Chương 86: Hậu quả rất nghiêm trọng

"Là hắn!"


Con ngươi Lôi Vĩ co rút lại, chằm chằm nhìn thân ảnh treo trên khung rổ. Từ sau khi nhìn thấy người nào đó cùng Điền Phong thi đấu, để lại cho hắn ngoại trừ sự chấn động mạnh mẽ còn có chút sợ hãi, hắn tự biết không làm được như người đó, ung dung mà úp giỏ, rất khó tin tưởng một người cao chưa tới 1m70, lại có thể làm được cái động tác khó có thể tưởng tượng này. Như hắn cao 1m92, cũng miễn cưỡng làm được nhưng phải chuẩn bị lấy đà từ xa, chứ giống như người đó dạo chơi giữa sân vắng thì không thể tưởng tượng được.


"Kêu tạm dừng đi!"
Khu nghỉ ngơi của Tài Đại, huấn luyện viên Tề suốt từ nãy vẫn giao quyền chỉ huy cho đệ tự đắc ý mà bảo trì trầm mặc, rốt cuộc cũng mở miệng. Trầm Bội Bội ngẩn ra, vội hướng trọng tài làm động tác xin tạm dừng.


Tưởng Tiên ngạc nhiên nhìn huấn luyện viên đã tự tay dạy dỗ mình, sau đó lại dời ánh mắt về thân ảnh không cao cho lắm đã chạy về nửa sân đối phương.


Mấy đội viên cúi đầu ủ rủ quay lại, Trầm Bội Bội phát cho mỗi người một cái khăn mặt, bởi vì lúc nãy, các đội viên vốn lấy thái độ đùa bỡn chơi bóng, chẳng biết tự lúc nào trên trán đầy mồ hôi.


Điền Phong là người có biểu hiện dị thường nhất, hắn xiết chặt nắm tay, có thể thấy thân thể run nhè nhẹ, chắc hẳn còn chưa thoát khỏi bóng ma của lưu manh hằn sâu trong tâm trí.
"Bội Bội, muội biết hắn?"
Ánh mắt Tưởng Tiên thuỷ chung không rời thân ảnh kia.
Trầm Bội Bội cười khổ, gật đầu:


available on google playdownload on app store


"Muội biết, hắn là người yêu bạn học cũ hồi cấp 3 của muội, chỉ là muội thật không ngờ hắn tham gia thi đấu."


Trầm Bội Bội thầm trách lúc đầu không điều tr.a cẩn thận, vốn tưởng rằng cao thủ như vậy phải là chủ lực trong đội Cao Đại, thế nhưng trải qua một phen điều tra, chủ lực trong đội căn bản là không có người này. Sự lầm lẫn này khiến nàng tưởng rằng người đó không tham gia đội thi đấu, nhưng ai biết được hắn có thể làm cầu thủ bổ sung (*) để ra sân. Nếu như ban đầu biết hắn ở trong đội, nói gì cũng không tuyên bố muốn thắng 80 điểm, bây giờ xem ra rốt cuộc có thể thắng, nhưng mặt mũi chẳng biết để đâu. Nghĩ tới đây, Trầm Bội Bội cảm thấy oán hận một nữ nhân, nhất định là con ranh ấy giữ hắn lại phía sau, muốn chơi xấu mình, lại có thể đểu giả như vậy, khi mà mình cảm thấy nắm chắc thắng lợi mới đưa ra, hơn nữa con ranh ấy cũng có thể nhẫn nhịn được, ch.ết tiệt!


Không chút nào để ý vẻ mặt biến đổi liên tục của nữ nhân bên cạnh, ánh mắt Tưởng Tiên lộ ra vẻ âm trầm khó có thể phát hiện:
"Cho Đại Khoan ra sân."
80 điểm chênh lệch là hắn nói ra, cho nên bất kể là vì danh dự trường cũ hay là thể diện bản thân, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót gì!


"Hả?"
Trầm Bội Bội nhất thời không phản ứng kịp:
"Đại Khoan? Huynh nói ra để cho hắn ra sân? Nhưng mà hắn mới học bóng rổ chưa được 20 ngày."
"Không có vấn đề gì, yêu cầu của huynh là để cho hắn giúp huynh bảo vệ giỏ là được."


Tưởng Tiên đứng dậy, kêu thanh niên khỏe mạnh đang quay mặt vào tường tập khống chế bóng lại, thầm thì vào tai hắn một hồi. Thanh niên to lớn nhếch mép cười, trên mặt tràn đầy vẻ kích động, không ngừng gật đầu.


Thấy hai người bên cạnh thì thầm, trong lòng Trầm Bội Bội dấy lên một cảm giác bất tường, thế nhưng lại không rõ ràng lắm vấn đề là ở chỗ nào.
.
.


Khu nghỉ ngơi của Cao Đại, Hướng Nhật được xưng tụng như anh hùng. Số 7 trước kia cũng nhờ hắn mặc trang phục thi đấu của mình mà thêm hãnh diện, hơn nữa do chiều cao của hai người không sai biệt lắm, biểu lộ vẻ ngưỡng mộ dạt dào như nước lũ sông Hoàng Hà, khéo léo hỏi người nào đó xem làm sao úp giỏ được. Dù sao, chiều cao giống như vậy có thể làm được động tác này không nói là có một không hai, nhưng rất là hiếm thấy. Nếu như có được phương pháp lại thêm nỗ lực tập luyện, bản thân mình không phải là.Nghe tiếng hoan hô thật lớn trên khán đài cùng với ánh mắt của thành viên đội cổ động đầy vẻ mập mờ một cách trần trụi hướng người nào đó, số 7 không khỏi nuốt nướcmiếng.


Ngay cả mấy cầu thủ bên cạnh cũng vểnh tai lên nghe, hy vọng có thể từ miệng ai đó lộ ra kỹ xảo khiến người ta ao ước.


Thế nhưng bọn họ nhất định thất vọng rồi, Hướng Nhật căn bản không có phương pháp gì, chính là do sức mạnh phi thường cùng với sức bật cường hãn của hắn, cho nên đối với sự điều tr.a của bọn họ, lấy hai chữ
" khổ luyện"
mà khoái thác.


Nhâm Quân lúc này không còn vẻ ủ rủ lúc trước, hai mắt sáng ngời nhìn lưu manh, ân cần đưa chén nước cho hắn:
"Thật không nghĩ anh có thể lợi hại như vậy, còn có thể úp giỏ. Tôi thấy anh còn cao chưa bằng tôi phải không? Thật quá lợi hại."


Hướng Nhật đối với thái độ trước lạnh sau hồ hởi (*) (*) của nàng rất không ưa, nữ nhân này thật đúng là thực dụng, đang định nói cái gì đó để nêu ra thái độ lạnh nhạt của nàng lúc gặp mặt, tiếng còi trọng tài vang lên, thời gian tạm dừng đã hết, trận đấu bắt đầu.


"Đại Khoan, nhớ kỹ lời anh nói với chú."
Trước khi ra sân, Tưởng Tiên nhắc nhở thanh niên cao lớn một lần.
"Yên tâm đi, cứ tin ở đệ."
Đại Khoan vỗ vỗ ngực, đi ra sân.
Trầm Bội Bội khó hiểu, tiến lên hỏi:
"Học trưởng, huynh để Đại Khoan."
Không đợi nàng nói xong, Tưởng Tiên đã ngắt lời nàng:


"Huấn luyện viên đâu? Ông ấy đi đâu rồi?"
Trầm Bội Bội nhìn quanh một vòng, ngơ ngác nói:
"Huấn luyện viên? Hình như là đi."
"Xem thi đấu thôi!"
Tưởng Tiên lại quay lại ghế ngồi, tựa hồ không có thấy vẻ muốn nói lại thôi trên mặt hắn.


Bởi vì biểu hiện của Hướng Nhật vừa rồi tác động mạnh mẽ, vốn sĩ khí của các đội viên Cao Đại như bóng xì hơi nay giống như ăn thuốc kích thích, liều mạng ném rổ liên tục vào giỏ, đoàn cổ động Cao Đại đã có chút thưa thớt cũng lộ ra vẻ huyên náo trước nay chưa có, tất nhiên là so sánh về nhân số với đội cổ vũ của Tài Đại thì vẫn kém một ít.


Hướng Nhật ra sân, hơi bất ngờ nhìn cầu thủ mới thay của đối phương, thân cao gần 2m, cả người cơ bắp rắn chắc, động tác rất ngốc cũng rất bạo lực, điều này làm lưu manh nghĩ hắn càng thích hợp đi làm một tuyển thủ bóng bầu dục.


Chưa tới hai phút, đã có một cầu thủ vì tranh bóng với hắn mà bị thương cẳng chân phải rời sân trị liệu, Hướng Nhật nhạy cảm nhận thấy có chút không ổn, liếc mắt một cái nhìn thanh niên ngồi ở bên ghế Tài Đại, chính là hắn gọi tuyển thủ bóng bầu dục qua nói cái gì đó, sau đó mới có chuyện va chạm kịch liệt như vậy. Nghĩ tới đây, đã từng làm thủ lĩnh - lưu manh đã biết âm mưu của đối phương, ra tay đánh nguội trên sân, kế tiếp có thể là.


Một tiếng
" Ầm! "
, một lực mạnh đánh tới, Hướng Nhật đang suy nghĩ không có phòng bị văng ra khỏi sân đấu, trượt một đoạn bốn năm mét.
Trên sân bóng nhất thời ồn ào, đội cổ vũ Cao Đại càng la ó, chửi ầm cả lên.


Mấy đội viên trẻ vẻ mặt ấm ức, đang muốn xông lên đập tên thanh niên cao to kia một trận, may mắn trọng tài thấy sự việc không ổn, nhanh đi ra ngăn song phương muốn sống mái với nhau lại.
"Hướng Quỳ!"


Từ lúc nhìn thấy người nào đó bị đụng văng ra khỏi sân, Sở Sở lao nhanh tới vừa rơi lệ vừa gọi to, Thạch Thanh cũng theo sát nàng, vẻ mặt rất lo lắng.
"Anh không sao cả!"
Hướng Nhật ung dung đứng dậy, quay về phía Sở đại tiểu thư nháy mắt.
"Thật chứ?"


Tuy rắng biểu hiện của hắn một tý tổn thương cũng không có, nhưng Sở Sở vẫn rất lo lắng,
" Anh không được gạt em, chúng ta đi tới bệnh viện kiểm tr.a một chút."
"Không cần đâu, chẳng lẽ em quên hồi trước tại nhu đạo xã anh một mình đánh mấy trăm người."


Thấy Sở cô nương không tin, Hướng Nhật chỉ có thể đưa ra khung cảnh chiến đấu ngày trước.
"Nhưng mà."
"Yên tâm đi, nếu chỉ vậy mà khiến anh bị thương thì sao có thể cùng em.ân, nhiều lần như vậy chứ?"


Ở giữa bớt đi một đoạn, Hướng Nhật lấy nụ cười ɖâʍ đãng thay thế, nhưng Sở Sở đã hiểu rõ ý hắn, nét mặt ửng hồng. Thạch Thanh bên cạnh dường như cũng hiểu được chút gì, vốn có mấy câu hỏi thăm bị nghẹn trở lại, trên mặt cũng đỏ hồng như máu.
"Anh không sao chứ?"


Nhâm Quân cũng chạy lại, phía sau nàng là các đội viên vẻ mặt có chút lo lắng nhưng đồng thời cũng có vẻ quỷ dị.
"Cô nói xem?"
Hướng Nhật tuỳ ý hoa chân múa tay vài động tác, quả thật chẳng bị gì cả.
"."


Mọi người im lặng một hồi, lấy con mắt của người ngoài mà đánh giá, người này có phải không có chút biến thái? Một người gày yếu như thế, có thể bị một người hơn 200 bảng (*) (*) (*) đánh bay, thế mà một chút thương tổn cũng không có. Vừa nãy thấy hắn văng ra xa, cho rằng nếu không ch.ết thì chí ít cũng là nội tạng xuất huyết, thế nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của hắn.Mẹ kiếp, đúng là gặp quỷ mà!


"Anh là quái vật!"
Nhâm Quân nhìn hắn một lúc lâu, rốt cuộc đưa ra một kết luận.
"Đừng rủa ta có được không, cẩn thận tố cáo cô tội phỉ báng!"
Hướng Nhật lại dùng một câu kinh điển, không đợi Nhâm đại quản lý hờn dỗi, lại nói tiếp:
"Bắt đầu thi đấu, đừng chậm trễ."
"Ra sân!"


Cầu thủ đội bóng gào lên, có loại cao thủ đánh không ch.ết này, người người đều tự tin hơn.
"Da!"
Tiếng hoan hô thật lớn từ khán đài vang lên, nhìn thấy số 7 bị đánh bay còn có thể ra sân, đội cổ vũ Cao Đại hưng phấn vẫy tay, miệng không ngừng hô:
"Số 7, cố lên, số 7, cố lên."


Thậm chí bị ảnh hưởng bởi đội cổ vũ, tiếng vỗ tay toàn sân bóng rổ hợp thành một dòng nước lũ, gầm vang, đinh tai nhức óc.
Đang xem ở một góc khán đài, Thiết Uyển xoa xoa đôi mắt đỏ hoe, nghiến răng oán hận, thằng cha ch.ết tiệt kia, lại có thể khiến nàng lo lắng như vậy, có cơ hội phải trừng trị hắn!


Trên mặt Tưởng Tiên đầy vẻ âm trầm, cái tên kia, hắn là người máy sao?
Trầm Bội Bội mệt mỏi ngồi trên ghế, nàng đã biết cảm giác bất an là từ đâu, con mắt liếc qua người thanh niên cao lớn một khắc trước còn là tượng đài, bây giờ, điều này đã hoàn toàn bị phá tan rồi.


Hướng Nhật trở lại sân, tính toán của đối phương khiến thủ lĩnh lưu manh như hắn cực kỳ căm tức, nếu như lấy người thường mà nói, hiện giờ e rằng đã ở bệnh viện bán thân bất toại rồi. Nếu đối phương độc ác vậy, cũng đừng trách ta không khách khí.


Chờ xem, sẽ cho các ngươi biết, chọc giận ta, hậu quả rất nghiêm trọng
.
(*) vốn định xài từ cầu thủ dự bị, nhưng căn bản hắn không có tên trong danh sách
(*) (*) tiền cứ hậu cung: trước ngạo mạn kiêu căng, sau thì cung kính.
(*) (*) (*) bảng (đơn vị đo trọng lượng của Anh, Mỹ. Một bảng bằng 0,9072 cân)






Truyện liên quan

Đỉnh Cấp Lưu Manh

Đỉnh Cấp Lưu Manh

Lý Tiếu Tà1,168 chươngTạm ngưng

263.6 k lượt xem

Đỉnh Cấp Vô Tình Hệ Thống

Đỉnh Cấp Vô Tình Hệ Thống

Nhóc Đáng Yêu119 chươngTạm ngưng

17.1 k lượt xem

Đỉnh Cấp Lưu Lượng Mang Thai Lúc Sau [ Trọng Sinh ] Convert

Đỉnh Cấp Lưu Lượng Mang Thai Lúc Sau [ Trọng Sinh ] Convert

Tạ Hầu Li23 chươngTạm ngưng

740 lượt xem

Thu Thuê: Bắt đầu Một Tòa đỉnh Cấp Thương Trường Convert

Thu Thuê: Bắt đầu Một Tòa đỉnh Cấp Thương Trường Convert

Cật Qua Nhất Vạn Niên871 chươngTạm ngưng

24.5 k lượt xem

Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm Convert

Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm Convert

Nhâm Ngã Tiếu1,193 chươngFull

951.6 k lượt xem

Bắt Đầu Đỉnh Cấp Đại Lão Thân Phận Bị Cho Hấp Thụ ánh Sáng Convert

Bắt Đầu Đỉnh Cấp Đại Lão Thân Phận Bị Cho Hấp Thụ ánh Sáng Convert

Thác Bạt Trần73 chươngTạm ngưng

4.9 k lượt xem

Bắt Đầu Đỉnh Cấp Khí Vận, Cẩu Đến Vạn Năm Thành Thánh Convert

Bắt Đầu Đỉnh Cấp Khí Vận, Cẩu Đến Vạn Năm Thành Thánh Convert

Hùng Miêu Viên Cổn Cổn125 chươngTạm ngưng

11.8 k lượt xem

Đỉnh Cấp Tông Sư

Đỉnh Cấp Tông Sư

Tô Minh3,066 chươngFull

129.6 k lượt xem

Thu Tô: Bắt Đầu Một Tòa Đỉnh Cấp Thương Trường Convert

Thu Tô: Bắt Đầu Một Tòa Đỉnh Cấp Thương Trường Convert

Cật Qua Nhất Vạn Niên872 chươngDrop

6.4 k lượt xem

Trọng Sinh Chi Cùng Đỉnh Cấp Hào Môn Liên Hôn Convert

Trọng Sinh Chi Cùng Đỉnh Cấp Hào Môn Liên Hôn Convert

Yên Liễu Nhược Vân158 chươngFull

9.7 k lượt xem

Đỉnh Cấp Khí Vận: Dẫn Dắt Gia Tộc Đi Tu Tiên Convert

Đỉnh Cấp Khí Vận: Dẫn Dắt Gia Tộc Đi Tu Tiên Convert

Thân Tàn Chí Kiên Tiểu Ngôn Ca978 chươngTạm ngưng

33.8 k lượt xem

Đỉnh Cấp Tư Chất , Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Vạn Năm Convert

Đỉnh Cấp Tư Chất , Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Vạn Năm Convert

Tà Tâm Vị Mẫn461 chươngFull

38.5 k lượt xem