Chương 101: Ngươi trả lời cái này
"Ngồi đi"
Hướng Nhật thản nhiên nhìn qua cây gậy trúc.
"Cám ơn"
Nhâm Quân mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh hắn. Củ đầu tỏi trừng mắt to ra, ko dám tin những gì mình đang thấy, lão đại
"kua"
được thêm 1 vị đại mỹ nhân như vậy khi nào?
"Tìm ta có việc?"
"Ko có, chỉ là hôm nay ta ko có khóa, nên đến đây ngồi nghe giảng"
"Rất đúng lúc, vừa kịp giờ vào lớp"
Hướng Nhật nói xong. Tiếng chuông vang lên, một nữ giáo sư trung niên ngoài cửa tiến vào, trên tay đang cầm vài quyển sách.
Hướng Nhật ko khỏi nhìn thoáng qua cây gậy trúc, thấy mặt nàng ko có biểu hiện gì khác thường nên quay đầu lại hướng bục giảng.
Trần Tiểu Phân hôm nay đi dạy tâm tình lạnh nhạt bất thường, vì nàng muốn quan sát tên học trò của mình, hắn khiến nàng phải chú ý đến. Bình thường nàng đi dạy cũng ko chú ý đến lớp học có ít hay nhiều người, chẳng qua hôm nay.nàng đem ánh mắt quét khắp phòng học, phát hiện ra mục tiêu liền tỏ vẻ hài lòng gật gật đầu.
Tuy nhiên, nàng lại sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn vị trí bên cạnh hắn, lòng có chút kinh ngạc, đứa con gái ngồi bên cạnh hắn có phải là.Quân Quân? Nó sao lại ở đây? Buổi sáng ko có khóa sao chứ? Chân tiếp tục đi, mắt vẫn cứ nhìn nhưng vì là chỗ cao nhất nên thật ra cũng ko thấy rõ.
Trần Tiểu Phân phát hiện ra khoảng cách 2 đứa rất gần, hơn nữa tay của chúng lại ko đặt trên bàn. Đứng ở trên góc độ quan sát của mình, nàng nghĩ rằng 2 đứa đang thân mật với nhau ở trên ấy, mà sắc mặt của con gái mình thì.chỉ có những cô gái đang yêu mới hiện ra vẻ hạnh phúc trên mặt. Nhìn thằng con trai bên cạnh vẻ mặt khờ khạo mà lại lấy được lòng con gái yêu của mình, âu cũng là duyên trời. Trần Tiểu Phân nghĩ như thế.
Thấy con gái như vậy làm cho nàng có chút tức giận, bình thường thời gian rãnh rỗi làm những việc này nàng ko phản đối, nhưng đây là thời điểm đi học hơn nữa còn thấy mẹ mình sẽ đứng lớp mà ko biết nghiêm túc, điều này làm cho nàng rất bất mãn! Bất quá bây giờ nhiều người nên ko trực tiếp lại nói chuyện, mà con gái bình thường rất ngoan mà sao hôm nay lại có thái độ như vậy, đến nỗi phải đỏ mặt, chẳng lẽ 2 đứa đang.?
Nghĩ vậy, Trần Tiểu Phân có chút xúc động, nàng muốn nhìn xem tay 2 đứa đang làm trò gì dưới bàn, nhưng vẫn còn đủ bình tĩnh khắc chế lại cảm tính, vào vị trí, bắt đầu tiết học.
Củ đầu tỏi nhìn đôi nam nữ bên cạnh một cách kỳ quái, từ nãy đến giờ vẫn chưa nói một câu nào, theo hắn hiểu rõ rằng, bình thường đi học nếu ko ngủ thì chắc chắn đang ngồi nói chuyện trên trời dưới đất, nhưng hôm nay.có chút khác thường.
Hướng Nhật đang ngồi ngây ra, đột cảm thấy ánh mắt đặc biệt của vị giáo sư, từ lúc bước vào phòng học cho đến bây giờ, ánh mắt nàng lâu lâu lại
" tia"
về chỗ này 1 lần, tự nói với bản thân mình ko làm gì cả, từ chuyện đi học đến chuyện kỷ luật.Hướng Nhật đột nhiên giật mình, thấy đối phương thần sắc mập mờ, một lần nữa cảnh tượng quen thuộc lại xuất hiện trong đầu.
Nhìn thoáng qua cây gậy trúc bên cạnh, lưu manh cười khổ lắc đầu, lại bị
" hiểu lầm"
nữa rồi!
Nhâm Quân dường như ko thấy ánh mắt khác thường của mẹ nhìn về phía mình, trầm tư nghe giảng, thậm chí còn cười cười giống như nói cho mọi người hiểu rằng nàng đã nghe hiểu được lời giảng.
"Lão đại, chẳng lẽ bài giảng hôm nay hấp dẫn đến như vậy àh?"
Nhìn thấy vẻ mặt say mê của 2 người, củ đầu tỏi rốt cuộc chịu ko nỗi thứ không khí đang diễn ra ở đây, liền lên tiếng.
"Quả thật rất hay, ngươi ko nghĩ vậy àh?"
Hướng Nhật cố ý liếc mắt nhìn cây gậy trúc, trong ánh mắt hiện lên tia quỷ dị
Ko biết mình đã trở thành công cụ sử dụng cho người khác, củ đầu tỏi liền nói:
"Ko thể nào, lão đại! Cái này cũng tính àh, em ko cho là vậy. Bình thường giáo sư giải bài rất cứng ngắc, một điểm sinh khí đều ko có, giống như là cương thi đang nói về chuyện xưa.Anh xem, cô giáo lại làm cái động tác phất tay kìa, ai cha, thật khó nhìn! Cái.tư thế này thật sự rất hấp dẫn, nếu nàng lại 20 tuổi."
"Đầu tỏi"
Hướng Nhật lập tức chặn họng của hắn, vì cứ để hắn nói tiếp thế nào cũng liên quan đến
"phương diện mập mờ"
của nam nữ, nếu để cây gậy trúc nghe được, lưu manh ko biết ăn nói như thế nào.
"Sao vậy, lão đại?"
Củ đầu tỏi trong giọng có chút bất mãn, dường như trách cứ lưu manh sao ko để hắn nói hết lời.
"Ngươi biết nàng là ai ko?"
Hướng Nhật chỉ vào cây gậy trúc sắc mặt lúc này có chút chuyển qua màu đen.
"Em biết, lão đại, nàng là quản lý đội bóng rổ Nhâm Quân, ách.trường học nổi danh đại mỹ nữ"
Củ đầu tỏi vẫn chưa rõ tại sao lão đại lại hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn trả lời thẳng thắn, đến khúc cuối cùng thừa dịp vỗ mông 1 cái (vỗ mông ngựa ấy). Hắn so với trước kia đã thay đổi rất nhiều, khả năng
" wăng lựu đạn "
trước mặt con gái cũng tiến bộ thấy rõ.
"Vậy ngươi có biết nàng và giáo sư Trần có quan hệ gì ko?"
Hướng Nhật nói xong, trên mặt nở nụ cười tà ác
"A "
Củ đầu tỏi choáng váng, nhìn vị mỹ nữ bên cạnh âm thầm kiểm tra, trong lòng nổi lên một dự cảm xấu, giống như lúc vừa bắt đầu đã tự đào hố chôn mình. Vì thế hắn u oán nhìn mỹ nữ bên cạnh, rồi quay sang nhìn lưu manh đang cười, trong đầu
" nhảy số"
liên tục tính kế thoát thân
Chẳng qua sự tình vẫn chưa kết thúc, lưu manh nói 1 câu giống như đã đạp hắn 1 cái xuống hố sâu của tội lỗi
" Ta nghe qua, nàng gọi giáo sư Trần là mẹ"
Nghe nói như thế, củ đầu tỏi lập tức ngã đầu xuống bàn, vài giây sau đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội nói:
"Lão đại, em hình như mới nằm mơ, đến giờ mới tỉnh, các người cứ trò chuyện, em đi qua chỗ khác ngồi"
Nói xong ko dám nhìn lại, nhanh chóng dời chỗ.
Chuyện xảy ra nãy giờ ko lọt khỏi mắt của Trần Tiểu Phân, chẳng qua nàng ko nói cái gì, từ lúc bắt đầu, tên học trò chỉ nói chuyện với thằng ngồi kế bên, trong khi ngồi cạnh là một đứa con gái xinh xắn mà lại ko để ý làm cho nàng bất mãn, nhưng khi thấy nam sinh kia rời đi, nàng rốt cuộc đã hiểu được dụng tâm của hắn. Thì ra nó muốn được ở chung với con gái của mình nên kêu người tarời đi, quả nhiên sự tình phát sinh làm cho nàng càng khẳng định suy nghĩ của mình, chỉ thấy con gái mặt trở nên đỏ bừng, toàn thân ko ngừng run rẩy, mà cái tên học trò thành thật ấy.tay trái di chuyển lên xuống liên tục.Trời, hắn đang làm cái gì vậy?
Trần Tiểu Phân nhìn đi nhìn lại, trong lòng suy nghĩ liên tục, chẳng lẽ học sinh bây giờ to gan vậy sao?
Hướng Nhật vừa vặn dùng tay đặt lên bàn tay cùa nàng đang để ở trên đùi, thấy trên mặt cây gậy trúc vẫn còn tồn ít nhiều tức giận, vì ko để nàng có cơ hội liên tưởng đến vấn đề mà lúc nãy đầu tỏi đề cập nữa, hắn lên tiếng phá vỡ bầu không khí:
"Ta là lần đầu tiên biết tên cô, Nhân Quân? Cô có thể viết ra ko, ta sợ nhầm lẫn với người khác"
Trừng mắt liếc nhìn hắn 1 cái từ đầu đến chân người con trai đang ở trước mặt mình, Nhâm Quân lấy tay ra khỏi bàn tay to của hắn, viết tên của mình lên tờ giấy trước mặt.
"Thì ra là thế này"
Hướng Nhật vừa mới biết hắn đã mắc 1 sai lầm thái quá, chẳng qua đối phương cũng ko chú ý đến chuyện đó, viết tên của mình ra, hắn nhìn cũng có thể đoán được, mặc dù tên đẹp nhưng chỉ sợ người bình thường ko có khả năng đoán ra.
"Như thế nào, ko được sao?"
Nhâm Quân khẽ nhíu mày.
"Ko có.rất dễ nghe, cực kỳ dễ nghe "
Hướng Nhật khoa trương nói.
"Thật ko?"
Nghe đối phương nói ko cần suy nghĩ, Nhâm Quân càng nhíu mày hơn, có cảm giác bị đem tên ra đùa giỡn.
Hướng Nhật ko trả lời câu hỏi của nàng, đột nhiên xoay người ngồi thẳng lại, nói ko cần nhìn:
"Mẹ nàng đã thấy 2 ta"
"A "
Vẻ mặt Nhâm Quân nhất thời trở nên bối rối, lúc này mới nhớ ra là đang giờ học, nhưng lại nói với mẹ rằng ở trường ko có khóa học, bây giờ lại bị mẹ bắt gặp đang ngồi nói chuyện với con trai.Về nhà chắc chắn sẽ bị mắng.
"Hướng Quỳ"
Âm thanh vang lên làm cho những truy vấn trong đầu của cây gậy trúc biến mất, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng Hướng Nhật lại có chút khẩn trương. Hắn đành phải đứng lên vì ko có cách nào tránh né, ở dưới vị giáo sư kia đã kêu đích danh tên của hắn.
"Ngươi trả lời.cái.vấn đề này"