Chương 51: Hôm này là vầng trăng phố thị sao?
"Cái gì!"
Hướng nhật không dám tin nhìn nàng,
"Tiểu thanh, ý cô là muốn ở chung với ta à.nga, đừng hiểu lầm, ta không phải ý này mà là.mà có đúng là muốn ở chung với ta không? ở chung phòng luôn hả?"
Khuya.ngủ chung giường, lưu manh bỏ thêm một câu nhưng ngoài miệng lại tỉnh lượt đi câu đó.
"Dạ, thầy!"
sắc mặt Thạch Thanh hơi hồng lên.
"Cái này.em biết đó, thầy giờ không phải ở một mình, muốn gì thì cũng phải hỏi qua Sở Sở mới được! nếu không thì.ta đi thuê phòng, tối em tới đó ngũ.ách, ban ngày ta ở cùng em, tối thì về với Sở Sở."
Hướng nhật gãy bàn tính thu xếp lịch, tưởng tượng cảnh đó trong tương lai gần, nhịn không được nuốt nước miếng ừng ực.
"Thầy - "
Thạch Thanh nũng nịu kêu lên, giọng ngân dài, có vẻ hơi bất mãn.
"Sao đó?"
Hướng nhật vô thức xoa xoa khóe miệng, thực ra chỗ đó cũng không bị dính gì.
"Vừa rồi mặt thầy gian lắm!"
Thạch Thanh nhỏ giọng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng lên hết rồi. Mà ông thầy này nghĩ gì không rõ nhưng theo nét mặt vậy thì ai cũng thấy rõ rồi, chuyện lần trước lại chợt quay lại làm nàng thấy tay chân cũng lúng ta lúng túng.
"Gian? Ta gian cái gì? ban ngày rèn luyện thể lực với em, chiều tối về nhà coi TV với Sở Sở, vậy cũng kêu gian? chẳng lẻ tưởng ngày hay đêm cũng ở chung với em hả? Sao mà em nghĩ vậy được ta?"
Hướng nhật dõng dạc hùng biện nhưng lại xuyên tạc chữ nghĩa, ý là vầy: ban ngày rèn luyện lực hông tay chân và thằng nhỏ với em trên giường, tối thì một mặt coi TV một mặt với Sở Sở.hắc hắc!
"A - xin lỗi thầy, em hiểu lầm!"
Thạch thanh xấu hổ cúi gằm đầu, một lần nữa lại coi sư phụ là một tên ɖâʍ ma rồi, bậy quá, chắc đâm đầu vào tường cho đỡ xấu hổ quá.
"Hiểu lầm? em hiểu lầm ta cái gì?"
Hướng nhật hỏi hiểm, hắn tất nhiên rõ hơn ai hết cô đệ tử này hiểu lầm cái gì, ngay từ đầu hắn đã tính hết rồi, cô đệ này mà nghe được mấy câu đầu của mình chắc chắn sẽ nghĩ mình là loại thừa nước đục thả câu nhưng nhỏ sao biết được hắn còn là loại thấy đục thì quậy cho bùn sình lên hết mới tha hồ mà.
"Không, không có gì."
Thạch Thanh liều mạng lắc đầu, tất nhiên sao dám nói ý nghĩ vừa rồi của mình, nếu không sao dám nhìn người khác nữa.
"Thật hả?"
Hướng nhật tới gần từng bước.
"A, thầy, em chợt nhớ là còn chuyện chưa làm, em đi trước đây."
Thạch thanh lại càng hoảng sợ, xoay người định đi.
Hướng nhật vương một tay túm được thắt lưng nàng định giữ lại, mà không biết phải hấp tấp quá không mà vô tình(chắc chắn là cố ý rồi)kéo quần nàng xuống một chút., vốn chỉ lộ ra một khoảng nhỏ giữa áo thun với quần tây thôi mà giờ kéo xuống một khoảng lớn trắng trẻo thấy điều xuống chút nữa là thấy luôn phần trên của mông.
"A.a!"
Thạch thanh kêu nhỏ một tiếng, một tay kéo thắt lưng lên một tay kéo cạnh áo xuống che lại, hốc mắt rưng rưng muốn khóc
" Thầy, làm gì kì vậy?"
mặc dù trong lòng nàng cũng không để ý lắm, có bị hắn nhìn một chút cũng không sao nhưng làm đột ngột quá thì.hơi giật mình, chưa chuẩn bị tâm lý kịp.
"Nga, Tiểu thanh, ta không cố ý!"
Hướng nhật xoa xoa hai tay, nhún vai tỏ vẻ không cố tình, tự kiểm điểm nghiêm khắc nhưng trong bụng lại chửi thầm, mẹ nó sao ko mạnh chút nữa, xuống một chút nữa là có thể thấy đồ lót của đồ đệ màu gì rồi.
"Thầy."
Thạch thanh mở to mắt, chớp chớp nhìn hắn, cắn cắn môi không biết nói gì nữa.
Lưu manh quyết định tung chiêu cuối, quen một thời gian rồi nên hắn biết cô đồ đệ này đối với ông
" Thầy "
này thật sự có loại tín nhiệm kì lạ, lợi thế đó con mẹ nó lợi thế mà
"Tiểu thanh, em tự cân nhắc đi ha, thầy làm gì mà có ý gì với em chứ?"
quả nhiên, chiêu này độc thật.có hiệu quả rồi, ánh mắt Thạch Thanh cho thấy hàng rào cuối cùng của nàng đã gỡ xuống, tái lập mặt bằng (giống thi công công trình quá), Hướng Nhật thở phào nhẹ nhỏm, đặt tay lên vai:
"Tiểu Thanh, không phải cô kêu muốn ở chung với ta sao? Nhưng ta không quyết định chuyện này được, có gì cô nói với Sở Sở đi, ta kêu nàng ra, cô tự nói đi há."
"Cái gì!"
Sở Sở há hốc mồm kinh ngạc, y như tên lưu manh lần đầu nghe được
"Thanh tỷ ý chị là muốn ở chung với bọn em hả?"
"Ân, đúng vậy."
vẻ mặt Thạch thanh vô cùng hy vọng nhìn nàng.
"Vậy thì hay quá!"
Sở Sở tiến tới ôm cổ nàng
"Thanh tỷ, em cũng từng mong ngũ chung với chỉ rồi. Ý, da tay chị mịn vậy, tối ôm ngủ chắc là thoải mái lắm nha."
quả thật, dù Thạch Thanh mê luyện võ như vậy nhưng da tay lại mềm mại như nước, chắc là do di truyền từ mẹ.
"Sở Sở, giờ chị muốn dọn tới chỗ em, khi nào mình đi."
Thạch thanh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng.
"Giờ đi luôn đi! À, Thanh tỷ, đồ chị nhiều không? Em kêu Hướng Quỳ tới dọn phụ chị!"
"Lại muốn cúp tiết à? Cái này không hay lắm đâu?"
Hướng nhật hơi khó chịu rồi, ông đây mà coi như con la, kêu làm bốc xếp hả? Đừng có mà mơ.
"Hừ, quên đi! Anh ở lại học đi, em với Thanh tỷ đi là được rồi."
Sở Sở hậm hực nói.
"Coi ai đang nói đó, chuyện hay ho vậy mà sao thiếu anh được, cùng đi nào, nhanh nào."
Vừa nói 2 tay vừa vòng qua eo nhỏ nhắn của 2 nàng vừa ôm vừa đẩy bước nhanh ra cổng.
"Xấu xa! Tay kia đang làm gì đó."
"Nói nhảm gì vậy hả, nàng là đồ đệ anh, tụi anh tiếp xúc vậy là rất bình thường."
"Đừng để em biết có.hừ, một cước là tiêu đời trai luôn."
ba người mới vừa ra khỏi cửa lớp, lại gặp Thiết Uyển hùng hổ đi tới.
"Lưu manh, ta tìm ngươi có việc!"
Mà ở đây cả 3 người hầu hết là không có hảo cảm với nàng, nhất là Sở Sở, đột nhiên thấy một con nhỏ cực kỳ xinh đẹp xồng xộc tới gọi bạn trai mình là
"lưu manh"
, hơn nữa rõ ràng là có ý đồ, ai mà để ý chút là nhận ra liền, bà nào mà lại không ghen, mà ghen thì tất nhiên là khó chịu rồi.
"Cô là ai?"
Sở Sở nhìn nàng đề phòng.
"Tôi là cảnh sát, tới mời hắn về phối hợp điều tra!"
Thiết Uyển vừa rồi gấp quá mà quên bên cạnh lưu manh còn có người, hiện giờ nhìn lại thì giật mình, tự nhiên thấy hai cô gái rất xinh, một người thì nàng đã gặp qua, người kia thì không biết. Coi kiểu thân mật của tên lưu manh với các nàng vậy thì quan hệ chắc là.Mà có thể hai người đều là bạn gái hắn hết không chừng, thằng khốn nạn này kỹ thuật tán gái coi bộ cũng lợi hại quá, nghĩ tới đây, Thiết Uyển thầm dùng ánh mắt chuyên nghiệp rà lên rà xuống đánh giá lại hắn.
"Cảnh sát?"
Sở Sở yên tâm hơn chút, nhưng lập tức nghĩ tới một chuyện
" Bộ mấy người là cảnh sát thì muốn câu lưu ai cũng được hả, hắn là bạn trai ta, bình thường ghẹo chọc chút chứ có biết gì đâu mà phối hợp, quên đi."
Hướng nhật nghe vậy ôm nàng thật chặt, dùng ánh mắt an ủi nhìn Sở Sở, biểu hiện vừa rồi làm cho hắn cảm động và thương nàng hơn, cô nàng này dù đôi lúc ác khẩu nhưng quan tâm hắn thì sợ là còn hơn cả bản thân hắn nữa. Hắn nhìn lại nhỏ cảnh sát, nhỏ này mỗi lần tới là có chuyện, mẹ bà
" Có chuyện gì hả?"
"Uhm!"
"Quang trọng?"
"Mong là anh có thể đi ngay với tôi một chuyến!"
"Được rồi."
"Hướng quỳ - "
"Thầy -"
"Không sao đâu, hai người về trước dọn dẹp đi, nhớ nấu món gì ngon ngon chờ ta về rồi mình cùng ăn!"
"Ân!"
"Dạ, sư phụ!"
Thiết uyển lần này cũng không về cục cảnh sát, mà dẫn hắn về nhà, một căn nhà cơ hồ mọi thứ đều màu xanh nước biển trừ mấy chậu cây là màu trắng. Trước hết để lưu manh ở lại phòng khách, vào bếp mở tủ lấy lon bia lạnh ra khui để trước mặt hắn rồi vào đề:
"Giúp tôi tìm ra chỗ trốn của tụi cướp."
"Cảnh sát mấy người ăn ở không hả? mẹ, chuyện nguy hiểm vậy cũng lùa công dân lương thiện đi làm, tiêu tiền đóng thuế để làm gì?"
Hướng nhật dù không quan tâm mấy chuyện khác, nhưng đối với chuyện cướp lộng hành mấy ngày nay cũng không xa lạ.
"Anh chắc là biết có một số chuyện lực lượng cảnh sát làm không được tiện, nhưng mấy người giới của anh thì đàn em tay chân nhiều thì thuận lợi hơn."
Thiết uyển không nhịn được hạ giọng.
"Cái đó tôi cũng rất đồng cảm."
Hướng nhật bị nàng kêu là tay chân nhiều thì tự nhiên thấy không được tự nhiên, cầm lon bia đứng lên đi xung quanh đánh giá cách trang trí phòng, đồ đạc không có gì là linh tinh, bài biện cũng đơn giản. Quả nhiên có tác phong của nữ cảnh sát, không lãng phí tinh lực vào mấy thứ vô bổ.
"Cho nên."
"Cho nên kêu ta cự tuyệt công tác nguy hiểm đó hả."
lưu manh một hơi uống cạn lon bia.
"Anh có còn là con trai không hả!"
Thiết Uyển khí nóng bừng lên đầu bừng bừng, lúc đầu cứ tưởng là hắn sẽ đồng ý, không ngờ là mình lại bị người ta chơi.
"Xin lỗi, tôi có phải con trai không thì giờ thảo luận trong phòng khách không thích hợp lắm, cô không thấy mình nên vào chỗ nào đó yên tĩnh giường êm thì thích hợp hơn để."
"Khốn nạn! Ngừng coi, còn dám nói lung tung.đừng tưởng rằng tôi không dám bắt anh!"
"Nếu yêu cầu người ta hỗ trợ thì thái độ cũng phải sao coi cho được, nhìn bộ dạng cô giờ thì quên đi. hơn nữa, tôi có nghĩa vụ giúp cô à? không có lợi gì thì thằng ngu cũng chưa chắc thèm đút đầu vào làm!"
"Ai nói không có lợi! Chính phủ sẽ có thưởng bằng hiện kim, hơn nữa ngành cảnh sát cũng sẽ có thưởng tương ứng, còn có thể thông báo trên báo đài thành phố khen ngợi công trạng của anh."
"Hiện kim cụ thể là bao nhiêu tôi không biết, tổng cộng tới một tỷ không? Nói trước, chỉ có giá đó thì may ra tôi mới có chút hứng thú. Về phần dăng báo thành phố biểu dương công tích thì khỏi, không phải đạp tôi vào đường chết à? Này căn bản là chỉ cho đồng bọn còn lại của tụi cướp tìm thằng chỉ điểm chứ còn gì nữa!"
"Vậy anh muốn sao?"
"Không có gì. chỉ là nhớ tới chỗ co dãn đó, thật sự bóp rất thoải mái, nếu."
Hướng nhật lộ ra vẻ hồi tưởng.
"Được! Tôi đáp ứng, chỉ cần anh tìm ra đám.cướp thì tôi cho anh sờ một chút, ok?"
"Cái gì! một chút hả? cô cho mình là hột xoàn hay kim cương? cho dù là hột xoàn, kim cương cũng."
"Mười cái!"
Thiết Uyễn lạnh lung ngắt lời hắn.
"Được rồi, mười thì mười, xem cô cũng có thành ý lắm, vậy đi, tôi cũng không nhiều lời, một lần ra giá thôi: 50 cái."
"Ừ!"
Nữ cảnh sát không có chần chờ gì ok luôn, đối phó tụi lưu manh đã quen rồi, ai biểu không đòi 500 cái, bất quá hắn cũng sợ Thiết cô nương chơi hắn, đòi nhiều quá thì biết đâu chừng bị phản phé, hoàn hảo, Hướng Nhật cũng không phải thích chơi lớn quá.
"Cô có chi phiếu ở đó không? nói sao cũng đặt cọc trước chút chứ? Trước hết.trước để tôi sờ mười cái đi rồi hãy nói."
"Anh -"
"Không được hả? vậy quên đi, dù sao công tác nguy hiểm vậy tôi cũng không muốn làm."
Hướng nhật đứng dậy ra vẻ sắp đi.
"Ok!"
Thiết uyển hít sâu một hơi đáp.
"Vậy coi được không!"
Hướng nhật nheo mắt lại, đắc ý nói.
" ở chỗ này luôn hả? không đổi địa điểm khác à?"
"Tôi cảnh cáo anh, ngoại trừ chỗ đó không được mò sâu thêm, nếu dám xuống sâu thêm chút thì tôi sẽ giết.t!"
"Hoang tưởng! có thể bắt đầu chưa?"
"Tùy tiện!"
"Ta tới."
"Tên khốn, sờ chỗ nào đó?"
"Có hả? không phải chỗ này à?"
"Đáng ch.ết! nhìn coi tay ở đâu đi?"
"A, xin lỗi, xin lỗi, tay linh hoạt quá đi, khó khống chế!"
lưu manh rút tay đang mò giữa 2 chân đặt lại lên mông nữ cảnh sát.
" Oa - thật sự rất co dãn! bất quá bên ngoài quần thôi, vải dày quá vậy? Cũng không có cảm giác gì."
Hắn luồng tay vào trong lưng quần mò tới bên trong
"Vậy còn dám nói bên ngoài hả!"
Thiết Uyển trừng mắt.
"A?"
lưu manh cũng trừng mắt, ai mà ngờ trùng hợp vậy chứ
" hôm nay là kỳ kinh nguyệt của cô?"