Chương 11: Đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm
- Đcm! Mày chơi tao à?
Thanh niên dữ dằn hét toáng lên.Đám đàn em bắt đầu nhao nhao.
- Đại ca! Chém ch.ết nó đi.
- Đúng rồi đại ca thông ass nó đi.
- Cho nó biết sự lại hại của Hắc Bang đi đại ca. ....
- Người Hắc Bang thì có gì gê ghớm! Lên đi. Từng người một.
Tuấn Hào nói với vẻ giểu cợt. Thanh niên dữ dằn có một dự cảm chẳng lành thấy Tuấn Hào nhắc tới cái tên Hắc Bang chẳng không có thái độ sợ hãi gì cả trong lòng có chút nao nao. Nhưng vì mặt mũi trước mặt đàn em với nếu vụ này thành công thì về sẽ được Lão đại thăng chức lớn.
- Hehe! Một mình tao đủ rồi. Thằng nhóc như mày bọn tao lên đánh hết thì còn gì mặt mũi ở đây nữa! A Ha Há.
- Đúng đúng.
- Đại ca nói rất chuẩn!
- Đại ca cố lên! Em yêu anh(😝😝😝😝 tởm vkl) - Thằng nhóc! Chuẩn bị chưa. Tao lân đây.
- Lên đi.
Tuấn Hào đáp bằng giọng hững hờ. Bộ dạng chẳng quan tâm.
A...A..A...
Thanh niên dữ dằn chạy lấy đà. Vừa tung đấm chạy đến. Ra đòn hiểm định hạ đòn vào mặt Tuấn Hào. Đòn này nếu chuẩn thì không ch.ết cũng gãy răng. Ôm mặt đau đớn mà khóc. Thấy khoảng cách ngày càng gần. Tuấn Hào vẫn đứng im tại chỗ không động đậy,hắn nhất thời mừng như điên cho rằng Tuấn Hào sợ quá không động đây được. Mừng rỡ không ngờ lần này ra tay lại dễ dàng như vậy. Biết thế lúc đầu không cần phí nước bọt nhiều như vậy.
Nhưng.
Sự thật luôn luôn khác.
Tuấn Hào vẫn bình tĩnh nhìn hắn động thủ. Khi nắm đấm của hắn đến trước mặt thì Tuấn Hào đưa hai tay ra nhanh như chớp làm lệch hướng đòn đánh của hắn đồng thời tay còn lại chế trụ tay còn lại của hắn. Xoay người bẻ hai tay hắn về phía sau lưng. Bây giờ sử dụng chân.
Thanh niên dữ dằn chưa kịp hiểu tại sao đòn đánh của mình không có tác dụng thì phía dưới truyền tới từng đợt đau đớn.
A..A...A Hắn thét lên theo bản năng đưa hai tay định ôm xuống như đã bị Tuấn Hào giữ lại chỉ còn cách khép hai chân lại.
- Thăng khốn! Bỏ tay tao ra. Nhất định tao sẽ cho mày sống không bằng ch.ết.
- Đến nước này mà mày còn to mồm như vậy hả?
Hắn quay sang phía đàn em:
- Đcm chúng mày còn đứng đó làm gì hả? Lên hết cho tao.
- Còn dám manh động tao bắn Headshot mày. Biết điều thì ngoan ngoãn chút đi.
Vừa nói vừa đưa tay vào túi áo thanh niên dữ dằn rút lấy khẩu súng dí thẳng nòng vào đầu hắn rồi nói.
- Đừng đừng, người anh em bình tĩnh.
Hắn nói trong đau đớn rồi ra lệnh cho đàn em.
- Vô sỉ,đê tiện, thằng biến thái...
Đám đàn em của hắn chửi ầm lên. Tuấn Hào hai mắt lạnh lẽo.
- Vô sỉ. Hừ! Cái đmk! Chúng mày còm dám nói lời này hả. Con mụ nó 1 đám thanh niên sức dài vai rộng đi ăn hϊế͙p͙ 1 đứa chưa đầy 18+ như tao còn chưa tính đã vậy còn đánh không lại. Còn chửi cái cm tụi bây a! Nếu còn muốn như hắn hay Headshot thì bước lên phía trước. Súng tao không có mắt đâu.
Đám đàn em ngơ ngác nhìn đũng quần tên cầm đầu bất giác theo bản năng rụt người lại đưa hai tay che trước đũng quần. Cùng là đàn ông với nhau chúng biết rõ sự đau đớn này như thế nào. Mồ hôi lạnh chảy ướt sống lưng.
Tuấn Hào vẫn không buông tha quay sang tên cầm đầu tiếp tục đạp vài cái vào đũng quần hắn rồi đánh đấm tới tấp vừa đánh vừa mắng.
- Con bà mày. Dọa ông hả. Này thì nể tình người VN đã vậy hôm nay tao không giết mày. Nhưng lần sau trước mặt tao thì đừng có ra vẻ. Đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm.
Đánh xong hiên ngang rời đi. Đám đàn em nhìn thấy cảnh này nhất thời sợ hãi mồ hôi tuôn ra như mưa. Ngây người ra lúc tỉnh lại thì Tuấn Hào đã đi xa rồi. Nhìn tên cầm đầu lại muốn ngất thêm lần nữa. Đũng quần vàng khè khắp người tím tái mặt mũi sưng vù như cái thủ lợn. Nhìn vào làm cho người ta động tâm muốn khóc. Ầm ĩ kéo nhau vào bệnh viện