Chương 42: Uy hiếp
Chân lý là gì, Chân lý chính là khi bị một người đẹp tát cho một phát thì mày nên biết điều xoay mặt qua, đưa má bên kia cho nàng tát luôn.
Hướng nhật rất tin điểm này, cho nên hắn tự mình tát má bên kia một phát, thành hai bên má đều có một dấu bàn tay. Chỉ có điều má trái dấu bàn tay nhỏ nhắn hơn và không đỏ bằng bên phải, khỏi nói tác giả của 5 dấu tay má phải là của ai rồi.
Nguyên nhân sâu xa mà cũng trần trụi, tất cả đều từ cái câu kinh điển kia. Vốn chuẩn bị kiếm thêm một em đem về nhà thay ca với Sở sở, nhưng không ngờ lại bị cô đồ đệ bình thường nhu thuận, thần trí đang mơ hồ định hôn nàng, kết quả đổi lấy 5 dấu tay vô cùng sống động trên mặt.
Mà tình cảnh lúc đó dù không thể dùng từ kinh thiên động địa để hình dung, nhưng quỷ khốc thần sầu thì cũng tuyệt đối không quá. Thời gian diễn ra gần 1 giây 37 phần trăm của giây
"Tiểu thanh, chúng ta yêu đi!"
"A?"
Thạch thanh đầu tiên là sửng sốt, vùng ra khỏi ngực hắn một bàn tay nhắm gần mang tai hắn vút tới.
"Ba"
một tiếng trong trẻo, Hướng nhật tỉnh mộng luôn, thật tình hắn không ngờ đồ đệ sẽ có phản ứng quá khích tới vậy. Đầu tiên hắn định lựa lúc này thuận lợi sờ soạn chút, vừa sờ vừa nói mấy câu tình thoại dễ nghe hợp cảnh thì cô đồ đệ trước hết sẽ đỏ mặt rồi sau đó là gật đầu, rồi sau đó nữa thì mình.muốn làm gì thì làm.
Mà hiện thực thì luôn tàn khốc, Cái bí kiếp truyền thừa trăm năm này chưa gặp đối thủ giờ đã gặp rồi, trái ngược với kết quả thường phải có đối thủ lần này của vở hài kịch này là cô đồ đệ ngốc, sau này dựng kịch thì chắc chắn sẽ lấy tên vở kịch là
"Nữ đệ tử tức giận chửi cầm thú sư phụ"
.
Ngay cả da mặt dày cỡ bễ mặt địa cầu như tên trùm lưu manh này cũng hiểu được thời cơ đã qua rồi, dù cô đồ đệ sau đó kinh ngạc, hối hận, sợ hãi với chút xíu vẻ tuyệt vọng làm hắn an ủi một chút, nhưng cỡ nào cũng không thể ở lì nữa rồi.
"Anh về rồi à?"
Sở Sở giật mình nhìn ra cửa thấy hắn lẻn vào, từ salon đứng lên.
"Uh, em yêu, nhớ em quá."
Hướng nhật dang tay ra, ôm chặt nàng vào lòng.
"Buông em ra coi, xấu xa! Còn nói nhớ, vậy sao không tới trường đón người ta?"
Sở Sở xoay người lại liếc mắt một cái, đột nhiên biến sắc:
"Mặt anh.chuyện gì xảy ra vậy?"
"Em nói dấu tay này hả? là Tiểu Thanh đánh đó."
"Thanh tỷ?"
Sở Sở nắm tay lại, nghiến răng,
"có phải anh làm gì Thanh tỷ không? Tên khốn này, dám khi dễ Thanh tỷ, đánh cho ch.ết này!"
nắm tay vung lên, đánh mạnh xuống.
"Uy, em không nghe nói cho hết mà rat ay rồi hả?"
Hướng nhật bắt tay nàng lại.
"Còn gì nữa! chắc chắn là anh khi dễ Thanh tỷ, sau đó bị nàng tát."
Tròng mắt Sở Sở đã ngân ngấn nước, giãy mạnh muốn thoát khỏi tay hắn.
"Em suy diễn gì đó! Em cho là anh thiệt tình là.chỉ là tai nạn thôi, bình thường sao anh dễ dàng bị đánh chứ?"
mà lúc đó có bình thường đâu.
"Vậy anh nói coi sao Thanh tỷ."
Sở Sở hoài nghi nhìn hắn, mắt ngân ngấn nước chớp chớp chờ đợi hắn giải thích.
"Anh kêu đánh đó - "
chưa tới ½ giây, Hướng nhật đã soạn xong một cái lý do hợp lý
"Uy, ánh mắt vậy là sao. Trước.nói trước nè, anh không phải thích bị ngược đãi. Là Tiểu Thanh nói nàng muốn thử lực tay một chút, cho nên anh đưa mặt ra cho đánh thử, nhìn thấy chưa?"
Hướng nhật chỉ vào mặt mình
" Còn bên này là anh tự đánh đó, dấu so với bên trái có phải lớn hơn nhiều không? sự thật đã được chứng minh, sức nhỏ đó so với anh còn kém xa lắm."
"Anh, sao anh khùng vậy hả?"
Sở Sở xót xa rơi lệ bộp bộp, nhẹ nhàng vuốt ve má phải của hắn, chỗ đó cũng hơi thâm rồi, mà trong câu chuyện của hắn sơ hở cả trăm chỗ nàng cũng có phát hiện ra đâu, lo quá cũng không để ý hết nữa rồi
" em đi luộc hột gà để anh lấy lăn cho bớt ha."
"Đừng! không phải em nói hôm nay bồi thường cho anh hả? anh giờ gì cũng không muốn, chỉ muốn.ăn em!"
Hướng nhật ôm eo nàng thật chặt, thằng nhỏ dựng thẳng lên chống vào hạ thể của nàng nhanh chưa tới ¼ giây. Hồi nãy bị đồ đệ gợi lên dục vọng mà không được thỏa mãn, giờ phải nhanh chóng
"vận động"
tiến hành giải tỏa mới được - không thì dục hỏa công tâm, ch.ết tức ch.ết tưởi.
"Tối qua không phải em đã cho anh.sao giờ anh còn muốn? tối nay ha?"
Sở Sở lấy tay chống vào ngực hắn ngẩn đầu lên, bối rối xin hắn hoãn lại hành động khiêu khích mấy chỗ nhạy cảm.
"hắc hắc.em nói thử coi?"
Hướng nhật cười đểu.
"Em nói thì có xi nhê gì! lưu manh! Chỉ có lần này thôi, không có lần sau đâu!"
Sở Sở lườm hắn một cái.
"Da - bà xã vạn tuế!"
Hướng nhật ôm nàng ngã ra salon, hai tay lập tức vò nắn hai ɖú đang ngẩn cao của nàng.
"Sao lại ở đây?"
Sở Sở trừng mắt, hai tay nắm hai bàn tay đang vò bóp lung tung trên ngực mình lại.
"Em không cảm thấy làʍ ȶìиɦ trong phòng khách càng hay sao? không gian lớn nè, há há, chúng ta còn có thể như vậy."
Hướng nhật cắn lổ tai nàng rồi nói thầm.
"Đáng ghét!"
Sở sở nghe được thẹn thùng
"không được đâu, em sợ làm không được.anh nói tư thế đó."
"Sao không, đơn giản lắm, anh từ từ chỉ cho."
nói xong, Hướng nhật mở miệng ra từ tai rà sang má rồi đặt lên miệng nhỏ nhắn của nàng.
"Ngô."
Sở Sở động tình ôm lưng hắn, kịch liệt đáp lại.
Hướng nhật từ đôi môi anh đào của nàng rà xuống chiếc cổ trắng thon dài, chưa chịu ngừng lại rà típ xuống bộ ngực sữa đang vươn lên ngạo nghễ, thuận tay kéo áo mảnh áo ngực trễ xuống lộ ra hai núm ɖú hồng xinh xắn đang săn lại, 2 điểm màu hồng điểm trên gò ngực trắng mịn làm mắt hắn mở căng ra nhìn. Hướng nhật không chần chừ gì nữa cúi đầu hôn lên đó, ngậm lấy một hạt đào nhỏ đang vươn lên ngạo nghễ, một tay nắm lấy viên bên kia se se.
Sở Sở vô thức rên hừ hừ, hai tay ôm đầu hắn vừa áp chặt xuống ngực vừa vò tóc, theo nhịp vuốt ve, tiếng hừ hừ trong miệng phát ra càng lúc càng lớn, càng ngày càng gấp.
Hướng nhật nghe âm thanh kích tình này thì không nhịn được nữa, nhanh chóng đứng lên, cởi sạch quần áo vướng víu trên người ra, nâng cô nàng đang trong cơn mê say dậy, kéo chiếc quần short của nàng xuống vất qua một bên, qυầи ɭót cũng kéo ra trong vòng chưa đến 2 giây, toàn bộ phần hạ thể khiến bao nhiêu tên mơ tưởng đã hoàn toàn lộ ra trước mặt.
Hướng nhật ôn nhu luồng tay vào giữa hai chân nàng nâng lên cho ngồi lên đùi mình, dang hai chân cặp vào hông hắn chuẩn bị.
"Linh, linh, linh."
một trận chuông điện thoại dồn dập vang lên.
"Điện thoại, điện thoại anh đó.ách - "
Sở Sở còn muốn nói gì nữa nhưng đã bị chặn lại bởi đợt xâm nhập đầu tiên của tên lưu manh.
"Không có gì đâu! không ai gọi cho anh đâu."
Hướng nhật sau cú đâm vào thở hào hển thích thú, bắt đầu dùng sức nhấp nhanh.
Quả nhiên, một hồi là điện thoại lại im lặng, Lưu manh dương dương đắc ý nhìn người đẹp đang thở hào hển mắt mê man mày thì lúc nhíu lại lúc giãn ra, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp lại kích thích vô cùng, đang định đổi tư thế thì tiếng chuông lại gào lên không hợp cảnh.
Sở Sở vươn hai tay nhỏm lên tránh thoát khẩu súng lục của hắn, sẳng giọng:
"Nhanh đi nghe điện thoại đi, được không nè?"
"Ai - "
Hướng nhật thở hắt ra một hơi, bật nắp điện thoại ra áp vào tai.
Vốn tưởng là Tô Úc gọi tới, nhưng không ngờ tự nhiên làm hắn giựt mình, hóa ra là bà già gọi.
"Con cưng, mẹ nè."
"Chuyện gì vậy?"
Hướng nhật hơi oán giận phản pháo cách bụp lại bà già.
"Sao đó, không có chuyện thì không gọi cho con trai được hả?"
Hiển nhiên Hướng lão bà thấy giọng hắn bất mãn rồi.
"Không phải! Con đang bận chút."
Hướng nhật nhẹ nhàng khều khều hai núm ɖú của cô nàng đang dỏng tai nghe lén điện thoại.
"Bận? Con bận cái gì? Bận tới nỗi điện thoại mẹ cũng không tiếp?"
Hướng bà bà lúc này cũng thấy hơi tức giận rồi.
"Giờ không phải con đang tiếp sao?"
"Còn xạo xự? Mẹ cực khổ mỗi ngày đều lo con có chuyện, giờ con ở ngoài lâu cứng cáp rồi phải không."
"Con không phải ý này, mẹ chưa nghe nói hết mà."
Hướng nhật kích động, tay se mạnh rồi xoay ½ vòng làm đối tượng bị chơi đau quá
"hừ"
một tiếng.
"Có giọng con gái? Tiếng này."
Hướng bà bà già rồi mà sao lổ tai thính vậy không biết, ngay cả tiếng rên rĩ nhỏ vậy cũng nghe ra, đột nhiên bà cười mắng:
"Hèn gì! Lúc đầu không hiểu sao thằng này mẹ nó mà nó cũng không nhớ, ra là có người yêu rồi."
"Uhm."
Hướng nhật nghe vậy tự dưng cũng thấy cao hứng, phụ họa theo.
"Hừ, có vợ thì vứt mẹ luôn à, uổng công bà nuôi mày tới bi lớn, được rồi, người yêu con đẹp không?"
"Cũng đưo57c."
"Cái gì mà cũng được! đẹp thì là đẹp, không đẹp thì là xấu, không biết tả hả."
"Đẹp!"
Hướng nhật thấy mình cũng muốn điên rồi, bất quá trong lòng cũng thấy thích cảm giác được quan này.
"Nàng giờ bên cạnh à?"
"Ân."
"kêu nàng nghe điện thoại đi, mẹ muốn nói chuyện với nàng."
"Hả!"
cái này nhanh quá rồi phải không ta?
"Không được hả?"
Hướng bà bà gằn giọng chất vấn.
"Được, được! vậy để con chuyển máy."
Hướng nhật kéo Sở Sở cả người đã mềm nhũn áp sát vào mình, đưa điện thoại cho nàng,
"Tìm em đó."
"Tìm em? Ai vậy?"
Sở Sở ù ù cạc cạc lun, rõ ràng là điện thoại của hắn sao giờ lại thành tìm mình?
"Mẹ anh -"
"A?"
Sở Sở giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy, không dám tin nhìn hắn.
" Mẹ anh, mẹ.sao lại tìm em?"
"Vì anh nói em là bà xã anh."
"Đáng ghét!"
Sở Sở miệng thì nói vậy nhưng mặt thì lại vui vẻ, run rẩy tiếp lấy điện thoại áp vào tai.
Nhìn như trẻ em bị gọi lên trả bài cứ nhấp nha nhấp nhỏm, Hướng Nhật dục tính bùng lên, đột nhiênlòn tay xuống nâng người nàng lên, chỉnh hạ thể nàng ngay nòng súng, buông tay để nàng áp hông xuống, khẩu thần công bách phát bách trúng vươn cứng ngắc mạnh mẽ đâm vào.
"A - uh.m"
Sở Sở yêu kiều rên lên, cảm thấy thân thể như bị điện giật cả người bản rủn, hạ thân lại có cảm giác thoải mái lan dần ra toàn thân.
"Con sao vậy?"
do 2 người áp sát nên Hướng Nhật cũng nghe được giọng bà mẹ từ đầu bên kia.
"Không, không.sao!"
cô nàng hung hăng trừng mắt lườm tên thủ phạm.
"Có phải nó ăn hϊế͙p͙ con không?"
"không có.ứ - "
Sở Sở toàn thân cứng đờ, mặt lộ vẻ cầu khẩn nhìn gã lưu manh, hắn lại đang vịn hai đầu gối nàng đẩy hai chân dang rộng ra, thả mình nằm xuống, vòng tay quắp lấy đùi nàng chuẩn bị tư thế mãnh liệt công kích.
"Muốn anh bỏ qua cũng được, đêm nay phải luyện tập động tác hồi nãy anh nói, thế nào?"
Hướng nhật bám vào bên tai nàng thì thầm.
Sở Sở do dự một chút, thấy hắn đã bắt đầu ép tới tiến vào trong thân thể mình, vừa kích thích vừa tê dại rốt cục ủy khuất gật đầu ưng thuận.