Chương 40: Sư phụ, anh tốt với em quá
"Thằng này, mày càn rỡ quá rồi!"
Thạch Trung giận dữ đá ghê đứng lên.
"Vậy thì sao?"
Hướng nhật dửng dưng, mặt làm cái kiểu đang nhìn chó sủa càn trước mặt.
"Mày -"
"Được rồi! Trung chánh, Hướng Quỳ, hai người đừng gây nữa."
Thạch Mỹ Na Tử kéo tay ông chồng mặt đang đỏ gay, đánh mắt cho con gái:
"Thanh nhi, dẫn Hướng Quỳ vào phòng con chơi đi."
"Dạ!"
Thạch Thanh khom người chào, kéo xềnh xệch tên lưu manh lên lầu, thật ra nàng tuy bực nhưng cũng không muốn sư phụ với cha mình gân cổ trừng mắt với nhau vậy, nếu chần chừ nữa sợ là mình vô phương gỡ ra.
Hướng nhật nắm bàn tay nhỏ nhắn, mát lạnh, mềm mại của đồ đệ mà lòng thấy lâng lâng, đây là lần đầu tiên cô đệ tử chủ động nắm tay mình ta, rất có ý nghĩa nha! Không nhịn được nhẹ nhàng bóp hai cái.
"Sư phụ!"
Thạch thanh má ửng hồng nhìn hắn. Đối với người tập võ lâu năm mà nói, mấy động tác vừa rồi làm sao nàng lại không nhận ra.
"Nga, ta thử một chút coi lực tay của cô thế nào thôi, chà.vẫn còn quá yếu."
Hướng nhật nghiêm trang nói, trơ tráo mặt không biến sắc nói chuyện mình sờ sờ tay người ta thành bài kiểm tra, vô sỉ quá rồi. (Nhưng ta thích - phong cách tương tự ta)
"A? vậy làm sao mới có thể tăng cường lực tay?"
Thạch Thanh xoay tay lại, vì tên lưu manh nắm quá chặt, nàng cơ hồ không cách nào rụt tay lại được, cổ tay cũng hồng hồng lên rồi, dù biết sư phụ đang
" kiểm tra"
lực tay mình nhưng trong lòng lại có cảm giác là lạ làm cho mặt nàng đỏ lên, ngực nhấp nhô.
"Ách.đây là phòng cô? chúng ta vào ha."
"Dạ, sư phụ!"
Dưới lầu.
"Mỹ na tử, bà đừng cản tôi, tôi tuyệt đối không đem con gái gả cho nó đâu!"
Thạch Trung đang rít gào dưới lầu.
"Ai, Chuyện của tụi trẻ thì để tụi nó tự lo đi.thật ra, tôi thấy Hướng Quỳ này cũng không tệ lắm, Thanh nhi ở chung với hắn tôi rất yên tâm."
Thạch Mỹ Na Tử hiển nhiên nghiêng về phía tên hay khen bà rồi. (bí quyết cho chúng ta khi đối mặt với ba mẹ vợ)
"Hừ! bà thì biết gì? Thằng đó mất dạy lắm, căn bản là không xứng với Thanh Thanh.tóm lại, chuyện này tôi quyết rồi, bà đừng xía vào nữa."
"Trung chánh nè, ông có thấy trời hôm nay nóng không, tối nay mình ngũ riêng ha?"
"Nga, Mỹ Na Tử, xin lỗi! vừa rồi là ta bực mình quá đi, ta không nên gạt bà sang bên, nhưng mà."
"Ừ, nhưng mà ông cũng vẫn nói những cái câu làm người ta đau lòng, ô ô."
Thạch Mỹ Na Tử mắt ngân ngấn nước, xoay người giậm
"Đặng, đặng, đặng"
trên bậc thang gỗ chạy lên lầu.
"Mỹ na tử, bà nghe tôi giải thích."
Thạch Trung vội vàng đuổi theo, không được hai bước thì quay đầu, nói với tên thanh niên kính gọng vàng:
"Tiểu Luyện, bác không tiễn được, ra ngoài tiện tay thì đóng của lại giùm bác."
Luyện Quân Kiếm sượng trân ngồi im tại bàn ăn, hai tay nắm chặt một bên thìa bên nĩa, vừa nghiến răng vừa siết, mấy đốt ngón tay do thiếu máu dần dần trắng bệch mà hắn cũng không để ý. Một lúc sau mới bình tĩnh lại, yên lặng ra cửa, chỉ là trong ánh mắt bắn ra vài tia ác độc, trong lòng hắn thì đầy tính toán độc ác nhưng ngoài mặt thì lại ra vẻ thong dong.
"Tiểu Thanh, phòng của cô cũng được quá ha."
vừa tiến vào phòng ngủ của cô đồ đệ, Hướng nhật hai tròng mắt lập tức sáng lên, không giống phòng của Sở Sở toàn màu phấn hồng, đồ đệ ngốc này rõ ràng là thiên về xu hướng thích màu trắng. Sàn màu trắng, vách tường trắng, rèm cửa sổ màu trắng, bình hoa cũng màu trắng thậm chí hoa bên trong cũng vậy.Cái gì cũng trắng, trừ trần phòng ra không biết đồ lót cũng trắng hay không.
"Là cô sao?"
Hướng nhật chỉ vào tấm áp phích hỏi. Trong ảnh là một cô gái mặc đồ tập võ màu trắng, chân đứng tấn trên thảm cỏ xanh, tóc dài theo gió bay phất phơ. Tay nhiếp ảnh gia chụp tấm này chắc chắn là chuyên nghiệp, chọn góc độ chụp, người trong hình cùng ánh sáng đều tốt, mặt của cô gái mỗi chỗ đều thấy rõ ràng, tỉ mĩ, không bỏ sót góc mặt nào. Nàng lúc ấy tất nhiên là đang cười, nụ cười này là loại hình thành từ nội tâm vui vẻ, ai thấy cũng cảm nhận được. Nhưng Hướng Nhật lại thấy quái, ấn tượng về cô đồ đệ là trên mặt cô có bao giờ thấy vẻ mặt này đâu, hơn nữa bình thường luôn nghiêm mặt, dám đứa nhỏ nào bất thình lình nhìn thấy cũng khóc tới nữa ngày chứ chẳng chơi.
"Đúng vậy!"
Thạch thanh hơi nhăn nhó đáp. dù sao cũng là người con trai thứ nhất trừ cha nàng vào phòng ngũ mình, hơn nữa hắn còn thấy tấm hình mà mình ưng ý nhất.
"Ân, rất đẹp!"
"Cảm.cám ơn!"
Thạch thanh cúi đầu, trong lòng lại thấy ngọt ngào.
"Không cần khách sáo, ta nói đều là sự thật. Nga, được rồi, giường của cô nhìn "
cũng
" rất đẹp, ta có thể nằm lên đó thử chút không?"
Hướng nhật được nước phải làm tới đưa ra yêu cầu quá mức, nhấn mạnh chữ
"cũng"
kiểu chơi chữ đây mà, trong lòng hắn lại bùng lên ý nghĩ xấu xa còn có một tầng hàm ý nữa chứ không như lời ngoài miệng:
"nếu cái giường xinh đẹp này ta có thể leo lên vậy cô chủ của cái giường này ta cũng có thể leo lên người."
Cô gái đan thuần như Thạch Thanh hiển nhiên còn chưa hiểu hết chỗ ɖâʍ ô, hèn mọn, bỉ ổi của hắn, dù sư phụ muốn ngũ trên cái giường mình yêu thích thì cũng hơi xấu hổ, nhưng ma xui quỷ khiến sao nàng vẫn gật đầu đồng ý:
"được chứ, sư phụ, người cứ tự nhiên!"
Hướng nhật hống lên một tiếng, thả người cái phịch xuống chiếc giường mềm mại của đồ đệ, vùi đầu thật sâu vào chiếc gối đầu mềm mại, thoải mái tối nỗi rên rỉ ra tiếng:
"Mềm quá đi!"
xoay người nằm xấp xuống giường, do vị trí tiếp xúc của khẩu súng với mặt giường có thể nói là thân mật, một cảm giác mê người từ đó truyền lên não kích thích thú tính của hắn, súng giương lên ấn xuống mặt nệm, tựa hồ tưởng tượng khẩu súng của mình không phải đang đâm xuống nệm mà là đâm vào trong mình cô đồ đệ ngốc.
"Sư phụ, người làm gì vậy?"
Thạch thanh khó hiểu nhìn động tác kỳ quái của hắn.
"Cái.này."
Hướng nhật phục hồi tinh thần lại, dù da mặt dày như tường thành, gấp 2 lần theo đơn vị 1024 (bit), nhưng cũng không thể nói thẳng với đồ đệ
"Ta muốn xem giường của cô có chắc không đó mà?"
"Nga!"
Thạch thanh ra kiểu mới hiểu ra, dù chưa rõ sao sư phụ lại dung phương thức kỳ lạ vậy để kiểm tr.a độ cứng của giường, nhưng sư phụ vốn thần bí, dùng cách khác thường cũng là bình thường.
Hướng nhật đổi tư thế lại, vốn định nằm ngữa, nhưng lo lắng thằng nhỏ đang hưng phấn còn chưa chịu cụp xuống, chiến ý vãn còn cao ngất ngưỡng, Vì vậy đành nằm xiên xiên chút, tuy không thoải mái nhưng cũng đành chịu, trong lúc vô ý chú ý tới tủ ngay đầu giường đang mở ra,
"Tiểu Thanh, tủ đó đựng gì đó?"
Không ngờ Thạch Thanh vừa nghe hắn hỏi câu này liền nhớ ra gì đó, kinh hô một tiếng, vội vàng chạy đến đóng sập cửa tủ lạimặt đỏ bừng bối rối nói:
"đúng đó chỉ là đồ linh tinh thôi."
"Có gì hay không? gạt sư phụ là không tốt nha."
thật ra trước khi Thạch Thanh đi qua đóng cửa tủ tên lưu manh đã nhìn hết đồ trong đó rồi, dù tốc độ của nàng khá nhanh, nhưng tặc nhãn của bọn lưu manh biến thái mắt bắt tín hiệu của các món đồ thường dùng của phụ nữ thì vẫn còn chậm lắm. Căn cứ đồ đạc trong đó cấu tạo đơn giản chủ yếu là hình tam giác, Hướng Nhật có thể xác định đó là đồ lót phụ nữ.
"Không.không có gì, đồ dơ chưa giặt thôi mà."
Thạch Thanh mắc cở mặt đỏ bừng tới mang tai.
"Quần áo chưa giặt mà còn nhét vào tủ đầu giường làm gì, sao không lấy ra giặt?"
Hướng nhật thấy cô đồ đệ ngốc tay chân lúng túng rất đáng yêu, không nhân dịp quậy thêm nữa thì phải kiện bản thân sao lại đàng hoàng quá rồi.
"Cái.này.sư phụ.tôi."
"Đừng lo, để ta lấy ra cho cô đem đi giặt cũng vậy mà."
Hướng nhật thấy nàng gấp tới mức muốn khóc, không đành lòng ghẹo nàng nữa, chuyển đề tài:
"Được rồi, Tiểu Thanh, cô không phải muốn hỏi làm sao tăng sức cánh tay à?"
"Đúng vậy, sư phụ!"
quả nhiên, Thạch Thanh vừa nghe tới có biện pháp có thể tăng cường sức mạnh của mình, lập tức đá bay sự xấu hổ, hai mắt tỏa sáng.
"vậy cô tới bên cạnh giường đi, ngồi xuống đây, ta giúp cô xoa bóp một chút."
Hướng nhật vỗ vỗ chỗ trước mặt mình, hai chân giang ra.
"Xoa bóp? cái.này hữu dụng không?"
giờ ý thức an toàn của Thạch Thanh đã được ghi vào lịch sử rồi, một chút hoài nghi tên sư phụ cầm thú đang vươn tay tới cơ thể của mình cũng không có.
"Đương nhiên là có tác dụng! cô có biết sức mạnh của ta từ đâu mà có không? đó là vì phương pháp xoa bóp này đó, vốn ta không muốn nói ra, bất quá nếu đã thu cô làm đồ đệ rồi thì phải dạy thôi. Đây là bí pháp tổ truyền của ta, chỉ truyền nam không nữ, truyền nội không truyền ngoại."
.
"Vậy sư phụ, người."
"Không sao, ta chỉ phá lệ một lần, hơn nữa cô là đồ đệ duy nhất của ta, ta không dạy cô thì dạy ai đây?"
"Sư phụ, người tốt với tôi quá!"
Thạch Thanh cảm động tới nỗi hồ đồ luôn rồi.