Chương 9: Đi theo ta
Trên thực tế ngay từ lúc đi ra khỏi khu nhà ở trọ, trực giác của hắn cho biết có người theo dõi. Chỉ là từ lúc lên núi luyện công thì cảm giác này cũng biến mất tuy nhiên bây giờ cảm giác này lại xuất hiện và còn mãnh liệt hơn lúc trước nữa. Tuấn Hào suy đoán có lẽ đối phương không định âm thầm theo dõi nữa mà là trực tiếp công khai. Vừa nghĩ như vậy trong lòng âm thầm có biện pháp. Cứ như đã hẹn từ trước vậy Tuấn Hào phát hiện những kẻ núp phía trước và phía sau đều có các phản ứng bất đồng dường như càng ngày càng lộ liễu hơn.
Con hẻm nhỏ này dài khoảng 30m người đi lại rất ít thỉnh thoảng mới có khoảng 1, 2 người đi ngang qua đây.
Tuấn Hào cố ý làm như vậy đã biết có người muốn ra tay với mình mà mình lại tìm giúp đối phương 1 địa phương tốt như vậy chắc hẳn khó có thể bỏ qua cơ hội tốt nghìn năm khó gặp này mà bản thân Tuấn Hào cũng sớm biết rốt cục là ai có hứng thú đối với mình.
Quả nhiên là như vậy ở đầu hẻm vừa vặn xuất hiện một nhóm 7,8 người giống như là đã sớm chờ sẵn ở đó.
- hêlô! Xin chào.
Một thanh niên chừng 19-20 tuổi dùng tiếng việt xen lẫn tiếng anh chào hỏi, dáng người hắn không to cao lắm nhưng khuôn mặt lại rất dữ dằn. Khuôn mặt làm cho người ta nhìn vào liền có ấn tượng xấu không phải hạng người tốt đẹp gì . Những người phía sau hắn cũng đều như vậy nhìn Tuấn Hào với con mằt đầy khinh miệt, bất hảo.
- Ngươi là ai?
Tuấn Hào giành nói trước đồng thời cũng phát hiện đằng sau có thêm 1 đám người nữa, số người cũng gần bằng phía trước có lẽ mục đích của bọn chúng là không cho Tuấn Hào chạy thoát.
Thanh niên dữ dằn phía đối diện hình như là kẻ cầm đầu nhìn Tuấn Hào với ánh mắt đầy giễu cợt to mồm thét:
- Bọn ta là ai không quan trọng. Quan trọng là vài bữa trước mày đánh con của đại ca bọn tao rồi còn ném vào bồn hoa đúng không?
Nghe đối phương nói như vậy trong lòng Tuấn Hào lập tức hiểu ra vấn đề:
- Ồ! Có chuyện gì sao?
- Haha đương nhiên là không sao. Tuy nhiên cần phải phiền ngươi đi theo chúng ta một chuyến.