng thể hiểu nổi tại sao một người đàn ông có đầu óc bình thường lại muốn suốt ngày luẩn quẩn bên mấy con bò. Vậy mà cũng đạt điểm cao ở môn Nhập môn giải phẫu sinh lý nữ đấy.”
Bethany bật cười khi nghe tới đó. “Em cược là anh giỏi môn đó.”
“Khi về nhà với tấm bằng trong tay, anh có thể đoán kích thước ba vòng của một phụ nữ cách xa hàng trăm mét. Sau tất cả số tiền bỏ ra cho con trai mấy năm trời ăn học, ông già anh rất hài lòng.”
Bethany mỉm cười, hình dung một Ryan trẻ trung lúc mới ra trường. Với vẻ ngoài đó, hẳn anh là một thứ rất dễ gây ch.ết người. “Anh học trường nào?”
“Oregon State. Hầu hết những gã chăn dê đều đến đó học để có thể vênh váo lượn khắp sân trường trong chiếc mũ cao bồi và khạc nước bọt đúng điệu. Khạc nước bọt cũng đòi hỏi phải có nghệ thuật đấy. Sly, quản đốc trại anh, có thể tóm được một con ruồi ở độ cao mười feet.”
“Anh nên nhớ là em cũng lớn lên ở trang trại. Em biết tất cả các trò của cao bồi bọn anh. Theo như em thấy đó là chuyện bậy bạ.”
“Đúng vậy. Em lớn lên ở xứ cao bồi mà. Thế có nghĩa là anh nên từ bỏ ý định nói nhăng nói cuội đi đúng không?”
“Tốt đó.”
“Anh chưa từng học môn Nhập môn giải phẫu sinh lý nữ. Nhưng phần còn lại là sự thực. Anh có tật hay chú ý đến ba vòng của phụ nữ, không bỏ được. Em, chẳng hạn. Anh có thể mua một chiếc đầm vừa khít người em. Tin không?”
“Ồ, không phải chứ.”
“Phụ nữ thực là. Sao họ không thích nhìn một người đàn ông gây ấn tượng nhỉ?”
“Bởi vì bọn em không dễ bị gây ấn tượng.”
“Vòng một 81, cỡ B. Vòng hai 53. Ấn tượng chưa nào?”
Ryan đưa ra con số chính xác đến kinh ngạc, và biết rằng anh đã nhìn cô từ khoảng cách rất gần khiến da cô nóng ran. “Nếu anh là người ưa nói khoác thì anh đã làm rất tốt đấy.”
Anh bật cười, rồi trở nên lặng lẽ. Ở bên phải họ là bãi đậu xe. Dưới ánh trăng, những chiếc xe hơi và xe tải giống hệt những con bọ cánh cứng bóng loáng. Bên trên họ, mặt trăng tròn vành vạnh như một chiết đĩa sứ nổi bật trên bầu trời khuya trong vắt điểm xuyết những ngôi sao lấp lánh. Từng đợt gió lạnh thổi tới mang theo hương linh sam và thông, lôi kéo ánh nhìn của Bethany về phía dãy núi ôm quanh con vịnh.
Bethany thở ra. “Đêm nay đẹp thật. Nhìn lên bầu trời mà xem.”
“Không có gì hoàn toàn giống như thế này cả, phải không? Anh có nghe nói Montana được biết đến như là một nơi mà bầu trời luôn xanh ngắt. Chắc người nói câu đó chưa từng đến Oregon vào một đêm trời quang thế này.”
Ryan đẩy cô đến một lối đi có mái che ở phía sau tòa nhà. Những cửa sau để mở nên có thể nghe nhạc rõ như ở bên trong. Ban nhạc sắp chơi xong bản thứ hai. Trước khi họ bắt đầu bản kế tiếp, Ryan bước vòng sang trước mặt cô, khom người xuống gần như mũi chạm mũi với cô.
“Nào, ôm lấy cổ anh đi.”
“Để làm gì vậy?”
Anh nắm lấy hai cổ tay cô và nhấc tay cô lên. “Bởi vì”, anh thì thầm, “mình sẽ khiêu vũ bản này”.
“Ồ, không, em…”
Trước khi Bethany kịp kháng cự, anh quàng một cánh tay lên vòng eo cô và kéo cô lên khỏi ghế xe lăn. Không còn lựa chọn nào khác, cô giật mình hét lên và túm lấy anh. “Ryan!”
“Không sao đâu. Anh thề là sẽ không đánh rơi em.” Anh áp cô sát vào mình, đưa bàn tay to lớn đỡ lấy mông cô. “Ôm chặt vào nhé. Bám chắc rồi đúng không?”
Hết đường lùi rồi. “Vâng, anh cũng vậy đấy. Không phải chuyện đùa đâu. Em có cảm giác ở chỗ đó đó, biết không?”
“Em có cảm giác ư?”, anh trượt cánh tay quanh eo cô và tay kia di chuyển xuống bên dưới mông. Đan hai bàn tay vào nhau thành bệ đỡ, anh nhấc hông cô lên sát vào anh. “Anh tưởng người bị liệt thì hoàn toàn mất cảm giác từ eo trở xuống chứ.”
“Em khác. Cột sống của em bị tổn thương ở đốt sống 2 và không ảnh hưởng đến tất cả…” Cô giật nảy mình nhìn anh. “Anh đang làm gì đấy?”
Ryan cười toe và nháy mắt. “Anh thấy mỏi ngón cái. Em thực sự có cảm giác ở đấy hả?”
Bethany nheo mắt. “Vâng, nếu anh còn ngọ nguậy bất cứ ngón nào nữa thì sẽ biết tay em đấy.”
“Không nữa đâu. Hứa đấy.”
“Sẽ không bao giờ được đâu. Anh có ý rất hay, rất thú vị, nhưng…”
“Im lặng nào”, anh thì thầm.
Những nốt nhạc đầu tiên của bản nhạc kế tiếp đã trỗi lên, và cô nhận thấy đó là bài hát nổi tiếng của Montgomery. “I swear.” Cô ứa nước mắt, ngay khi nhận ra giai điệu cô biết Ryan đã yêu cầu họ chơi bản đấy.
“Nhảy cùng anh nào”, Ryan thì thầm.
“Em thấy kỳ lắm.”
“Ai thấy nào? Chỉ có anh thôi, mà anh là bạn tốt nhất của em nên không tính vào. Vả lại em kỳ vì lẽ gì chứ?”
“Chân em lủng lẳng thế kia. Sẽ đập vào cẳng chân của anh mất.”
“Đôi dép thấp đế mềm đó không làm anh đau đâu”, anh trấn an cô.
Và như vậy anh dìu cô vào điệu Walz.
Bethany những tưởng sẽ rất vụng về. Khi anh di chuyển những bước đầu tiên cô căng cứng người lại vì hồi hộp, sợ anh vấp ngã rồi làm rơi cô, hoặc cô quá nặng sẽ khiến anh mệt đừ.
Nhưng ngược lại, nó thật tuyệt vời, cô thấy mình như đang bay, sức mạnh của anh và tinh thần hăng hái của cô. Khiêu vũ. Đương nhiên không phải là khiêu vũ đúng nghĩa. Cô liên tục tự nhủ như thế. Nhưng vẫn có vẻ đúng thật. Khiêu vũ. Ôi, Chúa ơi. Tám năm qua cô đã ước ao được khiêu vũ đến hàng trăm lần, và giờ đây điều ước đó đã trở thành hiện thực. Trong cô có cảm giác gì đó rất khó tả. Tự do và phơi phới như một cánh chim, được nâng đỡ trong đôi tay rắn chắc của một chàng cao bồi to cao vạm vỡ.
Bethany duỗi thẳng hai tay ngửa đầu ra phía sau khép mắt lại, ước gì cảm giác này không bao giờ kết thúc. “Ryan.”
“Tuyệt chứ?”
“Ồ, vâng. Ồ, vâng. Anh không thể biết được đâu.”
Ngắm nét mặt của cô, Ryan nghĩ ý tưởng của anh hoàn toàn đúng đắn. Cô cảm thấy thế nào, anh tự hỏi, khi vốn luôn mắc kẹt trong cái xe lăn khốn kiếp bỗng nhiên được xoay tròn dưới ánh trăng thế này?
Khỉ thật, cô ngọt ngào quá đỗi. Ôm cô trong tay thế này,anh cảm thấy mình gần như chạm chân tới thiên đường. Bethany. Một nụ cười mơ màng phảng phất trên môi cô, thể hiện niềm sung sướng mà anh không tin cô có thể diễn đạt thành lời. Trong đầu anh lởn vởn ý nghĩ sẽ làm cô phải cười như thế khi làʍ ȶìиɦ với anh, làm cô phải thở như thế khi hôn anh.
Một ngày nào đó…
Còn bây giờ chỉ ôm cô như thế này dưới ánh trăng, ngắm cô cười, biết cô đang hạnh phúc với anh thế là đủ, và trong chừng mực nào đó anh thấy mình có trách nhiệm về điều đó.
Khi bản thứ hai vừa chấm dứt, Ryan bắt đầu cảm thấy mỏi. Cô không nặng lắm nhưng di chuyển không ngừng trong khi phải mang thêm một sức nặng hơn năm mươi ký lô cũng đâu phải chuyện đùa. Anh ghét phải đưa cô về xe lăn, và ước ao mãnh liệt rằng không phải làm điều đó.
Không may, bất kỳ điều gì, dù tốt đẹp đến mấy cũng phải đến hồi kết. Anh cố đi hết bản thứ ba, rồi chân anh bắt đầu kêu gào phản đối.
Bethany chớp chớp mắt khi nhạc tắt, và anh dừng lại trong tiếc nuối. Ánh mắt mơ màng gần như mụ mị ấy cho anh biết cô đã thích thú đến thế nào và cô sẽ nâng niu khoảnh khắc này rất lâu sau khi tối nay kết thúc.
“Ryan.” Cô nở nụ cười rạng rỡ nhìn anh, ánh mắt cô lấp lánh niềm vui và nước mắt. Cô không nói gì thêm, nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để cho anh hiểu được rất nhiều, nhiều hơn những gì cô có thể nhận thấy. Một niềm biết ơn quá sâu sắc để có thể diễn đạt thành lời, và cả sự hoài nghi đến bối rối vì anh đã làm một điều quá bất ngờ, đơn giản là để mang lại niềm vui cho cô.
Sự ngờ vực ở cô làm anh thấy cảm động nhất. Đó chỉ là một việc rất nhỏ thôi mà, thực đấy, nhấc cô lên khỏi xe lăn và xoay vài vòng quanh lối đi có mái che. Anh đã từng làm nhiều việc nặng nhọc hơn thế hàng tỉ lần, nhưng những gì nhận được ít hơn thế rất nhiều. Liệu còn có món quà nào ngọt ngào hơn nụ cười của Bethany?
Ryan tự hứa với lòng mình rằng sẽ không bao giờ để cô trải qua thêm một buổi tối nào ngồi một mình ở bàn, trong khi những người khác đều ra sàn tận hưởng những khoảnh khắc tuyệt vời. Không bao giờ nữa.
Ryan nhẹ nhàng đặt cô vào lại xe lăn, ngay lập tức nhận ra rằng đây là một nhà tù không chấn song. Khom người xuống anh đưa ngón tay cái gạt nước mắt cho cô, nói khẽ, “Này, gì đấy? Anh làm vậy là để em vui chứ không phải khóc đâu nhé.”
“Ồ, vui mà anh”, cô nói. “Em chỉ…” Cô lắc đầu quệt nước mắt hai bên má. “Em xin lỗi. Thật ngớ ngẩn. Chỉ là em đã muốn nhảy rất nhiều lần rồi, và em không nghĩ mình có thể. Mình gần như đã khiêu vũ nhỉ. Em không thể nói cho anh biết được với em nó tuyệt vời đến thế nào.” Bethany mỉm cười bẽn lẽn. “Cảm ơn anh, Ryan.”
Đặt hai tay lên thành ghế xe lăn, anh nhìn đăm đăm vào mắt cô một lúc lâu. “Mình có thể rất vui bên nhau, em và anh. Không rủi ro, không mong đợi, chỉ tình bạn thôi. Anh có thể làm được như thế nếu em cho anh một cơ hội.”
“Em bị dụ mất rồi”, cô nói và cười trong nước mắt. “Anh khiến em thật khó từ chối đấy.”
“Vậy thì đừng từ chối.”
Bethany cắn cắn môi dưới, ánh mắt biểu lộ sự do dự và thiếu chắc chắn. “Để em nghĩ đã nhé.”
“Nghĩ gì chứ?”
“Nếu cứ ở bên anh nhiều thế này, em sợ mình sẽ làm điều gì đấy nhẹ dạ và ngốc nghếch, kiểu như phải lòng anh chẳng hạn”, cô run run thừa nhận.
Ryan trông đợi từng ngày đến giây phút đó.