Chương 19
Khoảng cuối buổi sáng hôm đó khi Ryan làm việc linh tinh ở trang trại thì Bethany lái xe về thành phố cho con Cleo ăn uống. Trước khi quay về trại, cô tạt qua nhà bố mẹ, đã đến lúc báo cho ông bà biết bước ngoặt quan trọng của cuộc đời mình. Nếu cô còn chần chừ, chắc chắn họ sẽ biết được mối quan hệ tình cảm của cô với Ryan từ nguồn khác, và cô cảm thấy họ đáng được nghe điều ấy từ chính cô chứ không phải từ một ai khác.
Harv Coulter không mấy mặn mà khi nghe đứa con gái khuyết tật của mình có ý định kết hôn với người nó chỉ vừa quen biết chưa đầy hai tháng.
“Con định cái gì?” Ông hỏi khi nghe Bethany kể.
Không phải đến tận bây giờ Bethany mới nhận ra sự giống nhau giữa bố và anh Jake. Cao to, đen sạm, và lúc nào cũng chực gầm lên đe dọa.
Cô cúi đầu vân vê nếp chun chiếc váy màu rượu burgundy mặc trên người, chiếc áo dễ dàng mặc vào mà không cần đến yếm đỡ. Đúng ra cô cũng có thể bảo Ryan giúp cô và hẳn anh sẽ rất vui lòng nhưng cô quyết định tự làm lấy vì sợ anh lại bỏ ngang công việc đang bề bộn mà chạy đến với cô. Mỗi lần anh chạm vào người cô âu yếm, thì cái giường như có sức hút gì đấy kéo hai người vào. Vui thì thật là vui nhưng bọn gia súc đang đợi được cho ăn. Ngay khi Ryan đưa hết những thiết bị cần thiết của cô về bên anh, cô nhất định sẽ ăn mặc theo lối cao bồi, quần jean bó và áo sơ mi có tua vai – đồ anh thích.
Khi ngước lên, cô mỉm cười và ngay lập tức kéo suy nghĩ quay về thực tại. Cô liếc nhanh sang mẹ. Mary Coulter tủm tỉm cười và đặt một bàn tay lên vai chồng. “Harv, con gái chúng ta không phải là đứa bốc đồng. Cứ nghe con nói xong đã, và anh nên nhớ là nó luôn suy xét vấn đề rất cặn kẽ.”
Harv nhìn con gái lo âu. “Ryan Kendrick là thằng vô lại, hết cô này đến cô khác, không bao giờ nghiêm túc với một ai. Con nghĩ đi đâu thế, con nghĩ mình có thể giữ chân nó được sao? Cưới nó, con sẽ hối hận.”
“Anh ấy không như bố nghĩ đâu. Có thể anh ấy có hơi đào hoa. Chính anh ấy cũng thừa nhận thế. Một người đàn ông đi tìm một nửa đích thực của mình thì còn có thể làm gì khác hơn chứ? Jake cũng vậy, mà bố đâu có gọi anh ấy là đồ vô lại.”
Harv gõ gõ lọ muối lên mặt bàn. Rồi ông nhìn vợ bất lực. “Mary, em nói chuyện với con đi.”
Mẹ Bethany chưng hửng, “Nói gì?”.
“Nói cho nó hiểu. Có điên mới cột đời mình với một đứa”, ông phẩy tay, “vô lại như Ryan Kendrick!”.
“Nhưng, Harv này”, Mary ôn tồn. “Bethany nói đúng đấy. Nếu mình cho rằng chưa nghiêm túc với một ai đó là đồ vô lại, thì cũng phải mắng thằng Jake nhà mình như thế. Mình cũng vậy thôi. Ông bà ngoại bọn nhỏ nổi cơn tam bành khi tôi bắt đầu hẹn hò với mình đấy, có nhớ không? Bố tôi nói mình không phải là đứa tốt, thế nào rồi mình cũng khiến tôi đau lòng. Nhưng mình có thế đâu.”
Harv chống khuỷu tay lên bàn, hai tay ôm lấy đầu. “Quỷ thần ơi, Mary. Chuyện đó khác, mình biết mà. Tôi thừa nhận là trước đây có ve vãn cô này cô khác, nhưng tôi có làm vậy mới tìm được mình chứ.”
Nét mặt rạng rỡ, Mary nhìn cô con gái với ánh mắt ngây thơ, “Ryan của con trước nay ve vãn sai người phải không?”.
Harv rên lên. Bethany cố ghìm tiếng cười chực bật ra. Rốt cuộc mẹ cô cũng tiếp thu lối nói như thế. Cô phải lưu chuyện của ngày hôm nay vào cuốn kinh thánh gia đình mới được. “Vâng, thưa mẹ”, cô lấy giọng nghiêm túc. Cô liếc sang bố, vẫn còn ngồi ôm lấy đầu, “Con không biết bố đã từng ve vãn bao nhiêu cô, nhưng Ryan thì cũng được một số trước khi tìm thấy con”.
“Quỷ thần ơi”, Harv lại lầm bầm.
“Thôi mà, thôi mà.” Mary cúi xuống ghé sát vào tai chồng thì thầm gì đó khiến hai tai ông đỏ ửng lên. Khi đứng thẳng lên lại, bà vỗ vỗ vào bàn tay Harv, rồi ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt Bethany. “Cậu ấy yêu con chứ, Bethie? Khi cậu ấy nhìn con, con có cảm thấy như cậu ấy có thể xông vào hang rắn đuôi chuông vì con không?”
“Mẹ à, con nghĩ vì con anh ấy có thể còn ngủ chung với chúng.”
Mary gật đầu và nắm lấy hai tay Bethany. “Vậy là đúng rồi đấy. Trực giác phụ nữ luôn đúng. Cuộc sống là những phép thử đánh đố ta. Nếu con biết chắc rằng cậu ấy sẽ đứng lên bảo vệ con khỏi bất kỳ mối đe dọa nào thì đúng là người đàn ông đích thực của con.”
Bethany gật đầu. “Anh ấy sẽ ch.ết vì con, mẹ à. Anh ấy tuyệt vời vô cùng.”
Mắt Mary sáng lên. “Khi nào con định đưa nó đến nhà mình chơi?”
“Tôi gặp nó rồi”, Harv lên tiếng, những âm tiết chật vật thoát ra từ kẽ răng nghiến chặt. “Thằng đó hót hay, bảnh trai, ranh con nhà giàu hư hỏng luôn giở trò ong bướm đến quên mất cả danh dự.”
“Không phải vậy”, Bethany phản đối. “Anh ấy trọng danh dự cũng giống như bất kỳ người anh nào của con!”
Harv chỉ một ngón tay vào mũi cô. “Các anh con không bao giờ hứa hẹn thề thốt với một đứa con gái nếu chúng nó không có ý định lâu dài. Cái ngày bố đặt tay con vào tay Ryan Kendrick và nó nói, ‘Con hứa”, ta thề sẽ ăn luôn cái quần cộc của mình.”
Sau buổi nói chuyện với bố mẹ, Bethany ghé vào cửa hàng ‘tám’ với anh Jake một lúc. Anh trai cô đang bận túi bụi, vừa cố duy trì giao dịch với số khách hàng đang đợi vừa điền một đơn hàng. Dù vậy anh vẫn mỉm cười khi trông thấy em gái.
“Vậy mà em đã hy vọng anh dành được ít phút tán chuyện với em”, Bethany vừa nói vừa cười lanh lảnh. “Chắc là không được rồi.”
Jake đưa tay lên ra dấu bảo đợi. Khi giao dịch xong với một khách hàng, anh bảo một nhân viên vào thế chỗ rồi đi cùng Bethany ra thang máy. Lên đến tầng trên, hai anh em vào văn phòng của anh.
Jake ngồi phịch xuống chiếc ghế có bánh xoay, gác đôi chân mang bốt lên mép bàn. “Dạo này công việc cứ bù đầu. Sao không chịu gọi lại cho anh, đồ ngốc kia. Làm anh hơi lo đấy biết không. Nghe con bò vào nhà hử.”
Bethany mỉm cười. “Đúng thế.” Cô kể chuyện con Cốt Lết. “Ryan khá là bực nhưng em nghĩ em đã thuyết phục được anh ấy đừng quan trọng hóa vấn đề.”
Jake thở ra cau mày. “Không trách được cậu ấy lo lắng như vậy. Ai biết rồi lũ bò nổi hứng lồng lên lúc nào.”
“Con Cốt Lết là ngoại lệ. Nó to xác và lộc ngộc, nhưng với em nó rất hiền lành. Rồi anh xem.”
Jake liếc nhìn đồng hồ. “Thế em muốn nói với anh chuyện gì?”
Bethany nhìn chăm chăm vào tấm hình chụp đàn ngựa treo trên tường. Jake, chàng nài ngựa. Cô biết anh đang hy vọng một ngày nào đó mua được một trang trại chăn nuôi cho mình, quản lý cửa hàng phụ tùng này không phải là kế hoạch lâu dài. Nếu có người nào có thể hiểu được điều cô sắp nói ra đây thì chỉ có Jake. “Em muốn nói với anh hai việc.”
“Trông em không được vui.”
“Không có đâu, thật đấy. Chỉ là em cảm thấy hơi có lỗi với quyết định của mình. Nếu chuyện này có làm khó cho anh thì hãy cứ nói thẳng cho em biết nhé. Được không?”
Anh thả hai chân xuống sàn và ngồi thẳng dậy hơi khom về phía trước. “Ryan bảo em nghỉ việc ở đây?”
“Nếu anh cần thì em sẽ không đành cứ thế mà bỏ đi đâu. Chỉ là – Ryan đã lên tiếng về việc em về bên ấy trông nom trại giúp anh ấy, và cơ hội đó…” Giọng cô nhỏ dần rồi im bặt. Cô định nói rằng giấc mơ cuối cùng đã thành hiện thực nhưng có vẻ như không được công bằng. Jake cũng có những ước mơ của riêng mình nhưng rồi giờ anh lại có mặt ở đây, quản lý cửa hàng của gia đình thay vì theo đuổi chúng.
“Cơ hội đó thật ngọt ngào đến mức không thể cưỡng lại được chứ gì?” Jake kết thúc câu hộ em gái. Anh thở dài và cắm cúi vuốt thẳng mẩu giấy trên bàn. “Anh sẽ làm nhiều việc cùng một lúc chứ biết làm sao. Nếu em đến chỉ để nói chuyện đấy thì xong rồi đó.”
“Em không muốn ích kỷ và thiếu công bằng với anh. Em cũng là thành viên của gia đình mình mà.”
Jake mỉm cười và đưa mắt nhìn quanh văn phòng. “Cảm ơn vì em đã nghĩ cho anh. Nhưng sự thực, nói là giúp bố nhưng anh cũng làm cho mình. Khi bác sĩ bảo phải nghỉ ngơi nhiều ông đã định bán cửa hàng đi rồi. Cũng nhiều người muốn mua lắm nhưng anh bảo bố giữ lại.”
“Thật vậy sao? Em tưởng anh muốn mua trại nuôi.”
“Đó luôn là ước mơ của anh.” Jake cười toe toét và gõ gõ cây bút lên cái đêm lót bàn. “Nhất định anh sẽ mua. Nhưng phải tiết kiệm thêm vài tháng nữa thì mới chắc. Anh đã đặt cọc trước một số kha khá rồi. Giờ anh đang gom thêm ít vốn nữa. Quản lý cửa hàng sẽ giúp anh có được số tiền đấy. Hằng tháng bố lấy thu nhập. Một số phần trăm lợi nhuận dành ra để mở rộng kinh doanh. Phần còn lại là của anh, như là anh làm chủ nơi này vậy. Số tiền chảy vào túi anh tỉ lệ thuận với sự cật lực anh dành cho công việc. Mà hầu như tháng nào anh cũng làm rất tốt.”
Bethany nhìn anh mình chăm chăm, “Hóa ra anh bảo em bỏ việc ở Portland về đây cốt để giữ cửa hàng này lại thêm vài tháng thôi ư?”.
Anh bật cười, “Zeke quyết định tiếp quản cửa hàng trước khi anh nảy ra ý gọi em về nữa kia. Em muốn ở lại đây bao lâu thì tùy em.” Anh mỉm cười âu yếm nhìn em gái. “Mấy tháng qua em đã giúp anh sắp xếp lại chỗ này đâu ra đó. Mọi việc bây giờ đều rất chạy. Anh có thể xoay xở được dù vắng em”.
“Ôi, Jake, anh chắc chứ?”
“Hãy sống cuộc đời của em, Bethie. Ryan mang đến cho em nhiều cơ hội tốt đẹp hơn. Nếu gặp thời cơ anh sẽ chớp lấy để theo đuổi ước mơ của mình. Sao em lại không?”
“Chỉ là em không muốn nghỉ làm nếu anh cần em.”
Anh buông cây bút xuống. “Thôi nào, anh tự xoay xở được. Cứ yên tâm mà đi đi.”
“Em chỉ sợ anh nói vậy vì đó là điều em muốn nghe thôi.”
Mắt anh thoáng hiện vẻ mập mờ. “Tám năm trước anh ngồi bên giường bệnh của em, hết đêm này đến đêm khác. Cứ xong việc là anh đến ngay bệnh viện. Em nhớ không?”
Cô gật đầu.
“Lúc nào anh cũng cười nói ầm ĩ vờ như mọi chuyện sẽ ổn”, giọng anh nghèn nghẹn. “Em cần anh truyền thêm sẽ mạnh. Nhưng rồi lúc em ngủ, anh bật khóc như một đứa trẻ, cầu xin Chúa ban cho chúng ta một phép màu. Em mới mười tám tuổi, và cuộc đời em đã bị hủy hoại.”
Bethany cúi đầu nhìn chăm chăm vào lòng, ngực quặn thắt. Jake, thực ra em không ngủ.
“Em phải ngồi xe lăn thế này, đó là ý Chúa và cho đến bây giờ anh vẫn còn lo em sẽ không có chồng và sống bình thường như người khác. Nhưng rồi, Ryan Kendrick xuất hiện. Cậu ấy có vẻ rất yêu thương em. Cậu ấy sẽ mang lại cho em cuộc sống như em mong muốn, anh tin là thế. Em nghĩ anh cảm thấy thế nào nhỉ?”
“Mừng?” Cô khẽ khàng.
Anh gật đầu. “Anh rất mừng, Bethie à. Em có được một cơ hội tuyệt vời để hạnh phúc. Rất, rất hạnh phúc. Hãy đi đi. Đừng ngoái đầu lại. Không ai xứng đáng hơn em đâu.”
“Jake… Sao em may mắn đến thế này? Anh là người anh tuyệt vời nhất thế giới.”
“Đừng vớ vẩn. Vậy chuyện thứ hai em muốn nói là gì?”
Bethany hít một hơi thật sâu, “Em đang băn khoăn không biết liệu anh có thể nói với bố giúp em một tiếng được không. Ông không ủng hộ chuyện cưới xin của em với…”.
Jake bật cười. “Giờ là lúc ông anh này phải làm khó dễ một chút đây. Không đời nào.”
“Cơ mà…”
“Không.” Jake đứng lên khỏi ghế. “Bố là việc của Ryan. Nếu cậu ta là một thằng đàn ông đúng nghĩa như anh nghĩ thì nó sẽ tự đến gặp bố và nói chuyện với ông.”
“Ryan chắc chắn sẽ làm vậy. Chỉ là em không muốn anh ấy chứng kiến cảnh bố nổi trận lôi đình, trong khi nhà anh ấy ai cũng mở rộng vòng tay chào đón em.”
“Sao họ lại không vậy được chứ hả? Ryan may lắm mới có được em gái của anh.”
“Đó là anh nghĩ thôi. Chứ em thì không may hay sao?”
Jake lại bật cười. “Có thể. Nhưng cứ để Ryan thuyết phục bố. Anh xin kiếu. Không muốn xen vào đâu.”
Khi lái xe về lại Rocking K, Bethany cố không để phản ứng vừa rồi của bố làm mình mất vui. Ryan. Cô yêu anh quá đỗi. Jake vừa mới ‘giải phóng’ cho em gái để cô có thể đeo đuổi ước mơ của mình. Cô không có lý do gì để buồn cả.
Tuy vậy, khi cô về đến trại và đậu xe, tim cô trở nên trĩu nặng. Bố phải là số một chứ. Ông đã giành trọn đời mình lo lắng cho con gái, thật đau lòng khi hiện giờ ông không ủng hộ việc cô sắp làm.
“Có chuyện gì sao?” Ryan hỏi khi trông thấy nét mặt cô. “Con Cleo ổn chứ?”
“Cleo ổn.” Bethany nhìn xa xăm ra hồ, ước sao không phải nói cho anh biết chuyện. Nhưng nếu cô giấu, chắc chắn sẽ khiến anh hứng chịu sự bất ngờ khó chịu khi gặp bố cô. “Ryan, lúc nãy em có về nhà bố mẹ.”
Anh ngồi xổm xuống bên cô. “Ờ. Mong sao em đừng nhanh nhảu tự mình đi kể hết với ông bà về việc anh cầu hôn em.”
“Nhanh nhảu? Bố mẹ em mà. Đương nhiên là em phải nói cho họ biết rồi.”
Ryan hích cãi mũ ra sau. “Em à, nếu bố em không ưa gì anh thì sao, ai mà không biết ông ấy khá là cổ hủ.”
“Chút thôi. Thì sao?”
“Mấy ông bố cổ hủ thường có quan niệm mọi việc phải có nề có nếp. Theo cách nghĩ của ông thìa anh phải đến gặp ông xin phép được lấy em làm vợ. Thế thì ông mới có cơ hội làʍ ȶìиɦ làm tội anh một chốc khiến anh phải gãi đầu gãi tai lúng túng. Nếu anh nói năng thẳng thớm đàng hoàng thì ông hài lòng. Còn không thì ông đuổi thẳng cổ.”
Bethany nuốt khan, “Không đâu. Anh vốn khéo ăn nói mà.”
“Đó là một trong những điều ông không ưa ở anh.”
Anh ngửa cổ bật một tràng cười ha hả. Khi cơn khoái chí lắng xuống, anh trấn an cô. “Anh có thể chiếm được cảm tình của ông. Yên tâm đi. Nhé? Rồi ông sẽ nghĩ anh là điều tuyệt vời nhất kể từ khi bắp rang được phát minh.”
Sau khi làm xong thủ tục đăng ký kết hôn vào buổi chiều hôm đó, Ryan đưa Bethany về nhà cô, để cô ở đấy thu xếp một ít quần áo, anh lái xe đến gặp bố cô. Sau hai phút nói chuyện, Ryan đứng ngoài hiên nhà Coulter, tự hỏi làm thế nào chuyện lại đến nước này.
Tiếng quát tháo ầm ĩ của ông bố vẫn còn ong ong trong đầu Ryan khi anh xăm xăm ra xe. Đồ vô lại không ra cái thá gì ư?Thời nay không ai nói “đồ vô lại không ra cái thá gì”. Khỉ thật. Ông cụ này đang sống ở thời tiền trung cổ chắc.
Vào xe, Ryan hình dung vẻ mặt thất vọng của Bethany khi nghe anh kể lại sự việc đã tệ đến thế nào. Anh đấm mạnh lên vô lăng và nhìn trừng trừn về phía ngôi nhà bố mẹ cô qua lớp kính chắn gió, nghĩ mình có thể mua một ngàn căn nhà như thế mà vẫn còn tiền thừa. Ông cụ kỳ quặc đó nghĩ mình là ai chứ?
Ryan định nổ máy là lái xe đi nhưng, ch.ết tiệt. Thay vì đó anh leo xuống xe, đóng sầm cửa, rồi phăm phăm tiến về phía hiên nhà. Anh bước nhanh lên mấy bậc tam cấp, đầu nóng phừng phừng. Ông cụ kỳ quặc là bố của Bethany, vì lẽ đó anh nên tôn trọng ông. Nhưng anh không thể cứ thế mà cụp đuôi lủi về được.
Anh gõ cửa, lầm bầm chửi thề. Mong rằng người mở cửa là mẹ cô – như lúc nãy, anh cố lấy vẻ mặt bình thường. Rồi cửa bật mở, và anh đứng mặt đối mặt với ông cụ. Đôi mắt xanh hệt Bethany quắc mắt chiếu thẳng vào anh.
“Bác Coulter, cháu rất cảm kích nếu bác vui lòng nghe cháu trình bày”, Ryan mở lời.
“Cậu không có gì nói mà ta muốn nghe cả. Nếu con gái ta cưới cậu, có nghĩa là đi trái lại với ý muốn của ta. Hết.”
Ryan mất tự chủ. “Không có gì là ‘nếu’ ở đây cả. Cháu nhất định sẽ cưới con gái bác. Bác có làm gì hay nói gì cũng không ngăn được cháu. Chúng cháu đã trưởng thành và có quyền quyết định tương lai của mình. Cháu đến đây chỉ vì lịch sự, bác Coulter à, vì cô ấy hơn là vì bác. Sự chấp thuận của bác rất quan trọng đối với cô ấy.”
“Cậu vừa mới nói cần ta lắng nghe, ngay sau đó lại gầm vào mặt ta bảo chả cần. Cậu gọi đó là lịch sự sao?” Khuôn mặt ông bừng bừng giận dữ. “Xéo ngay.”
“Thưa bác, cháu sẽ đi nhưng điều đó sẽ ích gì? Bác nên biết, cháu sẽ quay lại lần nữa xin phép bác được cưới cô ấy.”
“Thì ta sẽ lại nói không lần nữa. Cậu không đủ tốt cho con bé.”
“Không người đàn ông nào trên đời này đủ tốt cho cô ấy cả.”
“Amen.”
“Thế này nhé bác, liệu bác ít ra có thể nhìn nhận một điểm tốt nào đó ở cháu và tin rằng cháu sẽ cố hết sức để trở thành người xứng đáng làm chồng cô ấy không?”
“E hèm.”
Ryan thở ra. “Bác Coulter, cháu hiểu cảm giác của bác.”
“Không, ch.ết tiệt, cậu không hiểu ta đang cảm thấy thế nào cả. Và cầu Chúa cho cậu đừng bao giờ hiểu được. Con gái ta không giống như những đứa con gái khác. Ta không muốn nhìn thấy nó đau khổ, mà cậu thì đi gieo rắc biết bao đau khổ rồi.”
Ryan cố kiên nhẫn. “Cháu hiểu Bethany có một số vấn đề đặc biệt và người có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy phải hy sinh rất nhiều. Cháu biết bác không chắc liệu cháu có làm được như vậy không. Cháu nhất định sẽ làm được, và cháu hứa với bác là cháu sẽ không bao giờ làm cô ấy đau khổ.”
“Ta ghi nhận những lời cậu nói. Nhưng ta không có gì để đảm bảo những lời đó là thật cả. Ta biết bố cậu, ông ấy là người tử tế. Nhưng thế không có nghĩa là cậu cũng tử tế như ông.”
“Bố cháu nuôi dạy cháu lớn lên cơ mà? Đúng là cháu chưa từng nghiêm túc với ai, cháu thừa nhận. Nhưng chỉ bởi cháu chưa tìm thấy một nửa đích thực của mình cho đến bây giờ.”
“Nghe này, con trai. Ở đây không có gì cá nhân cả. Bethany nhà chúng ta – nếu nó bình thường như người khác thì có lẽ ta đã không lo nhiều như thế này. Nhưng nó lại không được như vậy. Cậu sẽ thấy thế nào nếu một ngày ánh hào quang biến mất, và cậu thấy cuộc đời mình bị cột chặt với một người vợ ngồi xe lăn? Con gái ta sẽ phải làm thế nào khi ấy?”
“Vậy là thay vì cho cháu một cơ hội thì giờ bác lại khiến con gái mình phải đau khổ sao? Đó là việc bác đang làm đấy, làm cho Bethany đau khổ.”
Harv chớp mắt. “Nói cái gì?”
“Đúng thế đấy. Cô ấy muốn bác mừng cho cô ấy, và biết bác sẽ chẳng bao giờ phá tan niềm hạnh phúc của đời cô ấy.” Ryan nhìn thẳng vào mắt ông. “Cháu không trách bác về việc quá yêu thương và lo lắng cho cô ấy. Nhưng nếu cô ấy sẽ có một cuộc sống bình thường, bác nên buông tay và để cho cô ấy sống như mình muốn. Bác không thể ngăn cách cô ấy với mọi thứ được, nếu bác cứ làm vậy thì bác sẽ là người khiến cho cô ấy đau lòng nhất.”
“Ta chưa từng làm gì để con bé phải buồn lòng vì bố nó cả.”
“Vậy thì bác hãy cho phép chúng cháu đi.” Ryan vẫn ôn tồn. Mẹ Bethany xuất hiện đứng cạnh chồng. Bà mỉm cười nhìn Ryan. “Vậy là yên tâm rồi đấy. Bảo Bethany là bố nó rất vui, và ngày cưới của nó sẽ là ngày bố nó hãnh diện nhất trong đời.”
“Mary.” Harv hằm hè.
“Về đi”, Mary thúc Ryan. “Ôm con bé hộ bác.” Bà khoác tay chồng. “Để bác lo phần còn lại cho.”
“Mary!” Harv hằm hè lần nữa.
Ryan nghĩ rằng Mary Coulter có thể dàn xếp chuyện này mà không cần anh có mặt ở đấy nữa nên anh nghe lời bà đi ra xe. Được nửa chừng Harv gầm lên, “Cậu nên hiểu điều này, Kendrick! Nếu cậu khiến đứa con gái nhỏ bé của ta phải rơi giọt lệ nào thì cậu đừng có trách!”.
Ryan phì cười khi khởi động chiếc Dodge. Trước khi gặp Bethany, anh chưa từng bị ai dọa nạt. Ban đầu là Jake, giờ là bố cô ấy. Quái quỷ gì không biết. Cô vẫn còn bốn ông anh nữa. Anh lắc đầu. Nhà gì mà toàn người khó tính. Thế mới biết người nhà Kendrick thật ôn hòa.
Đứng trong phòng ngủ của Bethany, Ryan trông thấy một chiếc túi xách đầy quần áo cô vừa cho vào. Anh rút ra một chiếc đầm ngủ vải flanel. Kế đó là áo thun Snoopy. Anh nhất định sẽ đưa cô đi mua đồ ngủ sớm nhất có thể. Chất liệu ren có thể nhìn xuyên thấu mới đúng gu của anh.
Bethany đang lui cui bên chiếc tủ nhiều ngăn quay lại cau mày, “Có gì không ổn sao?”, rồi hỏi với nụ cười tinh quái. “Anh không thích chiếc áo thun Snoopy đó hả?”
“Anh cực thích Snoopy đấy chứ.” Anh nhét nó trở lại túi xách. “Anh đang nghĩ đến chuyện khác.”
“Thấy anh chau mày mà.” Nét mặt cô thoáng chút âu lo. “Có phải có chuyện gì đó với bố mà anh chưa nói cho em biết không?”
“Ông ấy có hơi cáu. Nhưng anh đã dàn xếp xong rồi. Ông cho phép bọn mình lấy nhau. Còn gì mong muốn hơn nữa, đúng không?”
“Vâng.” Cô thở ra và đưa mắt nhìn quanh căn phòng. “Em mang theo đầy đủ các thứ rồi. Chỉ còn thiếu thanh vịn nhà tắm nữa thôi. Anh mang nó ra xe hộ em nhé.”
“Em không cần phải mang nó theo đâu.”
“Vậy làm thế nào em tắm?”
Anh cười toe toét và nhướng mày, “Đoán đi”.
Hai má cô ửng hồng, “Lời đề nghị của anh cũng ngọt ngào lắm nhưng tắm với thanh vịn em sẽ thấy thoải mái hơn nhiều”.
“Thế thì có gì vui chứ?” Anh hạ giọng thì thào, “Khi anh bôi xà phòng lên khắp người em, em sẽ sạch sẽ thơm tho và…”
Bethany nhìn lảng đi, “Có thể sẽ vui thật đấy, nhưng em thích tự lo cho mình, và em không muốn phụ thuộc vào anh chuyện vệ sinh can nhân”.
“Anh đặt mua cho em cái khác rồi.”
Cô quay phắt lại nhìn anh. “Ryan. Anh còn mua cho em thứ gì nữa mà em chưa biết đấy?”
“Không nhiều lắm.”
“Chính xác là những thứ gì?”
“Em có muốn ở đây cả đêm không?”
“Em đang bắt đầu cảm thấy thiếu thoải mái rồi đấy.”
“Tại sao?”
“Vì anh đang tốn kém nhiều vì em. Ý em là – một mặt, em biết chúng mình rồi sẽ thành vợ chồng, và em không nên cảm thấy áy náy. Nhưng mặt khác, em lại cảm thấy mắc nợ.”
“Càng tốt cho anh.”
“Là sao?”
Anh nháy mắt, “Em cảm thấy bị mắc nợ. Anh có thể nghĩ cách hay để em trả nợ”.
“Là quản lý cho anh chứ gì?”
“Không phải. Công ty sẽ trả lương cho em với chức vụ đó.” Anh liếc nhìn giường cô. “Anh đang nghĩ đến một điều thú vị hơn.”
Cô bật cười khúc khích khi anh tiến về phía cô, “Thôi đừng anh”.
“Vì sao?”
“Nhỡ có ai đến. Các anh trai của em ai cũng có chìa khóa.”
Anh khựng lại, móc hai ngón cái hai bên thắt lưng và đưa mắt lướt khắp người cô. “Mình chưa làm lễ cưới, mà anh đã phải dè chừng anh vợ rồi. Nhưng không sao. Hôm nay là thứ Năm. Anh có kế hoạch cho em sau.”
“Thứ Năm thì có liên quan gì ở đây chứ?”
Mắt anh nhìn cô nồng nàn. “Hôm nay em có buổi đi bơi. Sau nhà anh có hồ bơi nước ấm trong nhà. Anh sẽ dạy cho em vài bài.”
“Em biết bơi mà. Đã thắng anh một lần rồi đấy thôi.”
“Em chưa thấy phiên bản ‘bơi ếch’ của Ryan Kendrick đâu.”
Bethany lại cười khúc khích.
“Em cũng sẽ thấy thú vị khi ngắm nhìn bên trên. Trần được lợp toàn bằng kính. Sau khi anh dạy cho em bơi xong, anh sẽ đặt em nằm xuống thành hồ. Em có thể ngắm sao trong khi anh…”
Con Cleo ở đâu sán tới cọ cọ vào ống quần anh. Ryan ngừng nói giữa chừng liếc mắt xuống dưới. Khi trông thấy ‘thủ phạm’ quấy rối, anh cúi xuống bồng nó lên. “Con mèo hư, dám phá đám tao.”
“Nó cô đơn đấy. Em chưa khi nào để nó ở nhà một mình lâu đến vậy.”
“Vậy thì đưa nó về nhà anh luôn”, anh gợi ý.
“Em có cảm giác anh không thích mèo.”
“Ừ. Anh ghét mèo. Thế em có biết là nó sẽ ăn em nếu em ch.ết không?”
“Ôi, không! Ai nói với anh như vậy?”
Cleo hi hí cặp mắt xanh lục nhìn anh. Ryan nhìn lại nó. “Anh chứng kiến mà. Khi anh còn nhỏ, bà hàng xóm nhà bà anh ch.ết, thế là lũ mèo nhà ấy gần như ‘diệt gọn’ bà ấy trước khi có người phát hiện ra.”
“Có lẽ bọn nó đói quá do không được cho ăn.”
“Bà ấy cho chúng ăn mà.” Ý nghĩ đó khiến anh rùng mình. “Có khi nào em tự hỏi Cleo nghĩ gì khi nó hi hí nhìn em như thế không? Anh đoán là nó đang nghĩ sẽ dùng anh cho bữa trưa.”
“Không đâu. Có thể nó chỉ sợ anh làm đau nó. Nó thích đồ ăn dành cho mèo thôi. Nói anh đừng giận, anh không có gì hấp dẫn nó đâu.”
“Em thì có đấy.” Anh nháy mắt. “Em hấp dẫn anh ghê gớm.”
Hai má cô lại hồng lên, “Anh chỉ nghĩ có thế thôi à?”.
“Gần như vậy. Người ta nói đàn ông bình thường cứ bốn phút lại nghĩ về chuyện đó một lần.”
“Nói điêu. Anh đâu có như vậy, đúng không?”
“Ừ. Anh nghĩ mình hơi yếu ‘khoản đó’. Thỉnh thoảng trong mười phút anh không hề nghĩ đến nó.” Anh lại nháy mắt với cô. “Em xong rồi chứ? Để anh ôm con mèo và một túi xách, túi kia em lo nhé.”
“Ryan, em định mang Cleo về nhà mẹ em. Loài mèo vốn nhạy cảm. Chúng cần nơi được yêu thương và thấu hiểu.”
Ryan nhìn chằm chằm vào đôi mắt hơi lác của nó, nghĩ con vật tội nghiệp trông khá là chậm chạp. “Mình hiểu nhau ha, mèo cưng.” Cleo hiểu ông này không ưa nó và nó cũng hiểu nó cũng chẳng ưa gì ông. Lý do duy nhất nó cọ vào chân ông ta là để cho quần ông ta dính đầy lông mèo cho đáng. “Anh sẽ tập yêu thương nó, anh hứa đấy.” Nếu may mắn, con vật ch.ết tiệt này sẽ sống đến hai mươi năm. “Anh khá là yêu thương động vật mà.” Trừ mèo.
“Em không biết nữa. Nó chưa từng ở gần chó. Em e là nó không thích con Tripper.”
Ryan kẹp con mèo dưới nách. “Nó và con Tripper sẽ hòa thuận thôi. Tripper vốn tử tế với bọn mèo bên nhà anh Rafe mà.”
Sau chuyến đi chật vật mất nửa giờ đồng hồ với con Cleo treo lủng lẳng trên trần xe gần như suốt chặng đường. Ryan rốt cuộc cũng đưa được con vật không ngừng vùng vẫy cào cấu loạn xạ và trong nhà. Khi anh vừa thả nó xuống phòng lớn, con Tripper ì ạch chạy tới làm quen. Vốn không lạ gì với bọn mèo nông trại không sợ chó, nó chưa từng thấy móng vuốt sắc nhọn của bọn chúng. Ngay lập tức con Tripper chúi mũi phập xuống sàn, kêu ăng ẳng, rồi tru lên cong đuôi chạy một mạch vào phòng ngủ. Con Cleo lỉnh đi hướng khác, nhảy phốc lên bám vào mành cửa sổ, cố đu lên mấy chấn song dọc lên tới thanh gỗ ngang luồn rèm rồi vắt vẻo ở đấy, xù lông đe dọa, mồm rít lên ngó ngiêng xung quanh hệt một bức ảnh trang trí đêm Halloween.
“Đấy”, Ryan nói, “khởi đầu hay ho thật”.
Bethany lăn xe về phía phòng ngủ lớn. “Tripper? Lại đây nào. Đưa tao xem cái mũi của mày nào.” Từ phòng ngủ cô kêu vọng ra, “Ryan, nó không có trong này”.
Nếu không làm vỡ kính cửa sổ, nó chắc chắn trốn đâu đó trong áy. Ryan vào tìm kiếm cùng Bethany. Cuối cùng anh thấy nó trốn trong bồn tắm.
“Nếu mày không phải là con chó lạ đời nhất tao từng thấy”, Ryan nói. “Thì tao không tin mày được đó, Tripper. Mày nặng hơn con mèo đến cả chục ký lô mà.”
“Ryan, mũi nó chảy máu kìa.” Bethany dừng xe bên cạnh bồn tắm và cúi xuống xem xét mũi con chó. “Thương chưa. Con mèo ăn hϊế͙p͙ mày hả.”
Ryan kiểm tr.a vết thương. “Nó không sao đâu. Chỉ là một vết cào xước nhỏ thôi.”
Bethany nhìn nó lo lắng. “Em hy vọng say này sẽ không có chuyện tương tự.”
“Đừng có bi quan như thế. Mọi việc sẽ đâu ra đấy. Con Cleo sẽ quen, chẳng mấy chốc nó và con Tripper dúi vào nhau trên sofa ấy chứ.”
“Ồ, anh nghĩ vậy thật sao? Nó dễ bị kích động lắm. Em lo nó sẽ không bao giờ quen được. Từ hồi nào đến giờ nó toàn ở trong nhà. Mà giờ lại sống gần ngựa và gia súc khác trong trại.”
“Nó sẽ ổn. Mèo thích nghi rất tốt.”
Vài phút sau, khi Ryan cố kéo con Cleo xuống khỏi rèm cửa sổ, con mèo ngao lên, nhảy bổ xuống ngực anh cào cả bốn chân đầy móng vuốt vào áo anh. “Cái đồ ch…” Ryan dừng lại kịp lúc rồi nói tiếp, “chập cheng này”.
Con mèo phóng vút khỏi người anh, rơi nhẹ nhàng xuống sàn rồi chạy vụt đi leo thoăn thoắt lên nóc tủ. Từ trên đó, nó chiếu cặp mắt xanh lục lóe sáng xuống anh rồi rít lên.
“Em không nghĩ nó sẽ thích nghi nhanh đâu”, Bethany nói.
Ryan mỉm cười, “Cưng à, nó sẽ ổn mà. Chắc nó cảm giác được sự lo lắng của em đấy. Có nghĩ vậy không? Nếu em thư giãn và phớt lờ nó đi, biết đâu nó sẽ bớt căng thẳng”.
Anh bỏ mũ ra và phóng nó lên giá treo. Chiếc Stetson trượt khỏi móc rơi phịch xuống sàn. Điềm dữ rồi.
“Ôi, không!” Bethany kêu lên.
Ryan quay phắt lại. “Cái gì?”
Anh theo hướng ánh nhìn hoảng hốt của cô lên nóc tủ, nơi con Cleo đang cào cào lớp gỗ sồi như để giấu giếm cái gì. Lông dựng ngược cả lên. “Nó đang làm cái quái gì thế?”
“Em nghĩ nó vừa ‘đi’ xong đấy.”
Ryan quên mất quy định nộp phạt mười đô vào quỹ đại học vọt miệng, “Đồ khốn kiếp!”.